Cực phẩm thái tử gia

Chương 792 : Náo loạn cái gì? gãy chân là đáng đời!

Ngày thứ hai, Sắc Sắc, Mai Chước và Sở Tình cùng xuống núi Thanh Trúc,họ gặp Đường sinh và gặp cả La Tiểu Hổ ở khách sạn. Sắc Sắc vui mừng không xiết, cô ta lại nghĩ rằng vì sự việc đó mà là đã làm cho em trai có duyên với Đường Sinh, cô đâu ngờ hắn ta đã lặng lẽ đưa em trai của cô vào trường để được giáo dục, sự vui mừng thừa thãi của cô cũng là vì cô mừng thay cho em mình, lại còn dặn em phải cố gắng hơn nữa, không nên quá nghịch ngợm nếu không sẽ chẳng có ai quản được ngươi nữa. Tiếp đó nói đến việc đánh gãy chân người ta, Sắc Sắc liền trợn tròn mắt, ôi mẹ ơi, vậy mà còn trông mong được vào ngươi sao? Đường Sinh nói thay Tiểu Hổ: - … Sự việc lần này không thể trách bọn Tiểu Hổ, chủ yếu là vì họ muốn trút giận thay cho Đậu Đậu, bọn lưu manh muốn trêu đùa Quan Đậu Đậu thì phải đánh cho què cẳng, đánh cho chừa… Hắn nghĩ trong lòng, chỉ có hắn mới được phép trêu đùa Đậu Đậu còn người khác nhất quyết là không được. Tiếp đến nữa thì bảo Sở Tình gọi điện cho Hạ Hoa của chi nhánh công ty Sở Đại ở Thiên Tân và Bắc Kinh, để cô ấy điều đoàn luật sư đến đây, Đinh Hải Quân, Quân Lão Ngũ thì phụ trách việc lật tẩy những việc xấu của lũ nhà họ Khuông, đồng thời mượn thế lực của Cục để thu thập chúng cứ đưa cho các luật sư hoàn chỉnh lại và gửi lên tòa án. Còn Đường Sinh thì gọi điện cho Đường Thiên Tứ, phía bên Cục cảnh sát Giang Trung cũng phải hỏi thăm đến, đó là học viên của trường thì tất nhiên bọn họ phải bảo vệ. Bên nhà họ Khuông kia không phải muốn gây sức ép sao? Cũng được lắm, ta sẽ theo sát từng bước đi của các ngươi, cứ theo luật thôi, để xem ai sẽ thắng, đừng có nói là người của ngươi bị gãy chân, có gãy thì cũng là có nguyên nhân của nó. Ngươi không cần quá lưu manh đến vậy, không ỷ đông mà bắt nạt yếu thì có thể bị đánh gãy chân được không? Có gãy thì là do ngươi tự chuốc lấy. Khuông Thế Anh là muốn tìm công bằng cho em trai mình nên hôm nghe ngóng được thái độ của Đinh Hán Trung thì hình như là phải giải quyết công bằng, không được giúp đỡ, khi đó cô đã biết rõ đối phương cũng có thế lực nhưng cô không tin đối phương có thể vượt mặt nhà họ Khuông mà đánh gãy chân người nhà họ Khuông ta, vậy mà ngươi còn muốn sống bình yên sao? Tương truyền thì ông tổ của nhà họ Khuông có công chấn quốc, là một nhân vật có uy tín, đến cả Bí thư hay Bộ Trưởng tổ chức Trung ương có ai dám không nể mặt? Khuông Thế Anh cũng không tin Cục trưởng cục cảnh sát Bắc Kinh là Đinh Hán Trung lại thiên vị giúp đỡ bên nào, cô cho rằng cần phải lập hồ sơ vụ án, vụ việc đánh gãy chân này nhất định phải có cách giải quyết theo pháp luật, huống hồ người bị hại là con cháu ruột thịt nhà họ Khuông. Nếu không giải quyết được chu đáo thì không phải là bị người ta cười thối mũi sao? Vì vậy vụ việc này mới phải làm ầm ĩ lên như vậy. Đinh Hán Trung ở bên này cũng đã ra chỉ thị yêu cầu Cục cảnh sát ở Kinh thành lập hồ sơ vụ án, mặt khác liên quan đến Trường cảnh sát Trung ương