Chương 81 – Triền miên Thượng Quan Nghi trở lại tướng quốc phủ. Y đem chuyện trong triều kể cho Mạc Nhiễm Thiên nghe, Mạc Nhiễm Thiên thất kinh. "Cái gì, sắc quỷ kia giải tán hậu cung?" Khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên cũng biến sắc, giãy nảy lên. "Ai, đúng vậy, lần này Cơ Nhi tiến cung phải cẩn thận nha." Thượng Quan Nghi lộ ra vẻ mặt không nỡ. "NND, vậy không phải muốn ngược tử ta hay sao." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ hậu cung chỉ còn chừa lại một mình hắn thì sao chịu nổi tên khốn kia đây? "Không đâu, chỉ còn một mình ngươi, hắn hẳn càng thêm quý trọng ngươi mới đúng. Biết rõ mình gặp ác mộng, buổi tối chắc chắn sẽ thả ngươi, đại nhân ta cũng sẽ đề nghị với hoàng thượng." Thượng Quan Nghi phân tích. "Còn không có đủ đâu, Dạ đại ca nhất định phải đi cùng ta, nếu không ta chết chắc rồi." Mạc Nhiễm Thiên rất rất lo lắng, nhưng nếu có Dạ Tích Tuyết bên cạnh, hắn yên tâm hơn hẳn. "Cơ Nhi, hoàng thượng có một yêu cầu quá đáng." Thượng Quan Nghi chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn nói ra. "Cái gì? Hắn còn chưa gặp bổn thái tử mà đã có yêu cầu?" Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc. "Không phải, hoàng thượng đã đoán được Dạ đại phu đang ở trong phủ. Lần này hắn muốn Dạ đại phu giúp một việc." "Vội gì chứ? Sao ta chẳng hiểu gì cả vậy, Dạ đại ca thì liên quan gì tới hắn?" Mạc Nhiễm Thiên thắc mắc. "Hoàng thượng muốn Dạ đại phu giúp hắn giết người!" Thượng Quan Nghi nghĩ đến việc hoàng thượng đột nhiên hỏi chuyện về Dạ Tích Tuyết, kì thực là có mục đích. "Cái gì? Giết ai? Không phải hắn có Trần Chấn à?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi liền tù tì ba câu. "Hoàng thượng không muốn làm lộ liễu như vậy, mặc dù chuyện này nhất định sẽ bại lộ, nhưng hoàng thượng có thể lấy cớ, cho nên muốn mời Dạ đại phu đến thượng thư phủ giết nhị vương gia Tề Hằng!" Thượng Quan Nghi khẽ giọng nói. "Lấy cớ là Mạc quốc sợ Tề quốc thay đổi hoàng thượng, không ra binh giúp Mạc quốc, cho nên giết nhị vương gia?" Mạc Nhiễm Thiên phẫn nộ trừng mắt. "A, hắc hắc, không phải, đương nhiên không phải ý này!" Thượng Quan Nghi cảm thấy Mạc Nhiễm Thiên thông minh quá mức cần thiết. "Thế thì còn cớ gì nữa, đừng có gạt ta, nếu không Cơ Nhi không them để ý tới ngươi, hừ!" Mạc Nhiễm Thiên xoay người định bỏ đi. "Tiểu bảo bối, ngươi đừng như vậy mà, đại nhân chưa nói xong." Thượng Quan Nghi lập tức ôm chầm lấy hắn. Mấy ngày qua, hai người thường xuyên phiên vân phúc vũ, Thượng Quan Nghi càng ngày càng thêm thương yêu vật nhỏ khả ái này. (phiên vân phúc vũ: vân vân vũ vũ~~~, bà con tự hiểu nga, ta để nguyên cho nó tế nhị ^^) "Dạ đại nhân có thể dịch dung mà." Thượng Quan Nghi vội vàng nói. "Không, không đi, tại sao phải giúp bạo quân kia!" Mạc Nhiễm Thiên bĩu môi. "A, cái này ấy à, nếu thật sự đổi hoàng đế, đại nhân cùng hoàng thượng cùng vận mệnh, cũng chỉ có một con đường chết. Tiểu bảo bối, ngươi có nhẫn tâm nhìn đại nhân ta chết không? Giúp ta một lần được không." Thượng Quan Nghi cũng làm nũng, hai người này lôi lôi kéo kéo trong Linh Khê Các, nhìn đến là tức cười. Đúng lúc này, Dạ Tích Tuyết tới. Nhuyễn cốt tán của y đã được Mạc Nhiễm Thiên giải ngay sau hôm đó. Mặc dù hận không thể thịt ngay Thượng Quan Nghi, nhưng thân phận thái tử của Mạc Nhiễm Thiên đã bại lộ rồi, nơi nào cũng không còn an toàn, chỉ có thể thỏa hiệp một lần nữa. "Dạ đại ca, huynh tới đúng lúc lắm." Mạc Nhiễm Thiên cười với y, tay nắm tay y. Mối quan hệ giữa hai người đã không còn là bí mật, Thượng Quan Nghi nhất thời ghen đến nghiến rang trèo trẹo. Nói đến chuyện này lại thấy buồn cười, Mạc Nhiễm Thiên cũng phục lăn Thượng Quan Nghi rồi. Nhớ kĩ hôm đó, ngày thứ hai, Dạ Tích Tuyết sau khi ăn giải dược liền vào phòng Mạc Nhiễm Thiên, vừa thấy Thượng Quan Nghi liền bổ cho một chưởng. Thượng Quan Nghi không cẩn thận, đầu vai trúng chưởng, ngã lăn xuống đất, giương đôi mắt đáng thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên cầu cứu. "Dạ đại ca, đừng như vậy mà, đại nhân không có ác ý." Mạc Nhiễm Thiên vội vàng kéo Dạ Tích Tuyết đang tức điên máu kia lại. "Tiểu Thiên, hắn không làm gì đệ đấy chứ?" Dạ Tích Tuyết vừa sủng ái lại lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên đã khôi phục dung nhan tuyệt mỹ của mình. "A, không, không có." Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt. "Có, bổn đại nhân đã là người của Tiểu Thiên, hừ!" Thượng Quan Nghi vội vàng đứng lên nấp sau lưng Mạc Nhiễm Thiên. Bộ dạng đó khiến khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên rớt thẳng xuống đất. "A, đại nhân, ngươi nói bậy gì thế?" Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt, chẳng lẽ mình mới thượng y có chút xíu, y liền biến thành người của hắn, nhưng mà nghe cũng không tồi đấy chứ. "Cái gì, ngươi dám nói hươu nói vượn!" Dạ Tích Tuyết tức giận vung tay lên, ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Nghi. "Tiểu bảo bối, ngươi nói rõ ràng đi!" Thượng Quan Nghi không đem sự thật chuyện mình cùng Mạc Nhiễm Thiên ở cùng một chỗ nói cho Dạ Tích Tuyết, bởi vì hắn từ miệng Mạc Nhiễm Thiên trong miệng đã biết được, Tiểu Thiên cùng Dạ Tích Tuyết vốn là một đôi. "Tiểu Thiên, này, chuyện gì?" Dạ Tích Tuyết đã ý thức được điều gì đó, nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thống khổ. "Dạ đại ca, kì thật ta cùng đại nhân đã, khụ khụ, Dạ đại ca, đừng nóng giận, huynh ở trong lòng Tiểu Thiên vĩnh viễn là số 1." Mạc Nhiễm Thiên yếu ớt nói xong bèn ôm chặt Dạ Tích Tuyết. Lòng Dạ Tích Tuyết đau đến không chịu nổi, cả thân thể cứng ngắc, nhưng y biết rất nhiều chuyện không thể tránh được, trong lòng càng thương hắn hơn, ôm hắn thở dài, có những lời này của hắn, y đã thỏa mãn lắm rồi. "Hừ! Bất công!" Thượng Quan Nghi ghen tuông xì khói. Mạc Nhiễm Thiên khinh khỉnh nhìn y: "Ngươi ngứa đòn có phải không? Nhớ kĩ, ngươi là bé, Dạ đại ca là lớn, nếu không thì biến đi!" "A, tại sao hả, đại nhân ta là tướng quốc của một quốc gia đó." Thượng Quan Nghi lập tức khó chịu nhảy dựng lên. "Chẳng tại sao cả, có đồng ý hay không là do ngươi, đêm nay ta cùng Dạ đại ca ngủ, ngươi biến đi cho ta!" Mạc Nhiễm Thiên hung hãn nói. "Tiểu bảo bối, ngươi không công bằng!" Thượng Quan Nghi như ăn phải khổ qua, nghẹn ngào. "Cái gì không công bằng, ta nói nha, ngươi là người của ta có phải không? Như vậy phải nghe ta, đi đi đi đi!" Mạc Nhiễm Thiên xua tay đuổi y như rơm rác. Khóe miệng Dạ Tích Tuyết giật lại giật hai cái, rốt cuộc cũng cười. Y ôm Mạc Nhiễm Thiên thật chặt trong ngực, Thượng Quan Nghi sôi máu, cuối cùng đáng thương nói: "Đêm mai đến phiên ta chứ?" "Biến đi!" Mạc Nhiễm Thiên đạp y một cước, sau đó không nhịn được trước cười rộ lên, người này có thể làm tướng quốc, thật sự là đánh chết hắn cũng không tin. "Hì hì, tiểu bảo bối đáp ứng ta mới đi, nếu không ta chết cũng không đi!" Thượng Quan Nghi kiên trì mặc cả. "Không đi ta đánh ngươi!" Dạ Tích Tuyết trừng y. "A, hai người các ngươi khi dễ ta, tiểu bảo bối, ngươi không thể không lương tâm như vậy, đại nhân ta đã vì ngươi hiến dâng cả lần đầu tiên của mình đó! Huhu." Thượng Quan Nghi làm bộ giống như oán phụ, làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy hắn và y có một điểm giống nhau, đó chính là giả bộ. "A!" Mạc Nhiễm Thiên bật kêu lên, hắn có chút e dè liếc nhìn Dạ Tích Tuyết, Dạ Tích Tuyết cũng đồng thời nhướn mày nhìn lại hắn. "Ngươi, ngươi! Biết rồi, ngươi đi ra ngoài mau, mất mặt quá!" Mạc Nhiễm Thiên hết cách đành phải dụ dỗ y, bằng không cái chuyện chưa đến một phút đồng hồ của mình mà lòi ra thì mình tiêu đời. "Hì hì, tiểu bảo bối nói rồi đó." Thượng Quan Nghi hớn ha hớn hở nói. Y kéo hắn qua hôn một cái thật sâu rồi mới tung tăng chạy đi. Mạc Nhiễm Thiên đỏ bừng mặt, không dám cả nhìn Dạ Tích Tuyết, giống như mình vừa phạm vào một sai lầm lớn. "A!" Đột nhiên Dạ Tích Tuyết ôm hắn, giảo hoạt nhìn khuôn mặt đỏ thẫm của hắn: "Tiểu Thiên, cái gì gọi là lần đầu tiên của đại nhân a, giờ ngươi càng ngày càng ham chơi đó." "A, hắc hắc, Dạ đại ca, ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn. Chỉ là thử thôi mà, ta sẽ không làm vậy với Dạ đại ca đâu, chắc chắn đó!" Mạc Nhiễm Thiên lập tức lắc đầu lắc đầu như trống lắc. Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên lúc này thật đáng yêu. Sau đó y ôm hắn vào giường, rất nhớ hắn, nhớ đến mức đau lòng. "Dạ đại ca, ngươi đừng tức giận nha, Tiểu Thiên sau này sẽ không thế nữa." Mạc Nhiễm Thiên thấy y không nói lời nào bỗng thấy lo lắng. Dạ Tích Tuyết là một nam nhân rất manly, chắc chắn y sẽ không chịu làm vậy. "Tiểu Thiên, bảo bối!" Dạ Tích Tuyết tha thiết gọi tên hắn, thế rồi cúi đầu hôn lên đôi môi màu kim phấn. "Dạ đại ca!" Mạc Nhiễm Thiên ngây ngô mà dụ hoặc lấp kín khoang miệng cả hai, nhiệt tình không thể vãn hồi, hai người môi lưỡi dây dưa không rời, tiếng nước miếng chi chi không ngừng lại bị nuốt lấy, hai người gắt gao ôm nhau, Dạ Tích Tuyết áp hắn trên giường. "Tiểu Thiên, Dạ đại ca rất nhớ ngươi."Trong đôi mắt Dạ Tích Tuyết có chút mông lung, khiến Mạc Nhiễm Thiên nhìn mà thấy đau lòng: "Dạ đại ca, Tiểu Thiên biết." Mạc Nhiễm Thiên ôm y, chủ động hôn y lần nữa. Nam nhân này luôn luôn ở bên mình, nhìn mình cùng người khác cùng nhau, tâm sự này, hắn hiểu rất rõ.