Cực phẩm thái tử gia
Chương 722 : Niềm vui và sự kinh ngạc của ngạn đôn
Khi Ngu Cơ Mỹ bị Hải Dung tát cho hai cái bạt tai thì Quan Cẩn Du, Liễu Tông Quyền, Loan Nghệ Mỹ, Cam Tịnh bọn họ đều đang xuống máy bay.
Hành trình Hoa Thành Liêu Đông có chút tâm đắc, khẩu hiệu đó của Hoa Thành cũng không phải là chỉ nói không, người ta chuẩn bị xây dựng dự án căn cứ đóng tàu số 1 thế giới cũng không khác gì quy mô của Ngân Loan ở Thanh thị, chả trách Mạc Trung Hoàng của Thanh thị lại nhanh chóng hạ quyết tâm, ông ta sợ dê béo sẽ chạy mất.
Ở Liêu Đông phải bày ra sản nghiệp của Sở Đại sao? Đương nhiên, điều này đã nằm trong quy hoạch phát triển của Đường Sinh, hơn nữa Liêu Đông có thể coi là quê vợ, cương thần thứ nhất của Lỗ Đông chính là cha của Đinh Hải Dung Đinh Hán Tĩnh, Đinh gia kinh doanh ở Liêu Đông đã nhiều năm, sức ảnh hưởng cũng rất lớn.
Nhưng trước mắt không vội, phải hoàn thành quy hoạch của Lỗ Đông trước sau đó mới nói tới Liêu Đông, về tài chính có nhiều món nợ, tập đoàn điện lực Trung Hoa bên này vẫn không gây sức ép, cái bạt tai ngày hôm nay rất có lực, chỉ e sự xung đột với Vương Ngạn Đôn lại tăng thêm một bước nữa.
Mắng nhau không hay, đánh nhau không có người giỏi, khi Ngu Cơ Mỹ khóc trước mặt Vương Ngạn Đôn anh ta càng trợn tròn mắt.
- Em nói em không có việc gì đi tìm cô ta làm gì vậy? Đinh Hải Dung cô ta chính là một người phụ nữ thô bỉ, cô ta biết võ, em biết không?
Vương Ngạn Đôn tức giận
- Em nói em chẳng phải là tự rước lấy nhục nhã sao? Làm sao chứ? Anh thay em đi đánh cô ta một trận à? Nhưng anh đánh lại được cô ta sao?
Ngu Phong Đinh và Chương Tú Vân cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai má đỏ ửng của Ngu Cơ Mỹ cũng trợn tròn mắt.
- Thật quá đáng rồi, họ Đinh kia làm sao có thể động thủ chứ? Chị, chị, chị có phải đã nói lời gì quá đáng không?
Phong Đình hỏi.
Ngu Cơ Mỹ liên tục khóc cũng không trả lời, Vương Ngạn Đôn xanh mặt:
- Cái này còn phải nói sao? Không mắng người mà lại có thể bị ăn đánh sao?
Anh ta vẫn khá hiểu cá tính của Đinh Hải Dung, cô sẽ không tùy tiện ra tay, có thể khiến cô động thủ, Ngu Cơ Mỹ cô cũng không vừa.
- Tiểu Đôn, anh nói, sự đấu tranh của chúng ta có cần phải sử dụng đến quyền cước mà không thể giở thủ đoạn sao?
Thiệu Tiểu Giác cũng là bất bình thay Ngu Cơ Mỹ, tố chất của Đinh Hải Dung cũng đủ kém, cô có thân phận cao thế nào? Sao có thể động thủ chứ?
Chương Tú Vân trầm giọng nói:
- Kiện cô ta ra toà đi? Cảnh sát ra tay đánh người, sự ảnh hưởng này nếu tung ra thì cô ta phãi lãnh đủ.
Ánh mắt mấy người nhìn Vương Ngạn Đôn, vẫn đợi đánh nhịp hòa âm, Vương Ngạn Đôn lắc đầu:
- Đừng ngu xuẩn, ở Lỗ Đông ủy viên chính trị tên là Lưu Quang Chấn chính là nhân vật đại diện của Đinh hệ, người chấp quyền đang khống chế có thể tìm một cách nói, có thể xoá tan mọi sự ảnh hưởng, trái lại lại khiến cho đại tiểu thư Ngu bị xấu mặt, lúc đó các người làm sao ứng phó đây?
Chương Tú Vân hết chỗ nói nhìn người đàn ông của mình, đã thấy dáng vẻ thâm trầm của Ngu Phong Đình, anh ta chính là như vậy, khiến người khác nhìn không thấu.
