Cực phẩm thái tử gia
Chương 732 : Thiếu tá nổi giận rồi
Cao thiếu tá vừa mở miệng đã nói những lời thô tục, Cao gia chính là có sự kế thừa tục tằn này, từ ông nội đến cha, từ cha đến con, cả Cao Ngọc Mỹ cũng thô như vậy, Bàng Quyên Nhi thấy tính cách của Tiểu Sơn như vậy, sợ mẹ có cái nhìn với anh ta nên nhéo anh ta một cái.
Vấn đề là một khi Cao Tiểu Sơn phát hỏa thì khó mà kiềm chế được, nếu nói còn có một người có thể ngăn cơn hỏa trong con người anh ta thì chính là Đường Sinh.
Bàn tay to khoẻ của anh ta nắm vào cổ tay Bàng Quyên Nhi rồi kéo đũng quần mình, muốn tôi im miệng là không thể nào, cô có bóp cho chỗ này của tôi nổ tung ra thì cũng không được, kẻ đang tức giận chính là vô lại như vậy đấy. Bàng Quyên Nhi dám bóp đùi anh ta nhưng không thể chuyển sang hạ độc thủ, Cao Tiểu Sơn ngươi cho rằng tôi không dám bóp a? Tôi…Tôi thật sự là không bóp được, người phụ nữ nào mà lại đi bóp vỡ cái đó của người đàn ông của mình chứ? Bàng Quyên Nhi bối rối liền dùng tay véo vào cạnh đùi anh ta, Cao Tiểu Sơn cũng không để ý tiếp tục chửi tên kia.
- Mày đứng dậy nghe hay là ý thức của riêng mày, còn có mặt mũi ngồi đấy để bàn chuyện kinh tế xã hội này nọ, ở biên giới có bao nhiêu sự đe doạ mày biết không? Không có sự uy hiếp của quân đội mày biết sẽ có hậu quả không? Còn kinh tế xã hội nữa? Kinh tế cái đàu mày ấy? Chết tiệt!
Đường Sinh bên này phải bật cười, phong cách của thiếu tá Tiểu Sơn chính là như vậy, nói ra toàn những lời thô tục, anh phục cũng phải phục, không phục cũng phải phục, Đồng nữ cũng mỉm cười, cô và Bàng Quyên nhi giống nhau, khá hiểu phong cách của thiếu tá Cao, khi ở tỉnh Giang Trung cũng đã quen rồi.
Quả nhiên, mẹ Bàng nhíu mày con gái tôi tìm đối tượng gì thế này không biết, tố chất này còn kém xa lắm.
Bàng Quyên Nhi vẫn sợ mẹ phản đối cô tìm một thiếu tá như Cao Tiêu Sơn, nhưng anh ta vẫn phải vạch trần sự thô bỉ đó.
Vị đó cũng nghẹn đỏ mặt tía tai, trừng mắt nói;
- Tiểu quan quân, anh có tin là tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là có một nhóm người tới trừng trị anh không hả? Tố chất gì vậy? Mở miệng trứng, ngậm miệng cũng trứng. Nói văn minh lịch sự một chút được không? Ngồi cùng với anh “Tôi thật mất mặt”.
Cao Tiểu Sơn nhếch mép cười:
- Mẹ nó chứ, Chưa từng gặp ai kiêu ngạo như mày, dám trước mặt anh Cao này to mồm, gọi điện đi, gọi hết người của mày tới đây. Nếu tôi sợ mày thì tao không bằng con của mày? Dùng trứng để so sánh với mày là vô cùng thích hợp, biết tại sao không? Tao đây chưa từng gặp kẻ nào mà da mặt lại dày hơn da mông như mày, còn dám xúi giục kẻ cặn bã, mày cùng đòi nói tới tố chất sao?
Lời nói này là thật, người ta rõ ràng là đối tượng Bàng Quyên Nhi giới thiệu, anh còn ở trước mặt mẹ người ta mà dìm hàng, anh cho rằng anh là ai cơ chứ? Cao Tiểu Sơn lại chỉ vào tên đó nói:
- Đã giữ thể diện cho mày rồi, không phải có cô Bàng ngồi ở đây, tao đã đánh cho mày một trận lâu rồi …
Sự nóng tính của quân nhân bị Cao Tiểu Sơn bộc lộ ra hết, chính là không có tính nhẫn nại, anh ta không chịu nổi, không chịu nổi rồi mà.
