Cực phẩm thái tử gia
Chương 734 : Thượng tướng – bộ trưởng tông
Tổng cục hậu cần, một trong bốn bộ trổng, Phó bộ trưởng Thiệu đang báo cáo với Bộ trưởng Tông một vài sự kiện mới xảy ra, ông ta là anh rể của lý Thành Sơn.
Bộ trưởng Tông là Bộ trưởng bộ tổng cục hậu cần, Thượng tướng, đầu đã hai thứ tóc ít nhất cũng ngoài sáu mươi rồi, một trong các ủy viên quân ủy, tuổi tác tất nhiên không còn ít, trước mặt ông ta, Thứ trưởng Thiệu vô cùng cung kính, dáng người đứng thẳng.
Lại nói, Thứ trưởng Thiệu và Lý Thành Sơn là anh em đồng hao, vợ của hai người họ là chị em ruột, nhưng Lý Thành Sơn vẫn phải gọi người ta là anh rể, mà vị Thứ trưởng Thiệu này là anh họ của Phó chủ nhiệm văn phòng quân uỷ Thiệu Lệ Hinh cũng chính là nói, người ta và lão Vương gia có liên hệ.
Lằng nhằng, lại va phải người của lão Vương gia, anh nói sao thế giới này lại hẹp vậy chứ? Hay là thế lực của lão Vương gia quá lớn? Tóm lại là vẫn chạm mặt, duyên phận mà, Đường Sinh nếu biết chi tiết này chắc chắc khóc dở cười dở.
- Bộ trưởng, việc này đúng là chẳng ra làm sao cả, có vài cách làm của một số huynh đệ thật quá đáng, đây không phải là đưa bảy tám người cảnh sát của địa phương tới Tuất cảnh vệ doanh mà người bên phía bọn họ không đưa ai? Tôi vừa gọi điện cho Huệ Minh Phàm (mẹ Bàng Quyên Nhi), bảo cô ta tới giải quyết tình hình, đường đường là Phó viện trưởng bệnh viện tổng cũng bị đánh đồng với những người kia, thể diện của Tổng cục hậu cần không còn nữa.
Bộ trưởng Tông trầm ngâm, cũng không nói gì, đôi lông mày hơi nhíu lại, có thể thấy được sự bất mãn đối với Huệ Minh Phàm trong khẩu khí của Thứ trưởng Thiệu, liên quan tới lợi ích cá nhân của ông ta sao? Khẩu khí không đủ khách quan rồi, ông ta dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Thứ trưởng Thiệu.
Trước mặt vị lão tướng quân này, Thứ trưởng Thiệu vẫn rất cẩn thận, bị đôi mắt tinh tường của ông ta lướt qua, cũng biết ngay là có tình cảm cá nhân ở bên trong lời nói, có chút bị động, chủ yếu không phải tức giận a?
- Bộ trưởng, thật ra tôi rất tức giận ...
Bộ trưởng Tông mỉm cười:
- Có việc thì giải quyết đi, tức giận có thể giải quyết được vấn đề sao? Tôi không hi vọng anh xử lý xong xuôi nhưng làm một thiếu tướng của nước Cộng hòa, anh cần phải trấn tĩnh, đây mới có chút việc nhỏ? Anh đã tức giận thành ra thế này rồi? Ở biên giới thường có những việc đáng giận hơn nhiều xảy ra, anh có phải lập tức hạ lệnh xông lên không? Tiểu Thiệu à, thống soái của thiên quân vạn mã phải có sự bình tĩnh trước núi thái sơn, mặt không được biến sắc, hơn nữa trong công việc không được mang theo tình cảm cá nhân ...
Ánh mắt Tống Thượng tướng tinh tường nói mấy câu phê bình Thứ thưởng trẻ tuổi, Thứ trưởng Thiệu xấu hổ toát mồ hôi.
Trước mặt quan to của quân ủy, Thứ trưởng Thiệu ngoài khiêm tốn nhận phê bình ra cũng không có lựa chọn nào khác:
- Vâng, thưa bộ trưởng.
- Việc anh vừa báo cáo phải xác nhận kỹ xem trưởng bối của đồng chí Huệ Minh Phàm cũng là lão đại cách mạng phải chú ý xử lý, phải thực sự cầu thị, Vệ tuất cảnh mang cảnh sát địa phương đi là bọn họ không đúng, liên quan tới con cháu một số quân nhân cũng không thể khinh thường, anh liên hệ với Bộ tư lệnh quân khu trước để họ thả người ra, không nên làm lớn chuyện.
Bộ trưởng Tông biết bố chồng của Huệ Minh Phàm là đã đủ thâm niên về hưu, không thể vì một chút việc nhỏ mà thế này thế kia, không thể khiến lãnh đạo có cách nhìn, phải xử lý công bằng, theo sự thật, thật sự là lỗi của cô ta, nên phê bình thì phê bình, lãnh đạo có cách nhìn riêng, tôi tới nhà lãnh đạo để ông ta mắng, không có gì lớn lao cả, nhưng anh không thể xử oan cho người ta, không thể làm giả án.
Trên thực tế Bộ trưởng Tông nói rất rõ, chính là để Thứ trưởng Thiệu cẩn thận xử lý, đừng cho rằng người ta về hưu rồi, thì không có ảnh hưởng gì, anh có thể thế nào, như vậy không tốt, tương lai các anh về hưu rồi, người khác cũng như vậy, trong lòng anh thoải mái không?
Tư cách của lãnh đạo mãi mãi là lãnh đạo, nói tới kính ý mãi mãi không thể mất đi, truyền thống này cũng không thể bị phá hoại.
- Anh đi đi, tôi vẫn phải đi quân ủy.
Sau khi bảo Thứ trưởng Thiệu ra ngoài, bộ trưởng Tông liền chuẩn bị đi luôn.
Ở ngoài sảnh, một chiếc xe audi và một chiếc xe của địa phương dừng lại, đang đinh lên xe rời khỏi, mắt Bộ trưởng Tông liền chợt sáng, biển xe audi kia, có trong danh sách của núi Thanh Trúc? Bộ trưởng Tông ngừng động tác, cảnh vệ và trợ lý Bộ trưởng cũng giật mình.
Từ trong chiếc Audi xuất hiện một nam một nữ thanh niên, chiếc xe phía sau lên ba người, rõ ràng có Huệ Minh Phàm trong đó, sau đó là Cao Tiểu Sơn và Bàng Quyên Nhi, khi xe dừng, Huệ Minh Phàm nhìn thấy đại bộ trưởng trong lòng liền kinh hoàng.
Thực ra, Huệ Minh Phàm cũng rất ít có thể gặp Bộ Trưởng Tông của Bộ tổng hậu cần, không nghĩ hôm nay lại khéo gặp như vậy, cho nên vừa xuống xe bà đã vội tới trước mặt Bộ trưởng Tông, ngay cả quân trang cũng không mặc chạy tới bộ giải thích: Có thể thấy vội thế nào.
- Chào Bộ trưởng Tông.
Đối diện với Thượng tướng vĩ đại của nước Cộng hòa trong lòng Huệ Minh Phàm nói không hoảng sợ là giả, quân trang cũng chưa mặc.
Thượng tướng Tống tuy không quen người thanh niên xuống từ chiếc Audi của núi Thanh Trúc nhưng ông ta quen Cao Tiểu Sơn, thấy Tiểu Sơn và Huệ Minh Phàm xuống cùng từ một chiếc xe, trong lòng không khỏi động, người phu nữ trẻ có tướng mạo giống Huệ Minh Phàm đứng sát với cậu ta, nắm tay áo cậu ta.
Những tình hình này Tông thượng tướng đều nhìn rõ, sao tên tiểu tử của lão Cao này lại đi cùng với tôn nữ của Bàng gia chứ?
Không cần nói, cô bé rất giống với Huệ Minh Phàm kia là con gái của bà ta, đó chính là cháu gái của Bàng lão gia, xem ra sự việc hôm nay có liên quan tới họ, khó trách con trai của Chu Phụng Côn (Quân lão ngũ) lại chạy tới chống đỡ, bởi vì có Cao Tiểu Sơn ở đây.
Tông thượng tướng chỉ một lát đã nhìn thấu mọi vấn đề, thậm trí sự tiến triển sau đó cũng đã đoán ra được.
