Diệp Hoan từ phòng vệ sinh đi ra, hắn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng. Người đàn ông đó đã bị hắn cho uống một ngụm nước trong bồn cầu. Nhưng kỳ quái là tầng lầu này của bệnh viện đã bị giới nghiêm, người đàn ông đó là ai mà lại có thể đi vệ sinh ở tầng này? Ý nghĩ vừa lóe lên thì rất nhanh nó đã bị Diệp Hoan ném ra khỏi đầu, việc quan trọng nhất lúc này là đợi Thẩm Đốc Lễ tỉnh lại, những cái khác đều là việc nhỏ. Hắn ló đầu ra cẩn thận quan sát một vòng, phát hiện cảnh vệ đang canh giữ tầng lầu cũng không chú ý tới hắn. Vì vậy hắn liền nhanh chóng ra ngoài, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra đứng ở cửa phòng bệnh. Trên dãy ghế ở hành lang bên ngoài, Kiều Mộc và Chu Mị ngồi ở hai bên an ủi Chu Dung. Biểu hiện của ba người đều rất tiều tụy, Chu Dung khóc đến mức mắt sưng đỏ, nước mắt lại không chịu ngưng. Diệp Hoan mới vừa đứng ở cửa phòng bệnh thì điện thoại của thư ký Lưu Tư Thành vang lên. Lưu Tư Thành nhìn Chu Dung lộ ra một nụ cười xin lỗi, sau đó đi tới một bên nhận điện thoại. Bên kia điện thoại mới vừa nói ra một câu, sắc mặt Lưu Tư Thành chợt thay đổi. Lưu Tư Thành cung kính khom người, cẩn thận từng li từng tí cầm điện thoại đi tới trước mặt Diệp Hoan nói: "Diệp thiếu gia, Thẩm lão gia muốn trò chuyện cùng cậu." Diệp Hoan ngẩn người: "Thẩm lão gia? Là ai vậy?" Lưu Tư Thành biết được thân phận của Diệp Hoan, sắc mặt biến đổi dữ dội, mồ hôi toát ra không ngừng: "Là ông nội của cậu." "Không tiếp!" Diệp Hoan không nói nhiều lời liền cự tuyệt, ngoại trừ Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung, Diệp Hoan đối với những người khác trong Thẩm gia đều không có ấn tượng tốt bao gồm cả người ông nội chưa từng gặp mặt này. Từ khi Thẩm Đốc Lễ nói với hắn bí mật ẩn giấu nhiều năm của Thẩm gia, ấn tượng của hắn về người ông này ngày càng trở lên tồi tệ hơn. Người được gọi là lão gia trưởng đức cao vọng trọng không thể thoái thác trách nhiệm khi để cho anh em trong nhà cãi cọ nhau, chia năm xẻ bảy. Lưu Tư Thành kinh hãi đến biến sắc, Thẩm lão gia có thân phận gì? Ông ấy là công thần khai Quốc! Những năm gần đây không có tin tức về ông ấy là vì Thẩm gia lão đang ở ngôi nhà trong rừng trúc an dưỡng tuổi già. Mặc dù thế nhưng tên tuổi ông vẫn còn, đến cả những lãnh đạo cấp cao cũng phải nể ba phần mặt mũi. Người nào nghe tên cũng phải khiếp sợ, thậm chí là toàn quốc và thế giới đều biết, có ai lại dám trực tiếp từ chối ông ấy như vậy chứ? "Diệp... Diệp thiếu gia, đây chính là Thẩm lão gia, là ông nội của cậu" Lưu Tư Thành sợ đến mức nói chuyện nói lắp ba lắp bắp. Diệp Hoan không nhịn được nói: "Vậy thì như thế nào? Tôi không quen ông ta, không tiếp điện thoại thì có làm sao? Ai nguyện ý làm cháu trai của ông ta thì cứ việc, tôi quen không được cái danh cháu trai này!" Lưu Tư Thành cười khổ, ngược lại tôi thật ra rất muốn làm, nhưng lão nhân gia còn không đáp ứng đó thôi... Lưu Tư Thành thấy biểu hiện Diệp Hoan rất kiên quyết, không có ý muốn nghe điện, Lưu Tư Thành liền thở dài, sau đó đi tới một bên thấp giọng cung kính nói: "Lão gia..." Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Thẩm lão gia không nóng không lạnh, nhẹ nhàng chất phác: "Tôi nghe thấy được hết rồi, bao nhiêu năm không có ai dám nói thế với tôi như thế. Tôi già rồi, đến cháu ruột cũng không chịu nhận..." Lưu Tư Thành mồ hôi rơi như mưa, giọng nói tuy nhẹ nhưng lại như trùng cổ mạnh mẽ đập vào lòng người, đến người điếc còn nghe ra được là lão gia đang tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận. Năm đó xuất binh đánh trận, ông ấy là tướng quân dũng mãnh chỉ huy ba quân, tính khí tự nhiên nảy sinh nóng nảy, một chút đã tức giận. Mặc dù tuổi tác ông ấy đã cao nhưng tính khí lại không hề thay đổi, Diệp Hoan dám nói thế với ông ấy thật là lá gan không nhỏ. Dừng một chút, Thẩm lão gia nói tiếp: "Đốc Lễ sao rồi, nó có ổn không?" "Lão gia, tổng lí mới vừa làm xong phẫu thuật không lâu, tình huống cụ thể thế nào còn phải chờ tổng lí tỉnh lại mới kết luận được." Trầm lão gia nghe xong cũng không tỏ ra hốt hoảng, ngược lại rất bình tĩnh nói: "Nói cho bác sĩ phải tận lực chữa trị, nếu Đốc Lễ không sao thì cậu đưa Diệp Hoan đến lão trạch, tôi muốn thấy cháu tôi." Lưu Tư Thành lau mồ hôi lạnh rồi đáp ứng. Lưu Tư Thành kính cẩn chờ Thẩm lão gia cúp máy, sau mới ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan. Lưu Tư Thành còn chưa kịp nói gì thì Diệp Hoan phát hiện ra thân thể đang nhúc nhích của Thẩm Đốc Lễ. "Ông ấy tỉnh rồi!" Diệp Hoan hưng phấn kêu to. Hai bác sĩ trực vội vàng đi vào, mặc quần áo chống khuẩn, toàn thân che kín đi vào phòng bệnh. Sau một lúc bận rộn kiểm tra sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng, trên mặt mỉm cười với mọi người nói: "Tổng lí tỉnh rồi tạm thời không có gì trở ngại, bất quá thân thể rất suy yếu, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn." Chu Dung kích động nói: "Tôi muốn vào thăm ông ấy." Bác sĩ do dự một chút rồi nói: "Có thể nhưng tình hình hiện tại không thích hợp để nhiều người đi vào, tốt nhất một lần chỉ vào một người đồng thời không nên phát ra bất kỳ thanh âm gì. Tổng lí vừa tỉnh một lát rồi lại ngủ rồi, mọi người không nên quấy rầy ông ấy." Tâm trí Diệp Hoan trở nên kích động, cướp lời nói: "Tôi muốn vào trước!" Chu Dung yên lặng một chút sau đó gật đầu đồng ý. Điều bà bận tâm nhất chính là quan hệ bất hòa giữa hai cha con, bà hi vọng nhờ chuyện lần này mà có thể cải thiện mối quan hệ. Sau khi khử trùng, Diệp Hoan mặc đồ chống khuẩn đi vào phòng bệnh. Ở bên trong phòng, Thẩm Đốc Lễ vẫn nhắm mắt, mang bình thở oxy. Ngày thường ông chải tóc cẩn thận nhưng giờ chúng rối tung, trên mặt tái nhợt không chút máu, đôi môi khô khốc hơ tím tái, thậm chí lồng ngực hô hấp phập phồng giống như vô lực vậy. Diệp Hoan lẳng lặng nhìn dáng vẻ suy nhược của Thẩm Đốc Lễ mà lòng hắn không kiềm được đau xót, cuối cùng rơi lệ. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác hối hận. Nước mắt liên tục rơi, Diệp Hoan nhìn Thẩm Đốc Lễ, trong miệng vẫn lẩm bẩm nhắc: "Lão già này, sao ông có thể làm ngơ thân thể không quan tâm chứ? Ông cho rằng không có ông thì trái đất sẽ không quay nữa sao?" Diệp Hoan dùng sức lau nước mắt, sau đó hắn hít một hơi thật sâu. Được rồi mất hay là mất rồi lại được, những điều này đã không còn trọng yếu nữa. Hắn chỉ biết khi trải qua chuyện này, hắn đột nhiên cảm giác thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, cuộc sống nên quý trọng điều gì, điều gì là không thể dứt bỏ, so với bạn bè cùng lứa tuổi thì cảm xúc của hắn chuyển biến rất nhiều. Diệp Hoan run rẩy đưa tay ra nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Thẩm Đốc Lễ, nức nở nỉ non: "Tỉnh dậy đi, cùng lắm sau này tôi không cãi lời ông nữa. Trong trí nhớ và trong tim tôi còn khuyết thiếu tình thương của cha, tôi sẽ chờ ông đến bổ sung khiếm khuyết đó nhưng ông cứ nằm như vậy thì sao mà bù đắp cho tôi chứ? Ông đừng quên ông còn thiếu nợ tôi, nhất định kiếp này phải trả sạch sẽ. Nếu khoản nợ này ông không trả xong mà chết đi thì kiếp sau chắc chắn không được đầu thai đâu." Diệp Hoan cắn môi mặc cho nước mắt càng lúc chảy càng nhiều cũng không dám khóc thành tiếng, hắn sợ quấy rối đến sự yên tĩnh trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng khóc nghẹn ngào của Diệp Hoan được hắn chôn thật sâu trong lòng. Cuộc sống sau này có lẽ sẽ có rất nhiều điều tiếc nuối nhưng hắn tuyệt đối không hi vọng phần tình thân này trở thành thứ làm hắn phải tiếc nuối cả đời. Chính như lời Thẩm Đốc Lễ răn dạy hắn, con người cả đời này không thể biết khi nào mình làm sai nhưng nhất định họ không muốn làm những việc sai lầm để rồi hối hận cả đời, hối hận đại diện cho mềm yếu, khuất phục, ý chí không kiên định. Lời nói của ông ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. Hôm nay Diệp Hoan liền cảm giác được bản thân mình đã làm một chuyện sai lầm để giờ rất hối hận. Cha không chịu tỉnh thì con làm sao báo hiếu được đây? Trầm Đốc Lễ có lỗi gì? Nghĩ kỹ lại thì ông và Diệp Hoan chỉ là đang ở vào cùng một mối mâu thuẫn mà thôi. Khi Diệp Hoan đang học tập làm thế nào để trở thành một đứa con hiếu thảo thì đồng thời Thẩm Đốc Lễ cũng học cách làm một người cha tốt nhưng tính cách song phương đều quật cường như vậy, không ai chịu thua ai. Hai cha con cứ dùng phương thức cứng rắn thử thăm dò nhau, tiếp xúc nhau, mục đích cuối cùng cũng chỉ là học tập để hiểu nhau mà thôi. Diệp Hoan nắm bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Đốc Lễ, hắn nở nụ cười trong nước mắt mà bi ai khóc: "Kỳ thực ông đã làm rất tốt, thật sự rất tốt, là tôi khốn nạn. tôi luôn dặn mình không được quên hai mươi năm sống khổ sở kia, tôi sợ nếu như quên mất thì không còn oán hận các người nữa. Vậy thì cuộc đời của tôi sẽ trống không, mờ mịt bởi vì chút oán hận này là ý chí giúp tôi chống đỡ, tôi sợ khi oán hận biến mất tôi sẽ không biết làm thế nào. Thật ra... Tôi đã tha thứ cho các người. Ông mau tỉnh lại đi! Lão tử biết sai rồi, ông còn ngủ làm gì chứ!" Diệp Hoan cúi thấp đầu, một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay Thẩm Đốc Lễ. Trên giường bệnh, mí mắt không dễ gì cử động của Thẩm Đốc Lễ bỗng khẽ nhíu một cái, bàn tay bị Diệp Hoan nắm lấy bất tri bất giác co giật hai lần. Diệp Hoan nhất thời dừng khóc, kinh ngạc nhìn chăm chú vào tay Thẩm Đốc Lễ tay, tiếp theo hắn dùng sức lau khô nước mắt rồi nhìn ông. Vừa vặn vào lúc này mí mắt Thẩm Đốc Lễ lại khẽ nhăn một cái, vô cùng nhẹ nhàng nhưng bị Diệp Hoan nhìn ra. Sau hồi lâu trầm mặc... Thẩm Đốc Lễ chỉ mới tiến vào phòng bệnh lúc nãy, lúc này trong đầu Diệp Hoan hiện lên nghi vấn rõ ràng. Bệnh nhân giải phẫu thì sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy? Không đúng, lão già này đang lừa gạt. Thì ra ông ấy và bệnh viện thông đồng nhau để diễn một vở kịch lừa hắn! Thảo nào đường đường là tổng lí quốc gia ngã bệnh mà thái độ của những bác sĩ này lại khoan thai đến thế. Diệp Hoan không ngu ngốc, hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Sự tình này hắn đã đoán ra được bảy tám phần. Hắn một mực kiên quyêt không chịu trở lại thủ đô, không chịu trở về Thẩm gia làm lão già này không có biện pháp, cuối cùng dùng chiêu này lừa hắn trở về. Sau khi tự suy xét, trong mắt Diệp Hoan bốc ra ánh lửa tức giận. Lão già, không biết giả bộ bệnh càng đáng thẹn hơn sao? Con mắt Diệp Hoan dần dần nheo lại, trong con ngươi lộ ra mấy phần lạnh lẽo. Diệp Hoan không thay đổi như cũ mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng trong ánh mắt hiện lên sự hỗn trướng. "Trước đây tôi quá khốn kiếp, một mực hỗn láo không quan tâm tới ông, hiếu kính với ông, xin lỗi... Ông nói đúng, cuộc sống không ai muốn làm chuyện gì để rồi hối hận, nếu như... Nếu như ông chết, tôi sẽ cùng mẹ tôi cố sống thật tốt, tôi sẽ hiếu kính với bà gấp mười gấp trăm lần. Đúng rồi, sau khi ông chết thì mẹ tôi trở thành quả phụ, tuy có thể không được nhưng tôi tính cho mẹ đi xem mắt, giúp bà tìm được một người đàn ông tốt, so với ông đẹp trai hơn. Tới ngày thanh minh hằng năm tôi sẽ để hai người bọn họ nắm tay tới viếng mộ ông, tôi tin ở dưới suối vàng ông nhất định mỉm cười." Mí mắt Thẩm Đốc Lễ đang đóng chặt bỗng nhiên giật mạnh một cái. Diệp Hoan nói ra một lời hỗn trướng vừa đứng một bên nhìn chằm chằm sắc mặt Thẩm Đốc Lễ, hắn phát hiện sắc mặt của Thẩm Đốc Lễ đã có dấu hiệu biến thành màu đen rồi. Diệp Hoan nhếch miệng lên cười rồi hắn tiếp tục khóc nói: "Ông yên tâm, sau khi ông chết đi tôi sẽ đem ông đi hoả táng rồi đem tro cốt rải xuống sông Trường Giang cùng Hoàng Hà. Tôi rải một phần ở sông Trường Giang, một phần ở sông Hoàng Hà, còn một phần sẽ trộn vào bột bắp làm thành bánh bao bán cho người Nhật Bản. Ông chết rồi mà còn có thể lôi bọn Nhật Bản chết cùng thì dưới suối vàng ông có thể cười, hơn nữa còn là cười to nữa đó. Sắc mặt Thẩm Đốc Lễ còn đen hơn Bao Công, mí mắt run run mấy lần. Diệp Hoan một mực đang quan sát sắc mặt của Thẩm Đốc Lễ, hắn thấy ông ấy vẫn nằm ở trên giường không nói không động, hắn không khỏi cảm thấy bội phục. Lão già này không hổ là lãnh đạo lớn, định lực rất thâm hậu nha. Diệp Hoan cười gằn, xem ra hắn cần phải cho Thẩm Đốc Lễ một chút kích thích, không làm vậy thì ông ấy nhất định không chịu tỉnh dậy, hiện tại mẹ còn đang ở bên ngoài kia khóc khổ sở vì ông ấy. Đứng lên, Diệp Hoan lặng lẽ lấy xuống bình thở oxy, sau đó xoay người đưa lưng về phía mặt của Thẩm Đốc Lễ, dồn khí đan điền, thầm vận nội lực... Phốc -- Một cái đánh rắm ấp ủ trong ruột hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng ra, khí lưu mạnh đến