Ban đêm, ngọn đèn chiếu sáng quảng trường Dương Quang, trên quảng trường đều có thể thấy được dân thành phố đi ra ngoài tản bộ sau bữa cơm chiều.   Phía trước quảng trường, tòa cao ốc dựng thẳng trời cao giống như một vì vua sắt thép, đứng sững nơi đó, nhìn xuống hết thảy bên dưới.   Cũng giống như công ty giải trí Lam Cảnh do Lý Dĩnh sáng lập, lúc trước Sở vấn Thiên tẩy trắng sáng lập tập đoàn Thiên vấn cũng ở trong tòa cao ốc Dương Quang, đã bao hết sáu tầng, luận quy mô vượt xa công ty giải trí Lam Cảnh.   Dù qua giờ tan sở đã lâu, nhưng trong làm việc của tổng tài tập đoàn Thiên vấn vẫn lóe ánh đèn, một người trung niên đeo kính gọng vàng đang chú tâm đọc một phần văn kiện. Có lẽ do nguyên nhân quá mức đầu nhập, thư ký pha cà phê cho hắn, hắn cũng chưa uống ngụm nào, hơn nữa đã để lạnh ngắt.   - Đinh linh linh...   Đột nhiên, trong văn phòng vốn đang yên lặng vang lên tiếng chuông điện thoại.   Ngạc nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại, người trung niên thoáng nhăn mày, nhìn lướt qua dãy số biểu hiện trên màn hình.   Ngay sau đó, đồng tử sau đôi kính mắt gọng vàng đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh dị, sau đó lập tức buông văn kiện, trước tiên nghe điện thoại, giọng nói vô cùng cung kính:   - Hoàng Phủ tiểu thư.   - Dương Viễn, có một chuyện hiện tại cần anh xử lý.   Đầu kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn vẻ mặt thích ý khi uống trà của Trần Phàm, ngắn gọn nói.   Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói như thế, trong lòng Dương Viễn chợt động, cung kính nói:   - Mời Hoàng Phủ tiểu thư cứ nói.   Bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không dây dưa với Dương Viễn, trực tiếp đem sự tình nói cho hắn nghe, sau đó lại cúp điện thoại.   - Đô đô...   Nghe bên trong truyền ra thanh âm đô đô, biểu tình vẻ mặt Dương Viễn thật nghi hoặc.   Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng Dương Viễn cũng không gọi điện thoại hỏi Hoàng Phủ Hồng Trúc.   Thân là tổng tài tập đoàn Thiên vấn, theo ý nào đó mà nói Dương Viễn cũng không tính là thành viên Hồng Trúc bang.   Hắn tốt nghiệp về ngành quản trị kinh doanh tại đại học Harvard.   Cho tới nay, đại học Harvard là trường được công nhận đứng đầu toàn cầu, ở dưới điều kiện này, có thể tốt nghiệp trong trường Harvard, điều này cơ bản tương đương một chân đã bước vào hàng ngũ nhân sĩ thành công.   Sau khi Dương Viễn tốt nghiệp, mang theo lý tưởng rộng lớn về nước, cố gắng ở quốc nội phát triển kế hoạch lớn, làm một phen đại sự nghiệp.   Lý tưởng cùng sự thật thường thường đều là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.   Sau khi Dương Viễn về nước, mới bắt đầu hiểu được những lời này.   Sau khi hắn về nước ban đầu gia nhập vào ba tập đoàn tài chính rất có danh toàn cầu, hơn nữa cực kỳ cố gắng, chẳng qua bởi vì tính cách hắn thẳng thắn, luôn đắc tội người, thủy chung không thể leo lên cao, cuối cùng hắn nản chí ngã lòng lựa chọn từ chức.   Sau nửa năm từ chức là nửa năm Dương Viễn sống sa đọa, mỗi ngày hắn làm bạn cùng rượu, cùng thuốc lá.   Sau đó hắn gặp Sở vấn Thiên, là một nam nhân đã làm thay đồi cả đời hắn.   - Đi theo tôi, anh có thể được đến hết thảy anh muốn, của cải, thân phận, địa vị cùng   thực hiện lý tưởng của anh.   Đây là sau một tuần Sở vấn Thiên quen biết hắn đã nói với hắn một câu như vậy.   Ngày nào đó, hắn bị khí phách cùng mị lực của Sở vấn Thiên chinh phục, lựa chọn đi theo Sở Vấn Thiên, đảm nhiệm chức tổng tài của tập đoàn Thiên vấn, làm việc gần mười năm.   Năm trước, khi Sở vấn Thiên bị bệnh nan y mà bệnh chết, Dương Viễn từng bàng hoàng, theo hắn xem ra, vô luận là Hồng Trúc bang hay là tập đoàn Thiên vấn, nếu Sở Vấn Thiên rời đi, sẽ biến thành một chiến thuyền bị lạc, tương lai lo buồn.   - Dương Viễn, đáp ứng tôi, sau khi tôi chết, phụ trợ Hồng Trúc.   Đây là khi Sở vấn Thiên gặp mặt hắn lần cuối cùng từng nói với hắn một câu, hắn rõ ràng nhớ rõ, ngày đó Sở vấn Thiên đã hấp hối, xương bọc da không nói, hốc mắt hãm sâu, con ngươi ảm đạm mê mang.   Có lẽ xuất phát từ lòng cảm ơn, có lẽ thành ý của Sở vấn Thiên cảm động Dương Viễn, Dương Viễn đã đáp ứng Sở vấn Thiên.   Qua một năm, hắn vẫn như bĩnh thường, dùng sự cố gắng lớn nhất của mình nắm lấy tập đoàn Thiên vấn trong tay, không hề có chút ý nghĩ không an phận.   Ở tình hình này, tập đoàn Thiên vấn cũng không hề xuống dốc, ngược lại vẫn duy tri tốc độ tăng trưởng cao.   Đương nhiên...điều này cũng có quan hệ rất lớn tới việc ủy quyền của Hoàng Phủ Hồng Trúc - đối với khu vực kinh tế, Hoàng Phủ Hồng Trúc từng được Sở vấn Thiên an bài, đặc biệt đi theo một ít chuyên gia học giả nồi tiếng học tập qua hai năm, tri thức lý luận cũng không kém hơn sinh viên tốt nghiệp đại học nồi tiếng toàn cầu, nhưng so với Dương Viễn mà nói, thì còn hơi kém.   Ở dưới tình hĩnh này, Hoàng Phủ Hồng Trúc quyết đoán lựa chọn tín nhiệm Dương Viễn - tuyệt đại bộ phận công việc của tập đoàn Thiên vấn đều do Dương Viễn làm chủ, chỉ khi liên lụy tới chuyện phương hướng phát triển trong tương lai của tập đoàn Thiên Vấn, mới cùng Dương Viễn cùng nhau thương lượng.   Mà hôm nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc gọi điện nói cho Dương Viễn, để Dương Viễn tiến hành cuộc điện thoại qua internet với Hàng Châu Tiêu gia, tỏ rõ ý tứ hợp tác, điều này không khỏi làm Dương Viễn nghi ngờ.   Thứ nhất, hắn đối với việc Hoàng Phủ Hồng Trúc nhúng tay vào việc nhỏ của tập đoàn mà cảm thấy nghi hoặc, hơn nữa hắn cũng biết Hàng Châu Tiêu gia. Theo hắn xem ra, lấy trạng huống trước mắt của Hàng Châu Tiêu gia, hoàn toàn không có tư cách trở thành đồng bạn họp tác của tập đoàn Thiên vấn, hai bên đều không phải đứng chung một cấp bậc.   Hàng Châu, phòng họp Tiêu gia, hội nghị gia tộc vẫn còn tiếp tục, nhưng không khí trở nên cực kỳ khẩn trương.   Hết thảy đơn giản do câu nói trước đó của Tiêu Phong - nếu năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia bởi vậy mà đạt được cơ hội quật khởi, bốn người phải cút ra khỏi Tiêu gia.   Nhưng...đã cách năm phút kể từ khi Tiêu Phong nói ra câu đó, Tiêu Phong cũng không có lấy ra chứng cứ chứng minh lời mình nói, có thể chứng minh Tiêu gia lại lần nữa lấy được cơ hội quật khởi.   Ở dạng tình hình này, Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai luôn cố gắng đuổi Tiêu Viễn Sơn khỏi ghế gia chủ Tiêu gia, vẻ cười trào phúng trên mặt càng thêm rõ ràng.   Trong đó, bác của Tiêu Phong, Tiêu Hiểu Mai lại cay nghiệt cười nhạo: Tên tiểu tử phế vật không biết trời cao đất dày, tại sao mày không nói chuyện? Hay là lời vừa rồi của mày chỉ là nói nhảm?   Tiêu Viễn Sơn, chúng tôi cũng mặc kệ con của anh có nói nhảm hay không, nếu đã nói ra, như vậy nhất định phải thực hiện mới được, nếu không anh cùng con của anh phải rời khỏi Tiêu gia.   Thân là nhị thúc của Tiêu Phong, Tiêu Phương cười lạnh phụ họa.   