Ông ta không chào Huệ Minh Phàm theo nghi thức quân đội, lại lấy tay chỉ vị Phó viện trưởng của bệnh viện tổng này:
- Đại tá Huệ Minh Phàm, cô ngay cả quân trang cũng không mặc, lại dám cúi chào tôi? Chẳng ra sao cả, tôi không đáp lễ với cô, về lấy quân trang mặc vào rồi tới giải thích vấn đề của cô, không có chút tác phong quân nhân nào làm sao được.
Lời nói này khá khách khí, suýt nữa phê bình cô không có tố chất của quân nhân.
Huệ Minh Phàm đỏ mặt, muốn kính lễ cũng không kính lễ nổi, khuôn mặt thanh tú trở thành màu hồng, đó gọi là không yên.
Bàng Quyên Nhi và Đồng Thiến Thiến đều nhìn vị lão tướng quân nghiêm khắc bị đại tướng quân đeo trên mình quân hàm năm sao làm líu lưỡi, thượng tướng bộ trưởng của bộ hậu cần, không ngờ có thể trong khoảng cách gần như vậy nhìn thấy tướng lĩnh cấp cao của nước Cộng hòa, có cái dáng vẻ như đặt mình trong mộng khiến người đau, Đường Sinh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh đó, Đồng Thiến Thiến suýt nữa co rụt lại phía sau lưng hắn.
Bên này Cao Tiểu Sơn bước lên nghiêm trang cúi chào, trầm giọng nói:
- Tiểu đoàn trưởng doanh trại đặc biệt bộ tư lệnh quân khu Lỗ Đông, thiếu tá Cao Tiểu Sơn cúi chào Bộ trưởng Tông.
Cậu ta cũng nhận ra bộ trưởng Tông? Mẹ Bàng đứng một bên khờ khạo, anh đừng để mất mặt đi?
Nhưng bà nhìn thấy Bộ trưởng Tông nhìn Cao Tiểu Sơn, mà trên mặt còn có nụ cười, ngay cả vị thiếu tướng kia trợ lý của bộ trưởng cũng cười, có chuyện gì vậy? Trong lòng Huệ Minh Phàm có chút kinh ngạc bất định, theo lý mà nói không nên có tình huống này.
Cấp tá theo cấp bậc của Cao Tiểu Sơn, muốn xuất hiện trước mặt Bộ trưởng Tong cũng khó vô cùng, đừng nói đối mặt hành lễ.
Nào ngờ Thượng tướng Tông bước lên trước một bước, giơ hai tay chỉnh lại quân phục cho thiếu tá Tiểu Cao. Động tác thân thiết này, đổi lại là người khác cũng kích động mà khóc? Đừng nói Huệ Minh Phàm khiếp sợ, Bàng Quyên Nhi cũng giật mình.
Sao thế này? Cao Tiểu Sơn có gia thế à? Khi ở quân khu Giang Trung, cậu ta hình như đã ẩn lộ chút gia thế của mình, bây giờ…
Tông bộ trưởng gật đầu, cười nói:
- Cao Tiểu Sơn, tên tiểu tử thích đánh nhau ẩu đả, không ngờ lại làm Tiểu đoàn trưởng? Ai đề bạt cậu vây? Tôi thật buồn bực, cậu nói cho tôi xem, vụ ẩu đả hôm nay ở khách sạn lại là cậu sao? Con trai của Chu Phụng Côn lại dẫn theo một đám người đến ra uy, cả Bắc Kinh này cũng chỉ có cậu và tiểu tử Đinh gia có thể sai khiến.
Quả nhiên, nghe khẩu khí này liền biết ngay bộ trưởng Tông sớm đã quen biết Cao Tiểu Sơn rồi, ánh mắt Huệ Minh Phàm nhìn Tiểu Sơn thay đổi thần sắc.
Cao Tiểu Sơn lại nói:
- Tôi thừa nhận, đánh người là tôi nhưng mấy người tôi đánh dám trêu chọc bạn gái của tôi, sau đó người ta còn gọi chú của người ta tới làm chỗ dựa, muốn còng tay tôi, còn đắc tội với Phó viện trưởng cấp đại tá. Cảnh sát bọn họ cấu kết với tội phạm, đối diện với tội ác như vậy, làm một thiếu tá ngay thẳng chính trực của nước Cộng Hòa như Cao Tiểu Sơn tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, bọn chó má cảnh sát đó chỉ là cái trứng, tôi đánh anh ta là không sai, tôi phải bảo vệ tôn nghiêm của lục quân trên người.
Lại văng trứng ra rồi, hết cách, nhưng lời tục tĩu của người nhà họ Cao cơ bản truyền lại đời sau rất tinh túy, việc này, Thượng tướng Tống rất hiểu.
Nhưng Huệ Minh Phàm nhe răng, thiếu tá tiểu Sơn, cậu trứng này trứng kia. Cũng không xem đối tượng nói chuyện là ai?
Nhưng thượng tướng Tông không thấy có việc gì, người cao gia không thể bỏ được cách nói chuyện đó, đặc biệt khi tức giận, phun trứng là phát tiết của cảm xúc điển hình, mắng nhà gái cũng là việc thường có:
- Tiểu tử cậu, đánh người rồi từ trước tới giờ luôn không thiếu cớ, không ở Lỗ Đông lại chạy về đây đánh người sao?
- Nào có thể chứ? Đây không phải là đề nghị bạn gái muốn gặp mẹ cô ấy sao? Buổi trưa mời cô ăn cơm, cô ra ngoài ăn cơm không thể mặc quân trang, cái đó rất chói mắt, giống như thiếu tá như tôi thì không tính làm gì, sau đó lại gặp phải sự việc đáng ghét này.
Đừng nói, Cao Tiểu Sơn rất biết ăn nói, lập tức liền tôn sùng mẹ vợ là Huệ Minh Phàm, như thế thượng tướng Tông lại có cách nhìn mới, cậu ta giới thiệu:
- Quyên Nhi, đến đây nào, anh giới thiệu với em, một trong bốn bộ trưởng của bốn tổng bộ lớn của nước Cộng Hòa ông Tông.
- Chào ông Tông.
Bàng Quyên Nhi toát mồ hôi, ân cần thăm hỏi vị lãnh đạo quân ủy này, tay còn hơi run rẩy.
Thượng tướng Tông rất nể mặt, không ngờ lại bắt tay cô cười khanh khách nói:
- Ừ, tiểu nha đầu của Bàng gia, rất xinh đẹp.
Huệ Minh Phàm đầu óc nóng lên, trong lòng bộ trưởng cái gì mà không rõ? Chỉ nghe một lời của ông nói đã nói rõ thân thế của con gái, đã biết ông rõ mình là vợ của Bàng gia, khiến trong lòng mình kích động cũng là điều đáng làm, chứng tỏ trong lòng Bộ trưởng Tông có vị trí của Bàng lão gia, vậy là đủ rồi.
- Tiểu Đường, cũng giới thiệu với anh, Bộ trưởng Tông, đây là tiểu công tử trên núi, tôi bây giờ cũng lăn lộn với người ta.
Đây gọi là kiểu nói gì ? Huệ Minh Phàm nghe tên đó cũng chột dạ, bạn trai này của con gái thật ưu tú, nói chuyện như vậy với Thượng tướng Tông ?
Đường Sinh và Đồng Nữ cũng tới, hắn cũng chủ động bắt tay với Thượng tướng Tông, hai tay bắt một tay, anh cũng không mặc quân trang, đừng hành lễ
- Chào bộ trưởng Tông, tiểu tử Đường Sinh, đến Tổng hậu cần gặp được ngài, thật vinh hạnh quá.
- Haha, Đường Sinh, được, được, nghe Phó chủ tịch Cao không ngừng nhắc tới cái tên này, không tồi, hậu sinh khả úy.
Lúc này ông ta nhắc tới Phó chủ tịch Cao, trong lòng Huệ Minh Phàm lại nhảy dựng lên, Cao Tiểu Sơn? Phó chủ tịch Cao? Trời ơi, cậu ta là người của Cao lão gia?
- Xin ngài đừng khen tôi, khen tôi rồi tôi cũng muốn đi thay quân trang đi đánh lưu manh.
Câu nói này của hắn làm chứng thay cho Cao Tiêu Sơn.
Lại nói vài câu chuyện phiếm, thượng tướng Tông liền lên xe, hội Đường Sinh cũng rời khỏi, Huệ Minh Phàm đi thay quân phục
Cảnh tượng này Thứ trưởng Thiệu đứng trên cửa sổ đều nhìn thấy hết, ông ta liền hoài nghi, Bộ trưởng Tông và Huệ Minh Phàm quen nhau sao?
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương