Cực phẩm thái tử gia
Chương 699 : Vương ngạn đôn được phóng thích
Khi Đường Sinh và Sở Tình rảo bước tới nhà họ Uông, ở Bắc Kinh cũng xảy ra một việc khiến Đinh Hải Quân cũng cảm thấy khác thường, việc gì vậy?
Sáng sớm Trưởng thôn vừa dậy rửa mặt, khi vừa bước chân tới Ban Quản Lý thôn, điện thoại của Quân Lão Ngũ cũng gọi tới,
- Anh Hải Quân, có việc phải báo gấp với anh, Vương Ngạn Đôn của Vương gia được phóng thích, hình như vừa ra hôm qua.
Nếu là ai khác nói Đinh Hải Quân cũng không để bụng, nhưng phải nói con người của Vương Ngạn Đôn, Đinh Hải Quân rất coi trọng, anh ta biết họ Vương là nhân vật thế nào, là một người rất có đầu óc và tâm kế. Ở tỉnh Giang Trung anh ta là hạng người làm chuyện gì cũng không ai biết, phải nói rất ít người biết nhưng trên thực tế anh ta lại gặp hạn, tội hiếp dâm tìm được chứng cứ phạm tội nên anh ta bị đi tù mười tám tháng, nhanh như vậy đã được ra rồi sao?
Chỉ là phóng thích thôi, có thể ra ngoài được, huống hồ gia thế của Vương gia lớn như vậy, làm chút việc này còn không dễ sao? Trên thực tế cũng chẳng phải bọn họ làm không có cái gật đầu của lão gia, ai dám thả Vương Ngạn Đôn ra ngoài? Mà Vương Ngạn Đôn được ra ngoài là một người phụ nữ ở Bắc Kinh đã làm.
Quân Lão Ngũ có tai mắt trong giới này, gió có thổi cỏ lay cũng không giấu nổi cậu ta, cho nên cậu ta thông báo luôn cho Đinh Hải Quân.
Quan hệ giữa Đinh Hải Quân và Vương Ngạn Đôn khá rắc rối, năm đó anh ta và chị gái đính hôn, hai nhà đều rất vui nhưng tính cách Vương Ngạn Đôn rất cao ngạo, trước giờ chưa hề để mắt tới Đinh Hải Quân, anh ta không cho rằng Đinh Hải Quân có thể làm được trò trống gì, cho dù Đinh Hải Quân cũng là đời thứ ba của của cựu lãnh đạo nước Cộng hòa nhưng anh ta không chịu thua kém, ỷ vào gia thế không giống nhau để ức hiếp người.
Đối với việc này, Đinh Hải Quân rất buồn bực, anh nói xem ngay cả anh rể cũng không xem trọng em vợ, anh không buồn bực sao? Cho nên ngay từ đầu Đinh Hải Quân đã không có thiện cảm với Vương Ngạn Đôn, chỉ là lời này không có cách nào nói ra được, chị gái cũng sắp mang họ Vương rồi, anh nói xem anh còn làm được gì nữa?
Sau đó quan hệ giữa hai nhà Đinh Vương nhanh chóng có chuyển biến xấu khiến Đinh Hải Quân rất vui, cậu ta không thể ngờ rằng Vương Ngạn Đôn có thể vì hiếp dâm mà bị vào tù. Hừ, tên ngốc này còn thảm hơn nhiều so với mình? Anh nói anh còn hoành tráng gì được nữa nào? Bị bắt quả tang như vậy lại còn bị vào tù vì tội hiếp dâm? Ma cà bông gặp trên đường cũng không thảm như vậy? Quả thật đối với Vương Ngạn Đôn bị phạm tội hiếp dâm là một kết quả tốt đẹp với anh ta.
Đường Sinh muốn hoàn toàn tiêu diệt anh ta, ngoài việc tự tay sát thủ ra nếu không không thể khiến người ta biến mất, Đường Sinh cũng không thể làm như vậy, hậu quả rất đáng sợ, có thể dẫn đến một cuộc đấu tranh ác liệt, cho nên, chỉ là cho Vương Ngạn Đôn một đả kích lớn.
Cũng chính là một đả kích rất sâu rất mạnh, khiến đả kích của Vương Ngạn Đôn càng cứng cỏi, càng kiên cường, anh ta lại đi ra ngoài ánh sáng.
Đinh Hải Quân ngồi xổm hút thuốc cũng không biết hút được mấy điếu, đợi tới khi Lâm Tú Chi đi từ ngoài vào anh ta vẫn còn hút.
