Cực phẩm thái tử gia

Chương 762 : Cơ hội mới

Sản nghiệp ô tô trong nước của Liêu Khí cũng phải thuộc vào top 5, thời kỳ văn cách từng một lần sụp đổ, đến những năm đầu của thập niên 80 liền khôi phục lại, năm 1999 chính thức thành lập Công ty tập đoàn chế tạo ô tô Liêu Đông, đến cuối năm 2004 tài sản của Liêu Khí đã vượt qua 40 tỷ. Ban đầu Liêu Khí sản xuất chủ yếu là cần cẩu, xe cứu hỏa, máy ủi đất và xe đặc chủng, số định mức của thị trường rất nhỏ, trong hai mươi mấy năm phát triển trải qua vài lần điều chỉnh sản nghiệp mới chính thức đi vào ngành sản xuất, dùng xe làm phương hướng làm chuẩn hướng đại chúng hóa, sản xuất xe có rèm che, xe cỡ nhỏ. Đương nhiên, Liêu Khí so với Nhất Khí của tỉnh Cát Lâm thì còn kém xa, ở cuối năm 2004, tài sản Nhất Khí là gần 120 tỷ. Cho tới giờ Đường Sinh cũng suy nghĩ vào Liêu Đông phát triển nhưng lại sợ bị lão Đinh bài xích về mặt chính trị, mặc dù quan hệ của mình với Dung nữ, Hải Quân là không tồi nhưng quan hệ cá nhân cũng chỉ là quan hệ cá nhân, nếu động đến vấn đề chính trị không biết hai gia tộc lớn này có tiếp nhận hay không? Sở Đại cũng tốt mà Cẩn Sinh cũng thế, đều là tập đoàn buôn bán mang theo sắc thái họ Đường, Hoa Lệ Lệ bước nhập vào Liêu Đông, người ta sẽ nghĩ thế nào? Muốn gia nhập vào thì cần phải có cơ hội, giống như hiện tại Liêu Khí sụp đổ, đây chính là cơ hội, không tới lượt người nhà họ Đinh bài xích, bọn họ còn ước gì có ai đó tới kéo Liêu Khí lên cơ, đây cũng là một cơ hội phát triển mạnh mẽ đối với việc Đại Đôn Nguyên Hanh muốn tiến vào Liêu Đông mà Thiệu Tiểu Giác muốn nắm lấy, cô cũng rất hiểu rõ điều này. Kỳ thật sau khi Đại Đôn Nguyên Hanh bị thất bại 110 triệu đô la Mỹ do Vương Ngạn Đôn thì bị rơi vào khốn cảnh, cho dù Thiệu Tiểu Giác có sức mạnh lớn lao như thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn đem nguyên khí của tập đoàn Đại Đôn chữa trị, hơn trăm triệu vốn nháy mắt biến mất, Đại Đôn không trực tiếp sụp đổ sẽ không sai rồi. Trên đường tiến tới Liêu Đông, Đường Sinh nhận được điện thoại của Hoa Anh Tú, nói là Thiệu Tiểu Giác cũng đi Liêu Đông, không biết là đi làm cái gì. Người không quan tâm tới tình hình thời sự vĩnh viễn cũng không biết có một số người đi làm cái gì, Hoa Anh Tú đúng là người không quan tâm tới những chuyện linh tinh liên quan đến thương mại linh tinh nên không biết rõ Thiệu Tiểu Giác đi Liêu Đông làm cái gì, chắc là muốn đuổi theo Đường Sinh thôi, trên thực thế hiện nay có không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Liêu Đông. Ở Bắc Kinh, Đinh Hán Trung đang ở nhà ông cụ bàn về chuyện này, ngay cả Trưởng thôn Đinh của chúng ta cũng ngoại lệ được mời đến nghe dự hội nghị trọng đại như vậy của gia đình, có thể thấy được biểu hiện trong những ngày qua của Trưởng thôn Đinh được ông cụ yêu thích sâu sắc, cháu nội tôn rốt cục thông suốt, làm Trưởng thôn. - ….Ba , mấy ngày nay anh cả đang rất đau đầu , Liêu Khí ở Liêu Đông tài sản đạt được hơn 40 tỷ là một con số lớn cũng được xếp vào hàng công nghiệp cỡ lớn nha, hiện giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy anh cả không lo mới là lạ, không thể trách người nhà lão Vương ra tay quá mạnh, có trách thì trách người nắm quyền Liêu Khí không chịu thua kém, chậm một ngày cũng để cho người ta bắt, chỉ có điều tại thời điểm quan trọng như giờ lại phát sinh chuyện như vậy, ai! Nếu nói Đinh Hán Trung không lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của anh cả, chính ông cũng không tin, mấy trăm triệu tài sản của một tập đoàn công nghiệp lớn bị sụp đổ, Tỉnh ủy không phải gánh chịu một chút trách nhiệm nào sao? Chỉ nói bậy, phải nói là ảnh hưởng của nhà họ Đinh đối với Liêu Đông là rất sâu nhưng cũng không phải là hoàn toàn một tay che cả bầu trời, luôn luôn có những âm thanh bất đồng phản đối, cái này nhất định phải có, nếu không sẽ không ra cái gì. - Thái độ của Đường lão lục ở Ủy ban Kỷ luật Trưng ương là như thế nào? Ông cụ Đinh không quan tâm cái khác chỉ quan tâm điều này, cho nên trực tiếp hỏi luôn. - Phó Bí thư Đường không tỏ thái độ gì cả, chỉ đưa ra chỉ thị phải tỉ mỉ tra xét, phải loại bỏ hết tất cả quấy nhiễu theo lẽ công bằng của pháp luật. - Ha…Hay một cậu theo lẽ công bằng pháp luật, ừ, lão Đường này từ trước đến nay làm việc không bao giờ vạch áo cho người xem lưng. Không ngờ ông cụ Đinh lại mỉm cười. Đinh Hải Quân chỉ bưng trà uống, một bộ dáng chẳng có gì quan hệ đến cậu ta, cậu ta thực không biết việc này áp lực lớn như thế nào. - Ba, việc này nói tốt cũng chẳng tốt mà nói xấu thì cũng không phải quá xấu, nhưng anh cả là người đứng mũi chịu sào, tâm tình khẳng định là không tốt được. - Ba cháu chính là người như vậy, tức giận thì chỉ cần phát ra một trận, qua đi sẽ không có chuyện gì, cũng không phải ba cháu tham ô, sợ cái gì chứ? Đinh Hán Trung trừng mắt nhìn Trưởng thôn Đinh: - Cháu thì biết cái gì, Bí thư Tỉnh ủy dễ làm như vậy sao, cháu cho là đơn giản như làm Trưởng thôn sao? Liêu Khí là tập đoàn công nghiệp nặng của tỉnh Liêu Đông, những năm gần đây còn phát triển đa dạng tới các lĩnh vực như là than đá, điện, luyện kim, sắt thép và dầu mỏ, tập đoàn lớn như vậy Chủ tịch xảy ra chuyện, đây là nhìn người không chính xác, là vấn đề vô ý trong việc dùng người, chính quyền tỉnh không phải chịu trách nhiệm sao? Tỉnh Ủy không phải chịu trách nhiệm sao? - Ha, chú hai, chú đừng trừng mắt với cháu, cháu là Trưởng Thôn, cháu không xen vào, ông nội, ông nói đúng không? Ha… - Ha! Ông cụ Đinh cười lớn , sờ sờ đầu cháu nội: - Ừ, cháu là Trưởng thôn không được xen vào, chức quan của cháu quá nhỏ. Hai ông cháu này lại còn ở đây diễn tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)? Đinh Hán Trung dở khóc dở cười, ông cụ bộ dáng dường như không chút quan tâm a? Trời ạ. - Hán Trung a, lúc trước con bé Dung có gọi điện thoại cho ta nói là nó đã lên máy bay đến Liêu Đông, tiểu tử nhà họ Đường cũng đi cùng nó, nói là chuẩn bị đến Liêu Đông làm chút mua bán nhỏ, Hải Quân, cháu nói cho ông nội nghe, mua bán nhỏ của Đường Sinh lớn như thế nào? - Ách , ông nội, cái này cháu không biết, dù sao hắn cũng không làm mấy cái mua bán nhỏ, tân đại cảng kia tính là mua bán nhỏ, cũng đã lên đến hơn 20 tỷ. - Ha , ừ , đúng là không lớn, mới chỉ hơn 20 tỷ thôi nhưng ông nghe nói tài sản hiện tại của tập đoàn Sở Đại phải vượt qua con số 230 tỷ. Đinh Hán Trung đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tại sao, khối tảng đá lớn vô hình trong lòng kia dường như trong mắt máy vỡ nát, ông cũng đã nghe Hải Quân nói qua, tập đoàn Sở Đại ngay từ những ngày đầu triển khai hoạt động luôn có bóng dáng của Đường Sinh. Hiện giờ lại có Lê Thiên Sâm ở Giang Trung và Ông Cát Nghĩa của Đại Tân làm chỗ dựa cho Sở Đại, đem Sở Đại vừa mới là kinh doanh tư bản trở thành xí nghiệp mạnh mẽ, cứng rắn, cho đến hiện nay Uông Sở Tình là cổ đông thứ nhất của Sở Đại, Chủ tịch thứ nhất Quan Cẩn Du đại diện cơ quan quốc gia. Đây có thể coi là doanh nghiệp nhà nước số một. Ở Bắc Kinh, tại bộ ngoại giao, Vương Ngạn Khải đang cùng trò chuyện với Phó bí thư Cốc của Ủy ban kỷ luật trung ương tại văn phòng của mình, Cốc Sĩ Thực, năm xưa là thư ký của ông cụ Vương, hiện tại là một trong Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trung ương, trong dấu ngoặc ghi rõ là Trưởng ban cấp Phó bí thư, cũng là một trong những cán bộ Vương hệ. - …Sự kiện Liêu Khí chỉ là một vết khắc nhỏ, tuy nhiên đứng mũi chịu sào chính là Chủ tịch Tỉnh Đỗ Quyền Trung, Đinh Hán Trung thì chỉ đứng sau. Đỗ Quyền Trung, là cán bộ của địa phương Liêu Đông, đối với thế lực lớn một tay che cả bầu trời của nhà họ Đinh vẫn nhìn không vừa mắt, lấy lão Đỗ là người cầm đầu hệ cán bộ ở địa phương luôn luôn làm trái với nhà họ Đinh, đôi bên thường xuyên vì chính sách hay đồ vật nào đó mà cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, tuy nhiên nói gì thì nói, thế lực nhà họ Đinh cường thịnh thế nào cũng không thể đem tất cả âm thanh áp chế được, không có khả năng ở tất cả vị trí của nhân vật số một an bài họ hàng nhà mình vào làm được. - Ngạn Khải, tôi cũng đã cẩn thận xem qua một ít tài liệu về Liêu Khí, vị Chủ tịch này là do chính một tay Đỗ Quyền Trung đề bạt lên, cán bộ Tỉnh Liêu đều biết rằng Đinh Hán Trung phản đối người này nhưng Chủ tịch Tỉnh Đỗ lại ra sức ủng hộ người này, hiện tại xem ra chúng ta giống như đang giúp lão Đinh. Vương Ngạn Khải cũng khá là rối rắm, định gây sức ép một chút nhưng thực ra lại giúp Đinh Hán Tĩnh giải quyết chuyện đau đầu? Nhưng Tỉnh ủy cũng không trốn tránh được trách nhiệm, Chủ tịch Tỉnh Đỗ gánh phần lớn, Bí thư Đinh chắc cũng phải gánh phần nhỏ đi? Muốn hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm là không có khả năng. - Ngoài ra phương diện này còn có sự không nhất quán, danh tiếng của vị Chủ tịch Liêu Khí Lâu Chính Thanh cũng không kém, sao tự nhiên lại xảy ra một chuyện như thế này chứ, thật không thể hiểu nổi, phòng giám sát Ủy ban Kỷ luật Trung ương hành động quá nhanh, truyền thông cũng nhanh. Hai phương diện hoạt động do Vương Ngạn Khải trực tiếp chỉ huy, sau đó mới gọi điện thoại cho Cốc Sĩ Thực. Nói thật trên nguyên tắc Cốc Sĩ Thực không đồng ý với cách làm có chút lỗ mãng của Vương Ngạn Khải, có chút khinh suất nhưng hiện tại làm cũng đã làm rồi, nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì? - Ai da, lão Cốc, tôi theo dõi Liêu Đông cũng đã gần một năm, cũng có chút bứt rứt, nếu lần này có chuyện gì không hay, cậu tính toán giúp tôi chút! Lời này Cốc Sĩ Thực nghe thấy tâm lý thoải mái hơn, biết ông lão Vương gia gặp chuyện không may hết lần này tới lần khác khiến cho anh em nhà họ Vương trong lòng đều đảo loạn, nhưng thật ra tình cảm vẫn nguyên vẹn: - Cậu nói quá lời rồi , Ngạn Khải, chúng ta kết bạn đã nhiều năm qua, tính tình của cậu tôi còn không biết sao? Cùng lúc đó Hoa Anh Hùng đang ở tại Khánh Châu, Sở Hùng Đông ở Phượng Thành đều nhận được điện thoại của La Sắc Sắc, bảo bọn họ bay đến thủ đô Hoa Thành ở Liêu Đông, sau đó liên hệ với Đường Sinh. Công việc đang làm tạm thời giao cho người khác, Giang Lăng Cẩn Sinh muốn bước chân ra ngoài, trạm đầu tiên chính là Liêu Đông, hai người mới nhận được chỉ thị cũng đem mệnh lệnh ngắn hoạn truyền đạt cho cấp dưới trong tập đoàn, Giang Lăng Cẩn Sinh đang đối mặt với một thời kỳ chuyển biến mới. Từ lúc Tú Hinh rời khỏi Phượng Thành đã giao quyền quản lý Phượng Khí cho nguyên Phó tổng Phượng Khí là Sở Hùng Đông, sau lại do việc thành lập công ty‘ Hoa Viễn quốc tế’, đem cổ phần danh nghĩa của cô ở Phượng Khí chuyển cho Giang Lăng Cẩn Sinh, Phượng Khí cũng thuộc về Giang Lăng Cẩn Sinh, cùng với tập đoàn Giang Xỉ là hai công ty con, mà Hoa Viễn quốc tế là công ty đăng ký nước ngoài, không thể đem cơ sở sản nghiệp ở trong nước thu mua, như vậy quốc gia sẽ khó chịu. Phương diện thuế ở công ty nước ngoài là quá lớn, chẳng lẽ đem sản nghiệp này toàn bộ chỉnh sửa đến kỳ thì trốn tránh thuế sao? Đường Sinh không muốn làm như vậy. Ở sân bay Liêu Đông, Đường Sinh và Dung nữ xuống máy bay, đã sớm có một chiếc xe màu đen có rèm che đứng ở sân bay chờ bọn họ. Dung nữ lúc trước đã gọi điện thoại cho bố, Đinh Hán Trung liền cử thư ký đi đón con gái, trong lòng ông rất yêu thương đứa con gái này, Dung nhi rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện nhưng mệnh của nó lại không tốt, một loạt chuyện xảy ra đã khiến nó bị đả kích không nhỏ, trong lòng lão Đinh Hán Tĩnh không thoải mái. Bọn họ chân trước vừa lên xe, phía sau lại có một chiếc máy bay chở Ninh Hân và Vương Tĩnh hạ cánh, hai người này cũng dắt tay nhau tới, dựa theo ý tưởng của Đường Sinh, có một số việc ở địa phương này không thể thiếu một ít hoạt động đặc biệt. Ninh Hân là Phó chỉ huy của Cục mười chín tại bắc lục, đưa cô đi theo bên người có một số việc có thể xử lý tốt lắm, Vương Tĩnh là phóng viên của người dân nhật báo xã mời riêng, tùy tiện viết một bài báo này nọ ra thì ảnh hưởng của nó tạo ra cũng giống như đạn nổ, không dẫn Vương Tĩnh đi là không thể được, Sắc Sắc còn phải cho đứa nhỏ bú chứ nếu không cũng theo tới. Trên xe, có một phu nhân đẹp đẽ quý giá đang ngồi ung dung, là ai? Chính là mẹ của Đinh Hải Dung là Hi Chính Tú, con gái của đại phú hào tỉnh Cát Lâm Hi Phiệt. - Mẹ… Đinh Hải Dung nhìn thấy mẹ đang trên xe mắt đẫm lệ, nếu không rơi lệ bà đã đi xuống xe đón con gái. Trong nháy mắt mẹ con hai người ôm nhau khóc, Đường Sinh thì xấu hổ, ngồi ở cạnh ghế lái giả vờ xem xét tình cảnh bên ngoài, xe ra khỏi sân bay nhanh chóng xuất phát hướng nội thành, bọn họ không cùng đi chung với Ninh Hân, đã có người của Cục mười chín đón bọn Ninh Hân ra khỏi sân bay rồi. - Dung nhi, con ngoan của mẹ, khổ cho con quá, để mẹ nhìn con xem nào. Hi Chính Tú mặt toàn nước mắt, đang nhìn khuôn mặt xinh đẹp cẩn thận đoan trang của con gái, như thế nào nhỉ? Khí sắc con bé cũng không tệ lắm, có phải là Đường Sinh kia khiến con bé vui lên? Sớm nghe chồng Đinh Hán Tĩnh kể về Đường Sinh này, hắn là một gã đẹp trai còn nhỏ đã cứu mệnh con gái, hiện tại làm em trai của con bé, cùng với đứa con Hải Quân có quan hệ rất thân thiết, nhờ hắn đứa con không học vấn không nghề nghiệp có thể lên làm Trưởng thôn, tiểu tử này cũng thật thần bí nha! Mặc khác chính là chồng mình thông qua nhập trung cục diện chính trị thảo luận, dựa vào sự ủng hộ của nhà họ Đường, cùng với Đường Sinh có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời. - Vị tiểu đẹp trai kia, quay đầu lại đây cho tôi nhìn một chút? Khuôn mặt khóc như mưa của Hi Chính Tú giờ lại đang hàm chứa nét cười, thật đúng là phu nhân tuyệt tú thướt tha, khó trách con gái của bà cũng đẹp tuyệt trần như vậy, ai bảo mẹ người ta lợi hại như vậy nha, lúc này vẻ mặt thân thiết hướng Đường Sinh nói chuyện. Đường Sinh tự nhiên lại có chút đỏ mặt, quay đầu chào bác, Hi Chính Tú lại nói: - Gọi là mẹ nuôi tốt hơn chứ, cháu không phải là em nuôi của Dung nhi sao? Cháu không chê người mẹ nuôi này là tôi chứ? Thật đẹp trai nha, không biết cô bé nhà ai có phúc khí có thể thành một đôi với cháu? Trong giọng nói của bà có chút cảm thán.