Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 69 : Bạn nhỏ Tề Diệc Bắc có bệnh

Tề Diệc Bắc tức muốn chết!! Trước đây lập Phó Du Nhiên làm Thái tử phi, thứ nhất vì Chiêu Thái đế thúc giục, thứ hai vì lúc ấy “Thái tử” không có khả năng viên phòng. Cưới “Phó Du Nhiên” về vừa đỡ rắc rối, mà hai người được ở cùng một chỗ, tránh nhiều tai họa. Nguyên nhân thứ ba cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó là giả mạo thân phận cho Phó Du Nhiên, nghĩa nữ của Mặc Yến Thần. Danh xưng này truyền ra ngoài, những thanh niên tài tuấn tranh ở rể chỉ sợ xếp hàng dài từ trong cung đến tận ngoài đường thành Trường An luôn. Không vì lí do nào khác, chỉ vì ba chữ Mặc – Yến – Thần. Mặc Yến Thần chẳng những có mối quan hệ tốt đẹp với Chiêu Thái đế, mà còn rất thân thiết với các vị lãnh đạo cấp cao của Ngụy quốc và Sở quốc. Một bậc kì nhân mưu kế sâu xa, trong lòng chứa cả thiên hạ. Hình tượng Thái tử trước công chúng trước giờ vốn rất yếu đuối, nếu có một vị nhạc phụ (cha vợ) như vậy phò trợ, đương nhiên sẽ tăng thêm điểm, nâng cao sự ủng hộ của dân chúng. Suy xét đủ mọi yếu tố, đám người Tề Diệc Bắc liền bắt tay tiến hành, quyết định “lập Phó Du Nhiên làm Thái tử phi”. Nhưng nếu làm lại một lần nữa, Tề Diệc Bắc thà rằng tốn vài năm để thu phục lòng dân, chứ nhất định không dùng phương pháp đề cao thanh thế cho mình như thế nữa. Quả thực hắn bị lỗ nặng rồi, thật muốn bổ đầu của cô nàng Phó Du Nhiên này ra xem bên trong có những gì! Nàng lén giấu bảo bối trong Đông cung, được, hắn nhịn. Dù sao nàng cũng không ra khỏi đây được, đồ của ai đó vẫn là của người ấy. Nàng sùng bái Hoài vương, hắn cũng nhịn. Chắc chắn rằng, dù Phó Du Nhiên có tà tâm kia, Tề Thụy Nam cũng không dám ngoại tình với vợ của Thái tử, mà lại còn là Thái tử phi. Thái tử phi - là quốc mẫu tương lai, người đứng đầu hậu cung, nàng ta tưởng giả vờ làm là được sao? Từ chối được ư? Hơn nữa nàng ta định bỏ đi đâu? Bỏ đến lãnh cung à? Đừng có đùa!!! Chưa từng nghe nói có người đã tiến cung rồi còn có thể rời khỏi đây lúc nào cũng được. Phản ứng chậm chạp nên Phó Du Nhiên không biết mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ, nàng vẫn dõng dạc nói: “Đúng vậy, ta tác thành cho bọn huynh! Nhưng huynh đừng vui mừng quá sớm, ta có điều kiện đây: trước khi xuất cung, hãy đưa Lâm Hi Nguyệt tới đây để mở mang kiến thức, đại khai nhãn giới, yên tâm, không lâu lắm đâu.” Tề Diệc Bắc trầm mặt, cánh tay ôm eo Phó Du Nhiên dần siết chặt, không thèm để ý tới sự kháng cự của nàng, lạnh lùng nói: “Được, nếu lúc ấy nàng nhường chức Thái tử phi cho Bội Nhược, chúng ta sẽ rất cảm kích nàng.” Phó Du Nhiên vốn đang vùng vẫy trong lòng Tề Diệc Bắc, nghe hắn nói vậy, dừng động tác, im lặng một lúc lâu. Sau đó mới thở dài, dựa vào lòng Tề Diệc Bắc: “Thực ra huynh cũng là một người tốt, nếu không phải huynh có lòng, ta cũng không muốn làm Thái tử phi gì cả.” “Nàng rất vĩ đại.” - Tề Diệc Bắc cười đùa: “Nàng yên tâm, sau này ta và Bội Nhược sẽ thường xuyên vào lãnh cung thăm nàng.” “Lãnh cung?” - Phó Du Nhiên ngước lên nhìn chằm chằm Tề Diệc Bắc: “Sao lại vào lãnh cung thăm ta?” “Xưa nay, Hoàng hậu và các phi tần đã tiến cung thì sẽ không được rời khỏi đây, nếu nàng muốn rời khỏi Trường Tín cung, chỉ có thể vào lãnh cung thôi.” “Cái gì?” - Trong lòng Phó Du Nhiên hoảng hốt, định bật dậy nhưng vẫn không giãy khỏi cánh tay đang kìm chặt bên hông: “Ta… ta bị bắt phải vào đây, chẳng lẽ không có ngoại lệ ư?” Nghe nàng ấy nói gì kìa?? Bị bắt vào cung ư? Trước đây ai đã tự đề nghị cưới mình vậy? Tề Diệc Bắc cả giận: “Nàng cứ thế mà ra khỏi cung sao?” “Ta phải ra khỏi đây! Vì…” - Phó Du Nhiên bỗng ngưng bặt, chuyển đề tài: “Vì tương lai của huynh và vợ huynh, ta không thể phá hỏng lần nữa…” Tề Diệc Bắc không ngờ phải nghe lại lời nói càn “tác thành cho hai người”, nhìn đôi môi nhỏ bé gần trong gang tấc, hắn cúi đầu, hôn thật mạnh. “Cho nên ta phải … a…” - Phó Du Nhiên hoảng sợ trừng mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần, hai mắt đối diện nhau, vừa đau vừa xót. Sau hai lần vùng vẫy, vì muốn bảo vệ cho đôi mắt của mình, Phó Du Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác choáng váng quen thuộc lại đến. Nàng cố gắng chống tay, ngăn không cho mình ngã vào lòng Tề Diệc Bắc. Tề Diệc Bắc nhấm nháp đôi môi đỏ mọng một cách thỏa mãn, rất mềm và ngọt ngào, giống như buổi tối hôm ấy. Đúng lúc hắn đang trầm mê, hai bàn tay nhỏ lén lút đặt lên vai hắn, nắm chặt vai áo, sau đó từ từ buông ra, rồi dần vòng qua cổ hắn. Tề Diệc Bắc như được khích lệ, thay đổi mục tiêu, rời khỏi đôi môi mềm đang hé mở, chuyển xuống chiếc gáy trắng ngần, khẽ cắn một cái. Được rồi, hắn thừa nhận, có dục vọng chiếm giữ Phó Du Nhiên hay không hắn cũng không rõ, nhưng hắn không thể quên được cái đêm ở Thần Phong trại kia, thân hình trắng như tuyết và đôi nhũ hoa đỏ hồng… Trong người Phó Du Nhiên như có lửa đốt, tâm tư ngứa ngáy không kìm được khẽ rên một tiếng. Âm thanh này rót vào tai Tề Diệc Bắc còn êm ái hơn cả khúc ca trên trời. Hắn ngậm vành tai nàng, khẽ liếm láp. Phó Du Nhiên kêu lên, lập tức né người sang bên, sau gáy nổi một tầng da gà. Tề Diệc Bắc không ngờ Thái tử phi của hắn lại mẫn cảm đến thế, hắn ngạc nhiên khẽ cười thành tiếng. Khuôn mặt và cổ của Phó Du Nhiên đỏ hồng, nàng che lỗ tai: “Không được hôn ở đây!” Tề Diệc Bắc cười nhếch mép: “Không được hôn ở đây, vậy được hôn ở chỗ khác sao?” Mặt Phó Du Nhiên càng đỏ hơn, nàng nóng lòng muốn ngăn chuyện này lại, cảm thấy dưới thân mình hơi khó chịu, nàng chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thuận miệng hỏi: “Dưới thân huynh có cái gì vậy…” – Lời còn chưa nói hết nàng đột nhiên hiểu ra thứ đang chọc vào chân mình là cái gì. Gương mặt nàng đỏ phừng phừng như muốn