thì cũng nên hỏi thăm đến bên cục Cảnh sát Trung ương. Kết quả thì Cục cảnh sát Trung ương cũng đã có hai ý kiến trái chiều, một là giao học sinh cho Cục cảnh sát Bắc Kinh điều tra, đây chính là tiếng nói của những cán bộ thân thiết với nhà họ Khuông. Một ý kiến khác thì muốn bảo vệ các học viên, cần phải xem xét vụ án một cách cẩn thận, rõ ràng rồi mới quyết định xử lý mấy cậu học sinh đó như thế nào. Có một vị Phó cục trưởng kiêm hiệu trưởng trường của bên Cục cảnh sát Trung ương, và vị này còn là người chỉ huy trong quân đội có quan hệ với nhà họ Khuông. Nhưng chức Cục trưởng Cục cảnh sát Trung ương là do Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương giữ, người ta là tướng lĩnh có quan hệ thân thiết với nhà họ Khuông. Đường Thiên Tứ nói cho ông ta biết mọi tình hình chỉ qua một cuộc điện thoại, Cục trưởng liền ra lệnh cần phải điều tra vụ việc một cách cẩn thận và công bằng làm cho vị Phó cục trưởng kiêm hiệu trưởng lo lắng không yên, nhà họ Đường đã ra mặt sao? Tất nhiên ông ta cũng không dám khẳng định chắc chắn, Cục trưởng đề ra việc “phải điều tra cẩn thận và công bằng rồi mới quyết định xử lý các học sinh đó”, chỉ thị như vậy cũng là chính đáng. Nhưng ông ta còn báo cáo tình hình với bộ trưởng Khuông Chấn Quốc, Khuông Chấn Quốc nhíu đôi lông mày rồi gọi điện cho cháu gái Khuông Thế Anh hỏi cô ấy về tình hình việc hôm qua gặp mặt nói chuyện với Đinh Hán Trung. Khuông Thế Anh nói lại tình hinh cho ông ta nghe: - Sao vậy? Có vấn đề gì sao bác? - Bây giờ cũng chưa rõ lắm, phía bên Cục cảnh sát Trung ương nói rằng Cục trưởng đã có chỉ thị rằng không đem những học sinh đi mà phải xem kết quả điều tra đã. - Vậy có nghĩa là nói Cảnh Sát của Cục cảnh sát Bắc Kinh có thể đến trường tìm hiểu tình hình thông qua mấy đứa học sinh đó nhưng không được đưa người đi? - Ừ, đại khái là như vậy, tất nhiên là sẽ có tổn thất đến thanh danh của trường cảnh sát Trung ương, người ta làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Một khả năng khác có thể xảy ra đó là đã có can thiệp của nhà họ Đường. Lời nói như có vẻ mãn cảm hơn nhiều, đến cả Đinh Hán Trung cũng kiến nghị cần giải quyết mọi chuyện một cách hài hòa, xem ra đối phương là người có thế lực! - Bác à, không cần biết đối phương là ai, đã đánh gãy chân người ta thì nhất định phải bắt họ chịu trách nhiệm hình sự, để đó cho cháu xử lý! - Để cháu xử lý sao? Cháu xử lý như thế nào? Cháu đừng tưởng mình có thể dựa vào thế lực của Bộ công an mà áp đảo được Đinh Hán Trung, như vậy sẽ gây ác cảm cho người ta, cháu cứ bình tĩnh xem xét sự việc đã. Tạm thời không cần phải nhúng tay vào quá sâu, cứ để cho nhân viên Cục cảnh sát Bắc kinh giải quyết vụ án này là được rồi. Đích thực là muốn chọc giận Đinh Hán Trung là điều không thể, cứ để xem bọn họ chấp hành theo pháo luật như thế nào, nếu không xử lý công bằng thì sẽ đến tìm bọn họ. Trong bệnh viện, vị công tử bị gãy chân của nhà họ Khuông kia vẫn đang oán giận cha mẹ mình, nói cái gì chứ hả, tôi bị đánh