Cực phẩm thái tử gia

Chương 805 : Một tỷ thùng dầu!

Cuối tháng 12 năm 2006, trước ngày tết dương lịch một ngày khắp đường phố Tuyền thành đèn hoa rực rỡ để đón chào một năm mới. Đường Sinh cũng không ra ngoài vẫn như cũ ở trong Lam nha bảo gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Liễu Tiểu Man và Vinh Tử Tử ở phương trời tây, cũng trong ngày hôm nay Tú Hinh cũng lên máy bay trở về nước, việc hợp tác với công ty Daimler thành công mỹ mãn. Nói ra thì Bích Tú Hinh đại diện cho “Giang Lăng Cẩn Sinh” đi làm việc, mà bản than cô cũng là một cổ đông nhỏ ở Cẩn Sinh. Dây truyền sản xuất BUV ở Đức sẽ điều chuyên gia sang Phượng Thành Giang Trung chỉ đạo lắp đặt trong hai tháng, cũng có nghĩa là hai tháng sau, dây truyền sản xuất mới này chính thức đi vào hoạt động. Chỉ tính đến những nhân tài về công nghiệp chế tạo ô tô phải mời về cũng gần trăm người, làm phong phú thêm thực lực về thiết kế, kỹ thuật, sản xuất và các mặt khác. Phượng Khí bước vào quá trình điều chỉnh sản xuất lần thứ hai. Quyền hạn về các mặt trong công việc của Liêu Khí do Hoa Anh Hùng phụ trách, Sở Hùng Đông thì nhanh chóng trở về Phượng Khí ở Giang Trung giám sát thực thi chiến lược W. Buổi chiều các chư nữ tụ tập tại Lam nha bảo, phải làm sủi cảo trước gì đó, Liễu Vân Huệ cũng tới đó. Phó chủ tịch Đường Thiên Tắc đi Thanh Thị giám sát căn cứ địa Ngân Loan, Hơn bốn giờ Đường Sinh ngồi xe đo chị Trần lái đến sân bay quốc tế Tuyền Thành, Bích Tú Hinh trở về không tự mình đến đón thì cũng không được. - … … Sao bên Sri Lanka vẫn chưa có phản ứng gì sao? Khẩu hiệu đã hành động rồi, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi. Bích Tú Hinh ngồi ghế sau xe và dựa vào Đường Sinh, thì ra là trong lòng cô ấy cũng lo lắng chuyện bên đó, dù sao đó cũng là chuyện lớn không giống với việc làm ăn. - Chắc là có hành động rồi, người dẫn đầu của tổ chức mãnh hổ Murs mà dễ dàng xử lý vậy thì Sri Lanka có thể nội chiến nhiều năm vậy sao? Đường Sinh trả lời như vậy trong lòng cũng lo lắng cho Ninh Hân, nhưng hắn tin chắc chắn là Ninh Hân sẽ thành công, cô ấy là một đặ công siêu việt nhất. Trên cả một chặng đường Đường Sinh nói chuyện không ít với Tú Hinh, cô ấy đàm phán được với ngành công nghiệp ô tô của Đức đúng thật là đáng khâm phục, - Này … lúc thăm quan tại tổng bộ Munich BMW không ngờ lại gặp được một công tử đẳng cấp thế giới, cậu thử đoán xem là ai? Rất giàu có mà lại vô cùng đẹp trai. Nhìn Bích Tú Hinh mặt mày hớn hở kích động mình, tay Đường Sinh trượt qua tay cô ấy xuống phía dưới mông sau đó đỡ mông cô, - Được rồi, Bích tổng cô mới đi chưa được bao lâu trở về đã muốn được hoan lạc rồi sao? Hắn lại bóp mạnh mông cô ấy. - Tôi đâu có? Mặt Bích Tú Hinh không ngừng đỏ lên, nhưng nói thật ra thì mình cũng có chút kích động hắn để hắn coi trọng mình hơn. - Không có sao? Lại còn nói công tử đẳng cấp thế giới giàu có thế nào, đẹp trai thế nào, đó chẳng phải là nhớ tôi sao? Chị Trần tìm một lối rẽ nào quẹo vào đó đi. Tìm một lối rẽ rồi quẹo vào sao? Để làm gì? Miệng Trần tỷ lộ vẻ đang cười, rồi vẫn lái xe như cũ, cô biết là Đường Sinh chỉ đang nói đùa thôi. - Làm cái gì chứ? Bích Tú Hinh sau khi kinh ngạc thì lại nghĩ đến điều gì đó rồi đấm nhẹ Đường Sinh một cái, - Tôi không thể chờ đợi nữa được sao? - Có một chút, haha … Chủ yếu là tôi muốn sóc xe với cô, hay là chúng ta vận động trong lúc vận động đi? Đường Sinh nháy mắt đề nghị. - Thèm vào … đồ lưu manh, Bích Tú Hinh hừ một tiếng lại nói, - Nói nghiêm túc đi, cậu định nghĩa về công tử mang đẳng cấp quốc tế là như thế nào? - Cái này cũng khó nói, Đường Sinh bĩu môi, - Đến cả tổng thống và con cái của nguyên thủ quốc gia cũng chưa gọi là đẳng cấp số một thế giới, trên thực tế bọn họ có rất nhiều người cũng rất bình thường. Ở những nước tư bản chủ nghĩa những vị tổng thống đó sau khi làm một hai nhiệm kỳ thì liền im hơi lặng tiếng so với đất nước chúng ta thì không giống nhau. Trung Quốc có một câu nói, “ Lạc đà chết còn to hơn ngựa” thực ra mà nói thì những ảnh hưởng của một số nhân vật đã hết thời vẫn còn, thậm chí những ảnh hưởng của gia tộc vẫn còn lớn và kéo dài, ở phương tây những nhân vật được người dân sùng bái một thời dài là rất ít. - Ừ, đúng là như vậy, sao tôi lại cảm thấy người phương tây rất là không có lương tâm? Hay là bọn họ quá lý trí chứ? Đường Sinh cười nói, - Không có lương tâm là một phần, lý trí cũng là một phần, chủ yếu là thể chế chính trị, bối cảnh xã hội, sai lệch về quan niệm nhân văn. Sau chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc, Churchill nhà chính trị nổi tiếng thế giới, thủ tưởng của Anh thất bại trong cuộc tổng tuyển cử, ông ta than phiền rằng ‘nhân dân Anh quốc đã trưởng thành rồi, họ đã học được cách lựa chọn, họ không cần một anh hung lãnh đạo nhân dân xây dựng lại đất nước’. Ông Stalin đã nhạo báng Churchill, ông nói, “Ông lãnh đạo bọn họ đi tới thắng lợi nhưng bọn họ lại từ bỏ ông, ông xem xem ai dám từ bỏ tôi chứ?” Kỳ thực trong lòng ông Churchill rất trống trải, chiến tranh thế giới thứ hai đại thắng, cuộc tranh cử trong nước ông ấy lại thất bại thảm hại rồi. Ông Churchill bùi ngùi xúc động, ông trích dẫn một câu nói của nhà văn Hy Lạp ông Plutarch “Vong ơn bội nghĩa với một nhân vật vĩ đại là tiêu chí vĩ đại của dân tộc.” Bích Tú Hinh mỉm cười nói, - Kỳ thực tôi cảm thấy điều một quốc gia là một chế độ tốt chứ không phải một người lãnh đạo xuất sắc - Lời nói này của cô có chút nhạo báng. Đường Sinh lại phản bác, - Cô cho rằng một người không đủ xuất sắc thì có năng lực và ý trí quán triệt được chế độ tốt không? Đây là lựa chọn hai chiều, chế độ tốt lựa chọn người thực thi xuất sắc là lựa chọn chính xác, chế độ tốt mà lựa chọn người ngu dốt là lựa chọn sai. Lấy một ví dụ đơn giản, cô lấy phải một tên ngốc liệu cô có hạnh phúc không? Mặc dù cô xuất sắc nhưng cái tên kia lại là một loại cặn bã trong người chứa toàn những thứ lộn xộn, không phủ nhận là gã có thể làm cho cô có thai nhưng đứa con sinh ra cũng là một đứa ngốc nghếch. Đây là gen di truyền không thể tránh khỏi, người đứng đầu chính trị cũng vậy không