Chương 98 – Thủ nhẫn cầm thú  (Tự tay đâm cầm thú) Ngay từ trước khi xuất phát, Tề Quân Hành đã gửi công văn cho Thân quốc, bởi vậy trên đoạn đường này cũng không gặp trở ngại nào, mấy ngày sau Mạc Nhiễm Thiên khôi phục thể lực, ngồi trên xe ngựa ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. "Tiểu Thiên, trời bắt đầu lạnh rồi, khoác áo vào đi." Dạ Tích Tuyết choàng một chiếc áo choàng đỏ lên người Mạc Nhiễm Thiên, tất cả đều do Tề Quân Hành chuẩn bị – là những y phục hoa lệ xinh đẹp nhất, giờ phút này hắn tóc trắng áo đỏ, tuyệt thế dung nhan, tựa như một yêu cơ, nghiêng nước nghiêng thành, khiến Dạ Tích Tuyết cũng ngây người. "Dạ đại ca, Tiểu Thiên đẹp không?" Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nhìn gương mặt bắt đầu bừng đỏ của Dạ Tích Tuyết. "A, đẹp, Tiểu Thiên vĩnh viễn là người đẹp nhất." Dạ Tích Tuyết nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau. "Ha ha ha, hy vọng có thể làm cho Thân Vô Kỵ vừa thấy đã yêu, chịu ít nỗi khổ da thịt một chút." Mạc Nhiễm Thiên lập tức trưng ra vẻ mặt khổ qua. "Sẽ, nhất định sẽ như vậy, Dạ đại ca không tin còn có người nhìn thấy dung nhan như vậy mà không động tâm, nếu vậy hắn nhất định là thái giám." Dạ Tích Tuyết hài hước nói. "Ha ha ha, là thái giám thì tốt." Mạc Nhiễm Thiên cũng rất hài hước. "Tiểu Thiên, hiện giờ công phu điểm huyệt của ngươi cũng khá rồi, đừng để mình chịu quá nhiều tủi nhục biết không? Dù là vật tiến cống, nhưng ngươi vẫn là Thái tử Mạc quốc, không thể bị bọn họ khi dễ." Dạ Tích Tuyết lo lắng nói, đứa nhỏ này, ai nhìn cũng muốn giày xéo a. "Ha ha, yên tâm đi, Tiểu Thiên biết rồi, ngươi nhìn này!" Mạc Nhiễm Thiên lấy tiểu liêm đao giấu trong giày ra khoe. "Ồ, thật tinh xảo." Dạ Tích Tuyết lấy tới thử một chút nhìn, khi thấy hai chữ Thanh Phong phía trên bèn cười hỏi: "Tiểu Thiên, Thanh Phong là ai?" "Ha ha ha, Tiểu Thiên cũng không biết. Trong lúc vô tình có được, nhưng cũng là một thanh đao tốt." Mạc Nhiễm Thiên yêu thích không nỡ buông tay. "Ừ, đúng lúc dùng để phòng thân, trong hai năm qua Tiểu Thiên cũng rắn chắc hơn không ít, sức mạnh cũng không kém Dạ đại ca đâu." Dạ Tích Tuyết sủng ái vuốt ve mái tóc trắng của hắn. "Dạ đại ca, ta là nam nhân!" Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái, ngoại trừ chỗ kia có mất mặt chút xíu, nhỏ chút xíu, mình còn chỗ nào không giống nam nhân đâu. (Edit: Ồ ồ, chỗ nào cũng không giống) "Ha ha ha, dĩ nhiên, chẳng qua là gương mặt này còn đẹp hơn nữ nhân." Dạ Tích Tuyết lăng lăng nhìn gương mặt tinh xảo của hắn. Mạc Nhiễm Thiên không có biện pháp, kéo khóe miệng: "Khuôn mặt nam nhân có thể đến mức này, ta cũng rất bất lực với ông trời." Được rồi, hắn thừa nhận khuôn mặt mình đẹp đến quá phận, có đôi khi nhìn gương cũng không thoát khỏi tự luyến bản thân. Đặc biệt hiện giờ một đầu tóc trắng, càng gia tăng mùi vị yêu mị, nói trắng ra thì hắn bây giờ quả thực không giống người! "Ha ha, nhưng Tiểu Thiên cũng là người mà mỗi người đàn ông đều muốn lấy được." Dạ Tích Tuyết khẽ cười nói. "Aiz, Dạ đại ca, ngươi cũng biết người