mức làm cho tóc của Thẩm Đốc Lễ cũng phải bay bay lên. Ngay sau đó là một luồng không khí hôi thối tràn ngập căn phòng mà không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung được. Nó như một trận bão táp vô tình bao phủ cả phòng bệnh, mà ở vào tâm bão táp đó là mũi của Thẩm Đốc Lễ. Mắt Thẩm Đốc Lễ bỗng nhiên mở ra, hai con ngươi đỏ lên, căng phòng, nước mắt tràn khóe mi, trông vô cùng thống khổ, nhìn ông ấy cứ như vừa nhận phải cực hình của phần tử khủng bố phản động ngầm vậy, thế mà ông vẫn cắn răng không chịu lên tiếng. Diệp Hoan hít một hơi, mùi thối truyền đến chính hắn cũng không chịu được mà sặc sụa một cái. Cuối cùng hắn thực sự không chịu được phải quay đầu đi ra phòng bệnh. Đi đến phòng cửa, Diệp Hoan quay lại nhìn Thẩm Đốc Lễ giơ ngón tay cái lên, khen: "... Thật có cốt khí, tôi phục ông rồi." Diệp Hoan vừa ra cửa, Thẩm Đốc Lễ nhúc nhích. Thẩm Đốc Lễ run rẩy duỗi tay, vội vàng tìm chuông báo khẩn cấp. Ông chật vật mò mẫm, một tấc, lại một inch... Rốt cục chạm được cái nút, ông không chút do dự nhấn xuống. Lập tức một đám bác sĩ cùng y tá mang vẻ mặt hốt hoảng vọt vào phòng bệnh, lúc này mặt Trầm Đốc Lễ đã tái xanh rồi. Mọi người chạy vội tới bên cạnh Thẩm Đốc Lễ nhưng lại bị mùi tanh hôi thối bay đến mũi, bọn họ đồng thời lui về phía sau một bước. Trầm Đốc Lễ nhìn chằm chằm đám bác sĩ và y tá, trong hàm răng phi thường lóe ra vài chữ ngắn gọn. " Mở cửa sổ, mở quạt thông gió!" Mọi người lại bận rộn một trận... Không biết qua bao lâu, mùi thối dần dần tiêu tan, Thẩm Đốc Lễ mới dám từ tốn cẩn thận hít một hơi, tiếp theo hô hấp từng ngụm từng ngụm, cuối cùng chậm rãi nói ra: "Cái này mà gọi là đánh rắm sao, phải nói là *** phân mới đúng." Cái rắm rũ áo qua đi, mọi chuyện êm đẹp cái cần nói cũng đã nói có những thứ không cần nói nhưng mọi người đều tự hiểu* * Nguyên bản hán việt cả câu: Thí liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh. Thâm tàng công dữ danh là một cụm từ được hiểu rộng ra dùng để hình dung những chuyện đã làm tốt đẹp nhưng lại không muốn người khác biết. Diệp Hoan mang theo vẻ mặt nhẹ nhõm đi ra phòng bệnh. Nếu như vừa rồi đi vào hắn mang theo vẻ mặt đau khổ nghiêm trọng bao nhiêu thì bây giờ trên mặt hắn lại là một nụ cười lạ thường khác biệt. Diệp Hoan thấy người đàn ông đứng trong hành lang nhìn rất quen mắt, cái đầu ẩm ướt của ông ta đang nhỏ nước, cả người bốc lên một mùi hôi thối, ông ta đang la lối cảnh vệ. "Coi trời bằng vung! Quả thực là coi trời bằng vung! Các người làm cảnh vệ thế nào vậy hả? Thất trách! Thất trách nghiêm trọng! Toàn bộ các anh cần thay mới lại, không chỉ như thế, phải truy cứu trách nhiệm của các anh!" Bên cạnh ông ta là mấy vị lãnh đạo trung niên đang cúi đầu, thành thật nghe ông ta chửi bới. Không ai dám thở mạnh, không ít cảnh vệ đang đi tìm kiếm ở mỗi phòng của tầng trệt. Đứng ở phía sau người đàn ông này Chu Dung một mặt hờ hững, thấy Diệp Hoan đi ra Chu Dung mới lộ nụ cười, chỉ vào ông ta rồi nói: "Diệp Hoan, mau đến đây gặp Tam thúc của con." Ông ta bỗng nhiên xoay người, mặt đối mặt với Diệp Hoan. "Là ông/cậu?" Từ trong miệng hai người phát ra một lời giống nhau.