Chương 17 – Chung sống hòa bình
Lần đầu tiên trong cuộc đời Mạc Nhiễm Thiên có cảm giác muốn giết người như vậy, chiếc lưỡi kia còn đang trong miệng hắn càn quấy, không ngừng làm phiền đầu lưỡi đang muốn trốn tránh của hắn. Lúc này hắn chỉ hận không thể cắn đứt nó, không nghĩ tới thằng nhóc mười bốn tuổi này lại mạnh như thế.
“Thái tử ca ca, vị thật ngon a.” Mạc Hiên buông Mạc Nhiễm Thiên ra, đôi mắt lấp lánh hàm chứa tình ý nhìn hắn.
“Biến!” Mạc Nhiễm Thiên không còn vì khuôn mặt mũm mĩm mang chút ngây thơ này mà đồng tình nữa.
“Thái tử ca ca, đừng như vậy mà, Hiên nhi thích thái tử ca ca, muốn vĩnh viễn cùng thái tử ca ca ở cùng một chỗ.” Trong ánh mắt Mạc Hiên phảng phất bi thương, sau đó cả người vừa khóc vừa nháo ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên đã không còn muốn giãy dụa.
“Tiểu Thiên, đừng như vậy, lục đệ cũng là thích đệ mới như vậy.” Mạc Nghị Thần nói đỡ cho Mạc Hiên.
“Huynh, huynh cũng biến!” Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng liếc Mạc Nghị Thần một cái, cứ tưởng rằng y thật sự yêu tên thái tử này, nhưng hiện tại hắn không tin, yêu một người sao có thể để cho người khác cùng nhau chia sẻ, nếu nói nữ nhân ở nơi cổ đại này biến thái như vậy hắn còn có thể tin tưởng được, nhưng loại tình yêu này hắn không tin.
“Thái tử ca ca, huynh hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Hiên nhi không đi, Hiên nhi sắp mười lăm tuổi rồi, muốn cùng thái tử ca ca ở chung, thái tử ca ca không thể không cần Hiên nhi a.” Ở trên mảnh đất này, nam nhân mười lăm tuổi mới tính là trưởng thành hoàn toàn, nói cách khác có thể lấy nữ nhân hoặc nam nhân rồi.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng không nhịn được co quắp, hắn vốn tưởng rằng tiểu quỷ nghịch ngợm này đã cùng với tên thái tử đáng chết này rồi, may là không có, chỉ có điều nghe hắn nói lời này, giống như mình cách cái ngày này cũng không còn xa nữa.
“Xuống đi!” Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói với hai người, hai kẻ kia ngoan ngoãn quỳ ngồi ở hai bên Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên ngồi tựa vào trên giường.
“Tiểu Thiên, đệ đừng tức giận, chỉ là đệ thay đổi quá nhiều, chúng ta đều không thích ứng được a.” Mạc Nghị Thần bởi vì ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn lãnh đạm, làm hắn vô cùng đau lòng.
“Ta muốn hỏi một chút, ta đến cùng có cái gì tốt, các người mấy tên nam nhân đều muốn đè ta, các người có đồng ý bị ta đè hay không? Ta tốt xấu gì cũng là nam nhân!” Mạc Nhiễm Thiên thật sự là nghĩ không ra.
“Thái tử ca ca, ta đồng ý , chỉ cần thái tử ca ca không rời bỏ Hiên nhi, Hiên nhi cái gì cũng đều đồng ý, Hiên nhi từ rất nhỏ đã thích thái tử ca ca.” Mạc Hiên giống như làm nũng tựa vào trên người Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, cũng chẳng buồn đẩy hắn ra, Mạc Hiên lúc này cùng lục hoàng tử táo tợn vừa rồi không có một chút nào tương đồng.
“Tiểu Thiên, ba người chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ được không? Nhị ca biết mình năng lực có hạn, cũng không được phụ hoàng trọng dụng, cho nên chỉ có thể cùng lục đệ mới có thể bảo vệ đệ, đệ đang trách nhị ca, đúng không?” Mạc Nghị Thần chịu đựng không được Mạc Nhiễm Thiên đối xử lạnh lùng với y, đôi mắt tràn đầy thương cảm nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
“Ta rất tốt, tại sao phải cần các huynh bảo vệ, phụ hoàng thương ta như vậy, chẳng lẽ còn có người hại ta sao?” Mạc Nhiễm Thiên nghe ra đầu mối.
Mạc Nghị Thần lập tức trao đổi ánh mắt với Mạc Hiên, Mạc Hiên nói: “Thái tử ca ca, nếu không phải tất cả mọi người biết huynh là người của Hiên nhi, chỉ sợ hiện tại huynh đã bị vô số người đè rồi.” Trong đôi mắt Mạc Hiên lấp lánh ánh sáng.
“A, tại sao?” Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi.
“Ai, xem ra thái tử ca ca bệnh đã đỡ hơn nhiều, chỉ có sợ trước kia sợ hãi cái gì cũng đem quên đi rồi, cả triều văn võ, có mấy kẻ có thể không vì sắc đẹp của thái tử ca ca mà lay động, mỗi kẻ đều nhìn huynh như sói đói, phụ hoàng người thật ngây thơ, tưởng rằng những kẻ được gọi là trung thần này đều rất yêu quý thái tử ca ca huynh, kì thật bọn họ viện đủ cớ đem huynh đi tham gia tiệc tối, tiệc rượu, kì thật đều là đem huynh lừa gạt đi, sau đó sẽ…” Mạc Hiên cũng không nói gì tiếp, cậu tin tưởng Mạc Nhiễm Thiên hiện tại có thể hiểu được.
“Cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, xem ra tất cả mọi người cho rằng thái tử ngu, cho nên lừa gạt đem về xxoo, hắn cũng không nói gì, trời ạ, vậy ta đây không phải chính là nam kĩ?
“Ai? Ai lừa ta?” Mạc Nhiễm Thiên tức giận nắm chặt hai tay.
“Đại Tư Mã Quan Lâm từng lừa gạt thái tử ca ca nói mời huynh đi tới phủ của hắn tham gia tiệc của con hắn Quan Lễ, kì thật hai cha con bọn họ sớm đã nhìn trộm thái tử ca ca từ lâu.” Mạc Hiên vừa nói đến đây cũng trở nên kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“A, súc sinh, vậy, vậy kết quả thì sao?” Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi hỏi han, nghĩ đến thân thể này của mình bị một lão già đè, hơn nữa lại là hai cha con cùng nhau, hắn cảm thấy thật buồn nôn.
“Đêm đó nhị ca sớm cảm giác được ánh mắt Quan Lâm nhìn thái tử ca ca không đúng, cho nên mới đuổi theo, vừa lúc chứng kiến huynh bị…” Mạc Hiên nhìn một chút Mạc Nghị Thần.
“Ta bị như thế nào?” Trên trán Mạc Nhiễm Thiên gân xanh nổi lên, trong lòng hắn rất sợ hãi.
“Huynh bị hai cha con bọn họ đặt ở trên bàn lớn cưỡng bức cởi quần áo, huynh liều mạng kêu to, nhưng càng thêm kích thích thú tính của hai tên súc sinh kia, nhị ca ở bên ngoài nghe được, tức giận đạp cửa xông vào, cuối cùng động thủ đánh chúng, cánh tay nhị ca còn bị Quan Lâm kia chém một đao, hiện tại vết sẹo còn chưa liền hảnh. Nhưng may mắn đem huynh trở về được. Nếu không hậu quả Hiên nhi cũng không dám nghĩ đến.”
Mạc Nghị Thần đem tay áo vén lên, phía dưới cánh tay thật sự có một vết đao chém rất dài, đôi mắt yêu thương nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nhất thời làm cho trong lòng Mạc Nhiễm Thiên có chút cảm động.
“Bọn họ như thế nào lớn mật như thế, nhị ca tốt xấu gì cũng là nhị hoàng tử.” Mạc Nhiễm Thiên không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, nhưng Quan Lâm này chức vị đến đại Tư Mã, dưới một người, trên vạn người, ở trong triều nhiều người thế lớn, phụ hoàng cũng không để ý quản triều chính, mẫu phi nhị ca lại làm phụ hoàng tức giận, bị giam tại lãnh cung, nhị ca nói ra chỉ có thể bị Quan Lâm cắn ngược lại, cho nên nhị ca cũng không dám nói ra, chỉ là đem việc này nói cùng ta.”
“Vậy, vậy hiện giờ hai tên súc sinh bọn chúng ở đâu?” Mạc Nhiễm Thiên cả giận.
“Tiểu Thiên, nhờ có lục đệ, hai tên kia để cho lục đệ cùng hoàng hậu nương nương xử lý, cũng xem như vì Tiểu Thiên báo thù.” Mạc Nghị Thần tiếp tục nói.
Mạc Nhiễm Thiên bấy giờ mới vỡ lẽ tại sao Mạc Nghị Thần lại giúp Mạc Hiên như vậy, thì ra chuyện mình không biết còn rất nhiều, tuy nhiên cũng cho hắn biết hai người này thật sự là chính thức bảo vệ thái tử này, cũng cho hắn biết hoàng hậu nương nương nhất định là nhân vật lợi hại nhất trong hoàng cung này. Mình cũng nên đi gặp mặt.
“Ai, không chỉ lão già Quan Lâm kia, còn có Sĩ đại phu, Thượng tướng quân mỗi người đều đối thái tử ca ca thèm rỏ dãi, nếu không phải nhị ca cùng ta trông nom, thái tử ca ca hiện tại sợ đã bị bọn họ hành hạ đến chết đi.” Mạc Hiên lộ ra vẻ mặt đau lòng, làm cho Mạc Nhiễm Thiên trong lòng run lên, tiểu tử kia quả thật thực sự bảo vệ ngu thái tử này, xem ra người tuy nhỏ nhưng lại từng trải rất nhiều a.
“Ta, ta cái gì đều không nhớ kĩ , nhưng vẫn phải cám ơn các người.” Mạc Nhiễm Thiên cảm xúc bộc phát.
“Thái tử ca ca không cần cảm tạ chúng ta, chỉ cần không rời bỏ Hiên nhi là tốt rồi, Hiên nhi sẽ vĩnh viễn bảo vệ thái tử ca ca.” Đôi tay Mạc Hiên vây quanh ngực Mạc Nhiễm Thiên, đem đầu tựa vào lồng ngực hắn, cònMạc Nhiễm Thiên cư nhiên không đành lòng đẩy ra nữa.
“Tiểu Thiên, nhị ca cũng sẽ một mực ở bên cạnh ngươi bảo vệ đệ.” Mạc Nghị Thần ngồi xuống, bàn tay vòng qua bả vai Mạc Nhiễm Thiên, để cho hắn tựa vào trên người mình, trong miệng thầm thở dài một hơi.
Mạc Nhiễm Thiên không cự tuyệt, ba người cứ như vậy dựa vào lẫn nhau, lẳng lặng nghe tiếng trống ngực của nhau, khó có dịp chung sống hòa bình như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
11 chương
23 chương
173 chương
12 chương