chết các người cũng không thèm quan tâm đúng không? Tiểu tử này là con một của lão tam nhà họ Khuông là Khuông Chấn Dã, anh ta vẫn đang học đại học, năm nay anh ta khoảng hai mươi tuổi, kỳ thực cũng coi là tiểu công tử nhưng không thể so sánh với Đinh Hải Quân hay Cao Tiểu Sơn được. Lúc hai người này nổi tiếng trong kinh thành thì tên tiểu tử nhà họ Khuông miệng vẫn còn hơi sữa, anh ta coi như nổi tiếng sau hai người họ. Miêu Tuấn Tương của nhà họ Miêu, Khuông Thế Hùng của nhà họ Khuông, Vương Xương của nhà họ Vương, Đường Sinh của nhà họ Đường, tất cả bọn họ được xem như cùng một lớp người, so với bọn Đinh Hải Quân, Cao Tiểu Sơn, Miêu Tuấn Phong, Vương Ngạn Đôn thì bọn họ kém rất nhiều tuổi, vì vậy danh tiếng ở chốn kinh thành cũng khác nhau. Khuông Chấn Dã cũng nghe thấy tin con mình bị đánh gãy chân thì ông ta cũng nhanh chóng đi từ Tây Nam trở về, Quân khu Tây Nam là một trong bảy Quân khu lớn, ông phó tham mưu này cũng là một nhân vật có thế lực khá lớn. Năm nay ông ta mới bốn mươi sáu tuổi, không gian để ông ta thăng tiến rất lớn, và ông ta cũng chính là một lá cờ sáng chói trong quân đội của nhà họ Khuông, bất kể là ai đi nữa nếu đã dám đánh gãy chân con trai của ông ta thì nỗi căm phẫn dâng trào trong lòng ông ta cũng là một điều dễ hiểu. Khuông Thế Anh dừng cuộc nói chuyện với bác mình, cô nói với Khuông Chấn Dã: - Chú hai, ý của bác cả là nên bình tĩnh xem tình hình đã, có thể là người nhà họ Đường đã ra mặt rồi. - Người nhà họ Đường? Sắc mặt của Khuông Chấn Dã trầm xuống, ông ta đã có cách nhìn riêng của mình với người nhà họ Đường. Cách nhìn này là do ảnh hưởng từ cụ ông trong nhà, địa vị vủa cụ ông đã hơn chín mươi tuổi trong đội ngũ Đảng lại không sánh bằng với một cụ ông họ Đường mới chỉ hơn tám mươi tuổi, ông ta tỏ vẻ không phục thay cho cha mình. Nghĩ lại cái địa vị của Đường Thiên Tứ kia lại càng thêm bực bội nhưng nếu vụ việc này mà người nhà họ Đường thực sự nhúng tay vào thì thật không dẽ giải quyết rồi. Nói về thế lực quân sự thì ảnh hưởng của nhà lão Đàm là lớn nhất nhưng hiện tại người giữ vị trí đầu tiên trong công tác chỉ đạo quân ủy thường nhật thì đó chính là Cao lão gia - người thân nhà họ Đường, xếp thứ hai là vị Phó Chủ tịch Đàm Lão Nhị, mà tầm ảnh hưởng của nhà họ Khuông trong quân đội lại là khá thấp. Mặt khác thì nhà Lão Khuông hiện giờ cũng không muốn đắc tội với nhà Lão Đường, Đại hội Đảng năm sau là quan trọng nhất, Khuông Chấn Dã không có tầm ảnh hưởng trong quân đội, vì vậy mà Miêu gia mới không chen chân vào danh sách Ủy ban Trung Ương. Sợ gì không còn chỗ chen chân, năm sau chính là cơ hội tốt, nếu muốn được tuyển chọn vào Ủy ban TW dự bị của Quân đoàn giải phóng thì cần phải có được sự đồng ý của tướng lĩnh nhà họ Đường. Bây giờ nếu vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Đường thì thật không khôn ngoan chút nào. Ý niệm đó chỉ chợt lóe lên trong đầu, Khuông Chấn Dã liếc mắt nhìn thằng con trai còn đang kể khổ với vợ ông kia, trong lòng ôm không kiên nhẫn được nữa: - Câm mồm lại ngay, ngày ngày không chịu học hành chăm chỉ, mày còn náo loạn cái gì nữa? Gãy chân là đáng… Nói rồi ông quay về phía Khuông Thế Anh nói: - Nghe theo lời bác cả đi, nếu thật sự là người nhà họ Đường đã nhúng tay vào thì cứ chấp nhận sự điều tra của cảnh sát đi, bây giờ không phải là lúc để gây sự với nhà họ Đường. - Dựa vào cái gì mà giải quyết chứ? Con trai tôi đã bị đánh gãy chân tới mức này mà chúng ta vẫn phải nhẫn nhịn sao? Tôi kiên quyết không đồng ý đâu! Ánh mắt của bà vợ nổi máu đỏ ngầu, những lời này mà không nói ra thì bà ta ức lắm, thằng con trai cũng làm ra vẻ bi thương nhự bị áp bức lắm. - Bà thì hiểu cái gì hả? Sự tình trọng đại, nó liên quan đến vấn đề chính trị, những vấn đề này bà đã nghĩ đến chưa hả? Đúng là đồ đàn bà mà … - Thể diện của nhà họ Khuông cũng không cần nữa đúng không? Cụ ông mà biết cháu đích tôn của mình bị đánh gãy chân thì ông ấy có chịu để yên không? - Bà kích động cái gì chứ hả? Tôi không phải đang dàn xếp với Thế Anh sao? Người nhà họ Đường không nhúng tay vào thì ắt tôi sẽ lấy lại công bằng thôi mà! - Có người nhà họ Đường nhúng tay vào thì sao? Người nhà lão Đường có thể một tay che trời hay sao? Không còn vương pháp nữa hay sao? Cứ tùy ý mà hoành hành vậy à? Khuông Thế Anh vội khuyên một câu: - Thím ba à, thím đừng kích động như vậy nữa, việc này cháu sẽ chú tâm đến, bọn họ nhất định phải có sự giải đáp thỏa đáng cho chuyện này. - Tôi chắc chắn sẽ tố cáo bọn họ rồi, tôi không cần quan tâm họ là ai, cứ đánh gãy chân con trai tôi thì tôi phải cho chúng ra tòa. Bà vợ đáp. Ở khách sạn, bọn người Đường Sinh ăn trưa ở trong nhà ăn, đến chiều thì đi đến tổng bộ của tập đoàn Sở Đại để bố trí những tin tức đã tiết lộ, kết quả thì bọn Đậu Đậu lại nhận được thông báo từ phía trường học, lệnh từ phía cục cảnh sát Bắc Kinh yêu cầu điều tra vụ việc đánh gãy chân anh chàng họ Khuông và mời bọn họ đến trường phối hợp với phía trường học, vậy là mấy người bọn họ lại đi. Cũng chẳng có gì đáng sợ lắm, Đinh Hán Trung chỉ thị bọn họ cần xử lý vụ việc một cách công bằng, không phải chịu bất cứ sự quấy rối nào, vì vậy lúc ông ta chọn người giải quyết vụ án này thì ông ta đã loại trừ tất cả những người có liên quan đến nhà họ Khuông rồi. Dù sao thì ga tộc ông ta quá lớn, tầm ảnh hưởng cũng khá rộng, mức độ xâm nhập vào phía đối phương cũng sâu rộng. Đoàn luật sư mà Đường Sinh mời tới cũng đã chuẩn bị đầy đủ những chứng cứ có sức thuyết phục và đợi thái độ khả quan hơn từ phía đối phương khi ra tòa. Nếu các người chọn cách khiêm tốn thì chúng ta cũng sẽ khiêm tốn ngồi lại với nhau mà nói chuyện, còn nếu như các người chọn cách cứng rắn thì chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa. Một trái tim hồng, hai tay chuẩn bị, Đường Sinh cả đời đều hướng đến sự khoan dung, hắn ta không muốn khơi thêm mâu thuẫn càng sâu đậm cho hai gia tộc, vì vậy hắn ta muốn xem thái độ của đối phương là gì, hòa thì hòa mà chiến thì chiến, bằng tuổi này rồi ai sợ ai chứ? Ngươi có thế lực thì bọn ta cũng có thế lực mà! Cũng vào buổi chiều ngày hôm đó, Lý Tú Phổ gọi điện thoại đến nói rằng Hujino Nana đã cung cấp những thông tin mới, có một nhân vật mà cô quen biết ở Sri Lanka đã đến Bắc Kinh. Ngoài mặt thì người này là một thương nhân nhưng kỳ thực người đó có thân phận bí mật khác, anh ta vẫn luôn phục vụ cho tổ chức Mãnh Hổ. Đường Sinh vừa mới nghe nói đó là một nhân vật quốc tế, lại phục vụ trong tổ chức Mãnh Hổ vậy thì ắt có liên quan đến xung đột của Sri Lanka với tổ chức mãnh hổ vũ trang phản chính trị, chắc chắn có liên quan đến việc kinh doanh ống đạn dược của Fujino Nana: - Tôi đã cho người đặt vé máy bay cho các cô, đến Bắc Kinh đi! Đối với những xung đột bên trong của các quốc gia khác thì Đường Sinh cũng không mấy hứng thú lắm, hắn ta đang nghiên cứu xem đường dây kinh doanh súng ống đạn dược của Fujino Nana lớn đến cỡ nào? Tầm ảnh hưởng sâu rộng đến mức nào? Giống như việc xung đột ở các vùng trên thế giới hiện nay có rất nhiều, xét về xung đột của năm nay mà nói thì có phần giảm hơn so với năm ngoái, nhưng quy mô lớn hơn năm ngoái. Từ Châu Á đến Trung Đông rồi lại đến Châu Âu, cơ bản đều có những cuộc xung đột vũ trang nảy sinh. Nghĩ mà xem cô gái Fujino Nana này tính toán sẽ đưa những súng ống đạn dược mà cô ta làm ra vào những nơi đang có chiến loạn, đúng là một người giàu có. Đường Sinh là muốn thông qua tầm ảnh hưởng của Fujino Nana để hoàn thành việc quấy rối trên phương diện chính trị ở các khu vực xảy ra đấu tranh vũ trang, đưa đến những tình hình có lợi hơn vì lợi ích quốc gia. Tất nhiên suy nghĩ này bây giờ vẫn còn đang ấp ủ, liệu có thể thực thi được hay không thì cần phải xem sự khống chế đối với Fujino Nana, cũng phải xem mức độ ảnh hưởng của Fujino Nana với các khu vực này sâu sắc đến bao nhiêu? Phải có vũ lực mới có thể thắng lợi được. Khống chế được Fujino Nana rồi thì có thể thông qua tài khoản của cô ta để đưa những khoản tiền đen, lợi dụng ưu thế ẩn giấu của chính cô ta, làm những việc dối trá thần không biết mà quỷ cũng không hay thì cũng không phải là quá khó, càng nghĩ càng thấy những ưu thế đáng để lợi dụng của cô ta thật làm người ta động lòng. Vì thế mà tâm trạng của Đường Sinh biến đổi tốt đẹp hơn, lúc hoàng hôn, Quan Cẩn Du gọi điện thoại đến nói là muốn mời hắn đến dự tiệc ở nhà cô ta một chuyến. Hiện tại thì Đường Sinh khá nổi tiếng, đến cả hai anh em nhà họ Đinh cũng mời hắn ta dự tiệc, nhà họ Quan mời hắn ta đến tham dự cũng coi như không cò gì đáng ngạc nhiên. Dựa vào mối quan hệ của Quan Cẩn Du và Đường Sinh thì nhà họ Quan cũng dần dần tiếp cận gần hơn với nhà họ lão Đường, mặc dù thời cụ kỵ hai nhà từng tồn tại sự kỳ thị lẫn nhau nhưng khi các cụ qua đời thì điều đó cũng đã biến mất, sự tiếp xúc qua lại của đời thứ hai của hai nhà sẽ vạch ra bước tiến triển tốt đẹp hơn. Trong lòng Quan Cẩn Tú càng muốn Đường Sinh làm con rể trong nhà, cô ta và chồng là Đậu Vân Huy cũng rất tín nhiệm Đường Sinh, trong đó có công lao không nhỏ của Đậu Đậu.