Cực phẩm thái tử gia
Chương 725 : Có người quấy nhiễu tiểu yên
Năm mới 2006 cũng đã đến, ngày 1 tháng 1 Đường Sinh bị Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu và Tiểu Man kéo đến trường học.
Kể cả bình thường có phải xin nghỉ dài để dưỡng bệnh thì hôm nay là tết Dương lịch, đến tham dự buổi tọa đàm tân niên cũng không phải là khó chứ?
Hiện tại Đường Cẩn và Đâụ Đậu cùng chuyển tới lớp của Tiểu Man, cũng là cùng lớp với Đường Sinh, các thành viên trong hội Lam Nha của Tiểu Man có Hoa Tư Nhị, Diệu Quang, Trần Đại Quân, Lý Tiểu Binh đều cùng học lớp này, nhóm học sinh này có quan hệ rất thân thiết với hai cô gái Đường, Quan này.
Sau khi tập đoàn Lam Nha mới thành lập còn chưa chính thức đăng ký, bài vở năm cuối cấp nhiều Tiểu Man cũng chưa thực sự để tâm, thêm nữa chơi game mỗi ngày cũng chơi điên cuồng rồi. Lúc Đường Sinh ở Lam Nha các cô đều ra vẻ chăm chỉ học tập, Đường Sinh vừa đi khỏi tất cả đều ôm lấy máy tính.
Cô giáo Tiêu xinh tẹp tuyệt mỹ cũng không biết gì hơn về Đường Sinh ngoại trừ kỹ thuật chơi bóng rổ của cậu. Hôm nay trong buổi tọa đàm tết Dương lịch có thể nhìn thấy hắn của thực rất lạ, thế mà cuối cùng hắn lại bị ngồi kẹp giữa ba mỹ nữ.
Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu, Liễu Tiểu Man ba người họ chia nhau ngồi bên trái phải bên cạnh Đường Sinh, vì là tọa đàm nên ngồi tùy ý không theo thứ tự, trong phòng trống ra một khoảng để biểu diễn các tiết mục. Cách ngồi như vậy đã cũ lắm rồi mà cũng là chỉ tiến hành tự tổ chức trong lớp, trong trường có tổ chức tiết mục cho tết Dương lịch cũng không yêu cầu tất cả mọi người tham dự mà tùy ý mọi người.
Hoa Tư Nhị, Diêu Quang, Lý Tiểu Binh và mấy người khác đều ngồi yên vị cạnh Tiểu Man, mấy người tranh thủ ngồi tán gẫu, từ lâu bọn họ đã được nghe từ Tiểu Man rằng ngày Đường Sinh thi đấu với Hồng Tiễn có ba người đẹp họ nhìn thấy trên khán đài hóa ra là bạn của Đường Sinh.
- Chúng ta cùng tụ tập một chỗ thế này thì Tiểu Yên chẳng phải cô đơn lắm sao?
Đường Sinh ngồi mãi phát chán chợt nhớ đến Tiểu Yên đang học lớp 11.
- Cô đơn cái gì? Người vây quanh cô ta hàng ngày đếm không xuể, chỉ tính số thư tình cô ấy nhận được cứ mỗi mười hai giờ lại đầy cặp sách.
Tiểu Man thò đầu ra nói với Đường Cẩn, Đậu Đậu
- Ôi, nghe đồn cái anh chàng đẹp trai kia cùng Tiểu Yên có biểu diễn chung một tiết mục thì phải, là do lớp họ lựa chọn, cái gì mà hát song ca tình ca gì đấy, còn nắm tay nhau nữa, đúng là nổi da gà, Đường Sinh, cậu đi xem chứ?
Đường Sinh trợn mắt
- Gã đẹp trai nào? Có ám chỉ gì ai vậy? Có phải cái gã theo đuổi Tiểu yên rất nhiệt tình không?
Đậu Đậu tiếp lời
- Đương nhiên rồi nhưng Tiểu Yên không cho bọn tôi nói cho cậu biết, cậu cũng đừng nói là bọn tôi nói nhé.
Đôi mắt đẹp của cô ánh lên vẻ gian xảo, Đường Sinh biểu hiện thái độ hoài nghi với lời nói của tiểu ma nữa này, nghe chừng có ý muốn hãm hại Tiểu Yên.
Nghĩ đi nghĩ lại thì với cá tính của Tiểu Yên, liệu cô có thể đầu mày cuối mắt với ai chăng? Đấy là chuyện không thể, Đường Sinh liền nói.