đàn ông đầu tiên của Tiểu Thiên là ai?" Mạc Nhiễm Thiên vẫn không biết ai là người đầu tiên chiếm được thân thể này. Dạ Tích Tuyết sửng sốt nói: "Tiểu Thiên một chút ấn tượng cũng không nhớ?" "Ha ha, làm sao có thể nhớ được, khi đó là người nhược trí a, Dạ đại ca có biết không?" Mạc Nhiễm Thiên chẳng biết tại sao có chút khẩn trương. "Nghe cung nữ nói hình như là Đại hoàng tử, bởi vì khi ấy Đại hoàng tử rất bênh vực Tiểu Thiên, nên đã xin hoàng thượng để hắn bảo vệ ngươi, khi đó ngươi vẫn còn ngây ngốc." Dạ Tích Tuyết nghĩ một chút rồi nói. Tâm Mạc Nhiễm Thiên lập tức co rút đau đớn. Ngẩng đầu nhìn trời, hắn biết Mạc Kính ở trên trời nhìn mình. "Tiểu Thiên, đừng đau lòng, Đại hoàng tử trên trời có linh thiêng sẽ không an lòng." Dạ Tích Tuyết phát hiện mình đã làm một chuyện ngu xuẩn. "Uhm, lần này đi Thân quốc, ta muốn giúp đại ca báo thù, Thượng tướng quân đó tên Khương Chính đúng không? Ta muốn hắn lên trời theo đại ca!" Mạc Nhiễm Thiên phát ra ánh mắt lạnh lùng, trong lòng tràn đầy hận ý. "Tiểu Thiên, nhưng Khương Chính kia có võ công!" Dạ Tích Tuyết lập tức lo lắng. "Vậy thì thế nào, hẳn hắn cũng thích sắc đẹp chứ." Mạc Nhiễm Thiên biết mình vũ khí tốt nhất chính là sắc đẹp của mình, hắn muốn vẻ đẹp của mình được phát huy đầy đủ, làm loạn cả Thân quốc, làm Yêu Cơ họa nước chân chính, hắn muốn nhanh hơn nữa, để tiêu Hương Hương nhận được báo ứng sớm hơn! Mạc Nhiễm Thiên hai tay nắm chặt, khí thế kinh người. "Tiểu Thiên, đừng như vậy, thù hận cũng không phải tất cả, ngươi thả lỏng một chút, không cần gấp gáp, có câu "Dục tốc bất đạt", đừng khéo quá hóa vụng." Dạ Tích Tuyết lộ ra thần sắc lo lắng, y không hi vọng Mạc Nhiễm Thiên bị vây quanh cừu hận. Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười nói với y: "Dạ đại ca, không cần phải lo lắng cho Tiểu Thiên nữa, năng lực thừa nhận của Tiểu Thiên rất mạnh, yên tâm, ta sẽ thật vui vẻ sống sót." "Ừ. Như vậy cũng tốt!" Hai người tay nắm chặt tay. Xế chiều hôm đó, đoàn xe đã tới đối diện Âm giang, Thân quốc phái người đến đây tiếp ứng, bởi trước đó có một trận chiến nên bên bờ sông Âm giang còn mười vạn binh sĩ đồn trú, phân bố trong vòng trăm dặm. Giờ phút này cũng không thiếu binh sĩ nghe tin thiên hạ đệ nhất mỹ nam Mạc quốc thái tử tới, vội vàng đứng ở hai bên quan sát. Chỉ thấy một người trung niên mặc trang phục sứ giả đi tới cạnh xe ngựa Mạc Nhiễm Thiên, Dạ Tích Tuyết vung rèm vải lên, Mạc Nhiễm Thiên tóc trắng áo đỏ khom người đi ra. "Tham kiến Mạc thái tử điện hạ! Tại hạ Thân quốc Ngự sử Tiền Ngũ, xin thái tử điện hạ tiến vào quân doanh nghỉ ngơi, Quách Đại tướng quân đã chờ từ lâu." Tiền Ngũ khom người hành lễ. "Đa tạ Tiền đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên vươn tay về phía Tiền Ngũ ở dưới, để lão đỡ mình, khi Tiền Ngũ ngẩng đầu thấy khuôn mặt tuyệt thế dung nhan này thì cả người đã ngây ngẩn, hai bên binh sĩ cũng nhìn không chớp mắt, im lặng không tiếng nói. "Tiền đại nhân?" Dạ Tích Tuyết ở phía sau Mạc Nhiễm Thiên nhíu mày nói. "A, ồ, ồ, hạ quan thất lễ, thái tử điện hạ xin mời!" Tiền Ngũ kích động đưa tay kéo bàn tay bóng loáng mềm mại của Mạc Nhiễm Thiên, nhất thời tim cũng như ngừng đập, đáng tiếc một chút thì phải buông ra. Mạc Nhiễm Thiên xuống xe, thấy binh lính hai bên đều một bộ dạng kinh ngạc, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng vẫn thiện ý nhe răng cười một tiếng với họ. "Wow, thật đẹp, tiên nhân hạ phàm." Lập tức binh sĩ hai bên bạo động, tiếng nghị luận liên tiếp. Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe lời bình này thì cười ngoác miệng, đôi môi màu kim phấn dưới ánh nắng càng trong suốt tinh khôi, nhất thời đem tất cả làm cho u mê. Thật là nhất tiếu khuynh thành. Quân trướng là một cái lều tròn rất lớn, tựa như nhà bạt hiện đại, Thân quốc dựng nước ở phương Bắc, quân trướng loại này nơi nơi đều có thể thấy được. Mạc Nhiễm Thiên còn chưa vào trướng, đã thấy một người từ bên trong đi ra ngoài. Người này thân hình cao lớn, đầu đội khôi giáp, gương mặt có chút thô cuồng, hai mắt lấp lánh hữu thần, thấy Mạc Nhiễm Thiên tóc trắng áo đỏ bỗng sửng sốt. "Mạc thái tử điện hạ, vị này chính là Quách Đại tướng quân của chúng ta!" Tiền Ngũ lập tức giới thiệu. "Tiểu Thiên tham kiến Đại tướng quân!" Mạc Nhiễm Thiên khẽ mỉm cười với vị tướng quân nam tính mười phần này, hạ thấp nửa người dưới (a.k.a kiểu chào của các tiểu thư, cách cách trong phim TQ), vốn hắn muốn ôm quyền, nhưng hiện tại khắp thiên hạ đều biết hắn là nam thị, như vậy thì coi như mình là nữ nhân đi, dù sao nam nhân nơi này đều thích thế. "Thái tử điện hạ miễn lễ, mau mau mời vào, bắt đầu mùa đông gió lạnh lắm." Đại tướng quân có chút anh dũng, khiến trong lòng Mạc Nhiễm Thiên dâng lên hảo cảm, theo vào. "Đa tạ Đại tướng quân, đúng vậy a, qua Âm giang, bên này thật là có chút lạnh." Mạc Nhiễm Thiên nói mấy câu bâng quơ với hắn, Dạ Tích Tuyết theo sát phía sau. "Thái tử điện hạ quả nhiên là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, ngươi thấy đó tất cả binh lính của bổn tướng đều rụng hồn, ha ha, Tề vương thật sự bỏ được a." Đại tướng quân cười to, thật ra thì hắn cũng bị vẻ đẹp của Mạc Nhiễm Thiên khiến cho kinh hãi. "Ha ha, Tiểu Thiên vốn cũng không phải là người Tề quốc, chẳng qua là đồ chơi của Tề vương, hiện tại nếu có thể lấy Tiểu Thiên đổi lại an bình cho Tề quốc, hắn tự nhiên chắp tay nhường thôi, Tiểu Thiên đã quen." Mạc Nhiễm Thiên sâu xa nói, sắc mặt lộ ra nhàn nhạt ưu sầu. Quách Đại tướng quân hiển nhiên không ngờ Mạc Nhiễm Thiên sẽ đáp như thế, nghe lời của hắn không khỏi chua xót, trong lòng hắn mềm nhũn: "Mạc thái tử cũng đừng quá thương tâm, tiên nhân giống như ngươi bực này (câu này nên sửa chăng?), ngô hoàng nhất định sủng ái có thừa." "A?" Mạc Nhiễm Thiên gương mặt tuấn tú thất sắc, chẳng lẽ lần này không phải đưa mình cho Thân Vô Kỵ, mà là lão già kia? Nghe nói Thân vương sắp chết già rồi, làm sao còn có tâm tư, trời ạ, nghĩ đến việc bị một lão già thượng, Mạc Nhiễm Thiên cảm giác muốn ói ra. "Ngô hoàng luôn luôn sủng ái tần phi, thái tử điện hạ cứ yên tâm đi." Quách Đại tướng quân còn an ủi Mạc Nhiễm Thiên. "Đại tướng quân, không gạt ngươi, Tề vương nói với Tiểu Thiên là để cho Tiểu Thiên đi hầu hạ Thừa tướng đại nhân, sao lại là Thân vương?" Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng quất thẳng. "Mạc thái tử, lời ấy sai rồi, Thừa tướng đại nhân mặc dù quyền nghiêng triều chính, nhưng dù sao cũng không phải là vua a, nếu như hoàng thượng thích đưa cho hắn thì cũng được thôi, nhưng quân thần luôn khác nhau." Quách Đại tướng quân mở to hai mắt giải thích. "A, hẳn rồi, không biết lần này tác chiến, Quách Đại tướng quân là phụng mệnh Thừa tướng, hay là Thân Vương?" Mạc Nhiễm Thiên cũng là muốn biết hắn là người của ai. "Ha ha ha, chuyện này có quan hệ gì, cuộc chiến này cũng đánh xong rồi, không còn ý nghĩa, hi vọng ba tháng sau không cần khai chiến, sắp đến mùa đông rồi, lính tráng sẽ rất cực khổ." Đại tướng quân thở dài. "Đúng vậy a, hi vọng không nên đánh nhau nữa, khổ là dân chúng, binh lính kia, Đại tướng quân, Tiểu Thiên nên đi khuyên ai?" Mạc Nhiễm Thiên đổi lại phương thức hỏi. "Thái tử điện hạ từ bi, bổn tướng bội phục, Thân Vương đã già, không chủ chiến, thái tử điện hạ muốn có cơ hội, thì đi khuyên nhủ Thừa tướng đại nhân đi." Quách Đại tướng quân rốt cuộc vẫn nói ra, dù sao hắn cũng không muốnđại mùa đông còn đánh giặc. "Tiểu Thiên biết rồi." Mạc Nhiễm Thiên biết điều nói. "Thái tử điện hạ ngày hôm nay sẽ ngụ ở lều bổn tướng chuẩn bị cho các ngươi, sáng mai lên đường, được chứ?" Đại tướng quân thiện ý nhìn Mạc Nhiễm Thiên. "Đa tạ Đại tướng quân, vậy Tiểu Thiên đi ra ngoài trước." Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy đi ra ngoài. Đang lúc ấy thì, màn vải bị kéo lên, một cơn gió lạnh ập vào, làm cho Mạc Nhiễm Thiên lập tức kéo chặc áo choàng màu đỏ trước ngực. "Tướng quân, hắn chính là Mạc thái tử điện hạ, trời ạ, thật là đẹp." Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, một thân hoa lệ cẩm y, nhìn Mạc Nhiễm Thiên há to miệng, sau đó mở miệng nói với Quách tướng quân. "Ngươi là?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn một cái đã không thích nam tử này, lông mày xếch, mắt ướt át, bộ dạng lưu manh, nhìn mình như chảy nước miếng. "Khương Dịch, không được vô lễ, vị này chính là Mạc thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, hắn là phó sứ của bổn tướng, Tứ đệ của Thượng tướng quân Khương Chính." Quách Đại tướng quân giới thiệu cho Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đột nhiên buồn bực, biết Khương Chính là đầu sỏ giết chết đại ca Mạc Kính, mà nam tử này lại là đệ đệ của hắn. "Khương phó sứ hữu lễ!" Mạc Nhiễm Thiên gật đầu một cái, tiếp tục đi ra ngoài. "Hữu lễ, hữu lễ." Khương Dịch si ngốc gật đầu, sau đó thấy Mạc Nhiễm Thiên rời đi, lập tức nhìn về phía Quách tướng quân nói: "Đại tướng quân, người đẹp như vậy, trước hết để cho Dịch nhi vui đùa một chút đi, dù sao là cống phẩm, không thành vấn đề đâu." Câu này của hắn Mạc Nhiễm Thiên cùng Dạ Tích Tuyết phía ngoài nghe được nhất thanh nhị sở, Mạc Nhiễm Thiên nắm chặt góc áo. "Khương Dịch, ngươi không được làm bừa, hắn là Mạc thái tử điện hạ, ngươi không muốn sống nữa à, Thừa tướng đại nhân đã truyền lời muốn một đường bảo vệ, không được sai sót!" Lời Quách tướng quân giống như trước để Mạc Nhiễm Thiên nghe được, đồng thời cũng rất rõ ràng Quách Đại tướng quân là người của Thân Vô Kỵ. "Có quan hệ gì, Thừa tướng đại nhân không biết, hơn nữa vị thái tử này sớm bị Tề vương chơi tàn rồi, để cho Dịch nhi chơi một chút thì sao, Đại tướng quân muốn cùng làm không?" Khương Dịch ỷ mình là đệ đệ của Thượng tướng quân, ở trong quân đội làm xằng làm bậy, Quách tướng quân đã sớm không vừa mắt với hắn, nhưng không có biện pháp. Khương Chính trong mắt Thân vương cũng như hắn trong mắt Thừa tướng vậy. Nên cũng chỉ có thể để đệ đệ của hắn làm xằng làm bậy. "Càn rỡ, không được! Bổn tướng chuyện gì cũng không quản ngươi, duy chỉ có chuyện này ngươi vạn không được làm! Nếu không quân lệnh xử trí!" Quách Đại tướng quân nghe lệnh của Thân Vô Kỵ, không để cho ai đụng vào Mạc Nhiễm Thiên. "Được được được, Đại tướng quân ngươi đừng nóng giận, Dịch nhi nói giỡn, không đụng thì không đụng, Dịch nhi đi ra ngoài đây." Khương Dịch cũng không dám thật sự chọc giận Quách Đại tướng quân, vội vàng lấy lòng. Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết bị dẫn tới một căn lều, lều này nhỏ hơn lều của Đại tướng quân chút ít, bên trong cái gì cũng có, giường là do nhiều tấm chăn phủ chồng lên nhau, khiến Mạc Nhiễm Thiên biết Thân Vô Kỵ ít nhất đối xử với hắn không tệ. "Dạ đại ca, Khương Dịch kia là đệ đệ Khương Chính." Mạc Nhiễm Thiên nhìn Dạ Tích Tuyết múc nước hầu hạ hắn rửa mặt, nói. "Ừ, Tiểu Thiên muốn thế nào?" Dạ Tích Tuyết dĩ nhiên biết ý tứ Mạc Nhiễm Thiên. "Tối ngươi đi hỏi thăm hắn đang ở nơi nào, ta muốn dạy cho hắn một bài học." Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói. "Tốt, vậy Tiểu Thiên đi ngủ trước đi, trời lạnh, đừng đi lại ở bên ngoài." Dạ Tích Tuyết dịu dàng nói. "Dạ, Tiểu Thiên cũng không muốn đi." Dạ Tích Tuyết cởi áo choàng của hắn xuống, rửa mặt một chút rồi để hắn nằm xuống giường. Tỉnh lại lần nữa đã là đêm, Mạc Nhiễm Thiên mắc tiểu, lập tức đứng lên đi ra phía sau lều xuy xuy. Mới vừa đi tiểu xong đã nghe đến thấy tiếng động từ căn lều bên cạnh, hắn tò mò từ từ đi tới nhìn. "A, đau, phó sứ đại nhân tha cho ta, ta không phải là nam thị a." Một binh sĩ nhìn qua có chút nhỏ gầy, bị một người đàn ông đặt trên cỏ. "Câm miệng! Hôm nay lão tử khó chịu, ngươi tốt nhất biết điều một chút, nếu không lão tử thao chết ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên nghe thanh âm, một lần nữa định thần nhìn lại, nam tử này không phải là Khương Dịch thì là ai! "Ô ô, đau, đau quá!" Binh sĩ trên cỏ đã bị Khương Dịch cứng rắn tiến vào. "Câm miệng, ngươi muốn tất cả mọi người đến xem sao? Lão tử cũng không quan tâm!" Khương Dịch thô bạo luật động, hắn chỉ cởi một nửa quần, người ở bên ngoài xem cũng nhìn không ra cái gì, nhưng động tác kia, là người thì ai cũng biết hắn đang làm gì. "Tha mạng, phó sứ tha mạng a." Tiếng van xin nhỏ mà thống khổ. "Thao, cho ngươi kêu!" Khương Dịch càng thêm thô bạo, động tác thô lỗ không chịu nổi, khiến Mạc Nhiễm Thiên cũng không đành lòng nhìn nữa, trong lòng lại càng giận đến nghiến răng nghiến lợi, tên súc sinh kia. Chỉ chốc lát, binh sĩ trên cỏ bất động, Khương Dịch còn đang trên người hắn mãnh liệt sỉ nhục, không lâu rốt cục gầm nhẹ một tiếng ngừng lại, trong miệng còn mắng một câu: "Không để cho lão tử thượng thái tử, lão tử sẽ làm cùng người khác, hừ! Xem ngươi lão già này dám làm gì bổn công tử." Khương Dịch chậm chạp đứng dậy kéo quần. "A, ngươi, thái tử điện hạ, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Khương Dịch xoay người, thấy Mạc Nhiễm Thiên phía sau liền bị hù dọa kêu to một tiếng, đặc biệt Mạc Nhiễm Thiên một thân từ đầu đến chân đều trắng. Nhưng ngay sau đó trên mặt đã lộ ra nụ cười tục tĩu. "Khương phó sứ thật có nhã hứng, nhưng ngươi đem vị tiểu ca này bỏ mặc như vậy, có chút tàn nhẫn, hắn sẽ chết rét." Mạc Nhiễm Thiên đi lên trước, ngồi xuống, sau đó thấy được bộ dạng binh lính kia, phía sau máu tươi chảy ròng, huyết nhục mơ hồ. Người đã ngất đi, Mạc Nhiễm Thiên không đành lòng, đem quần của hắn kéo lên. "A, hắc hắc, thái tử điện hạ chớ trách, Bổn công tử thật sự không nhịn được, ngươi biết nam nhân mà, hắc hắc." Khương Dịch có chút lúng túng, cư nhiên bị tiên nhân mà thấy thấy dáng vẻ cầm thú của mình. "Ha ha, không sao, Tiểu Thiên biết rồi." Mạc Nhiễm Thiên chậm rãi đứng dậy, xoay người mỉm cười nhìn Khương Dịch. Dưới ánh trăng tiên nhân có tư thế hoàn toàn khiến cho thú tính của Khương Dịch lần nữa nổi lên, nước miếng cũng chảy xuống, hắn si ngốc nói: "Mỹ nhân cũng muốn chơi sao? Bổn công tử bảo đảm sẽ dịu dàng, sẽ làm mỹ nhân thoải mái." Mạc Nhiễm Thiên cười một tiếng nói với hắn: "Thì ra Khương phó sứ lợi hại như thế a." "Hắc hắc, mỹ nhân ngươi nhìn!" Khương Dịch lập tức đem quần kéo xuống, lộ ra thứ dơ bẩn còn nhuộm vết máu, đã cứng lên lần nữa. Mạc Nhiễm Thiên dạ dày một trận quay cuồng, nhưng vẫn cười nói: "Khương phó sứ thật là thần nhân. Song Tiểu Thiên không có hứng thú, Tiểu Thiên chỉ là mắc tiểu nên đi ra ngoài mà thôi." Mạc Nhiễm Thiên làm bộ xoay người muốn đi. "Mỹ nhân chớ a!" Khương Dịch sao có thể để Mạc Nhiễm Thiên đi a, lập tức đem Mạc Nhiễm Thiên kéo về, dùng sức quá nặng, Mạc Nhiễm Thiên thừa cơ quay đầu, Oản kiếm xuất ra, Khương Dịch còn chưa thấy rõ, đã cảm thấy trên cổ chợt lạnh, muốn há mồm la, nhưng la không ra, sau đó hoảng sợ nhìn Mạc Nhiễm Thiên rồi té xuống, quần còn chưa kéo lên, thứ dơ bẩn kia còn ở rung động trong gió, người đã đi đời nhà ma. Mạc Nhiễm Thiên vốn muốn dạy dỗ hắn một chút coi như xong, nhưng mới vừa rồi bị sự tàn nhẫn của hắn kích thích, người như thế lưu trên đời này lại càng hại thêm nhiều người, cho nên mới vừa ra tay đã kết liễu hắn. Mạc Nhiễm Thiên lộ ra nụ cười lạnh với Khương Dịch trên mặt đất, sau đó lập tức bước nhanh về lều, mà Khương Dịch trên mặt đất, nơi cổ đã đứt lìa máu tươi ồ ạt chảy ra. Đây là lần đầu tiên Mạc Nhiễm Thiên giết người, gọn gàng, hơn nữa trong lòng không có có một tia đau lòng cùng sợ hãi nào.