Một vài bạn nam sinh khác cũng đua nhau đưa ra nhận xét, bình luận, trong đó có một người nói:
- Lý, đừng có chấp cái bọn quân nhân thô lỗ đó, toàn là bọn quỷ nghèo tầng lớp thấp không có văn hóa, chưa từng ra ngoài xã hội rộng lớn này, cậu tính toán làm gì chứ? Lãng phí tình cảm.
- Trần Dương, sao cậu nói như vậy? Quân nhân để cậu làm nhục như vậy sao? Cái gì mà bọn quân nhân thô lỗ chứ?
Đồng nữ nghe không lọt tai nữa lên tiếng.
- Ối zai, Đồng mỹ nữ, cậu vội gì chứ? Tôi đâu có nói người đàn ông các cậu chứ? Tên này của cậu lại càng phong tình, công tử bột mà ...
Vì hai người phụ nữ Đồng, Bàng mang theo bạn trai tới, bọn họ không vui là đương nhiên rồi, khi đến mọi người đều khoác lác, tên này nói phải tán đổ Bàng Quyên Nhi, tên kia nói phải tán đổ Đồng Thiến Thiến, nào ngờ người ta đã bị người khác tán đổ mất rồi. Trời ơi!
Trần Dương đang nói cũng là một anh chàng đẹp trai, thân hình hơi gầy, lông mi hơi rủ xuống, cũng là một công tử giàu có, trên cổ đeo vòng bạc, ngón tay đeo ba bốn chiếc nhẫn vàng, hình tượng xa hoa của kẻ nhà giàu, toàn thân đều là hàng hiệu.
Đồng Thiến Thiến tức giận, công tử bột à? Anh từng gặp qua một công tử bột cường tráng như vậy chưa? Ồ, đúng rồi, Đường Sinh không cởi y phục, dưới cái vỏ bọc kia là một người rất nho nhã, thân thể dã thú còn chưa sáng, nhưng trong lòng cô đã nghẹn nỗi tủi nhục. Đường Sinh của tôi mới không phải là công tử bột.
Đường Sinh lại mỉm cười không nhúc nhích, nói với vẻ mặt ôn hòa:
- Mặt trắng thì gọi là công tử bột sao?
Trần Dương hừ một tiếng:
- Haha, người anh em tôi nói với cậu, hàm nghĩa của công tử bột không phải như cậu giải thích đâu, tôi nói với cậu nhé thời cổ đại có một người có tướng mạo xuất chúng đối với nữ quyền rất thần phục, chính là hầu hạ phụ nữ đó tên là Diện nhi (Diện ở đây còn có nghĩa là mặt là thể diện), đến thời đại này không có ai gọi Diện nữa mà sửa thành công tử bột, cậu rất tuấn tú mà, chính là trời sinh để cho phụ nữ bao thôi.
Đồng nữ và Quyên Nhi đều tức giận, ánh mắt của Cao Tiểu Sơn cũng có chút âm trầm, ngay cả sắc mặt của mẹ Bàng cũng thay đổi rồi, thật quá đáng.
Đường Sinh cũng không cáu, vẫn giữ nụ cười:
- Sao cậu nói vậy mà không biết đỏ mặt chứ? Cậu nhìn lại cậu đi có hai đôi lông mày như hai cái chổi xể vậy, trong tướng số nói người có đôi lông mày như vậy sẽ gây ra tai họa lớn, đừng nói là mỹ nữ nào muốn bao cậu đến mẹ cậu cũng chê cậu xấu chẳng thèm nuôi cậu.
Mấy cô Đồng, Bàng không kìm được liền bật cười, còn có mấy người bạn học cũng cười cùng, Trần Dương đỏ mặt tía tai.
- Ngươi thì xảo miệng rồi, không phải cô giáo Bàng đang ngồi đây, hôm nay tôi nhất định sẽ xử lý cậu, cái tôi có là tiền chính là dùng để bao gái, phải cần đến gái bao mình sao? Cậu lo cho bản thân cậu đi, tiểu tử ngươi cũng chỉ là bám váy phụ nữ mà thôi, đừng giả bộ nữa …
Đường Sinh thật sự không tức giận, nhưng Thiến Thiến sắp nhảy dựng lên rồi, hắn ấn cô xuống một cái, vẫn cười:
- Cậu có tiền á? Tôi đoán chắc là nhà cậu có tiền thôi, cậu cũng không giống một người có thể tạo ra được sự nghiệp to lớn để kiếm được nhiều tiền, mẹ cậu chắc có tiền hơn cậu, giới thiệu cho tôi đi?
