Ở niên đại 80, phía nam nổi lên một tổ chức hắc bang có sức chiến đấu phi thường cường đại - Đại Quyển.   Ngay lúc đó Đại Quyển là do một đám quân nhân từng tham gia quân ngũ rồi giải ngũ tạo thành, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố, viễn siêu hắc bang bình thường không nói, thậm chí so sánh với tổ chức lính đánh thuê bình thường cũng không kém cỏi chút nào.   Sức chiến đấu khủng bố đã để cho Đại Quyền dùng phương thức quả cầu tuyết phát triển (ý nói quả cầu tuyết lăn mãi trên tuyết sẽ càng ngày càng lớn), trong vòng vài năm ngắn ngủi, thế lực kinh người, thậm chí ở Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ đều có phân bộ.   Tục ngữ nói, một núi không thể chứa hai cọp.   Thanh bang là bang hội lâu đời được truyền lại từ thời đại Minh Thanh đến nay, tự nhiên không cho phép Đại Quyển uy hiếp được địa vị của Thanh bang.   Nhưng...làm nhóm cầm quyền của Thanh bang thật không ngờ chính là, Đại Quyển chủ động phát động tiến công đối với bọn hắn.   Đúng vậy, cách phát triển theo phương thức quả cầu tuyết làm cho thực lực Đại Quyển tăng trưởng lớn mạnh, bọn hắn không hề thỏa mãn việc giao dịch thuốc phiện đơn giản, bọn hắn cố gắng nhúng chàm vào khu vực khác, vì thế bọn hắn xách động cuộc chiến tập kích phá vỡ địa vị long đầu của Thanh bang.   Trận chiến ấy, Đại Quyển bằng vào sức chiến đấu cực kỳ khủng bố của "Không Hàng Binh" đối với Thanh bang triển khai tập kích hủy diệt, Thanh bang bị đánh trở tay không kịp, tổn thất thảm trọng, trong đó một ít đại lão đều là bị Đại Quyển ám sát.   Một tuần.   Trận chiến kia khiến cho các hắc bang phải khiếp sợ tiến hành suốt một tuần, trong vòng một tuần này, Đại Quyển bằng vào ưu thế về sức chiến đấu, đem thế lực từ Vân Nam khuếch trương đến Quảng Đông, cuối cùng lại trực tiếp tiến công đại bản doanh của Thanh bang - Quảng Châu.   Lúc ấy, đối mặt trận tập kích giống như giết chóc của Đại Quyển, thành viên Thanh bang khí thế hạ thấp, không là đối thủ, mà vài vị lão đại lần lượt rời đi, càng làm cho Thanh bang loạn thành một đống cát vụn, một ít người có dã tâm căn bản không có đem tâm tư đặt ở việc đối kháng Đại Quyển, mà là thừa dịp mượn sức chèn ép, soán quyền đoạt vị.   Tiết Hồ chính là một trong số đó.   Ngay lúc đó Tiết Hồ ở Thanh bang cũng không có đứng trên đỉnh quyền lực kim tự tháp, chỉ có địa vị tương đương đại ca trung tầng, bất quá đáng nhắc tới chính là, hai người em của Tiết Hồ lúc ấy có thế lực cũng không nhỏ. Ở lúc ấy, anh em Tiết gia ở phía nam hắc đạo đã nổi danh.   Theo ý nào đó mà nói, trận chiến giữa Đại Quyển và Thanh bang lúc ấy đã quyết định được sự quật khởi của anh em Tiết gia.   Khi Đại Quyển đánh tới Quảng Châu, Thanh bang hỗn loạn, vì giành vị trí lão đại thiếu chút nữa đã tàn sát lẫn nhau.   Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài lúc ấy, thế lực ba anh em Tiết gia gom cùng một chỗ, đã trở thành cỗ lực lượng cường đại nhất Thanh bang lúc ấy, mà Tiết Hồ cũng không lãng phí cơ hội lần đó, ngược lại, hắn nắm chặt cơ hội đó...hắn bằng vào ưu thế về thế lực, đánh trúng khẩu hiệu muốn dẹp ngoại loạn phải yên nội loạn, lấy lý do bình định nội loạn, trước mọi người giết chết ba gã nhân vật cấp đại ca có khả năng tranh đoạt vị trí lão đại lớn nhất.   