Qua trưa Đường Sinh vẫn đang nghỉ ngơi ở chỗ của Hải Dung và Ninh Hân, Quan Cẩn Du cũng ở đó cô ấy tạm thời sẽ ở đây, Lam Nha Bảo cũng không thích hợp cho cô lưu lại, ở đó sáu nha đầu có thể làm loạn trời đất các cô ấy đến cũng không thích hợp, không thanh tĩnh bằng bên này.
- Tôi sợ Vương Ngạn Đôn kia sẽ bị đả kích lớn, Hải Dung, là cô cố ý đả kích gã à, có phải là muốn trừng trị gã không?
Ninh Hân thì thầm hỏi Hải Dung, Đường Sinh lại đang ngồi đối diện với Cẩn Du trên ghế sofa nói về tình hình cuộc họp thương vụ Hoa Thành ở Liễu Đông.
Hải Dung cũng khẽ trả lời:
- Con người Vương Ngạn Đôn cũng phải bị đả kích, khi gã không chịu đả kích thì sẽ rất khôn khéo, nhưng một khi chịu đả kích thì trí lực đều giảm sút, đây chính là nhược điểm lớn nhất của gã cũng là căn bệnh của thiếu gia trên toàn thế giới, điểm này không phải là tật xấu của Đường Sinh.
Ninh Hân bĩu môi:
- Cô chưa thấy Đường Sinh bị đả kích bao giờ thôi, hắn ta càng không chịu nổi đả kích, khi ở Giang Lăng không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện, đập xe đánh người, đến đâu tôi cũng giải quyết thay cho hắn, những lúc này hình như lắng đọng lại cũng không thích đánh người.
- Là không làm sao đánh người ngoài được thôi? Lại chẳng đánh chúng ta bốp bốp ấy chứ, nhưng tôi rất thích chiêu này, cô hình như cũng vậy? Không phải chúng ta đều chịu khuynh hướng ngược sao?
Hải Dung cười, không biết tại sao bây giờ tâm tình của cô càng ngày càng sáng sủa.
Ninh Hân khẽ rung đôi mi thanh tú:
- Tình cảm thôi, thật sự tôi mới không gây sức ép cho hắn, nói thật cô định trừng trị tên họ Vương kia à?
Trong mắt Hải Dung hiện lên một vẻ kiên định, ghé vào tai Ninh Hân nói:
- Anh ta phải có tôi mới xử được, Đường Sinh ra tay không thích hợp, hai nhà Đường - Vương không có tranh chấp cũng không thể có tranh chấp, hai nhà Đinh - Vương thì trở mặt đánh nhau là chuyện bình thường. Từ góc độ chính trị mà nói ai gây chuyện với ai không phải là thêm một phiền phức, không sao cả nhưng người Đường gia đi can thiệp chuyện của người họ Vương, thì chính là giúp Đinh gia ức hiếp người ta. Nếu như vậy thế sự trong nước sẽ có biến động mới, tên tiểu tử kia luôn phải nhẫn nhịn vì hắn xem xét tới những điều này mới nhẫn nhịn.
Ninh Hân chỉ thẳng ngón cái:
- Vẫn là Dung Dung cô có ý nghĩ chính trị, không hổ làrang sinh ra trong gia đình chính trị? Tôi phải ca ngợi cô một câu.
Điện thoại lại rung lên, Hải Dung lấy ra xem thì ra là Vương Ngạn Đôn, cô giơ điện thoại ra cho Ninh Hân xem nói:
- Lại tới rồi.
Ninh Hân trợn tròn mắt, Vương lão yêu này đối mặt với quyết tâm của Đinh Hải Dung mà vẫn kiên định như vậy sao? Lại không biết đang đi vào vực sâu, Đinh Hải Dung liền đứng dậy lôi Ninh Hân vào phòng ngủ, ra hiệu Ninh Hân đóng cửa lại cô mới nghe điện thoại
- Anh lại làm gì vậy?
Vương Ngạn Đôn hạ giọng nói:
- Đinh Hải Dung tôi biết sự dã man trong xương thịt của cô nhưng cũng phải nghĩ tới thân phận chứ? Cô thân là đại tiểu thư của Đinh gia sao lại có thể ra tay đánh người chứ, cô không cảm thấy sẽ làm mất đi thân phận của mình sao? Tố chất cao nhã của cô đâu rồi?
- Tôi vẫn luôn lỗ mãng đặc biệt đối với những người khiến tôi thấy ghê tởm, đánh cô ta là việc nhỏ lần sau sẽ còn nghiêm trọng hơn.
- Đinh Hải Dung tôi nhìn ra rồi, cô ghen tị với cô ấy chứng tỏ trong lòng cô vẫn có tôi? Cô đang ghen, haha….
Trên mặt Hải Dung hiện lên vẻ ghê tởm, Vương lão yêu vẫn tự kỷ như vậy sao? Thật đáng thương, miệng liền nói:
- Vậy thì sao? Đúng vậy, tôi thừa nhận là tôi ghen, thì sao nào? Tôi sớm đã muốn rút gân cô ta ra rồi, việc của các người tôi cũng sớm đã biết rồi.
Vương Ngạn Đôn cuối cùng cũng có chút đắc ý, nói:
- Tôi biết tôi đã làm cho cô sướng đến tận xương tủy rồi, cô không quên được tôi.
- Được thôi, Vương Ngạn Đôn điểm này tôi thừa nhận,
Sắc mặt hải Dung xẹt qua vẻ kinh ngạc mà không hề cười, lại tiếp tục nói:
- Nhưng đây không phải là toàn bộ những gì một người phụ nữ muốn, sinh lý cũng không phải toàn bộ của cuộc sống, hơn nữa tôi và anh không có khả năng tái hợp.
Những lời này càng nói càng buông thả, có một loại dấu vết mà không chống cự lại được với Vương Ngạn Đôn, Ninh Hân biết lần này Hải Dung hạ quyết tâm xử lý Vương Ngạn Đôn, cô ấy biết Đường Sinh không thể hạ độc thủ chỉ chủ động thừa nhận nghĩa vụ này, cô đơn thuần là đưa đối phương vào tròng.
Sau đó, Vương Ngạn Đôn lại tựu tin cho rằng Đinh Hải Dung trước sau cũng không quên được mình, cuối cùng hết lần này tới lần khác trong lúc nói chuyện vẫn hy vọng kéo cô ấy trở về bên mình, điều này khiến Vương Ngạn Đôn vô cùng hưng phấn,
- Dung Dung, năng lực của tôi cô biết rõ nhất, phải tin tưởng tôi.
- Thôi đi, Anh cho rằng hai nhà chúng ta vẫn còn có thẻ ôn hòa nữa sao? Đây là liên quan tới chính trị không phải trò đùa.
- Dung Dung, Vương Ngạn Đôn tôi nắm chắc có thể xoay chuyển càn khôn định nhật nguyệt, việc là tại nhân không có gì là không thể thay đổi được, thật ra tôi biết cô nói những sự đả kích kia với tôi chính là khiến tôi quay lại với cô. Tôi hiểu nhưng mỗi lần đều thể hiện rất thô bạo cũng chứng tỏ tình yêu của tôi với cô nhiều thế nào, cô có thể cảm nhân được. Họ Đường kia không được, trên thế giới này ngoài định hải thần châm của Vương Ngạn Đôn tôi ra, không có bất cứ người đàn ông nào có thể chăm sóc thủy tuyền ngọc bình của cô, cô chính là sủng vật ân huệ được tạo ra vì Vương Ngạn Đôn tôi, cô biết chứ.
- Ôi, nói những lời đó có tác dụng gì chứ? Tôi đã bại liễu tàn hoa rồi anh vẫn cần tôi chẳng qua là xuất phát tự suy nghĩ chính trị của gia tộc anh.
Cô càng nói như vậy càng khiến Vương Ngạn Đôn hưng phấn,
- Dung Dung, tôi không phủ nhận việc này nhưng cô biết tôi yêu cô, thật sự yêu cô, cô thừa biết những người phụ nữ khác tôi không hề quan tâm tới, chỉ cô, cô mới là chủ nhân thực sự của tôi. Chúng ta là một đôi trời sinh, họ Đường kia có một đống phụ nữ cô bên cạnh hắn là gì chứ? Vợ tám vợ chín? Ở bên tôi cô chính là Hoàng hậu, buổi tối, tôi muốn gặp cô.
- Ở đâu?
Hải Dung hạ giọng hỏi một câu, lúc này vận mệnh của Vương Ngạn Đôn đã định, khi Ninh Hân thấy Hải Dung thốt ra hai chữ này, trong mắt liền lóe lên một tia hiển nhiên, ôi, phụ nữ giả bộ thật đáng sợ, thiên phú của các cô thật có thể mê hoặc đàn ông.
Hải Dung cười với Ninh Hân:
- Ninh Hân, cô có thấy tôi độc ác lắm không? Thật ra tôi cũng không có lựa chọn khác.