Cao Tiểu Sơn cười rộ lên, thật ra nhiều người cũng đang cười, Đường Sinh cũng chế nhạo nhưng kích bác đối tượng đến chết rồi, không có tố chất bằng ai sao? Cậu kém xa Nhị Thế Tổ Đường Sinh, hắn kiếp trước chính là dựa vào không có tố chất, một kẻ vô liêm sỉ như vậy mà sống đấy, Trần Dương hét lên.
- Mẹ kiếp, muốn chết à? Các anh em đập chết hắn đi.
Hắn gào thét lên vồ lấy bình rượu.
Ba bốn người khác cũng đứng lên, Cao Tiểu Sơn hô một tiếng rồi cũng đứng dậy, Đường Sinh ngồi yên không động đậy, rất bình tĩnh.
- Ngồi hết xuống cho tôi, làm cái gì đấy ...
Bốp một tiếng, mẹ Bàng đập bàn đứng lên, con ngươi trừng lên đầy uy lực, người phụ nữ trung niên này nói rất uy nghi:
- Một đám lưu manh đùa giỡn phải không? Nhìn xem các cậu có tố chất gì? Giải tán mau, Bàng nhi đứng lên …
Mấy người thật sự bị một phen hù sợ, cho dù Bàng gia ở Bắc Kinh cũng có chút thế lực nhưng là ở quân đội, hơn nữa bọn họ cũng không thể không giữ thể diện cho giáo sư, Trần Dương chỉ tay vào Đường Sinh trừng mắt nói:
- Tiểu tử có gan thì cậu ở lại đấy, nếu đi thì không phải là đàn ông ...
- Mày, giữ thể diện cho mày còn không biết à …
Cao Tiểu Sơn cuối cùng cũng phẫn nộ giơ tay đấm một cú vào thẳng mặt tên Trần Dương kia,
- Lão tử cũng chưa từng gặp ai bỉ ổi hơn mày, sao mẹ mày lại sinh ra loại người như mày chứ.
Oa, cả hiện trường như bùng lên, theo tiếng kêu thảm của Trần Dương, mấy bình rượu cũng rơi xuống kêu leng keng, đám con gái đều hét lên, dù sao những trường hợp này rất ít có việc gì của phụ nữ, Đường Sinh cũng buồn bực, hắn chưa chuẩn bị đánh nhau.
Sau khi đứng dậy hắn kéo Đồng Nữ, Bàng Nhi và mẹ Bàng ra phía sau lưng, đồng thời khi ba bốn người vây quanh Cao Tiểu Sơn, có hai người tới muốn đánh Đường Sinh
- Đánh cả tên tiểu tử này, đừng để hắn đắc ý, cô Bàng, hôm nay chúng em xin lỗi nhé …
Cái tên đi lên kia còn chưa lên đến nơi liền bị Đường Sinh đá cho một chưởng, một chưởng khiến không đứng nổi dậy. Bên này nắm đấm của Cao Tiểu Sơn cũng nhanh, anh ta từ nhỏ đã đánh nhau mắt nhanh tay nhanh, một đám người bình thường đâu dễ đánh thương được anh ta, ném mấy bình rượu cũng vô dụng, Cao Tiểu Sơn tả hữu phủi đi, có người cầm bình rượu ném vào đầu anh ta, đó gọi là một phen náo nhiệt.
Tiểu Lý kia khoác lác giỏi nhất lại lùi lại phía sau gọi điện thoại
- Mau tới đây, chú à, chúng cháu bị đánh.
Đường Sinh cũng muốn cho bọn chó má này một trận, liền gọi điện cho Quân Lão Ngũ,
- Lão Ngũ anh mau tới đây, có người gây chuyện.
Vừa nói có người gây chuyện, Quân Lão Ngũ liền hiểu ngay, vừa động thân vừa gọi điện thoại
- Không cần gọi Lão Quân chứ? Ồ, được rồi.
Đường Sinh cúp điện thoại, gọi Lão Quân làm gì? Cậu ta vẫn ở thôn Dụ Long cơ, không có cậu ta thì không giải quyết được việc sao? Khi Đường Sinh cất điện thoại đi thì Cao Tiểu Sơn cũng đánh ngã hết bảy tám tên rồi, cuối cùng lại ra kéo cổ áo Tiểu Lý:
- Cậu còn người làm gì? Gọi tới để bị đánh cùng cậu.