Không thể không nói, hành vi lúc đó của Tiết Hồ uy hiếp mọi người trong Thanh bang, mà lúc sau, hắn lại thông minh lợi dụng mạng lưới quan hệ đã xây dựng nhiều năm của Thanh bang, mượn dùng lực lượng cảnh sát ngăn cấm trận đại chiến giữa các hắc bang.   Lúc sau, Tiết Hồ lại mượn tay quân đội, lợi dụng danh nghĩa đả kích ma túy, ở trên biên cảnh Trung Quốc vài lần tập kích Đại Quyển, đã làm suy yếu thế lực Đại Quyển cực đại. Sau đó, Tiết Hồ thông qua liên tục mấy chuyện tạo uy tín, thành công làm được long đầu Thanh bang, hơn nữa còn phất lên cờ hiệu báo thù cho long đầu tiền nhiệm, lợi dụng thế lực bạch đạo mở đường, đồng thời hướng Đại Quyển phát động một lần hành động trả thù trí mạng.   Không bao lâu, Đại Quyển thiếu chút nữa bị nhổ tận gốc, cuối cùng còn lại một cỗ thế lực bị bức bất đắc dĩ, đành phải khuất phục dưới Thanh bang.   Sau đó, Tiết gia chính thức trở thành người cầm quyền của Thanh bang, hơn nữa bỏ ra một sự trả giá cực lớn ở nước ngoài mời một đội lính đánh thuê tiến hành tẩy sạch thế lực của Đại Quyển tại Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ, đồng thời âm thầm phái hai người em của hắn tiềm phục tại Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ, tùy thời mà động, chờ đợi sau khi Đại Quyển hoàn toàn bị tiêu diệt, không đợi bang hội khác hành động, giành trước chiếm đóng địa bàn của Đại Quyển.   Hiện giờ, trải qua gần hai mươi năm phát triển, Thanh bang chẳng những đã khôi phục thế lực thời kỳ đỉnh cao, vẫn ngồi vững trên chiếc ghế long đầu hắc đạo Trung Quốc, hơn nữa thế lực ở Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ thật sự không tầm thường.   Dù thực lực cường đại đến mức khiến kẻ khác giận sôi, nhưng Tiết Hồ cũng không di chuyển đại bản doanh, hiện giờ đại bản doanh Thanh bang vẫn nằm tại Quảng Châu.   Cũng giống như Vịnh Nước Cạn tại Hong Kong, Quàng Châu cũng có khu nhà giàu của mình, Nhị Sa Đảo chính là một trong số đó.   Dù danh khí của Nhị Sa Đảo không nổi danh bằng Vịnh Nước Cạn, nhưng luận hoàn cảnh không hề thua kém.   Hạng mục về Nhị Sa Đảo là do một công ty kiến trúc thuộc Thanh bang xây dựng, lúc ấy, sở dĩ Tiết Hồ hao hết tâm tư cướp cho được hạng mục này, một là do giá bất động sản đã nóng hổi, đây là một hạng mục kiếm được rất nhiều tiền, còn nữa, hắn muốn biến Nhị Sa Đảo thành hậu hoa viên của riêng mình.   Sau đó, Tiết Hồ chứng thật là làm như vậy - vài tòa biệt thự tốt nhất tại Nhị Sa Đảo toàn bộ đều thuộc về Tiết Hồ.   Nhị Sa Đảo, ngay trong phòng sách của một tòa biệt thự trung ương, Tiết Cường thẳng tấp đứng trước bàn đọc sách, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, cúi đầu, không dám thở mạnh.   Ngồi trước mặt hắn là một lão giả mặc Đường trang.   Khác với những người lớn tuổi khác, sắc mặt lão giả hồng nhuận, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên đầu không một sợi bạc, cả người thoạt nhìn không giống người sáu mươi tuổi, nhưng lại giống người trung niên khoảng bốn mươi tuổi tinh thần chấn hưng.   Tựa hồ hoàn toàn coi thường Tiết Cường, lão nhân cầm một phần báo chí trong tay, không nóng vội mà nhìn hắn, không có chút ý tứ muốn nói chuyện với Tiết Cường.   