Chương 86 – Hoàng cung thâu tình ( XIN LỖI VÌ TỚI BÂY H MỚI ĐĂNG CHƯƠNG MỚI ĐƯỢC.) (Vụng trộm trong hoàng cung) Thượng Quan Nghi tức giận kéo Mạc Nhiễm Thiên đi về Phượng Lâm Các, trên đường đi qua một ngọn giả sơn, Mạc Nhiễm Thiên kéo kéo, dẫn y đi tới phía sau. Nơi này cây cối um tùm, nhưng thật ra rất bí ẩn, không dễ dàng bị người ta nhìn thấy. "Ngươi muốn làm loạn tẩm cung à, coi chừng bị người ta trông thấy." Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái, hai người đứng ở sau giả sơn nhỏ giọng nói chuyện. "Tiểu Thiên, sao ngươi lại để Tề Hằng hôn?" Thượng Quan Nghi sặc mùi ghen tuông. Mạc Nhiễm Thiên ngồi xuống một phiến đá: "Hừ, ngươi có tư cách gì nói ta, ngươi và hắn có quan hệ gì, sao phải cầm tay nhau?" Mạc Nhiễm Thiên cũng đang ghen tuông ngập trời. "Ta oan uổng a, là hắn kéo tay ta, không phải ta kéo hắn." Thượng Quan Nghi vội la lên. "Vậy ngươi cũng đồng ý cho hắn kéo, nói mau, hai người các ngươi trước kia có phải là một đôi hay không, không trách được trông ngươi như tiểu thụ. Hừ!" Mạc Nhiễm Thiên càng nghĩ càng giận. "A, cái gì! Tiểu bảo bối, ngươi không thể nói lung tung a, ta cùng hắn không có gì cả, cũng là hôm nay mới phát hiện thì ra hắn vẫn luôn thích ta, ta cũng bị dọa đến nhảy dựng." Thượng Quan Nghi ngồi xổm xuống ôm lấy hắn. "Thật đấy, bằng không sao ta lại cho bảo bối lần đầu tiên của ta cơ chứ?" Thượng Quan Nghi thấy Mạc Nhiễm Thiên như con hổ giấy, liền cười hì hì nhìn hắn, trong mắt đầy sủng nịch. "Ha ha, ngươi mặt dày quá đi, cái kia gọi gì là lần đầu tiên." Mạc Nhiễm Thiên tự nghĩ đến mình, cũng cười. "Tiểu bảo bối, tối hôm qua hoàng thượng không làm gì ngươi chứ?" Thượng Quan Nghi cọ mặt vào gò má hắn. "Hắn có thể thế nào, ta giả ngu, còn có thể không đối phó được hắn sao?" Mạc Nhiễm Thiên đắc ý. "Ha ha ha, Tiểu Thiên, ngươi giả bộ ngốc nghếch thật giống lắm. Ha ha." Thượng Quan Nghi lại ôm chặt hắn thêm một chút. "Ngươi giễu cợt ta hử?" Mạc Nhiễm Thiên giãy dụa cúi người,"Ôm chặt như vậy làm chi, buông ra." "Tiểu bảo bối, tối hôm qua ta lo lắng cho ngươi quá, một đêm không ngủ." Thượng Quan Nghi lộ ra vẻ mặt đáng thương mà nói tiếp: "Ngươi làm thế nào trị được Thi Độc của hắn hay vậy?" "Hắc, nói đến thật là kì quái, lúc phát tác hắn chỉ hôn ta một chút liền tỉnh lại, ngươi nói đêm nay ta có nên hôn cho hắn tỉnh lại không, đám đại thần kia chẳng phải muốn tới nhìn hay sao?" "A, sao có thể như vậy, vậy, vậy không phải sẽ nhìn thấy ngươi lõa thân sao?" Thượng Quan Nghi khó chịu càu nhàu. "Cái gì mà lõa thể, chỉ hôn môi thôi mà." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười nhìn y, phát hiện vẻ mặt ghen tuông của y cũng có chút đáng yêu. Thượng Quan Nghi xụ môi rồi nói: "Xem ra phải để mọi người xem, bằng không Tề Hằng kia biết hoàng thượng vẫn chưa khỏi bệnh sẽ càng muốn kéo hoàng thượng xuống, đám đại thần này cũng bởi điểm ấy mới phản đối hoàng thượng, ngươi nhất định phải cứu hoàng thượng a, nếu không đại nhân cũng gặp nạn theo đó." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp: "Kì thật ta không muốn cứu, cho triều thần hạ bệ hắn đi." "Không được, không được, cho dù không cứu, hoàng thượng cũng không thể hạ vị được, ngươi không phải không biết hoàng thượng đã nổi lên sát tâm rồi. Chỉ là chuyện sớm muộn, không giết người tất nhiên là tốt, nhưng nếu thật sự phải đi đến bước này, phỏng chừng hoàng thượng sẽ tàn sát hàng loạt, theo lời hắn chính là nhiều nhất một lần nữa bồi dưỡng triều thần mới. Cho nên tiểu bảo bối, ngươi phải cứu cứu mọi người, làm cho hoàng thượng chậm rãi thu hồi quyền lực, chậm rãi chỉnh đốn, ít nhất không cần giết chóc bừa bãi, được không? Tề Hằng cũng không phải người quá xấu xa gì, ta thật không nỡ nhìn hắn chết thảm." Thượng Quan Nghi vội vàng phân tích. "Hắc, mất nửa ngày, thì ra là ngươi không nỡ nhìn tình nhân cũ bỏ mạng nha." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đã cân nhắc, nhưng vẫn muốn trêu chọc y. "A, không phải, không phải thế, tiểu bảo bối, ngươi lại muốn đi đâu, trong lòng đại nhân ta chỉ có một mình ngươi thôi, không có người khác." Thượng Quan Nghi nghiêm túc nói. "Hừ, coi như ngươi hiểu chuyện đấy, để ta nhìn thấy ngươi và hắn sờ sờ soạng soạng nữa, ta cắt ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nắm lấy dưới khố y. "Nga, tiểu bảo bối buông tay buông tay, đau." Mệnh căn của Thượng Quan Nghi bị hắn cầm. Mạc Nhiễm Thiên buông tay ra tiếp tục nói: "Chuyện Yến Nhi thế nào?" "Hắc hắc, đại nhân ta đã dặn dò lão bản Long Hương Các, cũng thả các nam thị khác trong phủ đi rồi, sau này trong lòng ta chỉ có tiểu bảo bối thôi, hì hì, tiểu bảo bối đã vui lòng chưa? Cho đại nhân hôn một cái nào." Thượng Quan Nghi như muốn tranh công, trề môi về phía Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên co rút khóe miệng một chặp, rồi đành thở dài hôn lên đôi môi mỏng nọ, hai người lập tức ôm siết nhau, hôn đến long trời lở đất, hơi thở ngắt quãng. "Tiểu bảo bối." Thượng Quan Nghi thở hào hển, buông Mạc Nhiễm Thiên ra, thanh âm khàn khàn, trong ánh mắt tràn đầy tình dục. Y thì thào nói: "Đại nhân muốn ngươi." "A. Bây giờ ư?" Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến nhảy dựng: "Ngươi mắc bệnh gì thế, đây là đâu hả? Ngươi không sợ bị người khác thấy?" Quay đầu chung quanh, phát hiện nơi này thật đúng là bí ẩn, thật là một nơi lý tưởng để yêu đương vụng trộm. "Chúng ta khe khẽ một chút, không có ai thấy cả, đại nhân muốn a, ngươi xem." Thượng Quan Nghi không thẹn thùng mà đem trường bào vén lên, tụt lại tiết khố đằng sau, hỏa long dâng trào, sáng lóa mê người. "Ngươi, đáng ghét!" Mạc Nhiễm Thiên mắc cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lườm y một cái, người này thật càng ngày càng khó chịu, nhưng nghĩ đến việc y vì mình mà giải tán gia quyển, không khỏi có chút thương y. "Ư...a...." Từ môi Mạc Nhiễm Thiên tràn ra thanh âm dễ nghe, hai tay vòng qua ôm cổ y, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của y. Thượng Quan Nghi mừng rỡ, càng thêm động tình, thân thể trượt xuống phía trước Mạc Nhiễm Thiên, tụt lại tiết khố đằng sau, giúp hắn giải quyết trước. Mạc Nhiễm Thiên ấn đầu y, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm mang lại từ khoang miệng ấm áp của y, thẳng đến khi tiết ra, toàn bộ vào bụng Thượng Quan Nghi. "Tiểu bảo bối, ngươi ngọt quá." Thượng Quan Nghi xoa xoa miệng đứng lên cười nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đỏ bừng. "Ngươi mắc ói quá đi!" Mạc Nhiễm Thiên hờn dỗi trách y một câu. "Hì hì, tiểu bảo bối thích là tốt rồi." Thượng Quan Nghi để hắn xoay người ra sau, tay vịn giả sơn, vén trường bào lên, dùng ngón tay tiến vào trong tiểu cúc đã ướt át của Mạc Nhiễm Thiên. "A, chán ghét, đừng lãng phí thời gian!" Mạc Nhiễm Thiên thúc giục. "A, bảo bối kiên nhẫn một chút a." Thượng Quan Nghi bị hắn nói như vậy, còn nhẫn nại thế nào được nữa, vội vàng giương nòng súng, vào tận cùng bên trong. "A." Mặt Mạc Nhiễm Thiên nhăn chặt lại, tên này cũng quá thô bạo mà. "Tiểu bảo bối, xin lỗi, có phải rất đau hay không." Thượng Quan Nghi thấy hắn giống như rất đau, lập tức rút ra. "A." Mạc Nhiễm Thiên cảm giác y cố ý trêu chọc mình, quay đầu sang hung hăng lườm hắn một cái: "Ngươi trả thù ta có đúng không?" "Hắc hắc, tiểu bảo bối, ngươi gì vậy, đại nhân thương ngươi a." Thượng Quan Nghi nói dối trắng trợn, y thật sự muốn trừng phạt tiểu bảo bối của mình chút chút, ai bảo hắn để Tề Hằng hôn cơ chứ, nhưng ngay sau đó y lại vội vàng đem hỏa long của mình điên cuồng tìm vào trong tiểu cúc hoa của hắn, chậm rãi di động theo quy luật. "A, ngươi, ta sẽ tính toán với ngươi sau, a." Khoái cảm kéo tới, hắn nào có thể để ý tới nhiều chuyện như vậy. Mạc Nhiễm Thiên nói chuyện đều đã đứt quãng không thành từ, còn Thượng Quan Nghi đã bắt đầu tiến công thần tốc. Thật lâu, Thượng Quan Nghi rốt cuộc ôm lấy phía sau lưng Mạc Nhiễm Thiên bất động, mà Mạc Nhiễm Thiên mềm nhũn tựa vào giả sơn, hai người đều há miệng thở dốc, tư vị đánh du kích thật vô cùng kích thích, huống chi là trong ngự hoa viên của hoàng thượng. "Tiểu bảo bối, ngươi giỏi quá, đại nhân yêu ngươi chết mất." Y đem đầu rúc vào lưng hắn. "Vậy ngươi đi chết đi." Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói, hắn chính là khó chịu. "Không đâu, đại nhân muốn cả đời ở cùng một chỗ với Tiểu Thiên." Thượng Quan Nghi gia tăng lực đạo nơi cánh tay. Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe môi: "Một ngày nào đó ta sẽ rời đi, nơi này không phải nhà của ta." "Không, không được, tiểu bảo bối nơi nào cũng không thể đi, ở lại Tề quốc, đại nhân không cho phép ngươi đi." Thượng Quan Nghi đột ngột thấy hoảng sợ, y rất sợ hắn rời đi, tại trong cung ít nhất còn nhìn thấy hắn, nhưng đi thì không nhìn thấy được. "Nghi, nếu ta thực sự đi, ngươi đi theo ta sao?" Mạc Nhiễm Thiên lần đầu tiên kêu tên y, nghiêm túc quay đầu nhìn y hỏi. Thân thể Thượng Quan Nghi chấn động một chút rồi sau đó bất động, y chậm rãi rút ra, không cẩn thận tinh hoa rớt xuống quần Mạc Nhiễm Thiên, y vội vàng rửa sạch, sau đó đau khổ nhìn vào mắt Mạc Nhiễm Thiên, nói: "Tiểu bảo bối, ta thật sự không biết."