- Ta đi xem xem.
Đường Cẩn liền chặn lại
- Đi làm gì? Nhìn thấy lại buồn lòng thì sao? Chỉ có hát hò nắm tay chút thôi chứ chắc không có gì đâu.
Càng nói như vậy càng không thấy yên tâm, Đường Sinh cười khổ sở.
- Đúng là không có gì cả, chỉ là đi xem thôi mà, tôi cũng không bị kích động đâu.
Bên này Tiểu Man cũng kéo tay hắn mỉm cười.
- Đừng nhìn làm gì, nhìn rồi lại thấy tự ti đấy, cậu đứng trước mặt gã trai kia trông giống như kiểu đầu trâu mặt ngựa, còn người ta đứng với nhau gọi là trai tài gái sắc, cậu đi gặp bọn họ lại tổn thương, thôi đừng đi nữa mà.
- Đúng rồi đấy, chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như vậy, rất là tuấn tú, cậu ta lại viết thư tình cho Tiểu Yên chứ không phải cho mình, ghen tị quá đi mất.
Quan Đậu Đậu ở bên ngoài thêm mắm thêm muối lại còn làm bộ, Đường Sinh chỉ cười trừ, cô nàng cũng không nói gì thêm.
- Thế nữa á? Tôi nhất định phải đi mở mang tầm mắt, nhỡ đâu Tiểu Yên bị vợt mất tôi biết nói sao với mẹ cô ấy chứ.
Đi tìm Tiểu Yên, Đường Sinh luôn tiện muốn xem gã kia đẹp trai đến đâu, cuối cùng một nam ba nữ cùng đứng dậy.
Đoan Mộc Yên hôm nay có tiết mục biểu diễn, đang phải chuẩn bị ở phòng hóa trang trong hậu trường của sân khấu. Giữa mùa đông mà bắt buộc phải mặc váy ngắn lại để chân trần, Tiểu Yên cũng không sợ lạnh, thể chất cô nàng khá tốt, chỉ là cô không muốn mặc hở hang như vậy, chỉ hơi giơ chân là lộ hết.
Vì vậy cô vừa mới thay đồ lại thay lại, mặc nguyên quần jeans của mình.
- Cái này là cái gì mà hở thế? Tôi không mặc đâu.
Ủy viên ban văn nghệ là một cô gái mặt trái xoan nhăn mũi nói
- Đoan Mộc Yên à, bộ này là đặt theo số đo của bạn đấy, bạn nhìn chân mình quyến rũ như vậy mặc bộ váy này, chỉ cần lên đi một vòng mình đảm bảo là năm nay bạn sẽ thành đệ nhất hoa khôi của trường luôn đấy.
- Xí. Không cần. Lại còn đệ nhất hoa khôi nữa chứ. Hình in hoa trên quần lót của mình cũng bị người ta nhìn thấy nữa, bạn muốn tôi làm trò cười sao?
- Ài, bạn nói gì vậy? Tôi chẳng phải muốn tốt cho bạn sao? Chúng ta để mọi người cho ý kiến xem, chó của bạn cắn Lã Động Tân…
Tiểu Yên cũng không vừa nói
- Tốt với tôi Tốt với tôi mà để tôi mặc cái này á? Vậy thì nhường bạn cơ hội này, chẳng phải lâu nay bạn vẫn muốn tiếp cận Lý Tuấn Hách sao?
Nói đến đây cô Ủy viên ban văn nghệ đỏ bừng mặc, nghiến răng căm giận Tiểu Yên.
Những người xung quanh đều đang nhìn các cô, một thiếu niên tuấn tú đi tới, da mặt trắng nõn, ánh mắt hút hồn, cao chừng mét bẩy mốt bẩy hai, không được coi là cao nhưng cũng không thấp, người hơi gầy nhưng thể hình cũng tương đối phù hợp với độ tuổi của cậu ta.
Câụ ta chính là học sinh quốc tịch Hàn Quốc Lý Tuấn Hách vừa chuyển tới trong học kỳ này, nghe đồn cha cậu ta là Tổng giám đốc công ty Huyndai chi nhánh Trung Quốc, cũng có thể coi là có chút gia thế, chỉ cần nhìn bộ dạng cũng thấy là một công tử.