Làm thái tử Thanh bang, người trong Thanh bang có thể làm cho hắn tôn kính như thế chỉ có một - Tiết Hồ.   Không biết qua bao lâu, Tiết Hồ buông tờ báo trong tay, ánh mắt sắc bén quét nhìn Tiết Cường, thản nhiên nói:   - Toàn bộ sự tình ta đã biết.   Ngây người nghe được lời Tiết Hồ, sắc mặt Tiết Cường hơi đổi, theo sau lấy hết dũng khí ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt nhìn qua như bình thản kỳ thực lại cực kỳ âm trầm của Tiết Hồ, thần tình áy náy nói:   - Thực xin lỗi, cha, con cô phụ kỳ vọng của cha.   - Lần này con quả thật quá thất bại.   Tiết Hồ cầm cái tẩu trên bàn, để Tiết Cường tiến lên châm lửa, nhẹ nhàng hút một hơi, theo sau nghiêm mặt nói:   - Con có biết, con thất bại ở chỗ nào không?   Trong con ngươi Tiết Cường hiện lên ánh mắt âm trầm, thần tình hận ý nói:   - Con ngàn tính vạn tính thật không ngờ nửa đường giết ra một tên Trình Giảo Kim, nếu không có tên động loại đáng chém ngàn dao kia, con không có khả năng chật vật như thế.   - Tiểu Cường.   Tiết Hồ phun ra một ngụm khói, giận dữ nói:   - Nam tử hán đại trượng phu, cần lấy lên được, thả xuống được. Cuộc sống của con người thật dài, là do rất nhiều chuyện tạo thành. Mọi việc thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là lúc thất bại vẫn cứ khăng khăng một mực, mắc thêm lỗi lầm, cuối cùng hoàn toàn bị lạc.   Tiết Cường cái hiểu cái không nhíu mày.   - Chuyện lần này, từ kế hoạch đến hành động, có thể nói con làm được rất không tồi, ít nhất con tìm được sự tình mấu chốt lần này, biết dùng đứa con Sở Vấn Thiên để áp chế Hoàng Phủ Hồng Trúc.   Tiết Hồ nói tới đây, lại chuyển giọng:   - Nhưng con lẽ ra không nên cho tên phế vật Triệu Thiên Bá đi làm nhiệm vụ mấu chốt này. Năng lực của Triệu Thiên Bá con phải rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, nói thật, lần này dù là không phải nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, lấy thực lực của Độc Nhất Đao bên cạnh Sở Qua cũng không phải do Triệu Thiên Bá có thể đối phó.   - Cha, con biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm.   Tiết Cường cung kính cúi đầu.   Ánh mắt Tiết Hồ hơi nheo lại, trong con ngươi hiện lên vẻ thất vọng, sau đó giận dữ nói:   - Lời của cha còn chưa nói xong đâu.   - Tiểu Cường, con cũng đã biết, việc làm ngu xuẩn nhất của con lần này là gì không?   Tiết Hồ đột nhiên hỏi.   Tiết Cường ngẩn ra, không trả lời.   - Con lẽ ra ngàn không nên, vạn không nên sau khi hành động thất bại, để cho Hình Binh đi làm việc kia, giúp con trả thù thanh niên tên Trần Phàm.   Tiết Hồ trầm giọng nói:   - Triệu Thiên Bá có thể ở Hàng Châu xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ được con chiếu cố, Hình Binh xuất lực không nhỏ. Hình Binh cũng xem như là một người có năng lực không tệ, hơn nữa còn là một quân cờ tương đối trọng yếu trong tay chúng ta, cứ như vậy vứt bỏ, thật sự có chút đáng tiếc.   - Điều mấu chốt chính là, con lại chưa hiểu rõ bối cảnh cùng xuất thân của thanh niên tên Trần Phàm kia, lại lựa chọn trả thù, đây là chỗ thất bại nhất của con lần này.   Tiết Hồ nói xong, hút mạnh một hơi:   - Căn cứ như lời con nói, hắn lấy sức một người huyết tẩy đám người Triệu Thiên Bá. Theo chuyện này mà xem, ít nhất có thể thấy được, thực lực chiến đấu của hắn cực kỳ khủng bố. Nói chung, những người như vậy hơn phân nửa là những cỗ máy giết người của thế giới ngầm. Nhưng Trần Phàm lại không phải, hắn là một sinh viên, điều này thật đáng giá cho con chú ý, hơn nữa con phải lập tức đi điều tra, mà không phải tiếp tục phát tiết lửa giận.   Cả người Tiết Cường chấn động, vẻ mặt tự trách nói:   - Cha, là con quá nóng lòng, đã bị mất đi bình tĩnh.   - Hiện tại con đã biết rõ điểm này cũng chưa muộn.   Tiết Hồ gật đầu:   - Con nhớ kỹ, người làm đại sự, vô luận lúc nào cũng phải bảo trì đầu óc tỉnh táo. Người chỉ khi được bình tĩnh, mới có thể làm ra quyết định chính xác nhất.   - Mặt khác, cha biết, con muốn hỏi cha, Trần Phàm kia rốt cục từ đâu đến.   Nói xong, Tiết Hồ lại phun ra một ngụm khói, cầm nước trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.   Tiết Cường biến sắc, cũng không hề phủ nhận, mà trực tiếp hỏi:   - Cha, chẳng lẽ cha tra được bối cảnh sau lưng của hắn?   - Bối cảnh cụ thể không tra được, nhưng ta tra được lúc trước hắn từng làm bị thương đứa con của Hoàng Chí Văn tại Đông Hải, sau đó Hoàng Chí Văn cũng không hề trả thù, mà là đem răng nanh đánh nát nuốt ngược vào trong bụng.   Nói đến bối cảnh của Trần Phàm, giọng nói của Tiết Hồ cũng có chút ngưng trọng lên, hiển nhiên lấy lịch duyệt nhiều năm của hắn mà xem, gặp phải người như Trần Phàm đối với Tiết Cường thậm chí đối với cả Thanh bang đều không phải là chuyện tốt:   - Hoàng Chí Văn, con hẳn là không xa lạ gì, đó là một người chỉ biết ăn tươi nuốt sống. Con độc nhất của hắn bị đánh thành tàn phế, lấy tính cách của hắn tuyệt đối sẽ trả thù. Mà nếu hắn lựa chọn nén giận, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hắn không dám đụng tới bối cảnh sau lưng Trần Phàm.   - Cha, vậy tại sao không điều tra từ chỗ Hoàng Chí Văn?   Tiết Cường tò mò hỏi.   Tiết Hồ cười khổ một tiếng:   - Con nghĩ rằng cha không cho người đi hỏi? Tối hôm qua, sau khi con nói chuyện điện thoại với cha xong, cha đã cho người đi điều tra bối cảnh tên tiểu tử kia, tìm hiểu nguồn gốc tìm được tới Hoàng Chí Văn, kết quả con đoán Hoàng Chí Văn đã nói như thế nào?   - Tiết gia nếu muốn tiếp tục ở lại đại lục Trung Quốc, tốt nhất không nên đi trêu chọc thanh niên tên Trần Phàm kia.   Nói ra những lời này, gương mặt Tiết Hồ trở nên cực kỳ nghiêm túc.   Sắc mặt Tiết Cường cũng đột nhiên biến đổi, theo bản năng hỏi:   - Hay là, hắn là người của kinh thành Trần gia?   - Cụ thể không biết, nhưng gần đúng như vậy.   Tiết Hồ nheo mắt lại, trầm giọng nói:   - Ở trên mảnh đất này, thế lực có thể làm cho Tiết gia chúng ta hoàn toàn biến mất không nhiều lắm, Trần gia là một trong số đó, mà hắn vừa lúc đúng họ Trần.   Nghe Tiết Hồ nói như thế, Tiết Cường trầm mặc, trong lòng hắn vốn có quyết tâm phải giết Trần Phàm, nhưng nếu Trần Phàm thật là đời sau của Trần gia, như vậy hắn muốn giết Trần Phàm cần nghĩ kỹ.   - Tốt lắm, tiểu Cường, con cũng không cần lo lắng quá mức, tuy rằng Trần gia có thế lực đó nhưng muốn hủy diệt chúng ta khỏi mảnh đất này cũng là hành vi tự tổn thương mình tám trăm để giết địch một ngàn, người của Trần gia không ngu như vậy.   Khi Tiết Hồ nói những lời này, vẻ mặt tự tin.   