Bụp một phát mũi liền bị vỡ, máu liền hộc ra, Tiểu Sơn đá một phát bắn tên đó ra, lúc này Bàng Quyên Nhi xông lên lườm anh ta nói:
- Đã đủ chưa vậy? Anh điên rồi sao? Anh biết anh phải vào tòa án quân sự không? Tức chết đi được ...
Bàng Quyên Nhi vừa giận vừa ngạc nhiên, đôi bàn tay trắng ngần đánh vào lưng Cao Tiểu Sơn giống như đập trống, Đồng Nữ còn chịu được sự tức giận, Đường Sinh còn có thể nhẫn nại, lần trước can thiệp vào việc ngoài hắn đều bày ra công bằng, việc này tính gì chứ? Phải nói, mẹ Bàng được một phen kinh hãi.
Đối với Cao Tiểu Sơn, Tiểu Lý này khiêu khích ngay trước mặt anh ta, tôi đã cua được Bàng Quyên Nhi rồi cậu còn muốn đoạt lại sao? Không ngờ trước mặt mẹ Bàng mà lại thế, muốn động vào đầu tôi mà được sao? Không đánh cậu thì còn là gì nữa.
Lúc này anh ta bị Bàng Quyên Nhi kéo ra, thấy mắt cô ngấn lệ không khỏi đau lòng
- Cô lo gì vậy? Tôi vẫn còn ở đây mà.
- Còn cái đầu anh ấy ? Anh để lại ấn tượng gì cho mẹ em chứ? Chuyện của chúng ta phải thế nào đây? Bây giờ lại đánh mấy người này, anh tường đang ở Quân khu tỉnh Giang Trung sao? Có Vệ tư lệnh bao che cho anh, ở đây là dưới chân thiên tử anh hiểu không? Ngu ngốc, làm sao bây giờ? Hay là anh chạy đi ...
Việc này mà cô ấy cũng nghĩ ra, không ngờ lại bảo Cao Tiểu Sơn bỏ chạy, Tiểu Sơn nắm chặt tay cô còn cười:
- Tin anh đi? Không sao đâu.
Khách sạn này bảo vệ gì đó cũng đều đến rồi, đẩy cửa vào
- Không ai được đi, chúng tôi báo cảnh sát rồi, đúng thật không ra làm sao cả …
Báo cảnh sát cũng vô dụng, ngày trước khi Tiểu Cao hoành hành Bắc Kinh, rất nhiều cảnh sát đều đã quen với anh ta, một năm nay không gặp anh ta là thật nhưng không có nghĩa là mấy người đó không quen Cao Tiểu Sơn, một người là anh ta, một người là Đinh Hải Quân, Cảnh sát không ai không biết hai người này
Mẹ Bàng cũng không rõ tình hình Bắc Kinh gần đây, khi bà làm Phó viện trưởng của bệnh viện Tổng, Cao Tiểu Sơn đã xuống tỉnh Giang Trung rồi. Ngoài ra, bà cũng không biết rõ tình hình của các công tử trong Bắc Kinh, chỉ là cảm thấy hiện nay tình hình này rất khó giải quyết, như vậy cũng tốt bản thân có thể tìm ra lí do khuyên con gái quyết định lại chuyện đại sự, bà nào biết bảo bối của mình sớm đã thân mật với Cao Tiểu Sơn.
Xe cứu thương, xe cảnh sát rất nhanh đã tới khách sạn một người trung niên mặc thường phục mặt đen, nhìn lướt qua một vòng, thấy Cao Tiểu Sơn mặc quân trang, ông ta liền thét lớn:
- Đừng quan tâm quân nhân hay không phải là quân nhân, dẫn tất cả đi cho tôi ...
Làm sao vậy? Người ta không biết Cao Sơn sao? Đương nhiên không biết rồi, anh một năm rồi không lộ diện mà, bên này có người mới lại nhìn bọn họ, cảnh sát cũ đều là trẻ tuổi cũng chỉ có kinh nghiệm mấy tháng thực tập?
- Tất cả đứng lên … Dẫn hết đi ...
- Chú à, vậy mũi tôi bị gãy rồi, mấy người đó cũng ...
Tiểu Lý bò dậy chỉ vào ba người phụ nữ.
- Cũng đưa hết đi …
Người trung niên đủ độc ác, khi cảnh sát áp sát mẹ Bàng, Cao Tiểu Sơn đẩy ra nói,
- Cút.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương