Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 74 : Tuyệt đại song kiêu

Nói gì hả? Thật ra rất đơn giản, Lâm Hi Nguyệt nói nàng phải học tập Phó Du Nhiên, bắt đầu ra tay từ phía tây hoàng cung. Phó Du Nhiên lại nói cho nàng biết, thủ vệ trong hoàng cung rất khó đối phó, nàng chỉ có thể ra tay từ Đông cung, nếu muốn chăm sóc cả hoàng cung, trước hết phải ra ngoài thăm dò một phen rồi mới tính tiếp được. Nhưng kế hoạch cướp bóc này sao có thể nào dễ dàng tiết lộ? Lâm Hi Nguyệt khoát tay áo nói: "Không thể nói." Thấy tiếp tục truy hỏi nữa cũng không có kết quả, Mặc Vĩ Thiên thức thời đổi chủ đề, "Các cô vừa vặn giống như là. . . . . ." Hắn chỉ chỉ tẩm điện "Vừa nãy ở trong đó hát cái gì vậy?" Ánh mắt của Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt đồng thời sáng lên, trăm miệng một lời nói: "Huynh nghe thấy sao? Cho cái cảm nhận đi?" Ngu ngốc! Nhưng nhìn trạng thái khác thường của hai người, Mặc Vĩ Thiên cũng không dám mở miệng, Tề Diệc Bắc ở bên d.đ.l.q.đ cạnh thoải mái nhàn nhã trả lời thay hắn: "Vừa rồi hắn ở bên ngoài nghe lén, sau đó nói với ta rằng chưa từng nghe thấy tiết mục và giọng hát nào đặc sắc như vậy." "Thật!" Phó Du Nhiên cùng Lâm Hi Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự kích động. "Hi Nguyệt!" "Du Nhiên!" Hai người kích động nắm tay nhau thật chặt, "Rốt cuộc chúng ta cũng có người hâm mộ rồi!" Sau khi nghe xong lời các nàng nói, một giọt mồ hôi lạnh từ trán Mặc Vĩ Thiên chảy xuống, nhưng cũng không dám làm mất hứng hai vị Sơn đại vương, chỉ đành cười gượng hai tiếng. Phó Du Nhiên vui vẻ nói: "Cuối cùng thì ‘Tuyệt Đại Song Kiêu bọn mình cũng có thể tái xuất giang hồ rồi!" Lâm Hi Nguyệt cũng mừng rỡ như điên. Nhớ lại ba năm trước đây, ảnh hưởng bởi sự nghiệp văn hóa cường thịnh của Ngụy Quốc, khi đó An Dương huyện nho nhỏ Ha Phuong D.đ.l.q.đ cũng bị ngọn gió gọi là hí khúc thổi qua. Không biết lấy tự tin ở đâu mà Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt cũng thành lập một nhóm hát hai người mang tên "Tuyệt Đại Song Kiêu". Diện mạo, là chiêu bài của các nàng, giọng hát, là sự kiêu ngạo của các nàng. Sau khi tập luyện ba tháng, tiết mục đầu tiên "Đông trường tây đoản" rốt cuộc ra đời, cũng đem đi lưu diễn trong quy mô nhỏ -- chia ra diễn thử ở Thần Phong trại và Lâm Đình trại. Vỡ diễn được người xem hưởng ứng nhiệt liệt, hai người vô cùng kích động bèn quyết định diễn thêm ở mấy nơi nữa, cũng bán vé cho buổi biểu diễn, mỗi vé một văn tiền. Sau buổi biểu diễn đầu tiên đó, trọng trách ra bên ngoài tuần tra Thần Phong trại đột nhiên trở nên hấp dẫn, chúng tặc còn giành nhau đến bể đầu chỉ để có được một lý do vắng mặt bình thường, chúng tặc không tiếc tự tàn phá thân thể mình, có nhức đầu, bị thương ở mông, còn có không tiếc mạo hiểm ăn cơm thừa từ bảy ngày trước. Chỉ vì. . . . . . Không muốn tham dự buổi biếu diễn của hai vị Đại vương. Đối với chúng tặc không có chút phẩm vị này, Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt cũng không tức giận, ngày thứ hai liền liên tục chiến d.đ.l.q.đ đấu ở các chiến trường của Lâm Đình trại, lấy được sự ủng hộ mạnh mẽ của Lâm Đại trại chủ, ai ngờ trong một buổi biểu, trên dưới Lâm Đình trại toàn bộ bị đau bụng khiến nhà vệ sinh bị quá tải, vì không cướp được nhà vệ sinh nên chúng tặc không thể không đi vào núi ủng hộ sự nghiệp xanh hóa, trợ giúp thực vật sinh trưởng, nhất thời mùi vị nồng đậm truyền khắp cả đỉnh núi đến nỗi mấy tháng không tiêu tan. Dĩ nhiên, đây là nói sau. Còn có một chuyện như vầy, nghe nói ở buổi biểu diễn đêm đó. Lâm Đại trại chủ đã từng len lén giao cho đầu bếp một cái bọc, trên đó viết chữ "Tiết", không biết là loại thuốc bột gì. . . . . . Sau khi buổi biểu diễn thất bại, Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, liền thực hiện bỏ phiếu điều tra trên phạm vi hai trại. Tặc nhân của hai trại tổng cộng có 62 người, sau khi loại bỏ các phiếu vẽ vòng tròn, lỗi chính tả quá nhiều không có cách nào phân biệt được thì còn lại được 58 phiếu hợp lệ. Trên tám mươi phần trăm tặc nhân phản ảnh《Đông trường tây đoản 》có nội dung vô cùng thâm ảo, tuy rằng đang lưu hành chủ nghĩa phong cách hiện đại, nhưng nhân vật được xây dựng cũng quá mức phô trương, nhất là cái màn Phó Du Nhiên hướng về phía con lừa không ngừng YY. Mà con lừa kia còn không khống chế được thả ngay một bãi phân ở trên sân khấu, mặc dù Phó Du Nhiên đứng che đi đống phân để tiếp tục biễu diễn thế nhưng mùi kia lại làm cho khán giả ngồi ở hàng đầu tiên rối rít bịt mũi, hơn nữa cuối cùng lúc Phó Du Nhiên đi xuống còn không cẩn thận đạp lên đống phân, sau đó lại lên tiếng uy hiếp người xem không được cười ầm lên làm cho không khí hiện trường hết sức khó xử, tất cả mọi người cho rằng nên bị phạt là con lừa kia chứ không phải bọn họ. Mặt khác, Lâm Hi Nguyệt vào vai một cô thôn nữ có mối thù phải báo, lại vọng tưởng dùng hai quả trứng gà thu mua một sát thủ, càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, xa rời hiện thực một cách nghiêm trọng. Còn lại mười lăm phần trăm tặc nhân thì có hơn một nửa cảm thấy giọng hát của diễn viên phát âm không rõ từng từ, hoài nghi là bắt chước một một ca kỹ đang nổi danh lúc ấy, hơn nữa đồng phục và đạo cụ hết sức đơn sơ, hiện trường diễn xuất cũng không có cung ứng nước trà..v..v. Cuối cùng chỉ có năm phần trăm là biết hàng, cảm thấy《 Đông trường tây đoản》chứa đựng tình cảm chân thành tha thiết cảm động, khắc họa vô cùng tinh tế bản chất mâu thuẫn và ích kỷ của con người, chỉ là khả năng diễn xuất của hai vị diễn viên cần phải rèn luyện thêm, tốt nhất là đừng có lặp lại cái giọng đều đều chán ngắt, nhớ không rõ lời kịch phải đứng tại chỗ nhìn lại kịch bản, đây chính là biểu hiện của sự không chuyên nghiệp. Sau khi nhận được nhiều ý kiến trái chiều khác nhau, từ sáng tác đến biểu diễn, Phó Du Nhiên và Lâm hi Nguyệt cũng thật sự bỏ ra một phen khổ công, cũng tổ chức thêm mấy buổi biểu diễn nữa, nhưng khán giả lại không phân biệt tốt xấu, chẳng có ai chịu tới xem hai người biểu diễn, hai nàng dựa vào công lực tuyệt hảo lôi kéo tất cả các tặc nhân đến, hiện trường hỗn loạn vô cùng, hai người Phó - Lâm kích động không thôi, hào hùng tuyên bố "Chỉ cần còn có người nghe chúng ta hát, chúng ta nhất định sẽ biểu diễn", nhưng hình như các nàng còn chưa dự liệu đến kết quả khác. Chúng tặc nhân sau khi nghe các nàng nói xong, nhất thời yên lặng như tờ tại chỗ, sau đó nhanh chóng chen lấn rời khỏi hiện trường biểu diễn, chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị người ta bắt lại làm người hâm mộ. Mặc dù chúng tặc nhân không chịu phục, nhưng Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt lại rất tâm niệm tuyên ngôn của mình, chưa từng từ bỏ sáng tác, cho đến hôm nay nhất thời ngứa nghề mới có một màn biểu diễn ở bên trong tẩm điện. Cả chuyện xưa chính là như vậy, hai nàng vẫn còn đang hết sức cảm khải, còn Mặc Vĩ Thiên có cảm giác một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chui vào rồi lan tỏa tới tứ chi, không vì cái gì khác, chỉ vì Phó Du Nhiên cam kết sẽ bỏ thời gian ra biểu diễn tất cả các tác phẩm của nhóm các nàng cho người hâm mộ duy nhất xem, mà cái người hâm mộ "Duy nhất" đó, thật bất hạnh lại chính là hắn. Liếc mắt nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc lập tức thảy cho hắn ánh mắt cảnh cáo ‘Dám kéo ta xuống nước, suy tính hậu quả trước đi!’ Đây là tin tức Mạc Vĩ Thiên đọc được từ trong ánh mắt của Tề Diệc Bắc. Còn Tề Diệc Bắc. . . . . . Ừm, rất đồng tình với cảnh ngộ của Mặc Vĩ Thiên, hai người này cái gì tuyệt cái gì kiêu, tuyệt không phải người thường có thể tiếp nhận, được, nghĩ tới đây Tề Diệc Bắc cũng có chút sợ, nếu không phải vừa rồi thấy sự tình không ổn nhanh chóng vứt Mặc Vĩ Thiên ra, sợ rằng hiện tại ngay cả mình cũng gặp phải tai ương. Đang lúc Tề Diệc Bắc âm thầm may mắn, khóe mắt liếc thấy tuyệt đại song bưu( Bưu: Con hổ vằn, ý Anh Bắc là hai chị ấy là cọp đó ^^). . . . . . Khụ! Song Kiêu! Đang di chuyển ra ngoài viện. "Các nàng đi đâu?" Sao hỏa đâm vào trái đất cũng không phải là chuyện đùa, vẫn nên giám sát chặt chẽ thì hơn. Phó Du Nhiên cũng không quay đầu lại nói: "Ta dẫn Hi Nguyệt đến những nơi khác ở Đông cung xem một chút. Yên tâm, không đi xa đâu." Yên tâm? Nàng chưa dứt lời lại thình lình bồi thêm một câu như vậy, Tề Diệc Bắc lại càng lo lắng hơn, sau khi cân nhắc một chút bèn kéo Mặc Vĩ Thiên đuổi theo, lúc này cũng đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa. "Chúng ta đi đâu trước?" Lâm Hi Nguyệt hưng phấn, "Sẽ đi trộm đồ ngay bây giờ sao?" "Dĩ nhiên không phải." Phó Du Nhiên vừa đi vừa giải thích, "Hiện tại không trộm được, đợi ngày mai ta đến chỗ nhóm các nương nương thỉnh an, lúc đó mi giả trang thành cung nữ đi theo ta, thừa dịp ta lôi kéo các vị ấy nói chuyện, mi có thể hành động." Lâm Hi Nguyệt rất kính nể bèn gật đầu liên tục, rồi sau đó lại hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm cái gì đây?" "Bây giờ?" Phó Du Nhiên cười gian hai tiếng, "Hiện tại dẫn mi đi diễn tập trước đã, có một nơi ta đã muốn đến rất lâu rồi." Cái nơi khiến Phó Du Nhiên mê mẩn đã lâu không phải nơi nào khác, chính là một nơi rất giàu có trong Đông cung, từ trước đến giờ ra tay rất hào phóng, nơi ở của Tiết Huyên Ninh -- Ninh Tuyết hiên. "Thoạt nhìn rất bình thường." Nhìn Ninh Tuyết hiên cách đó không xa, Lâm Hi Nguyệt vừa nhìn quanh vừa bình luận, "Ai ở trong đó vậy?" "Một trong số tiểu thiếp của lão Tề." "Tiểu thiếp?" Lâm Hi Nguyệt buồn cười nói: "Mọi người đều nói thê không bằng thiếp, như thế nào? Chính thê như mi không bị tiểu thiếp chèn ép chứ?" "Nàng ta dám!" Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, "Mi không biết đâu, nàng ta cùng với một tiểu thiếp khác càng đấu càng lợi hại, còn náo động đến cả mạng người, nữ nhân như rắn rết vậy lão Tề còn muốn sao? Chỉ là hai khí phụ (bị chồng ruồng bỏ), ta không thèm để mắt đến." Lâm Hi Nguyệt làm ra biểu cảm đồng tình nói: "Họ gả tới vẫn chưa được hai tháng mà lại thành khí phụ? Thật là đáng thương." "Đáng thương?" Phó Du Nhiên bật cười nói: "Đó cũng là họ gieo gió gặt bão, còn có đáng thương hơn đấy." "Hả?" Vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lâm Hi Nguyệt. Phó Du Nhiên bèn ghé sát bên tai nàng nói thầm: "Thảm nhất là các nàng vẫn còn là một cô nương mà đã trở thành khí phụ, mi nói có thảm hay không?" "Cái gì?" Lâm Hi Nguyệt cũng không tin, "Điều này sao có thể! Cả thiên hạ đều biết Thái tử Đại Tấn trầm mê tửu sắc, nữ nhân xinh đẹp như Yến Bội Nhược vậy sao hắn có thể bỏ qua? Hay là. . . . . ." Nàng nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ lão Tề hắn thật sự. . . . . . Không được?" "Mi đi chết đi!" Phó Du Nhiên khẽ đẩy Lâm Hi Nguyệt một cái, "Hắn rất bình thường, còn hơn cả bình thường ấy!" "A!" Lâm Hi Nguyệt thét lên một tiếng bắt lấy cánh tay Phó Du Nhiên, "Mi...mi, mi...mi, mi. . . . . ." Phó Du Nhiên chán ghét hất cánh tay nàng ta ra."Mi cút xa một chút đi." Lâm Hi Nguyệt ôm cổ Phó Du Nhiên kéo nàng vào phía sau một hòn sơn giả, chỉa vào lỗ mũi nàng nói: "Thành thực khai mau! Có phải thất thân rồi không?" "Thất thân cái đầu mi ấy!" Phó Du Nhiên lấy ngón tay của Lâm Hi Nguyệt ra, vỗ ngực nói: "Bản đại gia ta vẫn còn băng thanh ngọc khiết." "Cái rắm!" Lâm Hi Nguyệt không nhịn được phun ra một câu thô tục, "Mi mà băng thanh ngọc khiết, Bình thường’ tức là không bình thường đấy? Nhanh thành thực khai báo, đừng có chống cự vô ích!" Phó Du Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi nóng bèn lấy tay quạt quạt gió, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm hi Nguyệt, cười trộm ngoắc ngoắc đầu ngón tay với nàng ta, "Nhưng thật ra là như vậy như vậy, như vậy như vậy, cứ như vậy. . . . . . Hiểu chưa?" Lâm Hi Nguyệt rất khoa trương mở to miệng, vẻ mặt lại giấu không được sự hưng phấn, "Mi được đấy nha đầu chết tiệt kia, lại dám hủy hoại Thái tử Đại Tấn đương triều!" "Cái gì hủy hoại!" Phó Du Nhiên bĩu môi nói: "Đều là hắn bày ra, dám gạt ta!" Lâm Hi Nguyệt nhạo báng nói: "Hắn gạt mi. Mi liền lấy thân thử nghiệm, chủ động dâng hiến nụ hôn à?" Phó Du Nhiên nghiêm mặt không thèm đáp lại. Nhưng khóe miệng lại không nhịn được nâng lên. "Mi trúng chiêu của lão Tề rồi." "Vấn đề này rất nghiêm túc, ta phải suy nghĩ thật kỹ." Phó Du Nhiên thở dài."Ta còn muốn xuất cung đi tìm đám huynh đệ của ta, nếu như ở lại trong cung sợ rằng không bao giờ gặp lại họ được nữa." Lâm Hi Nguyệt nghe lời này thì ý vui đùa cũng giảm đi một nửa, "Tất cả huynh đệ của mi đều đã tản đi hết rồi, làm sao tìm được nữa?" Phó Du Nhiên cúi xuống sửa lại xiêm áo hơi bị xốc xếch, "Ý định của ta là làm cho lão Tề giúp ta lưu ý việc này, bọn họ làm gì có khả tìm được nơi tốt nào chứ? Tám phần lại đi nơi khác khai sơn rồi." "Rảnh rỗi không có việc gì thì ngây ngốc! Nghĩ những thứ này làm gì, quăng được mi cho người khác rồi bọn họ còn không vội vàng giải thể đi sao? Ai lại ngồi chờ mi trở về gieo họa cho bọn họ?" Lâm Hi Nguyệt vỗ vỗ đầu Phó Du Nhiên, "Như đã nói qua, dung mạo lão Tề cũng không tồi, gia thế cũng hiển hách, hơn nữa hai người cũng coi như là danh chính ngôn thuận, chỉ là," nàng sờ lên cằm suy nghĩ hồi lâu, "Mi không cần Hoài vương nữa hả?" Phó Du Nhiên hít một hơi thật sâu, sau khi chỉnh đốn lại tinh thần mới làm cái mặt quỷ nói: "Nếu như đối tượng là Hoài vương, nói không chừng ta đã chủ động hiến thân." "Phi!" Lâm hi Nguyệt tỏ vẻ hài lòng, "Nhưng hiện tại Hoài vương là đại bá của mi đấy, thế nào? Muốn Hoàng thất bị gièm pha sao?" "Hả?" Phó Du Nhiên cảnh giác nói: "Mi làm gì mà vui vẻ vậy?" Lâm Hi Nguyệt cười đến mức không có chút hình tượng nào, "Tứ đệ muội, mi chúc phúc cho nhị tẩu ta đi." "Gì?" Phó Du Nhiên vặn chặt lỗ tai Lâm Hi Nguyệt, "Tỉnh ngộ đi! Ít ngày trước mới làm hại Hoài vương mất toi mười vạn lượng, hắn không hận mi là may lắm rồi ấy." Những lời này giống như nói đến chỗ đau của Lâm Hi Nguyệt, vẻ mặt nàng kiên định nói: "Khoản tiền kia ta nhất định phải moi ra từ trên người tên tiểu tử thúi Mặc Vĩ Thiên, trả lại cho Hoài vương." "Hàaa...!" Phó Du Nhiên đồng tình nói: "Ta thấy hắn còn tham tiền hơn cả mi ấy, muốn từ tên đó đào bạc sao?" Lâm Hi Nguyệt tràn đầy tự tin nói: "Có biết hiện tại tiểu tử thúi kia sợ nhất cái gì không?" Phó Du Nhiên lắc đầu, Lâm Hi Nguyệt cười nói: "Cho mi hai vấn đề, nếu như mi là Mặc Vĩ Thiên thì sẽ lựa chọn cái nào: Một, nhả ra mười vạn lượng của Hoài vương; hai, cưới Lâm Hi Nguyệt." Phó Du Nhiên lại bắt đầu đồng tình với Mặc Vĩ Thiên, chỉ là. . . . . ."Mi cẩn thận coi chừng tiền mất tật mang đấy." Lâm Hi Nguyệt hả hê cười nói: "Cuộc mua bán này ta kiếm được bộn đấy. Đi nhanh đi, chúng ta đi dạo đến chỗ ở của mấy tiểu thiếp kia thôi." Phó Du Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo Lâm Hi Nguyệt ra khỏi núi giả, bỗng nhiên lại nhanh chóng túm lấy Lâm Hi Nguyệt quay trở về, đứng sau núi giả nhìn về phương hướng Ninh Tuyết hiên. Từ trong cửa lớn Ninh Tuyết hiên, nhìn thấy một người đang vội vàng đi ra, mặc dù khoảng cách còn khá xa nhưng cũng không làm trở ngại Phó Du Nhiên nhận ra người kia. Yến Bội Nhược. Tại sao nàng ta lại ở đây? Càng làm cho Phó Du Nhiên ngạc nhiên chính là người đang đi theo sau lưng Yến Bội Nhược, người kia cười cười tiễn chân Yến Bội Nhược ra cửa, cử chỉ đoan trang tú nhã, không phải Tiết Huyên Ninh thì còn là ai. "Sao thế?" Lâm Hi Nguyệt không rõ chân tướng hỏi. Phó Du Nhiên híp mắt lại, lẩm bẩm: "Có vấn đề."