Ninh Hân thật sự rất khâm phục Hải Dung, dù là trên phương diện chính trị hay phương diện làm người, Đinh Hải Dung đều có được thái độ nhất đẳng siêu nhân.
- Nói thế nào nhỉ, Dung Dung cá nhân tôi cho rằng việc này cũng không thể làm quá triệt để, dù sao Vương Ngạn Đôn cũng có gia thế.
- Cô cho rằng tôi sẽ làm thịt gã sao? Sao có thể chứ, vì gã tôi đã tự đưa mình vào? Tôi lại không có bệnh, dù sao gã cũng có tội danh hiếp dâm, mang tội danh này thêm một lần nữa xem sao? Gã sớm muộn cũng sẽ bùng nổ, cô không biết chứ gã rất hay cướp phụ nữ của người khác, Đường Sinh nhiều phụ nữ như vậy khó giữ được người nào trên tay gã, lúc đó Đường Sinh sẽ bùng nổ. Vậy làm một mẻ giải quyết cho xong tránh tương lai gã ngay cả mạng cũng không giữ nổi, tôi làm như vậy cũng vì một chút tình cũ, Đường sinh hận gã hơn tôi cho nên giải quyết Vương Ngạn Đôn tôi là người thích hợp nhất, tôi càng không phủ nhận, trong lòng tôi vẫn đè nặng một nỗi hận với gã.
Nói tới đây, Hải Dung cúi xuống nói nhỏ với Ninh Hân, Ninh Hân gật đầu không ngớt cô cũng biết không thể nào khiến Vương lão yêu bốc hơi lên giữa nhân gian, vậy là xảy ra đại loạn cho nên biện pháp tốt nhất chính là một lần nữa khiến gã dấn thân ở vòng luân lý kia, kết quả làm như vậy là khiến lão vương gia không lên tiếng được, gia thế của ông ta ảnh hưởng lớn cũng không thể vượt qua hiến pháp của Cộng hòa quốc.
Đường Sinh cũng đúng như Hải Dung đã đoán, hắn không muốn tự mình trừng trị Vương Ngạn Đôn, hậu quả này sẽ dẫn tới biến hóa trong chính trị, các gia tộc lớn ở Bắc Kinh đều suy nghĩ rất xa, vốn dĩ hai nhà Đinh Vương đang trở mặt, Đường gia lại tham gia vào thật không biết tính thế nào?
Cho nên thời gian này Đường Sinh hơi bị động chấp nhận sự khiêu khích của Vương Ngạn Đôn, hắn không sợ kéo dài chiến tuyến hắn tự tin có đủ năng lực ứng phó với Vương lão yêu này nhưng Đinh Hải Dung ngại gã làm phiền ngày nào cũng gọi điện tới, cô ấy có thể không phiền sao? Cho dù Đường Sinh ngoài miệng thì không nói gì nhưng bản thân luôn giằng co với người đàn ông trong quá khứ, trong lòng hắn cũng khó tránh sinh ra sự đả kích?
Lại chính là xuất phát từ việc suy nghĩ tới đại cục chính trị, không thể để lão Đường gia hiện thân ra ngoài và thể hiện sự mẫu thuẫn của lão vương gia, cái này vẫn là do lão Đinh gia làm rất thỏa đáng, Đinh Hải Dung có gen di truyền cơ sở chính trị của gia tộc, có sự hiểu biết sâu sắc về phương diện này cũng là rất bình thường.
- Hai người họ đang âm mưu làm việc gì vậy?
Ở phòng khách Cẩn Du cũng hỏi nhỏ Đường Sinh, cảm giác không khí hơi khác thường.
Đường Sinh cười khổ:
- Có người sẽ gặp xui xẻo rồi, ai có thể cứu được gã chứ? Đừng quan tâm đến những điều đó, tối nay tôi mời cô đi uống café.
- Đi á ... người ta chạy đông chạy tây mệt bở hơi tai rồi nào còn tâm trạng theo tiểu bại hoại cậu đi uống café chứ? Cũng không thông cảm cho người ta Lại còn …
- Vậy thì tìm một quán đêm hưởng thụ một chút thôi, tôi cho Du Tổng một ân tình, tôi sẽ mát xa cho cô, nhất định hầu hạ cô thật thoải mái.
Khi Quan Cẩn Du đang nói gì đó Hải Dung và Ninh Hân đi ra,
- Chị Du, Đường Sinh, hai người ngồi đây chúng tôi ra ngoài có việc.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương