Cực phẩm thái tử gia

Chương 766 : Đây là sự phản kích lại

Bí thư Đinh vừa xuất hiện liền đem tình hình yên ổn xuống, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bí thư Đinh, trong ánh mắt đều có một chút an tâm. Phải công nhận lão Đinh thật có tác phong tinh thần, cho dù là Phó chủ nhiệm Trương của Ủy ban kỷ luật Trung Ương cũng phải xấu hổ không dám nói gì nữa, ngay cả sắc mặt cũng âm u. Chỉ một câu nói như vậy, phút chốc liền đem tâm tư của tất cả quan to của Tỉnh ủy đang đứng trên hành lang tập trung lại với nhau, thời khắc quan trọng vẫn phải nhờ vào Bí thư a. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tiêu Đạo Thăng cũng cùng đi theo vào, Đinh Hán Tĩnh thẳng tiến về phía trước mặt Phó chủ nhiệm Trương, không chút khách khí nói ngay: - Cho dù là tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung Ương thì cũng phải có chứng cớ, đưa ra được chứng cớ thì muốn mời cả Đinh Hán Tĩnh tôi cũng không có vấn đề gì. Hết muốn mời người này lại muốn mời người khác, các người là muốn làm cái gì? Cô Lưu Phương Vân đây là vợ của đồng chí Đỗ Quyền Trung, anh muốn mời là mời sao? Anh có chút nào suy xét hay cân nhắc về cảm thụ của đồng chí lão thành này không? Đỗ Quyền Trung vì sự nghiệp của Đảng và nhân dân mà cả đời tận lực cố gắng, cuối cùng vợ con của ông ấy lại bị các người mời đi trợ giúp điều tra? Phó chủ nhiệm Trương, đừng có ỷ vào quyền lực trong tay mà áp chế người khác, phải biết suy xét các mặt ảnh hưởng, anh đừng hòng động vào bộ mặt của Tỉnh ủy Liêu Đông này. Hôm nay tôi nói cho anh biết, Phó chủ nhiệm Trương nên dẫn tổ điều tra đi đi, Tỉnh ủy Liêu Đông xin lỗi không tiếp được. Lời này là Đinh Hán Tĩnh tôi nói, anh có thể đi báo cáo chi tiết với Ủy ban kỷ luật Trung Ương. Trưởng ban thư ký Tiêu, thay mặt Tỉnh ủy Liêu Đông tiễn khách! Đinh Hán Tĩnh âm thanh vang vang hùng hồn đanh thép nói một lúc khiến cho Phó chủ nhiệm Trương và nhân viên tổ điều tra do y dẫn tới mặt đỏ tai hồng, y quả thật là không có chứng cớ, y đã quá kiêu ngạo rồi, không chú ý đến cách thức làm việc, muốn mời Đỗ phu nhân đến trợ giúp điều tra không phải là không thể được nhưng y đã báo cáo cho Tỉnh ủy chưa? Y đã báo cáo cho Bí thư Đinh chưa? Y muốn làm gì vậy? Y thật sự muốn đến phá hủy bộ mặt của Tỉnh ủy Liêu Đông sao? Nói cho ngươi biết, ngươi không đủ tư cách, ngươi còn kém xa, phối hợp với ngươi là vì nể mặt Ủy ban kỷ luật Trung Ương, chứ còn ngươi không xứng, ngươi nên cút đi đi! Nhóm quan to của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh đang đứng ở hành lanh hận không thể cấp cho Bí thư Đinh một tràng vỗ tay thật lớn, thật không hổ là Bí thư của chúng ta, lời này nói ra vô cùng kiên quyết cứng rắn, từ ngày tổ điều tra đến đây, mọi người trong Tỉnh ủy đều bị bọn họ gây sức ép quá đáng nhưng mọi người vẫn phải chịu đựng. Ngày hôm nay rốt cục cũng được hả giận, cũng là nhờ lão Đinh ra mặt, uy tín của ông ở trong lòng nhóm quan