nghi ngờ gì khi ông ta ngồi ở vị trí đó ông ta sẽ nắm quyền lớn trong tay nhưng năng lực thì tồi tệ vô cùng có thể đưa ra được chế độ tốt không? Người đời sau đã bình luận ý nghĩa và việc làm thay đổi pháp luật của Vương An Thạch cũng không đến nỗi nào nhưng những người thực hiện phía sau đã làm sai lệch ý nghĩa của nó. Đây không chỉ là vấn đề chế độ không hoàn chỉnh mà còn một nguyên nhân khác nữa là lực quán triệt của người chấp pháp qúa yếu như vậy thì còn làm cái gì nữa chứ? Ngươi cho một người có năng lực yếu kém 2 đồng để gã đi mua một lọ dấm, kết quả là gã lại mang về một chai xì dầu thì ngươi có thể nói gì chứ? - Này, này, này, người ta mới nói có một câu thôi mà bị cậu nói lại cho thương tích đầy mình này? Có cần phải đánh một trận không? Ở Vavuniya Sri Lanka quân đội lục quân, không quân của chính phủ Sri Lanka đang chờ xuất phát nhưng không nhìn thấy tín hiệu đó được phát lên không. Tại bộ chỉ huy, đoàn người của Hujino Nana trở thành quân nhân viên bí mật, đại biểu Ban uỷ viên an toàn quốc gia và thứ trưởng Bộ quốc phòng cùng gặp bọn họ, trên mặt họ đều thể hiện chút lo lắng, hành động “Lễ giáng sinh vui vẻ” đã qua 7 ngày rồi - … Tiểu thư Hujino Nana, tôi bây giờ rất nghi ngờ về năng lực sắp xếp của cô và năng lực ám sát của người mà cô phái đi. - Ngài Bộ trưởng, xin nhẫn nại một chút, người của chúng tôi rất xuất sắc, trên thực tế thì Prabhakaran cũng không phải là dễ tiêu diệt nếu không quân đội chính phủ Sri Lanka cũng không phải giằng co lâu như vậy, chờ thêm một ngày nữa thì có sao chứ. Mặt ông thứ trưởng vô cùng trầm ngâm nhưng cũng không nói gì, chỉ sợ quân đội ở Vavuniya sắp bị quân tình báo của tổ chức mãnh hổ đó phát hiện ra, như vậy đối phương sẽ bố trí đánh úp thì mức độ hao tổn lại càng lớn. Lúc này một tên quan chỉ huy nói, - Bộ đội đột kích tuyến đầu của chúng ta đã di chuyển tới gần thôn, chỉ sợ đối phương sẽ nhanh chóng tiến them một bước phân tích quân tình, ở đó là nơi cuối cùng của trung tâm Mãnh hổ. Ở Colombo, Solomon đang dặn dò các chuyên gia chuẩn bị những tài liệu cuối cùng, phải làm một bản báo cáo hoàn chỉnh nhất gửi cho lão tổng của Hoa viễn quốc tế Bích Tú Hinh, mà tổng bộ của Hoa Viễn được Bích Tú Hinh đặt tại Paris của Pháp, thực ra đó chỉ là cơ cấu còn lão tổng đâu có ở đó. Mấy ngày qua đã tiến hành khảo sát thu thập được mỏ dầu gần biển của Sri Lanka, còn đi tới cả khu vực sông ở vịnh Marner, ở đó dự trữ lượng dầu lớn có tới hàng trăm tỷ thùng dầu thô, theo giá dầu thô cuối năm mà tính thì giá trị của nó cũng lên tới hàng trăm tỷ USD Mặt khác còn chứa hàng trăm triệu mét vuông khí thiên nhiên nhưng loại khí đốt thiên nhiên này so với dầu thô còn kém nhiều. Có thể nói đây là một khối của cải lớn vô cùng nhưng điều kiện của chính phủ Sri Lanka cũng không đơn giản, mấu chốt của hợp đồng là phải trả bằng dầu thô, tất cả các chi phí nhưng như vậy cũng vẫn kiếm được tiền. Bộ dầu mỏ Sri Lanka cùng đại diện của Hoa Viễn cũng đã đàm phán, chỉ chờ điều kiện kia hoàn thành thì bên này sẽ ký hiệp nghị, khi đã ký “hiệp nghị quyền sở hữu” thì sẽ phải đặt cọc 100 triệu USD, sau đó bên đầu tư có thể cho người sang triển khai thi công. Đến buổi đêm Bích Tú Hinh ở trong nước nhận được báo cáo của tổng bộ bên Pháp, cũng thấy được bản fax báo cáo của Solomon Cardin, sau khi Đường Sinh xem qua thì thốt lên, quyền sở hữu khai thác lượng dầu thô hàng tỷ thùng đã lấy được rồi sao? Cứ như là nằm mơ vậy. Con số này quả đúng là doạ người mà, năm 2006 nhà nước phải mua dầu thô từ nước ngoài giá trị cũng tới 7.4 tỷ USD, tính theo giá dầu thô thời gian gần đây là 70USD/ thùng, trời thật khủng khiếp một lượng dầu thô lớn như vậy đã được Đường Sinh thu phục từ Sri Lanka. Mà 1 tỷ thùng dầu thô tương đương bảy mươi mấy triệu tấn, vận hành một công ty khai thác ba muơi, bốn mươi triệu tấn một năm thì trong khoảng hai năm sẽ khai thác hết, đương nhiên số tiền mười mấy tỷ vào tài khoản cũng không thể thiếu được. Tất cả những nền tảng này sẽ được thiết lập sau khi hành động “Lễ giáng sinh vui vẻ” kết thúc, buổi tối Đường Sinh cũng chẳng ăn được gì, nhớ Ninh Hân mà. Ở Sri Lanka trong màn đêm tại Kilinochchi đột nhiên có tiếng nổ lớn và âm thanh của súng ngắn, theo những ánh lửa ngút trời ở phía nam của thị trấn có bóng dáng của mười mấy người nhảy ra, bọn họ chóng tiến đến nơi xa xa ở phía nam, họ là ai vậy? Trong bóng đêm có thể nhìn thấy rõ quần áo của họ, ăn mặc trang phục của quân nhân chính phủ Sri Lanka, mỗi người đều mang theo các loại vũ khí, trên mặt vẽ lên loại sơn dầu màu sắc không phân biệt được mặt thật của họ, đầu đội mũ sắt, vai mang tên lửa là trang bị thông thường của họ. - … Đội trưởng Lý, huấn luyện viên Ninh còn chưa tới, chúng ta thực sự phải phóng đạn phát tín hiệu sao? Nếu chẳng may ám sát chưa thành công thì … Đội trưởng lý quát một câu, - Không có chẳng may gì cả, huấn luyện viên Ninh đã nói, chỉ cần có hỗn loạn là chúng ta phải thoát khỏi vòng vây ngay, có nghĩa là ám sát đã thành công, thiên chức của quân nhân là chấp hành mệnh lệnh, chuẩn bị đạn tín hiệu đi, lúc nói mắt anh ta còn đẫm lệ, tất cả đội viên cũng vậy, khi đạn tín hiệu được phát ra thì sẽ như hàng ngàn tên lửa phá huỷ cả vùng căn cứ Kilinochchi này … Cuối cung một chiếc xe tăng bọc thép được đưa tới nhưng nó ngắm thẳng lên không trung làm cho nhóm đội viên hơi buồn bực. Lý đội trưởng vung tay lên, đội viên phía sau chuẩn bị ngắm, - Tiễn nó lên đường đi … Vù một tiếng đạn được phun ra, cùng lúc đó có một bóng người hiện ra cạnh xe bọc thép trong tiếng nổ mạnh mẽ vang trời … - Có thể thu quân rồi, chúc mọi người giáng sinh vui vẻ! Ngay sau đó Ninh Hân bước tới gần các đội viên đều xúc động rơi nước mắt. Lúc ba quả pháo không cùng màu sắc được bắn lên không trung làm tín hiệu thì đội quan hỗn loạn của mãnh hổ đều nhìn thấy, cảnh này thật kỳ lạ, lãnh tụ bị ám sát rồi sao? Cậu nghe nói không? Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ khác một màn lửa trên bầu trời phía Nam thắp sáng. Quân đội chính phủ được bố trí tại Vavuniya nhận được mệnh lệnh lập tức nổ pháo tràn lan khắp Kilinochchi