Cực Phẩm Thái Tử Phi
Chương 31 : Lễ vật của thái tử (1)
Bắt đầu từ hôm đó, Mặc Vĩ Thiên cùng "Nghĩa muội" hắn đã trở thành khách quen trong cung. Tất cả mọi người đều biết xưa nay quan hệ giữa Thái tử và Mặc công tử rất tốt, nhưng trước đây không qua lại nhiều đến vậy. Thêm vào đó, cái cô “nghĩa muội” mà Hoàng Thượng ngự phê tự do tiến cung kia, thậm chí còn được Hoàng hậu nương nương yêu thích, cộng với “sự thật” mà đám thái giám Đông cung ngày ấy được tận mắt chứng kiến, tin đồn tai tiếng đã rầm rộ truyền khắp nơi.
Ấy vậy mà Hoàng hậu chẳng có phản ứng gì, có lẽ vì bà rất cưng chiều Thái tử. Nhưng kỳ lạ là Hoàng Thượng, trước kia, chuyện xấu của Thái tử bị truyền ra ngoài, ông sẽ tới giáo dục một hồi. Nhưng nay lại chỉ im lặng, thỉnh thoảng còn truyền Mặc Vĩ Thiên vào Ngự thư phòng, thì thầm mưu tính chuyện gì đó.
Đương nhiên Tề Diệc Bắc không phải là kẻ mù người điếc, nhìn ánh mắt mờ ám của đám thái giám khi thấy hắn, vì bảo vệ hình tượng của mình, nên từ đó hạn chế vào cung. Thật ra hắn không quá để ý đến tin đồn đó, nhưng hắn không muốn nghe thấy mấy lời đám tiếu trái sự thật.
Người nhàn nhã nhất, chính là Thái tử đương nhiệm Phó Du Nhiên. Dựa vào việc Hoàng hậu rất lo lắng, yêu thương Thái tử, nàng giả bộ đau đầu, dưới sự trợ giúp của bà, xin Chiêu Thái đế nghỉ ngơi dài hạn. Gọi một cách mỹ miều là: “Giai đoạn điều dưỡng trước đại hôn”, để trốn không phải thiết triều. Không ngờ Chiêu Thái đế lại đồng ý với Hoàng hậu, từ đó đến nay, Phó Du Nhiên bắt đầu cuộc sống làm sâu gạo của nàng, không dậy sớm, không cần vất vả đi cướp bóc, có kẻ hầu người hạ đưa cơm rót nước tới tận miệng, chẳng trách ngôi vị Thái tử này có nhiều kẻ nhòm ngó.
Khuyết điểm duy nhất đó là ở đây hơi buồn. Trước giờ người đi theo Thái tử là Tề An, dưới sự giáo dục nghiêm khắc của nàng, cuối cùng cũng sợ hãi thừa nhận thân phận hợp pháp của "Phó cô nương". Vì khen thưởng cho sự thức thời của Tề An, Phó Du Nhiên đã cho hắn nghỉ phép ba tháng có lương, tuy nhiên số lần tiến cung của Tề Diệc Bắc càng ngày càng ít, Phó Du Nhiên hối hận thì đã muộn rồi. Nàng từng định đưa Lâm Hi Nguyệt vào cung nhưng lại bị Tề Diệc Bắc một mực phản đối, lý do là, trước đại hôn, Thái tử không nên gây tai tiếng nhiều.
Khi còn cách một ngày nữa là tới thọ đán của Hoàng Thượng, cuối cùng Phó Du Nhiên đã nhìn thấy Tề Diệc Bắc sau hai ngày giấu mặt, nàng ngáp một cái, rầu rĩ vỗ vai Tề Diệc Bắc, "Ta buồn sắp chết rồi."
"Bình tĩnh, ta đã tăng cường tìm kiếm tung tích lão Quốc sư, chắc chắn sẽ sớm có tin." Tề Diệc Bắc an ủi Phó Du Nhiên, rồi đưa một quyển trục ra, "Cầm đi, đừng làm hỏng đấy."
Đây là thọ lễ Tề Diệc Bắc định dâng lên Chiêu Thái đế, Phó Du Nhiên nhận lấy cũng không liếc nhìn, tùy tiện đặt trên án thư, tiếp tục ôm vai Tề Diệc Bắc: "Lão Tề, ta có thể ra khỏi cung không?"
"Không được." Tề Diệc Bắc trả lời dứt khoát, " Tất cả đợi sau Thọ yến của Phụ hoàng đã."
"Bình thường ngươi hay làm gì? Cũng nhàn hạ như thế này sao?"
"Mỗi ngày đều đi thỉnh an Phụ hoàng, Mẫu hậu, rồi đọc sách, viết chữ, hoặc nghe mỹ nhân đàn hát, một ngày qua nhanh lắm."
Phó Du Nhiên khinh thường, "Đừng nói mỹ nhân với ta, hai tiểu thiếp của ngươi, phiền chết đi được, còn cái cô Phỉ Nhi kia, dám dụ dỗ ta nữa!"
Tề Diệc Bắc khẽ xoa mũi, "Oái...Trong thời gian này, cô không cần triệu tập các nàng là được rồi."
"Vớ vẩn! Ai truyền bọn họ!" Phó Du Nhiên cười quái dị, "Phỉ Nhi liên tục hỏi ta định phong ai làm phi, theo ta thấy, nàng cũng nhăm nhe ngôi vị Thái tử phi của ngươi đấy, hẳn là định cố gắng đến cùng."
"Nàng ta?" Tề Diệc Bắc sửng sốt, "Nàng ta vốn biết thị thiếp của Thái tử không bao giờ lên ngôi Thái tử phi được chứ."
Phó Du Nhiên ngồi xuống giường, "Nói đi, ngươi định phong ai làm phi?"
Tề Diệc Bắc mỉm cười, "Theo ý mẫu hậu, nên chọn Tiết Huyên Trữ."
Phó Du Nhiên nhíu mày, "Là ngươi tuyển vợ, hay là mẹ ngươi tuyển vợ? Không phải ngươi thích Yến Bội Nhược sao?"
Tề Diệc Bắc cười nhạt nhẽo, không trả lời, mỹ nhân thì ai mà chẳng thích? Nhưng đây không phải là yếu tố quan trọng nhất để làm Thái tử phi.
"Cô thấy Tiết Huyên Trữ thế nào?"
Phó Du Nhiên nghĩ ngợi, "Nàng không đẹp như Yến Bội Nhược, nhưng dáng vẻ đoan chính hơn nhiều."
Tề Diệc Bắc gật đầu nói: "Nhân tài như vậy rất thích hợp làm Thái tử phi."
"Cho dù ngươi không thích ư? Cho dù mới chỉ gặp nhau một lần duy nhất? Vào năm năm trước?"
"Chẳng phải cũng gặp rồi sao? Trước khi Phụ hoàng cưới Mẫu hậu, hai người đã gặp mặt nhau đâu."
Phó Du Nhiên không đồng ý bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Gả cho một người không quen biết, lại có kẻ muốn tranh vỡ đầu."
Tề Diệc Bắc cười nói: "Đây là ngôi vị Thái tử phi, đương nhiên muốn vỡ đầu rồi."
"Làm Thái tử phi có gì tốt chứ? Mỗi ngày buồn bực vì bị nhốt trong này, rõ ràng trong lòng rất khinh thường, nhưng lại ra vẻ tao nhã ngắm hoa bắt bướm, chán chết đi được." Đây chính là kiến thức mà Phó Du Nhiên hai ngày nay đã học được từ hai vị Lương viện kia, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ đã sớm chết vì buồn rồi.
Tề Diệc Bắc gật gật đầu, "Quả thực hơi vô vị, nhưng nhiều người lại thấy rất tốt, ăn ngon mặc đẹp, có kẻ hầu người hạ, làm rạng danh dòng họ, từ nay về sau thành người trên vạn người, tương lai còn có cơ hội làm quốc mẫu tôn quý."
Phó Du Nhiên giật giật mắt, đây... Hình như nhiều hơn cả nghìn lượng vàng hồi môn của nàng, nếu...
Nhìn ánh mắt Phó Du Nhiên đảo qua đảo lại trên người mình, Tề Diệc Bắc toát mồ hôi, "Cô... định làm gì?"
Phó Du Nhiên cười gian: "Lão Tề, ta đã nghĩ ra một phương pháp rất tốt, tiết kiệm tiền hộ ngươi."
"Hả?"
"Nếu Thái tử cưới Phó Du Nhiên, chẳng phải ngươi sẽ tiết kiệm được nghìn lượng vàng tiền cưới cho ta sao?"
"Vớ vẩn!" Tề Diệc Bắc hoảng sợ, "Cô đừng mơ!"
Phó Du Nhiên tuy da mặt dày, nhưng thấy phản ứng của Tề Diệc Bắc lại hơi bối rối, vờ như không biết cười hì hì nói: "Dù sao ngươi cưới ai mà chả được, nếu cưới ta, ta sẽ có đủ tiền để cho các huynh đệ an hưởng tuổi già, không chừng có thể cho họ nhận một chức vị như kiểu quan nha gì đó, từ nay về sau quay về chính đạo, coi như đã loại bỏ một ‘điểm nóng’ cho Đại Tấn luôn."
Tề Diệc Bắc trầm mặc nửa ngày, "Cô muốn của hồi môn nghìn lượng vàng là vị các huynh đệ sao?"
"Ta cũng không vĩ đại như vậy, đâu thể chia hết cho họ được, ít ra cũng phải giữ lại một ít cho mình chứ."
Tề Diệc Bắc bật cười thành tiếng, không biết tại sao trong lòng thấy thoải mái, nhưng hắn vẫn nghiêm túc lắc đầu, "Nếu thân phận nghĩa nữ của Mặc Yến Thần là thật , cho dù ta cưới cô, cũng không vấn đề gì, nhưng thực tế..." Trên thực tế thân phận của Phó Du Nhiên không phải là chuyện cơ mật, Thái tử phong phi phải chiêu cáo thiên hạ, chỉ sợ một số tên dê béo đã từng bị Phó Du Nhiên ‘hỏi thăm’ nhận ra nàng, đến lúc đó mới thực sự phiền toái.
"Được rồi." Phó Du Nhiên khoát tay, "Nói đùa thôi, sao ngươi lại tưởng thật?" Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên cười nói: "Nếu ngươi ngại, thì đưa ta nhiều của hồi môn hơn nữa là được."
Tề Diệc Bắc cười mắng: "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Tuy rằng hai người lại nói cười như thường, nhưng không biết vì sao, dường như giữa họ tồn tại một bầu không khí khó xử vô hình. Nói vài câu linh tinh, Tề Diệc Bắc căn dặn kĩ càng về thọ yến hai ngày tới, sau đó vội vàng rời đi.
Tề Diệc Bắc đi rồi, Phó Du Nhiên cũng thấy vô vị. Lão Tề này, khả năng chịu đựng kém quá, một nữ nhân như nàng vẫn còn bình tĩnh như vậy, ngược lại hắn là nam nhân mà sợ như gặp ma, chán thật!
Nàng chán nản nhìn ngó xung quanh, thuận tay mở cuộn tranh của Tề Diệc Bắc. Hóa ra là một bức Bách Thọ đồ được viết bằng các kiểu chữ khác nhau, hoặc nghiêm cẩn tú lệ, hoặc sống động hoạt bát, hoặc bay bổng uốn lượn, hoặc liên miên bất tuyệt... Hơn trăm kiểu chữ khác nhau, Phó Du Nhiên thầm thấy kì lạ, vị Thái tử bị mọi người trong thiên hạ khinh thường này dường như không vô dụng như tưởng tượng.
Ơ? Đây là cái gì nhỉ?
Ở phía dưới quyển trục, cũng chính là chữ "Thọ" cuối cùng, Phó Du Nhiên phát hiện ra một vấn đề. Một “tấc” dưới chữ “Thọ” phải viết thẳng xuống, không được hất lên. Phó Du Nhiên lắc đầu, lão Tề này, quả nhiên bùn loãng không thể trát tường. Thọ yến quan trọng như vậy, thế mà để xuất hiện một sai lầm cơ bản, nếu đưa ra trước mặt mọi người, chẳng phải khiến họ chê cười hay sao.
Có lẽ giác ngộ mình đang là Thái tử “đương nhiệm”, nên Phó Du Nhiên lấy bút mực ra, quyết định chỉnh sửa lỗ hổng này.
Chớp mắt, đã tới ngày cả thiên hạ chúc mừng Chiêu Thái đế anh minh xuất chúng tròn năm mươi tuổi, người dân Đại Tấn từ già đến trẻ đều rất vui mừng, nhất là ở kinh thành, chiêng trống vang trời, pháo kêu rộn rã, cờ hồng bay phấp phới, nơi nơi nhộn nhịp...
Trong Hoàng cung giăng đèn kết hoa, khắp nơi bận rộn vui mừng, xe ngựa đưa lễ vật mừng sinh thần Hoàng đế xếp hàng dài để vào cung. Trong Tử Thần điện trước giờ để thiết triều, nay biến thành nơi chứa các đồ kỳ trân dị bảo. Chiêu Thái đế thân mặc long bào ngự trên cao, bên cạnh là Hoàng hậu vận triều phục, các văn võ bá quan ngồi theo thứ tự phía dưới, chăm chú thưởng thức ca múa. Thấy khúc nhạc vừa dứt, Hoàng hậu nói với Phó Du Nhiên đang ngồi ghế đầu tiên: "Thái tử, nghe nói con đã kì công chuẩn bị thọ lễ vì Hoàng Thượng đúng không?"
Phó Du Nhiên mắc nghẹn miếng thịt trong họng, chột dạ nhìn thoáng bên cạnh Mặc Vĩ Thiên, vừa định đứng dậy, đã thấy Chiêu Thái đế nói:
"Vì chuẩn bị kĩ càng, nên hãy để cuối cùng, trẫm tin Thái tử sẽ không làm trẫm thất vọng."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1073 chương