Nghe được lời nói của hai người, sắc mặt Tiêu Viễn Sơn có vẻ cực kỳ âm trầm, con ngươi lạnh băng.   Mặc dù hắn tràn ngập tin tưởng Tiêu Phong, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Phong lại không xuất ra được chứng cứ chứng minh, điều này nhiều ít làm cho hắn có chút lo lắng, hắn biết rõ một khi mình lui ra khỏi vị trí gia chủ, Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai nhất định sẽ vì vị trí gia chủ tranh sống tranh chết, đến lúc đó Tiêu gia xem như thật sự xuống dốc.   Đây là một màn mà hắn không muốn nhìn thấy, nếu sự tình phát triển tới bước này, hắn thật không mặt mũi đi đối mặt Tiêu lão gia tử đã qua đời.   Dù trong lòng khẩn trương lo lắng tới cực điểm, nhưng Tiêu Viễn Sơn kiệt lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng khóe mắt lại rung động thật nhỏ, bán rẻ ý tưởng chân thật trong nội tâm của hắn.   So sánh với Tiêu Viễn Sơn mà nói, Tiêu Phong thủy chung vẫn giữ vẻ mặt tự tin, lúc trước khi hắn gọi điện thoại cho Trần Phàm, từng ước định thời hạn, lúc này chỉ còn khoảng cách ước định không tới ba mươi giây.   Hắn tin tưởng, Trần Phàm sẽ không để cho hắn thất vọng.   Bỗng nhiên...   Một thanh âm thanh thúy trỗi lên trong phòng hội nghị đang khẩn trương.   Thanh âm thình lình xuất hiện làm mọi người trong phòng hội nghị ngần ra, theo sau bọn hắn cơ hồ không hẹn cùng đưa ánh mắt nhìn về phía LCD ngay trước bàn hội nghị, bọn hắn đều đã biết, đó là thanh âm gọi điện thoại internet nhắc nhở.   Cũng giống như những người khác, ngạc nhiên nghe được thanh âm này, Tiêu Phong cũng cả kinh, bất quá sau đó trên mặt hắn hiện ra vẻ tươi cười hưng phấn, không nói một lời, lập tức chuyển cuộc điện thoại gọi từ internet.   Ngay sau đó, thân ảnh Dương Viễn xuất hiện trên màn hình.   Qua mười năm, thông qua mạng lưới quan hệ khủng bố của Sở vấn Thiên cùng sự cố gắng không ngừng của Dương Viễn, tập đoàn Thiên vấn chen chân vào hàng ngũ trùm tập đoàn tài chính, trở thành đại tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy phía nam, mà bản thân Dương Viễn cũng được đánh giá là hoàng đế đả công của thương giới, từng nhiều lần xuất hiện trên tạp chí ữong ngoài nước nổi tiếng, xem như danh nhân hàng thật giá thật trong thương giới Trung Quốc.   Ngay cả Tiêu Phong, tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nhận ra Dương Viễn, hơn nữa còn biết rõ thân phận Dương Viễn.   Vì thế nhìn thấy hình ảnh Dương Viễn trên màn ảnh, ngoại trừ Tiêu Phong, những người khác đều là biểu tình ngạc nhiên, mà Tiêu Phong lại kích động không gì sánh kịp.   - Dương tiên sinh, chào ngài.   Mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm kích động, Tiêu Phong hướng Dương Viễn chào hỏi.   Ánh mắt Dương Viễn bình tĩnh quét một vòng trong phòng hội nghị, biểu tình của đám đông bị hắn thu hết vào trong đáy mắt, trong lòng mơ hồ hiểu được điều gì, mắt thấy Tiêu Phong chủ động chào hỏi, khẽ mỉm cười nói:   - Cậu chính là Tiêu Phong, Tiêu tiên sinh trong miệng Hoàng Phủ tiểu thư đi?   - Dạ, Dương tiên sinh, tôi là Tiêu Phong.   Tiêu Phong kích động gật đầu.   Thấy Tiêu Phong gật đầu, Dương Viễn trầm ngâm một chút, gằn từng chữ:   - Hoàng Phủ tiểu thư muốn tôi chuyển cáo cậu, từ nay về sau, Tiêu gia trở thành hợp tác đồng bạn trung thành nhất của tập đoàn Thiên vấn.   Từ nay về sau, Tiêu gia trở thành hợp tác đồng bạn trung thành nhất của tập đoàn Thiên Vấn!