Sắp lên sân khấu biểu diễn, cậu ta cũng đã trang điểm rồi, nước da cậu trắng như tuyết, nét tuấn tú khiến các cô gái phải ghen tị.
- Làm sao vậy? Tiểu Yên? Là vì cái váy ngắn đó sao? Chẳng qua là biểu diễn nghệ thuật chút thôi, hở hay không hở có đáng gì đâu? Tinh thần hy sinh vì nghệ thuật người ta còn không sợ cởi hết, bạn cứ thay đi, sắp đến tiết mục của chúng ta rồi, nghe lời đi.
Thái độ Tuấn Hách như một trang nam tử, trước nay thái độ của Tiểu Yên cũng dịu dàng nhu nhược làm cậu càng cảm nhận được cái uy của mình. Rất ít khi thấy Tiểu Yên to tiếng với ai, tại hôm nay có hơi tức giận nên mới phát tiết ra như vậy.
Lý Tuấn Hách tự cho là mình cũng có chút vị trí trong lòng cô nên cũng chẳng nghĩ lời nói ấy của mình sẽ bị cô phản bác lại.
Nào ngờ lần này Tiểu Yên thái độ khác thường, cô trừng mắt
- Cởi sạch? Bạn thử cởi sạch đồ ra lên biểu diễn tôi xem nào.
- Bạn… Tiểu Yên, sao bạn lại có thể nói với tôi những lời không thục nữ chút nào thế?
Nét mặt Tuấn Hách cũng biến đổi, bộ dạng rất ngạc nhiên, trong lòng cũng co lại, chẳng lẽ mình không để lại cho cô nàng ấn tượng sâu đậm nào chăng, sao lại không hề nể mặt chứ?
Cũng là lần đầu tiên Tiểu Yên làm ra động tác không hề thùy mi, cô giơ ngón tay giữa hướng vào Tuấn Hách.
- Cậu thấy ghê tởm chứ?
Trong thoáng chốc cảnh tượng bỗng trở nên nhộn nhịp, không ít người cười vang thành tiếng, đặc biệt là đám nam sinh lâu nay nhìn Tuấn Hách đã khó chịu lúc này đều lớn tiếng ủng hộ Tiểu Yên.
- Ôi chị Tiểu Yên ngưỡng mộ thật, chị quả thật là mạnh mẽ…
- Ê tên Hàn Quốc, cứ tưởng đây là Đại Hàn Dân Quốc chắc? Cứ tưởng con gái ở chỗ các ngươi đều sợ con trai à thế à?
- Phải đấy, con gái Trung Quốc bọn tao chỉ tôn trọng người đàn ông của mình thôi chứ không phải là sợ? Hiểu không? Đã thông chưa?
Ủy viên ban văn nghệ đột nhiên hét lên.
- Tất cả trật tự, thầy cô nói rồi, ai còn làm nhục bạn Lý thì đưa đến phòng nội quy.
Quả nhiên không ai dám lên tiếng nữa, trường học có chính sách bảo vệ danh dự cho học sinh nước ngoài, không cho phép học sinh trong nước kỳ thị họ.
- Ôi giải tán đi anh em, ủy viên này thầm yêu anh bạn Lý lâu nay rồi, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình à…
Ủy viên ban văn nghệ tức chảy nước mắt, cửa hậu trường lúc bấy giờ cũng thấy bóng Quan Đậu Đậu, Đường Cẩn, Tiểu Man mấy người họ.
- Tiểu Yên nhanh lên, người đàn ông của cậu đến thăm cậu này, liệu đã bị cậu Lý kia nẫng đi mất chưa vậy? Đừng có làm bừa nhé cẩn thận không bị đánh mông đấy.
Tiếng Đậu Đậu lanh lảnh lập tức thu hút vô số ánh nhìn, Tiểu Yên bèn vứt chiếc váy ngắn lại cho bạn Ủy viên.
- Xin lỗi, mình không tham gia biểu diễn tiết mục này, cái thứ này mình không mặc nổi, cậu tìm tạm người khác thay thế đi…
- Đứng lại.
Lý Tuấn Hách đột nhiên lên tiếng bước lên trước hai bước chặn đường Tiểu Yên.
- Làm sao có thể đưa ra quyết định như vậy ngay trước giờ diễn? Bạn có biết không? Bạn sẽ làm rất nhiều người thất vọng đấy, và trong mắt tôi bạn cũng thay đổi nhạt nhòa không còn chút ánh sáng nào, Tiểu Yên, biểu diễn cùng tôi đi.