Dù sao, hắc kim đế quốc của hắn quấn quýt với nhiều thế lực, liên lụy đến lợi ích quá nhiều người, một khi chiến thuyền lớn này chìm nghỉm, hao tổn không chỉ một mình hắn, ngược lại, hắn còn có thể ra nước ngoài phát triển, dù sao hải ngoại còn có phân bộ Thanh bang.   Ở dưới tình hình này, nếu có người chân chính muốn thương tổn ích lợi của hắc kim đế quốc, như vậy người đầu tiên sốt ruột tuyệt đối không phải là Tiết Hồ.   - Nhưng lần này hành động của con thất bại làm cho mấy trưởng lão trong bang hội không cao hứng. Cho nên cha cho con đi hải ngoại giải sầu, thuận tiện xử lý một sự tình, xem như lập công chuộc tội.   Tiết Hồ trầm giọng nói:   - Còn nữa, bối cảnh của tiểu tử đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, cha sẽ tiếp tục cho người đi điều tra.   Nói tới đây, Tiết Hồ buông cái tẩu, dùng một loại giọng nói quỷ dị:   - Địch nhân mà mình không biết mới là đáng sợ nhất, phàm là địch nhân, nhất định phải biết rõ ràng lai lịch của hắn. Là người đều có nhược điểm, con phải bắt được nhược điểm của hắn, như vậy hắn sẽ trở nên không hề đáng sợ.   Ngay khi cha con Tiết Hồ đang nói chuyện, Hàng Châu, khách sạn Radisson, Trần Phàm đã thức giấc.   Lúc này trên người Trần Phàm bao bọc khăn tắm, ngồi trướputer, híp mắt, nghiêm túc xem nội dung phần bưu kiện.   Phần bưu kiện này được chuyển tới trong đó xen lẫn một ít ảnh chụp.   Bưu kiện là do Long Nữ gởi tới, nội dung là toàn bộ tư liệu về Thanh bang, trong đó cường điệu miêu tả Tiết gia.   Đối với danh đầu của Thanh bang, Trần Phàm từng nghe qua, hơn nữa còn biết thế lực không nhỏ, nhưng do trước đó hắn cùng Thanh bang không có bất kỳ xung đột nào, hơn nữa khi chấp hành toàn bộ nhiệm vụ đều không quan hệ gì tới Thanh bang, vì thế cũng không thâm nhập tìm hiểu, cũng không biết rõ thế lực của Thanh bang.   Hiện giờ đọc tư liệu do Long Nữ chuyển tới, Trần Phàm không khỏi nhíu mày - thế lực của Thanh bang so với sự tưởng tượng của hắn mạnh hơn rất nhiều.   Thậm chí theo Trần Phàm xem ra, trước mắt muốn động dùng lực lượng quốc gia diệt trừ Thanh bang cũng không phải là chuyện dễ dàng.   Bởi vì, thế lực liên lụy của Thanh bang thật sự là quá nhiều, quan hệ của bọn hắn giống như mạng nhện, rậm rap, quả thực là chỉ cần động vào sẽ động tất cả.   Hơn nữa thân là người cầm quyền của Thanh bang, hiện giờ Tiết Hồ đã lấy được quốc tịch Mỹ, thân phận bên ngoài là một chủ tịch tập đoàn thương gia, có thể nói không chút khoa trương, ở mặt ngoài, bối cảnh của Tiết Hồ còn thuần khiết hơn cả máu tươi của xử nữ.   Thậm chí, dù hồ sơ của Tiết Cường cũng cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa còn có một loại danh hiệu, cái gì là học vị tiến sĩ gì gì đó nhiều không kể xiết.   Khi đại khái hiểu biết một chút về thế lực của Thanh bang cùng Tiết gia, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng hút.   Dưới ánh đèn, sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm không ai có thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến chân mày hắn cau lại, con ngươi không ngừng chớp động, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.   - Bang bang.   Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nặng nề.   Tiếng đập cửa kéo Trần Phàm từ trong suy tư trở lại hiện thực, hắn dụi tắt tàn thuốc, tắt bưu kiện, xóa bỏ, sau khi tẩy sạch, đứng dậy đi ra mở cửa.   - Trần ca.   Ngoài cửa, Sở Qua nhìn thấy Trần Phàm, hai mắt cực nóng, vẻ sùng bái trong mắt không chút nào che giấu...hắn đã từ Hoàng Phủ Hồng Trúc biết được chiến tích ngày hôm qua của Trần Phàm. Theo hắn xem ra, Trần Phàm chẳng những có tài đua xe làm kẻ khác giận sôi, giết người cũng như giết gà tùy tâm sở dục, quả thực chính là thần tượng của hắn.   - Có chuyện gì sao?   Hiện giờ Trần Phàm cũng không chán ghét Sở Qua chút nào, nhìn thấy hắn, lập tức mỉm cười hỏi.   Sở Qua thấy Trần Phàm lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng kích động, vội vàng nói:   - Trần ca, là như vậy, mẹ nuôi của tôi muốn tôi hỏi anh, sau khi về Đông Hải có thời gian hay không, bà nói muốn gặp anh một lần.   Xà Mỹ Nữ, Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn gặp mình?   Trong lòng Trần Phàm hơi dao động.   Hắc bang nội chiến, chết nhiều người.   Buổi trưa, tin tức này tràn ngập thành đầu đề trên trang web, đồng thời một ít truyền thông Chiết Giang cũng đưa tin này khắp nơi.   Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh sát Hàng Châu cho ra định luận, tin này nhiều ít vượt ngoài sự đoán trước của mọi người.   Bất quá vì tăng cường sức thuyết phục, cảnh sát từ trong đám người của Đại Đầu chọn lựa hai tên nhát gan đưa ra phối hợp, làm trò ngay trước màn ảnh dùng một đoạn kịch để giải quyết vụ án làm sôi nổi internet lần này.   Tin tức vừa ra, trên internet lại nhấc lên sóng lớn, tin tưởng cũng có, không tin cũng có, thậm chí có người vì chuyện này phun đầy trên mạng.   Ví dụ như trong trang Thiên Nhai có thảo luận về vụ án này, có một người tự nhận mình là "Vua thanh tỉnh", dùng một loại khẩu khí mọi người đều say chỉ riêng ta tỉnh, trực tiếp mắng: hắc bang nội chiến? Là đầu heo cũng biết chuyện này không đơn giản, những ai tin tưởng lời cảnh sát đúng là thiếu não, các ngươi thực nên suy nghĩ lại cho kỹ, đầu óc của mình có phải mọc lên chỗ cái mông hay không.   - Vua thanh tỉnh" tuôn ra lời nói cuồng vọng là điển hình công kích, kết quả trực tiếp bị oanh giết thành tro, thiếu chút nữa bị những người tin tưởng lời cảnh sát dùng nước bọt làm chết đuối, thậm chí còn phát động thịt người tìm tòi...   Trên internet cãi lật trời, áp lực cảnh sát Hàng Châu cũng rất lớn, bọn họ không lựa chọn truy xét đến cùng, mà là tìm người làm kẻ chết thay, đây cũng là có nguyên nhân.   Thứ nhất, tự nhiên là áp lực đến từ gia tộc Kerner Er.   Thái độ cường thế của Roman, làm cho áp lực của một số người không nhỏ, đành phải gây áp lực xuống phía dưới, không cho tiếp tục truy cứu, dù sao chuyện này nói đến cùng là đoàn người Dai Fu bị đám người Triệu Thiên Bá ngăn ở quán bar Giang Hồ trước, sau đó ba người Trần Phàm còn bị bắt mang đi.   Dùng lời nói của Roman:   - Các vị hẳn nên tự hỏi bản thân mình, nếu không phải hoàn cảnh trị an nơi này quá kém, tiểu thư nhà ta có thể gặp phải nguy hiểm sao? Lui một bước mà nói, tiểu thư nhà ta bị phần tử hắc đạo định bắt cóc tống tiền, cảnh sát các người không lập tức đi cứu người, mà sau đó còn chạy đến tìm chúng ta phiền phức, đây là loại logic gì vậy...