to của Liêu Đông lại tăng thêm một bậc. - Phó chủ nhiệm Trương, mời đi, đừng ở chỗ này quấy rầy Chủ tịch Tỉnh Đỗ của chúng tôi điều trị nữa, chuyện cho dù có lớn đến đâu cũng phải được khám bệnh trước đã! Tiêu Đạo Thăng lạnh lùng mời đoàn người Phó chủ nhiệm Trương rời đi, nhìn sắc mặt nhóm nhân viên của Tỉnh ủy Liêu Đông, Phó chủ nhiệm Trương ảm đạm lui ra, khi ra khỏi hành lang mới phát hiện lưng áo của mình toàn mồ hôi lạnh. Sao mình lại không chú ý cách thức làm việc chứ? Nghĩ lại càng ra nhiều mồ hôi hơn, mời Đỗ phu nhân đi trợ giúp điều tra, thật sự là khinh suất rồi, mình đã quá vênh váo đắc ý, không biết có ảnh hưởng lớn không? Dám không báo cáo với Tỉnh ủy! Ở bên trong hành lang bệnh viện, hai mắt Lưu Phương Vân dàn giụa nước mắt, nhìn đối thủ chính trị dũng mãnh nhất trong cuộc đời của chồng mình, trong lòng bà giờ đây xuất hiện một cảm giác ấm áp, chỉ bằng buổi nói chuyện ngày hôm nay của Đinh Hán Tĩnh, ông ấy đã khiến cho mọi người phải tin phục, chức vụ Bí thư này là hoàn toàn xứng đáng. Đinh Hán Tĩnh tiến tới nắm lấy tay của Lưu Phương Vân, trầm giọng nói: - Đồng chí Phương Vân, cô đừng quá lo lắng, Tiểu Đỗ là Tiểu Đỗ, lão Đỗ là lão Đỗ, công là công, mà tội là tội, không ai có thể phủ nhận được. Tổ chức nhất định sẽ đối xử công bằng đối với cha con nhà họ Đỗ, nếu không đưa ra được ý kiến thuyết phục thì Đinh Hán Tĩnh tôi không đồng ý, Tỉnh ủy Liêu Đông không đồng ý, mà dân chúng Liêu Đông cũng không đồng ý. Sự phát triển mười năm tới của Liêu Đông này đều có sự góp sức của mọi người, không ai có thể phủ nhận được công lao của đồng chí Đỗ Quyền Trung trong những năm gần đây, bất công đối với lão Đỗ thì chính là bất công đối với Tỉnh ủy Liêu Đông. - Cảm ơn, cảm ơn Bí thư Đinh, tôi thay mặt lão Đỗ cảm ơn Bí thư Đinh…. Trong lòng Lưu Phương Vân xúc động không thể dùng lời nói mà diễn tả được. Nhóm Phó bí thư, Phó chủ tịch Tỉnh hốc mắt đều ướt nhìn Bí thư Đinh, vẫn là lão Đinh vừa có trí tuệ lại rất quyết đoán, người bình thường không thể sánh được, tầm nhìn chính trị của người ta những cán bộ địa phương ở đây không thể sánh được, mức độ tầm nhìn mở mang cũng là bất đồng. Sau đó Đinh Hán Tĩnh vào phòng bệnh, Đỗ Quyền Trung đã sớm ngồi dậy, sắc mặt nặng nề nhìn vị Bí thư Đinh này, khó nén một loại hiểu biết thân quen trong lòng, có lẽ đấu nhau hơn mười năm, chân chính hiểu rõ mình vẫn là Đinh Hán Tĩnh, người ta có ý chí của một vị chính trị gia. Hai vị đầu sỏ của Liêu Đông nắm tay nhau, Đinh Hán Tĩnh thản nhiên cười, vỗ vỗ mu bàn tay của Đỗ Trung Quyền, khẽ cười nói: - Ông bạn già, nộ khí công tâm là khó tránh khỏi, chuyện của Tiểu Đỗ là chuyện của Tiểu Đỗ, anh có tức giận cũng vô dụng. Đinh Hán Tĩnh tôi không phải là kẻ tiểu nhân, đương nhiên sẽ không mượn chuyện của Tiểu Đỗ đến áp chế anh, như vậy Đinh Hán Tĩnh tôi sẽ không xứng ngồi trên vị trí này. Anh hãy dưỡng bệnh cho thật tốt vào, bộ xương già này của anh vẫn còn phải chống đỡ vài năm nữa, ít nhất cũng phải chống được đến năm 2012, chuyện ở Liêu Đông này người khác không làm được, tôi đi rồi, thì phải là lão Đỗ anh phải lên thay! Cổ họng của Đỗ Quyền Trung không biết như bị mắc cái gì, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời, chỉ là trên tay bóp chặt, lão Đinh, tôi phục anh. Ở Bắc Kinh, khi Vương Ngạn Khải nhận được báo cáo của Phó chủ nhiệm Trương, đã nhịn không được chửi y là đồ ngu xuẩn: - ….Anh cũng đã công tác nhiều năm như vậy rồi, vậy mà muốn mời phu nhân Chủ tịch Tỉnh đi trợ giúp các người điều tra mà lại không báo cáo với Tỉnh ủy? Ôi nha, tôi thật không biết phải nói như thế nào với anh! Bên này Phó chủ nhiệm Trương mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nghĩ sai thì hỏng hết rồi, tự đem con đường làm quan của mình chặt đứt, y lúc ấy nghĩ như thế nào mà lại làm thế chứ? - Thứ trưởng Vương, ngài, ngài xem, hiện tại phải làm sao bây giờ? Bí thư Đinh nói chuyện rất kiêu ngạo, tôi không thể làm được việc…. - Đi mà báo cáo với Phó bí thư Cốc đi, tôi không can thiệp vào… Vương Ngạn Khải bụp một tiếng cúp luôn điện thoại, chẳng còn gì để nói cả, sau đó ông nghĩ một lát liền gọi điện thoại cho em gái Vương Ngạn Tương; - …Ngạn Tương a, cái tên họ Trương ở tổ điều tra kia là một tên ngu xuẩn, y đem chuyện tốt đảo lộn thành rối tinh rối mù rồi, muốn mượn cớ để hù dọa nhà người ta quả thực quá ngu, lại còn rất kiêu căng, ngạo mạn, chuyện bên đó giao cho em xử lý nhé! - Ai da, em nói này anh hai, thời điểm anh chỉ bảo bọn họ làm việc khẳng định giọng điệu rất hung dữ, bởi vậy bọn họ mới tưởng anh muốn như thế! - Anh, anh không nói chuyện cùng em nữa, chuyện ở Liêu Đông em hãy cùng bọn họ giải quyết đi, tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật ở bên đấy cần hành động lặng lẽ chút. Nếu để cho giới truyền thông lên án kịch liệt thì sẽ khiến cho bên trên lên tiếng, Nhiễm Phó Quốc vụ viện lại đem anh ra mà giáo huấn cho mà xem anh này áp lực cũng không nhỏ a! Nhiễm Quốc Phó, Nhiễm Hàn Thăng là Quốc phó đầu tiên của Quốc vụ viện, cũng là một trong những ủy viên thường vụ của Cục chính trị Trung Ương, một trong chín người đầu sỏ nắm quyền lực cao nhất. - Anh a, đáng đời, chuyện Liêu Đông, theo em nói thì cứ từ từ chậm rãi vạch trần đi, cứ để cho bọn họ lăn qua lăn lại, anh đừng nên cường thế chọc vào! - Cái con bé xấu xí này, dám lên mặt dạy dỗ anh hai mình à? Vương Ngạn Khải dở khóc dở cười: - Nói chung là, sắp tới anh phải khiêm tốn chút. - Em nào dám giáo huấn anh hai của mình chứ? Được rồi, chuyện này em hiểu, chuyện Ủy ban kỷ luật Trung Ương kia cứ để cho Phó bí thư Cốc đi xử lý đi là được rồi…. Vương Ngạn Tương nói như vậy nhưng trong lòng cũng nghĩ, Nhiễm Hàn Thăng đã phải giáo huấn anh hai, có thể thấy bên trên đối với sự kiện Liêu Khí đã vô cùng bất mãn và khiển trách rồi. Nhiễm Hàn Thăng là một trong những cán bộ lớn có mối liên hệ thân thiết với lão Đường, ông