- Ợ ợ …
Bên ngòai có nam sinh nôn khan
- Ôi lời thoại này làm tôi buồn nôn quá…
Một đám học sinh bắt đầu cười dữ dội, Tiểu Yên cũng trợn mắt ngạc nhiên, cô biết Đường Sinh hôm nay đến nhưng cũng không chuẩn bị co kéo gì. Không phủ nhận Lý Tuấn Hách ngoại trừ thích ra vẻ cao ngạo thì cơ bản cũng là một con người chính trực, cũng không đến nỗi nào, ấn tượng của Tiểu Yên về cậu ta cũng khá tốt. Thế nhưng những câu vừa rồi nói ra đúng là đã kích thích đến Tiểu Yên, tôi cũng không đến nỗi dễ dãi như thế.
Cô liều lĩnh có hành vi giơ ngón tay giữa như vậy cũng không phải hành động của một cô gái ngây thơ thuần khiết, chính là cô đã mất cho Đường Sinh rồi, không còn là cô thiếu nữ thuần khiết nữa. Tiểu Yên bây giờ là cô gái khá từng trải. Ví dụ như ở nhà Đậu Đậu lén lút down film cấp ba về cô sẽ biểu lộ vẻ mặt khinh thường, thế nhưng ở trường cô vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, thuần khiết.
- Được rồi, bạn Lý, cứ để tôi thay đổi trong mắt bạn đi, mà tôi cũng nói với bạn lần nữa, từ lần sau đừng có viết thư tình gì cho tôi nữa, tôi chưa hề xem qua một bức nào hết, giữa chúng ta cũng không thể có chuyện gì, ừ, không phải vấn đề quốc tịch, mà là không có cảm giác.
Lời nói này của Tiểu Yên đúng là có sức mạnh đả kích vô cùng lớn đến Lý Tuấn Hách vẫn luôn cao ngạo. Không có cảm giác? Hóa ra từ trước tới nay cô ấy không hề có cảm giác với mình?
Đường Sinh đứng ngay sau ba cô gái, cười mỉm theo dõi tình tiết xảy ra, “Ôi, đúng là anh chàng đáng thương, bị đả kích rồi kìa.”
- Bạn đứng lại, đứng lại, Tiểu Yên, tôi cần nói với bạn rằng, tôi yêu bạn, tôi sẽ không từ bỏ, nhất định không từ bỏ.
Lý Tuấn Hách hét lớn, cậu ta quên mất mình chỉ là học sinh cấp ba, bị kích thích đến nỗi hét lớn lên như thế, ủy viên ban văn nghệ ngay lúc này cũng thấy đau lòng. Nước mắt rưng rưng, Tiểu Yên trừng mắt bước thẳng ra cửa.
Đường Sinh đón chặn Lý Tuấn Hách đuổi theo. Đường Cẩn hạ giọng nói,
- Đồ xấu xa, đừng có động thủ nhé, sợ anh chết đi được.
Thân hình cao lớn chặn cứng đường đi của Lý Tuấn Hách, không khí khá căng thẳng, Đường Sinh cao hơn cậu ta một cái đầu,
- Cậu bạn đẹp trai, chào cậu, cậu là người đẹp nhất mà tôi từng gặp, cặp với tôi nhé, tôi thấy thích cậu đấy, nhìn này tôi khỏe mạnh cường tráng thế này cơ mà?
Thở phù, bốn người Đường Cẩn, Quan Đậu Đâuh, TIểu Man, Tiểu Yên đều cười lớn, “Đúng là đồ xấu xa, dùng thủ đoạn này để đối phó với tình địch sao?”
Lý Tuấn Hách giật mình lùi bước, ánh mắt sợ hãi
- Không, xin lỗi, tôi không phải Gay, xin lỗi!
- Không sao, lúc đầu tôi cũng không phải gay đâu, lâu dần sẽ quen thôi, thật đấy, tôi gặp tiếng sét ái tình với cậu rồi.
Lý Tuấn Hách tái mặt quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi
- Ủy viên ban văn nghệ, tôi cũng không diễn nữa tìm người khác thay tôi đi.
Bên này Đậu Đậu và Tiểu Yên ở hai bên áp giải Đường Sinh, Tiểu Man đủn từ phía sau, Đường Cẩn lớn tiếng
- Áp giải tên khốn này vào đại hình.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương