Cực phẩm thái tử gia

Chương 850 : Số phận của trò lưu manh

Cha của Hàn Tĩnh là một trong những người giàu có ở Long Cảng Lỗ Đông, cũng là một trong những phần tử lớn trong giới tàu bè, là cổ đông lớn trong tập đoàn Long Cương. Hầu như độc quyền toàn bộ ngành vui chơi giải trí của Long Cương, liên quan đến những sản nghiệp xung quanh ẩm thực, khách sạn, cửa hàng, chợ… Nghe nói, sản nghiệp đứng tên cha của Hàn Tĩnh còn có một công ty đang hoạt động, hơn nữa giá trị cũng gần 10 tỷ, một tài sản kếch xù như vậy, đến chính phủ của địa phương cũng phải nhìn sắc mặt của người ta mà sống. Thực tế thì tổng tài sản của tập đoàn Hàn Thị không quá 3 tỷ nhân dân tệ, nhưng khá là nổi tiếng. Năm 2007, kết cấu sản nghiệp trong nước đã đi lên. Tài sản lên đến hàng trăm triệu đều là những công ty lớn, từ một tỷ trở lên chắc chắn là những công ty trong tỉnh thậm chí trong nước cũng nổi danh. Đương nhiên cũng có một số doanh nhân lớn giấu diếm không muốn lộ diện, không màng danh lợi. Sự phát triển kinh tế ở các thành phố vùng duyên hải chắc chắn mạnh hơn nhiều so với nội địa. Người đứng lên đầu tiên đều từ vùng duyên hải, nhà họ Hàn là một trong số đó. Ở Long Cương, ông Hàn và một số cán bộ thành phố cũng khá thân thiết. Con trai của ông ta cũng kết giao với một số công tử, chẳng hạn như Cố Đào, cha của hắn chính là Bí thư Thành ủy Long Cương, cha của Trần Hữu Binh là Chủ tịch thành phố Đảo Sơn. Thực ra thì bọn Hàn Tĩnh cũng có thể coi như một bọn tiểu cường bạo, nhưng không thể so sánh được với Đường Sinh nếu không chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nhưng mà, chính vì sự xung đột nhỏ này mà khiến cục diện Lỗ Đông thay đổi, đối với sự thay đổi này, theo yêu cầu trước mắt nên tình thế vẫn chưa dữ dội. Sự cạnh tranh giữa các thế lực phải vô cùng tinh vi, càng náo nhiệt thì mới càng có thể tìm được mấu chốt và điểm sơ hở, nếu không sẽ không vượt nổi tình cảnh lửa đầu gió. Cha của Hàn Tịnh đến bệnh viện nhìn thấy con trai mình như vậy thì đùng đùng nổi giận. Con trai bị đánh đến bầm dập mặt mũi, lại còn bị đe doạ, không thể chấp nhận được chính là lại bị hai đứa con gái đánh, thật mất mặt, chỉ hai đứa con gái thôi mà cũng đánh không lại. Đúng vậy, hắn thực sự đánh không lại Quan Đậu Đậu và Ninh Manh. Hắn còn tưởng mình có diễm phúc, với xuất thân của một công tử nhà họ Hàn gia sản hàng trăm triệu thì sẽ khiến nhiều cô gái ngưỡng mộ mà sà vào lòng, thật không ngờ, tiến đến góc xó xỉnh lại bị Quan Đậu Đậu một cước chế ngự, tiếp theo một quyền lên hốc mắt. Thế là Đậu Manh liên kết, cho tên Hàn đại công tử này biến thành gấu trúc bảo vật quốc gia, hắn không muốn cũng không được. Đậu Đậu và Ninh Manh đều có nội công như nhau, ba, bốn người đàn ông bình thường có lẽ chịu không nổi đòn của họ. Tuy nhiên các cô đều nương tay nếu không Hàn đại công tử kia đã gãy thêm vài xương sườn rồi. Nói thẳng ra chỉ là một trận đòn bình thường, đánh quá tay sẽ khó mà thu xếp. Ngoài ra, hai bảo bối này đều có thân thủ cừ khôi, đặc biệt sau khi biết tên này có ý đồ xấu với Đường Cẩn liền giải quyết tại chỗ hiểm của hắn. Đậu Đậu trừng trị kẻ xấu nhưng cũng lưu lại chút tình người, trước khi đi còn cảnh cáo Hàn Tĩnh: - Ngươi tốt nhất là an phận đi, nếu còn gây chuyện thị phi thì bà cô này sẽ đem ngươi tống vào cùng với mấy tên lưu manh đó, cho chúng cùng cắn ngươi, biết chưa? Bọn chúng đã vào đó trước ngươi, ngoan ngoãn làm người thì sẽ không vạch trần tội xấu của ngươi, bằng không…kha… kha… Đưa chân lại đạp cho hắn một cước. Kết quả, Hàn Tĩnh thực sự tả tơi, không ngờ đối phương lại dọn dẹp đám người của mình trước. Ở bệnh viện hắn cũng gọi điện cho mấy tên nữa, nhưng đều tắt máy. Hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra, cha hắn đến hỏi rõ sự việc nhưng hắn không dám nói sự thực. Ông Hàn vẫn biết tính cách con trai mình từ trước, ỷ trong nhà có tiền, hắn thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, ba ngày một cô, sau đó gặp được Khương Tiểu Uyển thì đã tốt lên nhiều, nhưng giang sơn khó đổi bản tính khó dời, giở trò đồi bại là thú vui lớn nhất của hắn. - Thực mất mặt cho cha ngươi, giở trò lưu manh đến nỗi bị phụ nữ đánh? Tiểu Uyển sẽ nghĩ gì về ngươi? Việc lớn đều bị ngươi làm hỏng. - Cha, về phía Tiểu Uyển con sẽ giải quyết ổn thỏa, lần này con sai rồi, là con không đúng, thôi bỏ đi. Bác sĩ nói với ông Hàn rằng con trai ông chỉ bị thương ngoài da, nhưng phần hạ bộ đó có triệu chứng phù thũng, cũng không phải là vấn đề lớn, phải theo dõi thêm một thời gian nữa. Chủ yếu là đã nằm viện một tuần, ông Hàn tự cho mình là một người mạnh mẽ cứng rắn, ông tuyệt đối nuốt không trôi cục tức này. Ông ta đến trường làm ầm ĩ, còn yêu cầu khai trừ hai người đã đánh con ông ta, ông ta nói khai trừ là sẽ khai trừ sao? Ông đâu phải là hiệu trưởng. Ngày hôm sau, Bí thư Cố của thành ủy Long Cương cũng đến thăm Hàn Tĩnh, với tư cách là lãnh đạo địa phương, thân phận của ông ta cũng không thấp, nhưng ông Hàn là nhân vật có địa vị ở Long Cương, không thể không đến hỏi thăm một chút, hơn nữa để có hướng giải quyết cho vấn đề này. Ông Hàn cũng có ý này, gây áp lực cho trường Tài chính, khiến họ khai trừ hai cô gái đánh con trai ông ta, đừng có tưởng rằng các ngươi sẽ được yên. Nhưng sở Giáo dục tỉnh cũng không quản lý được trường Tài chính kia, đó là một trong những trường thuộc quyền quản lý của chính phủ, một trong những trường học cấp cao, hiệu trưởng do Bộ giáo dục bổ nhiệm, sở tỉnh không thể nhúng tay vào, chỉ là ở một số phương diện có thể giải quyết, còn về mặt nhân sự cũng không thể bàn tới. Biết được việc này đã được làm ầm ĩ lên, Phó Bí thư tỉnh ủy Miêu Kiến Quốc cũng nghe cháu mình nói lại nhưng Hàn Tĩnh lại là tay chân của hắn. Khương Tiểu Uyển cũng gọi điện cho cha cô ta: - Cha mua xe cho con, anh chàng đẹp trai đó bị người ta đánh, trường học cũng không có ý khai trừ hai đứa con gái lưu manh đó. Cha và những người bên Bộ giáo dục dù sao cũng là chỗ quen biết, ba nhờ họ can thiệp xem sao. Cô ta hận không thể động vào tân hoa hậu của trường. Ở bệnh viện, Khương Tiểu Uyển cũng thương cho Hàn Tĩnh, đứa trẻ đáng thương, phần hạ bộ đó đều bị sưng lên. Cô ta vén chăn lên nhìn, nhưng cô nói với Hàn Tĩnh: - Chị sẽ giúp cậu, chị đã nói với cha rồi, sẽ có trò hay để xem đấy. Bên Bộ giáo dục liền nhanh chóng gọi điện cho hiệu trưởng trường Tài chính Lỗ Đông, giọng điệu hung hăng. Hiệu trưởng vừa nhìn thì biết chuyện này phức tạp hơn rồi, hơn nữa các giới truyền thông đều thổi phồng sự việc lên. Ngay đến Phó Bí thư tỉnh ủy Miêu cũng đưa ra lời phê bình nhằm vào việc này. Vậy mà bọn Đậu Đậu và Ninh Manh vẫn coi như chưa có gì xảy ra, hai ngày nay bọ họ cũng không đến trường, Đường Cẩn cũng trong thời gian nghỉ ngơi để tránh các tin đồn. Các cô liền đến Lam Nha Cục chơi, hoặc là đến phòng huấn luyện đặc biệt tổng bộ Sắc Hinh tìm Tiểu Yên luyện tập, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Đường Sinh đâu, anh ta là người khơi ra sự việc này, không ngờ ngày hôm sau, Đậu Đậu và Ninh Manh lại thay Đường Cẩn đi xử lý tên lưu manh đó. Ngươi có gì để nói? Nếu ngươi dám nói việc bọn họ làm là không đúng thì chính là ngươi không quan tâm đến việc Đường Cẩn bị người ta quấy rối. Đường Sinh cũng là giữ kín chuyện này, ở Cục tỏ ra vẻ nghiêm khắc nhìn các cô, nhưng mấy cô nha đầu này đều không sợ, có thể làm gì được họ chứ? Muốn dọa ai chứ? Không tin là anh sẽ đứng về phía bọn lưu manh kia, nếu không cứ phớt lờ mà mang chúng tôi giao ra đi. Đường Cẩn nói chuyện riêng với Đường Sinh rằng bọn Đậu Đậu có chút kích động, nhưng toàn bộ sự việc đều kín kẽ, đến bản thân họ Hàn kia cũng thừa nhận đã giở thủ đoạn, anh còn tức giận với bọn họ sao? Hay anh muốn tôi phải bị người ta làm hại? Đường Sinh gánh tội như vậy nên đành phải giải thích: - Nói vớ vẩn gì thế? Anh chỉ muốn tỏ ra nghiêm khắc như vậy để dọa bọn họ thôi, hai cô nha đầu này thật khó quản lý, người chị như em có thể quản nổi sao? Chuyện này coi như cho qua, sau này phải nghiêm khắc với bọn họ. Đường Cẩn cũng vẫn không phục: - Nếu xảy ra chuyện như vậy lần nữa thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, không chỉ là một trận đòn đâu. - Sao nào? Không đánh mà còn muốn giết người ta sao? Thật không dám nuông chiều các cô như vậy nữa, sau này tôi không xử lý được thì làm thế nào? Làm bừa quá! - Cũng không đến mức phải giết người, nhưng việc biến hắn trở thành thái giám thì rất có khả năng, mấy người chúng tôi không phải loại con gái yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt. Đường Sinh vỗ về Đường Cẩn: - Chẳng lẽ anh không bảo vệ được cho các cô sao? Mang mối nguy đó đặt trong nôi là được rồi, cứ phải đánh người ta một trận mới hả dạ sao? Phải dùng trí óc để làm việc, sau này các cô còn phải làm nhiều việc lớn đấy, hiểu chưa? - Không hiểu, sắp bị người ta xử lý rồi, còn làm việc lớn gì chứ? Việc nhỏ giải quyết không xong, con gái đôi khi cũng hẹp hòi mà, sao không thể tha thứ chứ? Thế này đi, lần này chỉ nghiêm mặt với họ, từ bây giờ em sẽ nghiêm khắc quản thúc họ. Đường Sinh cũng không phải thực sự tức giận, lần này Đậu Đậu giải quyết sự việc khá kín kẽ cũng xem như cô đã có tiến bộ, biết sử dụng ưu thế khiến đối phương hoàn toàn cúi đầu nhận tội, giống như Hàn Tĩnh đã chủ động thừa nhận thủ đoạn của hắn, có thể thấy hắn đã chột dạ sợ bị vạch trần. Về phía trường học, khi xử lý việc này cũng phải dựa vào sự điều tra của cảnh sát, nhưng người lại bị thương nằm viện, cảnh sát cũng nhập cuộc điều tra, sau một hồi, Hàn Tĩnh đã thừa nhận có giở trò lưu manh, vì vậy bên trường học sẽ xử lý hắn, hai cô gái chỉ là tự vệ chính đáng, không sai. Giới truyền thông tiếp tục đưa tin, Hàn đại công tử bị lên án, ông Hàn cha của hắn cũng không còn mặt mũi nào nữa. Giới truyền thông cũng gay gắt vạch ra rằng việc Hàn đại công tử giở trò lưu manh là việc thường xuyên, về phía Long Cương trước đây cũng có đưa tin, cũng có nhiều vụ án khởi tố Hàn Tĩnh giở trò lưu manh, nhưng lần này thì trái lại, đã bị đánh. Phó Bí thư Miêu khi sự việc xảy ra đã đưa ra vài câu phê bình cũng cảm thấy xấu hổ. Những lời chất vấn của bên Bộ giáo dục đối với hiệu trưởng cũng bị báo chí làm cho im bặt, chân tướng đã được làm rõ, việc giở trò lưu manh bị đánh là rất bình thường. Ba ngày sau, Đường Sinh, Đường Cẩn, Đậu Đậu, Ninh Manh cùng xuất hiện ở trường, họ ngồi cùng một chỗ ở trong lớp học. Bọn Miêu Tuấn Bách vô cùng căm hận nhưng lại không có cách nào khác, hai cô Khương, Đàm thì âm thầm cắn răng, cùng chung mối thù khiến các cô và Miêu Lâm Hàn cùng đứng về một trận tuyến. Trong giờ giải lao, Vương Hàm vẫn cố ý va vào người Đường Cẩn, Đậu Đậu cũng hiểu rõ tâm địa của cô ta. Trong đầu Đậu Đậu đang đắn đo nên làm thế nào để đùa cợt cô ta. Cô thầm nói, Vương Hàm, ngươi thật là to gan, để xem bổn tiểu thư giỡn ngươi như thế nào, ta dám bảo đảm sẽ khiến ngươi phải nhảy lầu. Đường Sinh thì lại quan sát ánh xuân sắc cất giấu trong đôi mắt của Đàm Linh, không phải nói cũng biết thiếu nữ này thực chất là một thiếu phụ, đã dâng cho Miêu Tuấn Bách rồi, nhưng hai nhà Miêu, Đàm có thể đến với nhau hay không thì thực khó nói, việc này liên quan đến chính trị gia tộc, Ông Đàm sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định. Nói cách khác, Đàm gia có thể vì sự thay đổi của nhiều tình hình chính trị, cuối cùng lựa chọn trung lập, từ trước đều như vậy Bản thân nhà họ Vương cũng muốn lôi kéo nhà họ Đàm. Có thể sao? Các ngươi cho rằng liên kết Miêu, Đàm lại? Chuyện tình cảm của con gái còn không coi trọng, không nói đến bước nói chuyện cưới xin, đến mức này thực khó mà đoán được sự thay đổi. Nhìn Đàm Linh khiến Đường Sinh nhớ tới Đàm Bảo Chân, sau đó tự nhiên nghĩ đến Đồng Sảnh Sảnh, bọn họ là chị em mà. Tục ngữ có câu: ăn của ai thì đứng về phía đó. Bởi Đàm Linh có quan hệ thân thiết với Miêu Tuấn Bách nên cũng nhìn Đường SInh bằng ánh mắt căm thù, hơn nữa nhìn thấy anh ngồi cùng với ba cô gái kia liền mắng thầm trong bụng, nếu đổi lại ta là Đường Cẩn thì ngươi đã trở thành thái giám lâu rồi. Ánh mắt Đường Sinh rất lợi hại, anh có thể nhìn ra sự thù hận tột cùng trong mắt Đàm Linh. Anh nghĩ thầm, chúng ta dường như không có thù oán gì thì phải. Đối với đám công tử này, Đường Sinh không thèm để ý đến chúng, tiểu đội nhỏ do Đường Cẩn dẫn đầu đều đã xử lý rồi. Trưa nay, khi Đường Sinh cùng ba cô ăn cơm ở nhà hàng, thì nhận được điện thoại của Aisha từ Libya, cô hy vọng Đường Sinh có thể đến Libya tham gia nghi thức ký kết song phong, nhưng ý khác là muốn dẫn anh đến gặp cha của tôi, hy vọng anh có thể đến. Đường Sinh vã mồ hôi, anh biết hiện tại mình không nên xuất ngoại. - Cô Aisha, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, sợ rằng tôi không thể đi được.