ấy ra mặt là có ý hạ nhiệt mâu thuẫn giữa hai nhà Đinh và Vương. Buổi chiều, Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung Ương liền tạm dừng công việc, Phó bí thư Cốc Sĩ Thực của Ủy ban kỷ luật Trương Ương gọi điện thoại cho Đinh Hán Tĩnh. Vì việc không chú ý đến cách thức làm việc của Phó chủ nhiệm Trương kia mà nói mấy câu, cũng hứa sẽ lập tức đem tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật Trung Ương rút về. Bên này còn đang nghiên cứu quyết định, giao sự kiện Liêu Khí cho Ủy ban kỷ luật của tỉnh Liêu Đông toàn quyền phụ trách điều tra, cũng báo cáo lại kết quả cho Ủy ban Kỷ luật Trung Ương, cũng mong ông bỏ qua cho sự thất lễ đó. Đinh Hán Tĩnh trong bụng thì cười khẩy nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói vài câu: - Thư ký Sĩ Thực cứ yên tâm đi, Ủy ban Kỷ Luật Liêu Đông nhất định sẽ điều tra rõ mọi việc. Sau đó, Đinh Hán Tĩnh chủ trì hội nghị Tỉnh ủy lâm thời, yêu cầu Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ Luật Tỉnh làm tốt vai trò Tổ trưởng tổ điều tra Liêu Khí. Một lần nữa điều tra rõ sự kiện Liêu Khí, mà tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung Ương chiều hôm đó cũng đã rời khỏi Tỉnh Ủy Liêu Đông, khi đến thì vô cùng náo nhiệt, khi đi lại không chút tiếng động. Phải công nhận rằng thủ đoạn chính trị của lão Đinh rất lợi hại, nhẫn nhịn vài ngày chờ đến đúng một cơ hội chuẩn xác đã làm cho thế tấn công của đối phương trực tiếp tan rã! Sự kiện xảy ra ở Tỉnh thì quyền điều tra phải do Tỉnh Ủy quyết định, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, sự phâm phục đối với Bí thư Đinh cuồn cuộn như nước sông Hoàng Hà kéo dài không dứt. Bí thư Đinh của chúng ta không nói thì thôi, chứ đã ra tay thì giống như sấm vang chớp giật, khiến cho tình thế chuyển biến lật lại. Đương nhiên, sự chuyển biến cũng chỉ là những tình thế không nhìn thấy trên chính trị, mà sự sụp đổ trong nền kinh tế Liêu Đông lại không hề thay đổi. Vấn đề mấu chốt trước mắt là phải cứu vãn tình thế nguy cấp của Liêu Khí, sự ảnh hưởng trên chính trị phải giảm xuống, trên kinh tế phải đưa ra những chính sách mới ổn định hiện trạng bị động của tập đoàn Liêu Khí, tăng cường điều tra với Lâu Chính Thanh, nếu việc này không liên quan đến ông ta thì phải thả ra. Ninh Hân và Vương Tĩnh cũng có một chút thu hoạch nhỏ, cô lấy thân phận là phóng viên một tờ báo ở Bắc Kinh phỏng vấn con trai của Lâu Chính Thanh. Tin tức thu thập được cùng với tin đồn là hoàn toàn bất đồng nhưng mà không có cách nào kiểm tra cái nào đúng cái nào sai, đêm đó trở về nói chuyện này với Đường Sinh, Đường Sinh cũng khá rối rắm. - Hai người họ đều nói cha của bọn họ là trong sạch và đổ hết mọi tội lỗi lên người Chủ tịch Tỉnh Đỗ. Lâu Khôn và Tiểu Đỗ quan hệ hẳn là không tồi, xem ra giữa hai người bọn họ có mưu đồ gì đó, hơn nữa nguyên nhân chính dẫn đến chuyện này chính là sự kiện Liêu Khí, con trai của hai người đứng đầu