bốc cháy. Tề Diệc Bắc nhoài người ghé sát vào tai Phó Du Nhiên, giọng nỉ non: “Là cái gì chẳng phải nàng còn rõ hơn ta sao.” Dù sao trước đây Phó Du Nhiên cũng từng làm ‘Thái tử’ một thời gian, đương nhiên nàng hiểu được ‘thứ đó’ là cái gì. Cố chống lại cảm giác mê muội đang dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể và đầu óc nàng, đương lúc Tề Diệc Bắc không khống chế được nữa nàng liền ngăn hắn lại, đỏ mặt gật đầu, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tốt quá, không có vấn đề gì.” Tề Diệc Bắc giữ chặt hai cánh tay Phó Du Nhiên đang khẩn trương rụt lại, cắn răng nói: “Cái gì mà tốt quá?” – Hắn không cảm thấy tốt, hắn muốn bùng nổ!! “Mấy ngày nay huynh đều không ngủ… chung giường với Yến Lương đệ, ta đang lo huynh có chuyện tế nhị khó nói, xem ra ta đã lo lắng thừa rồi.” Sắc mặt Tề Diệc Bắc đen sạm, hắn không chạm vào Yến Bội Nhược bởi vì không muốn thời gian đầu tham chính bị phân tâm bởi nữ nhân, thế nhưng nàng lại tưởng lầm cho rằng hắn... có vấn đề sinh lý? Thật tức cười! Nhưng mà... Tề Diệc Bắc cũng không vội vàng giải thích về vấn đề trọng đại này của nam nhân, ngược lại hắn rũ mắt xuống, nhẹ nói: "Không ngờ bị nàng phát hiện, thật ra khi hai chúng ta đổi lại thân xác, ta mới phát hiện ra mình… Ai, ta có vấn đề mất rồi, nhìn thấy nữ nhân mà cơ thể không có một chút phản ứng chứ đừng nói gì đến những chuyện khác." "Không thể nào?" - Phó Du Nhiên đỏ mặt tía tai, dù cách một lớp quần áo nhưng nàng vẫn cảm nhận được thứ nhiệt độ kinh hồn ở bên dưới đùi, nàng lắp bắp nói: "Ta thấy huynh hiện tại rất… rất bình thường." Tề Diệc Bắc tỏ ra vô cùng "vui mừng", nói: "Trong khoảng thời gian này, ta hoàn toàn không vực dậy nổi hứng thú, nếu không làm sao ta vẫn còn trì hoãn việc viên phòng cùng Bội Nhược? Nhưng hôm nay không biết vì sao lại có thể khôi phục như thế này." "Thật ư?" – Nhìn bộ dạng này của hắn có chỗ nào không bình thường? Rõ ràng là cực kỳ bình thường, có khi còn vượt xa người thường ấy chứ… Phó Du Nhiên hơi tránh ra khỏi cánh tay của Tề Diệc Bắc, - "Vậy thì tốt rồi, tối nay huynh đã có thể được toại nguyện." "Nếu vẫn không được thì sao?" - Tề Diệc Bắc tội nghiệp hỏi lại, - "Nếu lại như vậy thì làm sao ta dám vác mặt đi gặp ai nữa." "Cái đó... Ha!" – Hai mắt Phó Du Nhiên chợt sáng lên, - "Huynh có nhớ ngày đại hôn Mặc tiểu tử có đưa cho chúng ta một lễ vật không? Ta vẫn đang giữ nó, đêm nay cho huynh mang nó theo, nhất định sẽ dùng được!" Nàng muốn hạ xuân dược hắn? Khuôn mặt Tề Diệc Bắc càng đen hơn, khóe mắt giật giật: "Cách này nếu chưa đến giai đoạn cuối cùng thì không nên thử, hiện giờ ta đã có phản ứng, còn chưa tới giai đoạn phải dùng nó đâu." Ngọn lửa nhỏ trong lòng Phó Du Nhiên dần bị tiêu trừ, dù sao cũng vì nàng chiếm thân thể của hắn dùng tạm một thời gian nên bây giờ hắn mới có phản ứng này, ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện này. Đứng dậy đi đi lại lại vài vòng, Phó Du Nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Tề Diệc Bắc, chăm chú nhìn "nơi nào đó" của hắn, còn thiếu mỗi nước tìm một nhánh cây nhấc tà áo của hắn lên để xem cho kỹ hơn thôi, "Nên làm gì bây giờ? Hay là tìm đại phu?" Bị người khác nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư chẳng phải chuyện thoải mái gì, nên nhiệt độ trên người Tề Diệc Bắc cũng dần hạ xuống. Tề Diệc Bắc vội ho một tiếng, đứng dậy, - "Loại chuyện này muốn giấu còn không kịp, sao có thể tìm Thái y? Nhưng ta có một biện pháp..." - Sói hoang gian tà bắt đầu đào hầm. Phó Du Nhiên đúng là một ‘cô gái nhỏ thiện lương’, tin ngay những gì hắn nói, - "Biện pháp gì?" "Nhưng… cách này chỉ sợ thiệt thòi cho nàng, thôi quên đi, cứ để ta tự sinh tự diệt đi." – Đây là chiêu lạt mềm buộc chặt. Phó Du Nhiên chắc chắn chưa từng học binh pháp, một cạm bẫy lồ lộ như vậy nhưng nàng vẫn nhảy xuống, - "Như vậy sao được? Mau nói nhanh lên." Tề Diệc Bắc giấu ngay tia sáng vừa chớp lóe trong mắt, ra vẻ buồn rầu nói: "Hiện tại ta chỉ có phản ứng với nàng, khởi đầu như vậy cũng coi như tốt. Cho nên ta nghĩ, chỉ cần hai chúng ta luyện tập nhiều lần, nhất định ta sẽ hồi phục." "Luyện tập?" "Giống như vừa rồi vậy." Phó Du Nhiên đỏ mặt cúi đầu, tay chân luống cuống. Khụ! Thật ra nàng cũng không thẹn thùng đến vậy, chỉ là nhớ lại một màn vừa rồi, nếu bỏ qua sự choáng váng thì nàng cũng có cảm giác rất thích thú. Thử lại vài lần nữa sao? Ừm, có lẽ cách này cũng không tồi. "Thôi không cần đâu, như thế thiệt thòi cho nàng quá." - Tề Diệc Bắc giả vờ chưng ra bộ mặt vừa quả quyết, vừa tội nghiệp. "Ai nói không cần!" - Phó Du Nhiên đã quyết định, nàng đưa tay ấn hắn xuống ghế rồi ngồi lên đùi hắn giống tư thế vừa rồi, mặt nàng đỏ rần: "Chỉ là đụng chạm một chút thôi, cũng không phải làm gì quá đáng nên không tính là ta chịu thiệt." – Không phải nàng muốn thử lại cảm giác vừa rồi đâu nhé, đây thuần túy chỉ là muốn giúp đỡ người khác thôi! Tề Diệc Bắc trộm nhếch khóe miệng: "Nàng thật lo lắng cho ta, nhưng không cho phép nàng đi nửa đường lại kêu ngừng, nếu không ta sợ sự tình càng nghiêm trọng hơn." Phó Du Nhiên gật đầu, vội nói: "Không cho phép huynh nghịch tai ta." "Được." – Tề Diệc Bắc thành công lừa được sắc nên đồng ý ngay - "Nhưng chúng ta nên đổi tư thế." - Nói xong hắn xoay Phó Du Nhiên lại, để mặt nàng đối diện với mặt hắn, cả người nàng khóa chặt trên người hắn. Tư thế thân mật này khiến Phó Du Nhiên thẹn thùng, nàng nhắm mắt lại đợi nửa ngày cũng không thấy Tề Diệc Bắc có động tĩnh gì, cuồi cùng đành mở mắt. Vừa mở mắt ra đã thấy Tề Diệc Bắc đang nhìn nàng chăm chú, Phó Du Nhiên đỏ mặt nói: "Mau bắt đầu đi, hôm nay ta nhất định phải chữa khỏi cho huynh!" - Dứt lời, nàng ôm lấy đầu của Tề Diệc Bắc, nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở mạnh mẽ hôn hắn.