Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử
Chương 61
Về đến nhà, vừa mở cửa liền trông thấy mặt cười hao gầy của Nam Kiều Mộc, chỉ ngắn ngủi một ngày mà dường như tiều tụy rất nhiều, vành mắt hơi đen, trên mặt còn treo ánh lệ, thân hình gầy yếu khẽ run run, làm cho người ta vô cùng thương xót.
Thấy hai người Diệp Hoan bước vào cửa, đôi mắt đẹp đang ảm đạm của Nam Kiều Mộc sáng ngời lên, duỗi hai tay ra bước lên hai bước như thể muốn ôm Diệp Hoan vào lòng, rồi không biết tại sao lại dừng, hai cánh tay đã duỗi ra lại từ từ để xuống nhưng bộ ngực sữa phập phồng dồn dập đã lặng lẽ bán rẻ tâm tình kích động lúc này của cô.
Làm cho gương mặt lạnh lại, Nam Kiều Mộc nhìn quét từ trên xuống dưới hai người, nói: "Các anh cuối cùng đã trở lại. Cảnh sát không làm khó các anh chứ?"
Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Làm sao em biết bọn anh vào cục công an?"
"Cảnh sát Cao gọi điện nói cho em biết. Các anh thực sự là to gan lớn mật, lại dám bắt cóc con gái nhà giàu. Em biết các anh hai mươi năm rồi mà sao chưa bao giờ biết được bọn anh có suy nghĩ như thế chứ hả?" Giọng của Nam Kiều Mộc có phần tức giận rồi.
"Sao mà em với cảnh sát Cao lại quen nhau?" Diệp Hoan rất ngạc nhiên với tốc độ kết bạn của phụ nữ.
Nam Kiều Mộc cả giận nói: "Đó không phải điều quan trọng! Diệp Hoan, xin anh về sau làm việc dùng chút đầu óc có được hay không? Anh không phải dân liều mạng, tại sao lại phải làm chuyện bỏ mạng như thế? Anh có biết mình suýt chút nữa đã bỏ mạng không? Nếu như anh chết, em... chúng ta làm sao bây giờ?"
Diệp Hoan: "..."
Ngoảnh đầu sang hướng khác, Nam Kiều Mộc trừng mắt với Hầu Tử: "Diệp Hoan thiếu suy nghĩ, anh cũng không biết lo lắng hả? Chẳng những không ngăn anh ấy mà còn đồng lõa, đầu óc anh để cho lừa đá mất rồi hả? Từ nhỏ đến lớn, Diệp Hoan làm gì mấy anh cũng theo đuôi như mù, chuyện đại sự liên quan mạng người mà anh cũng mù mờ đi theo. Anh có biết phân sai trái chút nào nữa không? Anh có biết hai chữ Ngu muội viết thế nào không hả?"
Hầu Tử ngẩn ngơ chìa tay vẽ trong không khí mấy cái, cuối cùng chán nản thở dài: "Chữ muội không biết viết."
Diệp Hoan bước hai bước, cách xa con hàng ngu si này tí, khỏi bị lây bệnh.
Nam Kiều Mộc dữ tợn trừng mắt với Diệp Hoan: "Về sau, lúc liều mạng hãy vì người thân của mình mà nghĩ một chút, anh xảy ra chuyện rồi nhiều người cả đời sẽ mất đi niềm vui. Cho dù tính mạng bé Ái có thể cứu về rồi nhưng anh vì em nó mà mất mạng, anh cảm thấy sau này em nó có thể vui sống cả đời sao?"
Nam Kiều Mộc mắng xong một chặp liền quay vào phòng. Lúc quay người, vài giọt nước mắt lóng lánh lặng yên nhỏ xuống, rơi trên đất vỡ tan như hoa tuyết.
Diệp Hoan và Hầu tử nhìn nàng đóng sầm cửa lại, đứng trong phòng trầm mặc mất một lúc.
Không biết qua bao lâu, Hầu Tử mới khẽ nói: "Ài, anh Hoan, cái miệng con bé Kiều Mộc này càng ngày càng lợi hại, bắt đầu trách mắng em đã xấu hổ hận không thể tự sát. Anh Hoan anh cẩn thận nhớ lại một chút, khi bé mình làm gì nó, chọc thế nào mà nó không chào đón..."
Vẻ mặt Diệp Hoan cũng nghiêm chỉnh lại, cẩn thận suy nghĩ nửa ngày mới dữ tợn trừng mắt với Hầu Tử, cả giận nói: Tao nhớ ra rồi. Lúc tám tuổi, thằng chó hoang mày cắt cái quần hoa em nó thích nhất toe tua. Lúc ấy Kiều Mộc khóc suốt ba ngày. Nhất định chuyện đó em nó mang thù rồi. Liên lụy đến tao với Trương Tam cũng thù, hai đứa tao bị mày liên đới! Mày thằng súc sinh này!"
Hầu Tử vội vàng lắc đầu, nói rất quả quyết: "Không thể như thế được! Một cái váy quan trọng cái đéo gì chớ, nó làm sao còn có thể ôm hận."
Nói xong, Hầu Tử nhíu đầu lông mày suy tư một hồi lâu, sau đó vỗ đùi cái đét: "Nhất định là do anh! Năm chín tuổi, anh cản Kiều Mộc ở nhà vệ sinh nữ rồi lột quần em nó ra, muốn coi cho rõ vì sao nữ thì ngồi đái. Chắc chắn Kiều Mộc nhớ kỹ chuyện này đấy, sự trong trắng thơ ngây bị anh chà đạp, nó có thể không hận anh ư?"
Diệp Hoan lắc đầu: Không có khả năng. Kiều Mộc là song thạc sĩ, em nó nhất định có thể lý giải sự tò mò khi nhỏ lúc đó của tao. Đáng lý em nó phải khen ngợi thái độ nghiên cứu khoa học cẩn thận, cụ thể chớ sao có thể hận tao được?"
"Lòng đàn bà còn bé hơn con mắt, khó bảo đảm nó không ôm thù. Anh Hoan, hay là anh cũng cho em nó lột quần anh ra là được. Không thể để nó tàn phá mình thế được đâu! Bị nó đả kích thêm vài lần chắc anh em mình đi nhảy lầu thật..."
"Cút! Thằng em là vũ khí nóng, không dính đồ mặn không về vỏ, sao có thể dễ dàng cho người ta thấy?"
Hai người Diệp Hoan trở về không bao lâu thì Trường Tam cũng trở về.
Thằng này bị công an giam cả ngày, xem ra chịu không ít giày vò. Chu Mị đúng là người giữ lời hứa, quả nhiên vớt được hắn ra ngoài.
Ba anh chàng gặp mặt nhau mà phảng phát như cách một kiếp, thổn thức xong dĩ nhiên là ôm đầu kêu khổ một phen.
Buổi tối, Hầu Tử đi ra ngoài mua vài bình rượu tạp. Nam Kiều Mộc mặt lạnh tanh nhưng vẫn xuống bếp làm mấy món cho bọn hắn, dằn mạnh mâm lên bàn ăn một cái, hừ lạnh một tiếng lại quay thẳng trở về phòng.
Chắc là cơn giận của con bé này chưa tan.
Ba anh chàng mở rượu ra, không nói hai lời liền trăm phần trăm.
Đây mới thực sự là sống sót sau tai họa, nhớ tới đêm qua đối mặt với vô số họng súng của cảnh sát, còn suýt chút nữa bị cảnh sát bắn gục, Diệp Hoan và Hầu Tử không kìm được cơn hoảng sợ.
Thứ như dũng khí tới thật nhanh mà đi cũng rất chóng, có lẽ vì máu nóng nhất thời mà vỗ bàn bay ra nhưng sau đó nhớ lại sẽ cảm thấy khó tưởng tượng nổi lúc ấy mình lấy đâu ra dũng khí lớn như thế?
Trên đời người thực sự thấy chết không sờn dù sao cũng là số rất ít, khó kiếm nhất chính là người chết vì đại nghĩa, có một khắc không sợ hãi cái chết như thế mới thực sự là một mặt chói lọi nhất trong tính người. Không sợ chết cũng chẳng hề đáng để kính nể, đáng kính nể ở chỗ rõ ràng sợ chết nhưng vì nghĩa không thể chùn bước đối mặt cái chết. Thế giới vì có những con người đó nên chẳng khiến người ta tuyệt vọng.
Ba anh chàng đại nạn không chết, đồng loạt chạm cốc chúc mừng.
Hầu Tử kể lại chi tiết sự việc tối qua, Trương Tam nhịn không được rơi lệ.
"Anh Hoan, anh là người đàn ông đường đường, em không bằng anh được, cạn nào!"
Diệp Hoan hiếu kỳ nói: "Tam, mày thì sao? Làm sao mày bị tóm?"
Trương Tam dường như bị chạm vào vết thương lòng, hốc mắt liền đỏ hoe.
"Chút xui xẻo đâu thể trách xã hội chứ." Trương Tam thổn thức không thôi.
"Rốt cuộc làm sao vậy?"
Trương Tam bi thống nói: "Em thấy bệnh viện thông báo thúc dục nên dứt khoát dằn lòng, định đến tối làm một chuyến lớn. Suy nghĩ rất lâu mới chọn mục tiêu là ở đại học Ninh Hải..."
Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Đại học? Mày tính trộm của sinh viên? Sinh viên thì có bao nhêu tiền?"
"Anh cũng đừng có xem thường sinh viên thời giờ. Bố mẹ nuông chiều, một đám được cưng từ bé, giàu đến chảy mỡ. Lẻn bừa vào mấy phòng ngủ kiếm mấy chục nghìn không thành vấn đề đâu."
"Sau đó thì sao?"
Vẻ mặt Trương Tam ảo não: "Em buổi tối khệnh khạng đi vào đại học Ninh Hải. Một người bảo vệ ra chào, hỏi em là ai. Em bịa bừa ra một cái tên đi qua, đi chưa được mấy bước lại có một người bảo vệ hỏi em từ đâu tới đây. Mới trả lời xong, người bảo vệ thứ ba hỏi em đi đến đâu... Anh Hoan, anh coi quả đúng là trường đại học, ngay cả câu hỏi của bảo vệ cũng con mẹ nó mang đầy tính triết học, em coi như hoàn toàn phục luôn rồi! Bộ não cả đêm đều cân nhắc ba vấn đề nhìn như đơn giản nhưng thực rất sâu sắc này. Đúng thế, chúng ta là người thế nào? Chúng ta từ đâu tới đây và sẽ đến đâu? Ba cái vấn đề này Platon nghĩ không ra, Aristoteles ngẫm chẳng đến, Nietzsche cũng bó tay..."
Diệp Hoan và Hầu Tử trán nổi gân xanh: "Đại ca, ngươi chỉ là một tên trộm mà thôi..."
Trương Tam mất hứng nói: "Trộm thì sao? Trộm thì không thể sâu sắc sao?"
"Bỏ qua ba vấn đề triết học này đi. Sau đó thì sao? Mày có trộm được không?"
Trương Tam thở dài nói: "Sau đó em đi vào khu nhà ký túc cao tầng, liên tục có bảo vệ tới hỏi em các thứ khác nhau nhưng đều bị em bịa chuyện qua mặt. Cứ như vậy vừa đi vừa trả lời câu hỏi như thể chơi trò vượt ải, một đường hát vang tiến mạnh. Nhưng về sau em dần nhận ra không ổn, sao ánh mắt những người bảo vệ kia nhìn em như thể phòng trộm thế nhể..."
Diệp Hoan cả giận: "Nói nhảm, mày vốn là một thằng trộm. Mà lúc đó thấy phong phanh không ổn sao mày không tranh thủ mà chuồn đi?"
Trương Tam vò đầu, vẻ mặt không cam lòng: "Nhưng sau khi em lần lượt trả lời thành công các câu hỏi của bảo vệ, em cảm thấy rất có thành tựu, còn nhịn không được muốn một đường vượt ải chém tướng, phá đảo cái trò chơi này."
Hai người: "..."
"Thực tế đối phó bảo vệ rất thuận lợi, chỉ là lúc đến ký túc xá xong mới xảy ra chút ngoài ý muốn..."
"Cái gì ngoài ý muốn?"
"Vừa mới bắt đầu cạy khóa đã bị sinh viên phát hiện, rồi một nhóm sinh viên xông tới. Lúc ấy ông đây để gan ngoài bụng, móc dao găm ra dọa bọn nó..."
"Rồi sao nữa?"
Trương Tam chán nản nói: "Đệt! Đừng nói nữa. Không biết những sinh viên đó ai bắt đầu trước mà không ngờ mỗi người đều rút ra một con dao nhỏ ra chĩa vào người em. Hơn chục con dao sáng loáng đấy, ông đây sợ tới nhũn cả chân, lập tức quỳ xuống nhận tội xin tha. Bọn sinh viên này cũng chẳng phải tay vừa, lột sạch mấy đồng sót trong túi quần em rồi mới gọi bảo vệ bắt em vào đồn công an."
Từ từ quét mắt qua hai người, Trương Tam mang trên mặt vẻ đau thương cực độ, nước mắt sắp trào ra: "Sau này em hỏi thăm chút, sinh viên trong tòa nhà đó đều là ngành pháp y, ai cũng có một con dao giải phẫu. Số ông đây sao mà khổ như vậy chứ?"
Trương Tam than vãn mấy câu vận mệnh bất công xong, men rượu xông lên não, uất ức say ngã trên bàn.
Hai người thật lâu không nói gì.
Sau một hồi lâu, Diệp Hoan trầm giọng nói: "Tuy tao không biết cha mẹ Trương Tam là người ra sao nhưng tao biết rõ nhóm máu cha mẹ nó."
"Cha mẹ nó có nhóm máu gì?"
"Nhóm B."
"Vì sao thế?"
Diệp Hoan nhìn Trương Tam gục xuống bàn ngủ say, buồn buồn nói: "Chỉ có hai người có nhóm máu B mới có thể sinh ra một đứa con nhóm 2B như thế."
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
69 chương
142 chương
48 chương
33 chương
67 chương