có tư cách này. - Không phải như vậy chứ, con trai của Chủ tịch Tỉnh và con trai của Chủ Tịch Liêu Khí, cả hai đều có khả năng gây ra sự kiện đó. Mấy tỷ đồng có phải thật sự bỗng dưng biến mất đâu? Hay là giống như bên ngoài nói? Nếu lần này điều tra ra sự thật thì cả Lâu Chính Thanh và Đỗ Quyền Trung đều không gánh nổi trách nhiệm! Vương Tĩnh bĩu môi: - Nhất định là nói phóng đại lên, mấy tỷ sao? Lâu Chính Thanh nếu không phải mắc bệnh tuổi già ngu ngốc thì làm sao có khả năng lấy mấy tỷ tiền quỹ chuyển vào tài khoản của con trai? Cô có tin không? Tôi thì không tin…Chắc là bên trong còn có ẩn tình gì khác. Nghĩ lại cũng đúng, Lâu Chính Thanh làm sao có khả năng đem mấy tỷ đồng tiền quỹ chuyển vào tài khoản của con trai? Chẳng lẽ hệ thống tài vụ của Liêu Khí lại có lỗ hổng lớn như thế sao? Buổi tối lại đến nhà Bí thư Đinh ăn cơm, hai ngày nay Đường Sinh đều đến nhà mẹ vợ ăn cơm, Dung nhi và mẹ mình tình cảm mẹ con rất thắm thiết, cô mỗi ngày đều dành thời gian với mẹ, sự việc này kết thúc thì cô sẽ lại phải rời đi, cho nên thừa dịp có cơ hội ở bên cạnh mẹ thật nhiều. Sau khi ăn xong đi đến thư phòng, Đường Sinh cũng xem xét một chút thư phòng lớn của Bí thư Tỉnh ủy, đúng là nồng đậm khí tức thư hương a, thơ văn chất đầy, tranh chữ treo đầy trên tường, trên án thư bàn học có 4,5 quyển sách đang mở ra, lão Đinh khi vô cùng rảnh rỗi liền tranh thủ viết chút thư pháp và vân vân, những người làm quan toàn bộ đều như vậy. - Tiểu Đường a, tình thế nguy cấp của Liêu Khí vẫn còn tiếp tục, đại bàn có xu thế gục ngã không ngừng, cậu có biện pháp gì không? Đinh Hán Tĩnh đã có chút nôn nóng, tập đoàn Hi Cương bên nhà vợ thì không thể hi vọng được gì, bọn họ có tâm cũng vô lực, bởi tài chính cơ bản ở bên đó cũng không đủ, nhìn khắp toàn bộ tỉnh Liêu Đông này, có thể giơ tay trợ giúp Liêu Khí được mấy nhà? Mà nguyện ý giơ tay cũng có mức độ, với tình thế chung này cũng không giúp được mấy. - Bác Đinh, bác đừng nóng vội, theo cháu, vấn đề chính là bản thân Liêu Khí, điều đầu tiên phải làm hiện nay là để cho các công nhân đi làm trở lại, cho dây chuyền sản xuất của Liêu Khí tiếp tục. Như vậy mới sinh ra hiệu quả và lợi ích được, hệ thống sản xuất của Liêu Khí mà sụp đổ thì đó mới chính là tai họa, bác nói có đúng không? - Ừ, nói vậy cũng có lý nhưng các công nhân gây rối không để yên khiến cho phải ngừng sản xuất, danh tiếng của Lâu Chính Thanh ở Liêu Khí cũng rất cao! - Bác Đinh, một mặt phải nhanh chóng điều tra rõ việc của Lâu Chính Thanh, Tỉnh ủy đâu, phải tỏ ra quan tâm Liêu Khí càng nhiều càng tốt, ví dụ như đi thị sát và vân vân… Đinh Hán Tĩnh nghe vậy hơi phẩy tay: - Việc thị sát Liêu Khí tôi đi không thích hợp, Đỗ Quyền Trung bởi vì vấn đề của Tiểu Đỗ cũng không thích hợp. Liêu Khí không thể quá sùng bái một cá nhân như vậy được, chẳng lẽ Lâu Chính Thanh mà rời khỏi Liêu Khí thì nó sẽ không thể tiếp tục kinh doanh sao? Đây là vấn đề về tư tưởng.