Cực phẩm thái tử gia

Chương 810 : Xem ai kiêu ngạo hơn ai

Chỉ sợ sẽ phải có va chạm xảy ra, Đường Cẩn nắm chặt một bàn tay của Đường Sinh, sợ hắn đánh người: - Ngồi xuống đi, không đáng phải tức giận, - Ai, muốn đánh tôi sao? Đến đây, đến đây! Thân mình Hồng Lương Vũ rướn lên, vẻ mặt khinh bỉ cười lạnh, y dường như ước gì Đường Sinh ra tay đánh y, bộ dáng kiêu ngạo thế kia khiến tiểu trứng trứng của Nhị Thế Tổ càng ngày càng đau. - Hừ? Cút mẹ mày đi! Đường Sinh nhịn, mà sức chịu đựng của hắn lúc này đã giảm xuống mức thấp nhất rồi, hơn nữa khi hắn bị kích động mà muốn đánh người thì lại càng không thể khiêu khích, mẹ nó thằng này đúng là đui mù, lại muốn đem cái mặt to giơ lên sao? Vậy thì xin lỗi nhé, nhận lấy một đấm này! Một quyền liền hướng tới hốc mắt của Hồng Lương Vũ, y không nghĩ Đường Sinh sẽ ra tay? Ai nha một tiếng liền ngã ra đất. - Ai, anh à, sao lại đánh nhau chứ? Nhịn một chút cũng không được, Đường Cẩn đứng lên đẩy Đường Sinh ngồi xuống, nói với Hồng Lương Vũ đang đứng lên: - Cái người này cũng thật là, nhanh đi chỗ khác đi, muốn ở đây để bị đánh sao? Này đã là gì chứ, Đường Sinh ra tay như thế là nể tình lắm rồi, chứ nếu như bình thường trúng một quyền của hắn thì Hồng Lương Vũ đã gần chết rồi ý chứ, hốc mắt bị đánh thâm đen lại, y đứng dậy gào ầm lên - Mẹ nó, chờ bố mày, có giỏi thì mày đừng có đi, để tao gọi người tới cho mày một trận? - Việc gì phải đi chứ, mày mau chóng đi gọi người của mày đi, tao cho mày 2 giờ, cần thiết thì gọi luôn cả bố mẹ, ông nội, bà nội linh tinh gì đấy của mày toàn bộ gọi tới! Phốc, Trương Na bật cười, Đường Sinh này cũng thú vị đấy, nói đánh là đánh, rất là đàn ông nhưng so với bạn trai mình Phương Thắng Bình thì sôi nổi hơn nhiều, anh ta thuộc loại người khó đoán, quá mức chững chạc thận trọng, tuyệt đối không phải là người dễ gây sự. Hồng Lương Vũ ôm mắt bước đi, bộ dáng hùng hùng hổ hổ khiến cho các vị khách xung quanh sợ run, có người còn nhanh chóng tính tiền rồi bỏ chạy lấy người. Tới đại sảnh khách sạn thì y rút di động ra gọi điện thoại: - Lão tam, gọi vài anh em đến đây, tôi bị người ta đánh, ừ, đúng, nhanh lên! Gọi điện thoại xong y quay trở lại gian phòng, Phó trưởng ban Vương và Trưởng phòng Lý nhìn thấy tình trạng thê thảm của y thì đều kinh ngạc: - Sao lại bị thế này? Hồng Lương Vũ kể qua chuyện lúc nãy: - Hai người không phải lo lắng, lát nữa tôi sẽ cho hắn một trận, họ Hồng tôi sẽ không nhận không của ai một quyền, - Cái người bạn học kia của Đường Cẩn cũng quá dã man đi? Chúng ta chỉ muốn cô ta làm cho chút việc nhỏ thôi mà? Tôi nghĩ sớm tống cổ cô ta đi! Phó trưởng ban Vương biết giữa Hồng Lương Vũ và Loan Nghệ Mỹ có mối quan hệ thân thích, cho nên nói chuyện đương nhiên là bênh Hồng Lương Vũ, theo y đối phương đánh người là không đúng, mà có phải chuyện gì to lớn đâu, đến mức phải đánh người sao? Người trẻ tuổi đúng là không biết nhẫn nhịn, - Tiểu Hồng, cậu nghĩ sao? - Hôm nay cứ cho bạn học của cô ta một trận đã, hôm sau tôi sẽ tìm cô ta tính sổ, không thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng được Hồng Lương Vũ cắn răng nói. Bên này, Đường Sinh vẫn ung dung tiếp tục ăn cơm, thản nhiên giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng Phương Thắng Bình lại khuyên hắn nên rời đi trước. -Tiểu Đường, tôi nghĩ cậu nên đi trước đi, lát nữa tên họ Hồng kia mà gọi người tới, chỉ sợ sẽ gây chuyện lớn, tránh voi chẳng xấu mặt nào. - Đúng vậy, Tiểu Đường, cậu đi trước đi, Hồng Lương Vũ có một chút bạn bè làm quan, trong đó còn có người ở cục cảnh sát, Đường Cẩn, cô cũng khuyên nhủ hắn đi, tôi đi tính tiền…. Trương Na liền đứng lên, cô cũng sợ làm ầm ĩ lên thì không tốt, chuyện của bạn trai mình cũng sẽ không thành. Nói ra Phương Thắng Bình người của tỉnh nhưng anh ta chỉ là một cán bộ phó phòng nhỏ, quản lý những việc tiếp khác … vv không có lấy một chút tiếng nói nào, chẳng có ai là biết đến anh ta. Đường Sinh lại không coi là quan trọng, hắn vừa ăn vừa cười: - Trêu trọc bạn gái tôi, tôi phải cho y một trận, không ngờ lại dám coi bạn Đường Cẩn của chúng ta là bồi bàn đến tiếp rượu à? Cái tên này mắt có vấn đề, tôi không đánh cho y một chưởng thì tôi thực sự có lỗi với xã hội! Đường Cẩn khinh thường: - Cậu nói cậu đánh người cùng với việc có lỗilong với xã hội thì có quan hệ gì chứ? Đi thôi, cứ mặc kệ anh ta…. - Không thể đi được a, tôi đã hứa rồi làm sao có thể nuốt lời chứ? Tôi phải đợi hai giờ, để xem y muốn xử lý tôi như thế nào Trương Na thấy Đường Sinh kiên quết không thay đổi lại ngồi xuống, thật sự không có cách nào khác, xem ra hôm nay không tránh được bị liên lụy rồi. Đường Cẩn liền rút điện thoại di động ra, gọi cho Hoa Anh Tú: - Chị Anh Tú, bọn em đang ở đại sảnh khách sạn, chị tới đây một chút đi, thiếu gia Đường đánh người, mà hắn lại không chịu đi, em sợ sẽ có chuyện lớn, dạ, cứ như vậy, lát nữa gặp! Hiện tại Đường Cẩn đã dần gia nhập vào đại gia đình, hễ là tài sản trong tay Đường Sinh thì Đường Cẩn đều có thể sử dụng, chỉ có điều cô rất ít khi dùng tới người, kỳ thực cô gọi cho ai người đó cũng phải tuân theo, ai chẳng biết Đường Cẩn là vợ tương lai của Nhị Thế Tổ? Tất nhiên phải nể mặt cô rồi! Trần Tỷ từ đầu tới cuối vẫn ngồi im không nói lời nào,bộ dạng phóng khoáng và hơi cao ngạo, cùng một dạng giống như Đường Sinh, bình tĩnh khiến người trứng đều đau, nhìn vẻ ngoài thanh tú tinh tế của cô, ai có thể nhận ra cô là Cảnh vệ Trung Ương chứ? Hai người Phương Trương cũng rất buồn bực, người phụ nữ này là ... Bọn họ phỏng đoán thân phận và bối cảnh của Đường Sinh, ngồi Audi cũng không phải là cái gì to tát, đầu năm nay những gia đình có Audi riêng nhiều lắm nhưng lại đều không phải loại Audi kiểu dáng đời đầu, những gia đình giàu có có Audi có khi phải lên tới hơn một triệu chiếc, phù hợp với thân phận của họ. Lúc này Đường Cẩn gọi điện thoại kêu người đến cũng khiến Trương Na và Phương Thắng Bình ngẩn người, không cần phải nói ra, Đường Cẩn cũng không phải người bình thường đi? Đúng lúc này, di động của Đường Sinh vang lên, lấy ra thì thấy, ai…Nhân vật lớn nha, Aisha Gaddafi xuất hiện rồi, sao con gái của nguyên thủ quốc gia lại đích thân tới Trung Quốc? Hắn nhấn nút nghe, dùng tiếng anh ân cần thăm hỏi đối phương, - Xin chào tiểu thư Aisha! Trời ạ, đây không phải là giả vờ lên mặt đấy chứ? Trương Na và Phương Thắng Bình vừa liếc mắt nhìn nhau, lại mang theo chút nghi hoặc nhìn về phía Đường Cẩn, người bạn học kiêm bạn trai này của cô dường như thực sự rất tài giỏi? Không ngờ lại có bạn bè quốc tế? Tiếng Anh cũng rất lưu loát nữa, sắc mặt Phương Thắng Bình hơi hơi biến đổi. - Ok … ok, được! Rất nhanh Đường Sinh ngắt điện thoại, quay đầu hướng Trần Tỷ nói: - Tối nay Aisha đến, điểm đến chính là sân bay quốc tế Tuyền Thành, chúng ta đi đón, bọn họ có khoảng mười người, Trần Tỷ cô liên hệ với Đoan Mộc Chân đem mấy chiếc xe đến sân bay. Trần Tỷ gật đầu đi liên hệ với Đoan Mộc Chân, Đường Sinh thì nhíu mày kiếm suy nghĩ, sau đó lại lấy điện thoại ra gọi cho Dung nữ: - Chị Dung a, cử một chuyên gia hóa trang chuyên nghiệp trong nhóm thủ hạ của chị đến đây cho tôi, tôi phải chỉnh trang quần áo một chút a, bạn bè quốc tế đến đây, muốn gặp mặt! Phải lấy thân phận là Fujino Hachiro xuất hiện vậy thì phải đem hình tượng sửa lại một chút, hơn nữa chỉ dùng để gặp Aisha. Bọn họ ở bên này đều tự gọi điện thoại xong thì Hoa Anh Tú cùng 3, 4 người đàn ông dũng mãnh lạnh lùng từ cửa đại sảnh đi vào, Anh Tú còn có thân phận là người của Cục phòng chống bạo lực tỉnh, hơn nữa còn là đội trưởng, Ninh Hân đi rồi để trống chức vụ này nên cô tạm thời làm thay. Không cần phải nói, đi theo cô tới chính là các đội viên đội phòng chống bạo lực, thấy Đường Sinh và Đường Cẩn bọn họ liền tiến tới, Đường Sinh khẽ gật đầu chào, Anh Tú nhìn lướt qua chỗ Trương Na và Phương Thắng Bình ngồi cùng nhưng cũng không nói gì, chỉ hỏi thẳng Đường Cẩn có chuyện gì, Đường Cẩn kể lại một chút. Lúc này Hồng Lương Vũ với một bên mắt thâm đen cũng dẫn theo viện binh của y đến đây, không ngờ là 7, 8 thanh niên, người đi ngang hàng với y dường như là kẻ cầm đầu, 6, 7 tên khác toàn là những kẻ đầu trọc, đây chính là hình tượng điển hình của bọn tội phạm đang bị cải tạo, cũng là mốt đầu đang thịnh hành của xã hội. - Cái thằng tiểu tử đang ngồi ở giữa phòng kia kìa, đánh hắn cho tôi, đánh tàn phế hắn tôi chịu trách nhiệm…. Ngón tay Hồng Lương Vũ chỉ về phía Đường Sinh gào ầm lên. Tên đầu trọc dẫn đầu xắn tay áo, bộ dáng hung thần ác sát xông lên chuẩn bị đánh người, Trương Na và Phương Thắng Bình không khỏi khẩn trương tới cực điểm. Lại nhìn về phía Đường Sinh thì thấy hắn dường như không phát hiện đám người kia, chỉ thản nhiên quét mắt liếc bọn họ một cái rồi lại tiếp tục cười nói tán gẫu điện thoại, Đường Cẩn cũng ngồi im không nhúc nhích, Hoa Anh Tú khoát tay chặn lại, bốn người đàn ông dũng mãnh phía sau cô không nói một lời xông lên đem đám người kia chặn lại. - Chúng tôi ở Cục phòng chống bạo lực của tỉnh, các người muốn đánh nhau sao? Một người trong đó rút ra thẻ công tác, nhoáng một cái giơ trước mặt nhóm trọc đầu này, bọn chúng lập tức cứng đờ, toàn bộ dừng lại, vẻ mặt kiêu ngạo hung hãn nháy mắt chẳng thấy nữa, trời ạ, cục phòng ngừa bạo lực? Sao lại thế chứ? Hồng Lương Vũ cũng hơi trợn tròn mắt, tại sao mà người của cục phòng ngừa bạo lực lại quản cả trị an xã hội? Đây rõ ràng là sử dụng quan hệ gọi tới, y vội lấy điện thoại di động ra : - Chú hai a, cháu là Lương Vũ, cháu bị người ta đánh, định đòi lại công bằng không ngờ đối phương lại gọi cả người của Cục phòng chống bạo lực của tỉnh đến, đây là chuyện gì chứ? Cục phòng chống bạo lực của tỉnh từ khi nào lại quản cả trật tự trị an ở thành phố chứ? Cháu chưa nghe nói qua. Cũng không biết bên kia nói gì với y, Hồng Lương Vũ liền đưa điện thoại cho người vừa đưa giấy chứng nhận ra: - Anh nghe điện thoại đi, là Phó Giám đốc sở công an Tỉnh Hồng muốn nói chuyện với anh. Hắn vô cùng kiêu ngạo, biết sự lợi hại của tao chưa? Định gọi người của Sở tỉnh đến đây sao? Người đàn ông giơ giấy phép ra cũng ngẩn người, nhưng anh ta không cầm điện thoại mà Hồng Lương Vũ đưa qua mà quay đầu nhin Hoa Anh Tú. Anh Tú tiến tới, thản nhiên nói: - Anh không cần phải nghe điện thoại, chúng ta đang trong thời gian làm việc, không cần tiếp điện thoại của lãnh đạo làm gì, hiện giờ cũng chỉ là thấy chuyện bất bình thì ngăn lại không cho chuyện xấu xảy ra, cậu đừng nghĩ có thể dùng phương pháp này để áp bọn tôi! Cô không chút nể mặt họ Hồng kia tý nào, Phó giám đốc Sở Hồng rất giỏi sao? Giỏi đến mức để cho ngươi dẫn một đám lưu manh đến đây đánh người? Vừa nhìn mấy tên trọc đầu này đã biết không phải là thứ gì tốt, Hoa Anh Tú trong lòng nghĩ ngợi, cứ bắt bọn chúng thi hành án trước đã, ha… Hồng Lương Vũ có chút ngạc nhiên, nói vào trong điện thoại: - Chú hai, người ta không nể mặt, nói đang trong thời gian làm việc không tiếp điện thoại của lãnh đạo, chú hai à, cháu chưa từng thấy nhân viên cảnh vụ nào không coi ai ra gì như vậy đâu, chú phải chỉnh đốn kỷ luật vào! Hoa Anh Tú nhìn chằm chằm vài tên trọc đầu ánh mắt hoang mang rối loạn: - Hiện tại tôi nghi ngờ các anh có ý định gây rối, cần phải điều tra trước? Đưa bọn họ đến cục đi, họ Hồng, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng quá kiêu ngạo, ngay trước mặt người ta đùa giỡn bạn gái của họ, cậu bị đánh là xứng đáng, cậu lại còn dám gọi đến một đống lưu manh cặn bã xã hội đến đùa giỡn? Cậu nghĩ mọi người sợ cậu chắc? Những nhân viên bình thường như chúng tôi đều có quyền lực ngăn cản tình tiết phát sinh vụ án. Hồng Lương Vũ vẫn giữ điện thoại di động nói tiếp: - Chú hai, chú đều nghe thấy chứ? Quá kiêu ngạo, là một người phụ nữ, không biết tên là…. Y vẫn còn tiếp tục kiện cáo, ánh mắt nhìn Hoa Anh Tú có một loại tàn sát bừa bãi, tiểu nữ nhân, cô cứ chờ đấy. Hoa Anh Tú không chút sợ ông ta, bản thân cô còn có một thân phận khác chính là Tổng cục 2- Bộ tổng tham mưu cục 19, Phó giám đốc Sở Hồng có thể làm gì được cô? Nhưng đây cũng chỉ là thứ yếu, Đảng ủy công an Tỉnh Bí thư Lưu Quang Chấn cũng không biết đã ăn mấy bữa cơm với Đường Sinh, khi con của ông ta kết hôn, Đường Sinh và Dung Nữ cùng với cha cậu ấy đều đến dự, tưởng rằng có cậu là Phó giám đốc sở công an tỉnh mà đã muốn hù dọa người? Y còn kém nhiều lắm. - Tôi là Hoa Anh Tú. Hoa Anh Tú cười lạnh báo tên, cô không sợ Hồng Lương Vũ đem tên của cô nói cho cậu hai Phó giám đốc Sở Hồng của y. Nhưng trái lại mấy người mặc quần áo bình thường trong cục phòng chống bạo lực đi theo Hoa Anh Tú tới lại có chút hơi run, đội trưởng Hoa thật hoành tráng nha, Phó giám đốc Sở Hồng mà cũng không sợ? Sau đó, Hoa Anh Tú khí thế mạnh mẽ dẫn đầu nhóm đội viên đem đám người Hồng Lương Vũ rời đi, tên họ Hồng cực kỳ không phục, mà Đường Sinh cũng không rảnh mà chơi cùng bọn họ, buổi tối hắn còn có chuyện trọng yếu hớn cần phải làm, cảnh tượng này khiến cho Trương Na và Phương Thắng Bình đều ngẩn người ra. Sau khi mọi người chia tay, Đường Sinh trước tiên quay trở lại Lam Nha bảo, hắn phải chỉnh trang chút, sau đó đi gặp Aisha.