Tình yêu giữa Tú Chi và Đinh Hải Quân chính thực được công nhận, tuy ngoài miệng thì nói không có gì nhưng Đinh Hải Quân thật lòng với Tú Chi, ít nhất khi trong cái độ tuổi hai mấy, anh ta chưa hề yêu một người phụ nữ nào sâu đậm như vậy. Mỗi lần thấy Tú Chi xuất hiện trong lòng anh lại thấy rất ấm áp, Tú Chi cũng hoàn toàn thay đổi ấn tượng với Trưởng thôn Đinh, từ khinh thường đến khiếp sợ, từ khiếp sợ tới sùng bái, từ súng bái tới tình yêu, đây là một quá trình rất phức tạp và khó nói nhưng nó chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn chuyển mình và lột xác.
- Ăn sáng chưa vậy? Vào nhà ăn đi em vừa mới nấu xong mỳ.
Tú Chi rất dịu dàng nói ra ý của mình.
Trưởng thôn Đinh đứng lên gật đầu, sắc mặt rất trầm ngâm, vẫn còn đang nghĩ tới việc kia, anh ta đang nghĩ, phải thông báo với chị gái trước, hay là thông báo với Đường Sinh trước, hai người này đều cần phải thông báo, anh ta nghe chị gái từng nói đến việc này, việc của Vương Ngạn Đôn hình như có liên quan tới Đường Sinh.
Cụ thể giữa Đường Sinh và Vương Ngạn Đôn có mưu kế gì chỉ có chị gái mới biết, không thể nghi ngờ, việc giữa ba người bọn họ rất sâu xa, cái khác không nói, chỉ là quá trình chị gái từ vị hôn thê của Vương Ngạn Đôn tới khi trở thành người tình của Đường Sinh đã thật khiến người ta khó hiểu rồi.
Đinh Hải Quân biết giữa bọn họ từng xảy ra xung đột rất nghiêm trọng, hình như người thắng là Đường Sinh, nhưng ân oán của bọn họ không những còn chưa kết thúc trái lại bây giờ mới bắt đầu, cảm giác này rất mãnh liệt tuy không thể rõ ràng nắm chắc nó nhưng nó chắc chắn là như vậy.
Khi vừa tới ngõ sau của ban quản lý thôn Đinh Hải Quân lấy hết can đảm cầm tay Tú Chi, cô vung tay nhưng không thoát khỏi, sau khi nhìn phía sau thấy không có ai liền không tránh nữa, người này thật hống hách đang chột dạ sợ người khác nhìn thấy thì em trai Lâm Tú Đông từ trong cổng bước ra, Tú Chi vung mạnh tay khỏi tay của Đinh Hải Quân, Lâm Tú Đông lại cười ha hả:
- Chị, em không nhìn thấy gì hết đâu.
- Cút …
Tú Chi vừa xấu hổ vừa tức giận lườm em trai một cái, Lâm Tú Đông lại chớp mắt:
- Chào Trưởng thôn, haha
Đinh Hải Quân cũng hơi ngại ngùng, không ngờ lại nghiêm túc ngay được nói:
- Ừ, Tiểu Đông cậu ra ngoài à.
Anh ta còn chắp tay sau lưng.
Tú Chi liền mỉm cười, còn giả vờ đứng đắn gì nữa? Một trưởng thôn, chắp tay sau lưng? Anh đừng chọc tôi cười chết thế chứ, được không?
Lâm Tú Đông liếc mắt một cái rồi chạy mất, Đinh Hải Quân thè lưỡi rụt cổ cười khổ với Tú Chi, Tú Chi lại lườm anh ta một cái, thái độ đấy thật quyến rũ lòng người, sau đó nói:
- Em thấy anh hình như có chuyện gì đó phải không? Mặt mày nhăn nhó, thật chẳng giống với một ông Trưởng Thôn tẹo nào.
Hải Quân khẽ gật đầu cũng không nói gì, sau đó bước vào nhà, Tú Chi đã sớm chuẩn bị bữa ăn lên bàn rồi, cháo loãng, dưa muối, bánh bao chay, cơm, bữa sáng mấy năm nay đều đã quen ăn mấy món này, cho dù bây giờ có tiền cũng vẫn ăn như vậy.
Đinh Hải Quân cũng quen với phong cách nông gia này, một là cái lò nướng, giường đặt cạnh lò sưởi, đó là một hương vị rất ấm áp.
- Các em ăn trước, anh gọi điện đã.
Đinh Hải Quân càng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gọi cho chị gái trước, còn về việc có cần thông báo cho Đường Sinh không, đó là việc của chị gái, mình không tiện nhúng tay vào, giữa ba người bọn họ có chuyện gì thì người khác không rõ.
Anh ta ngồi xuống phản gần lò sưởi gọi điện cho chị gái.
- Chị, anh ta được phóng thích ra ngoài hôm qua rồi ...
Chỉ một câu đơn giản như vậy là đủ, chị gái chắc chắn nghe cái hiểu liền, không cần nói rõ họ tên, cũng không cần nói chi tiết.
Khi Hải Dung nhận được điện thoại của em trai là đang ở Lỗ Đông, trong lòng cũng bị kích động, Vương Ngạn Đôn ra rồi sao? Hẳn là anh ra đã cố gắng để ra sớm nhưng khi nghe thấy tin này Hải Dung vẫn bị chấn động, tên họ Vương đó là người đàn ông đã từng khiến cô vô cùng căm hận.
Nửa đời trước đã sai lầm khi có muôn vàn mối liên hệ với người đàn ông đó, nửa đời sau nhất định phải đối đầu, đó là số mệnh.
Trải qua cái đêm đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất đó, Hải Dung bây giờ căn bản gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh không hề sợ hãi, đối với một người phụ nữ mà nói việc bị dâng cho một người đàn ông khác hưởng thụ là vô cùng nhục nhã, có thể tưởng tượng được mức độ đau đớn của cô.
Cũng chính vì điểm này đã kết thúc sai lầm của nửa đời trước của cô, kết thúc cái thứ tình cảm đầy lệ đó và sống một cuộc sống dối trá. Thực sự Hải Dung bây giờ lại rất cảm ơn Vương Ngạn Đôn, nếu không phải vì anh ta làm như vậy thì mình vẫn luôn phải sống với cuộc sống giả dối, như vậy thì mệt chết? Sớm hay muộn thì cũng nhận ra như vậy vết thương sẽ sâu bao nhiêu? May mà cái tư thế dâm đãng nhất, nhục nhã nhất lại là Đường Sinh nhìn thấy, sau khi kết thúc nửa cuộc đời trước không may mắn, nghênh đón hạnh phúc của tuổi già, có lẽ những sự trải nghiệm kia chỉ là thử nghiệm.
Khi nghe tin Vương Ngạn Đôn được phóng thích sau sự chấn động đầu tiên là lại quay về với sự bình tĩnh, ngoài Đường Sinh không ai có thể khiến mình căng thẳng.
Rất bình tĩnh gọi điện cho Đường Sinh, Hải Dung nói một câu rất bình thản:
- Vương Ngạn Đôn được phóng thích rồi.
- Há, tên này đã được ra nhanh vậy sao? Tính ra cũng bảy tám tháng rồi cũng là đến lúc rồi, haha, chị Dung, không sao đâu, tôi đối với tương lai luôn tràn đầy một niềm khát khao tốt đẹp, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được khát vọng này của tôi.
Đường Sinh lờ mờ biểu đạt được sự tự tin của mình, hắn không phải không để ý tới Vương Ngạn Đôn, hắn chỉ là có niềm tin để đối phó với tất cả, binh tới tướng chặn, nước đến đắp đất, anh ta muốn gây sức ép thì cứ để anh ta tới đây, con đường sau này Đường thiếu gia chắc chắn đi tới cùng.
Hải Dung cũng có thể thấy được sự tự tin trong ngữ khí của Đường Sinh, cô cũng tin chắc rằng Đường Sinh không phải là người ai cũng có thể dễ dàng đánh bại
- Đường Sinh, Tôi biết tên Vương Ngạn Đôn kia sẽ gây phiền phức cho tôi, không thể tránh khỏi phải đối phó với anh ta, tôi bảo đảm với cậu đời này kiếp này tôi chỉ thật lòng thật dạ yêu một mình cậu thôi, trái tim của tôi và tất cả những gì của tôi đều thuộc về một mình cậu, không có ai có thể bắt tôi rời xa cậu được, cậu tin Hải Dung không?
- Nói ra câu này là cô không tin tôi thì đúng hơn? Haha nên đối phó với anh ta thế nào thì đối phó như thế, nếu đối với cô ngay cả sự tín nhiệm cũng dao động thì tôi làm sao đáng để cô yêu tôi chứ? Vậy là thật quá đáng lắm rồi, Dung, tình cảm của chúng ta là dựa trên nền tảng là sự tin tưởng lẫn nhau mà.
- Ừ, có câu này của cậu thì người ta yên tâm rồi, nhưng Đường Sinh cậu đừng xem nhẹ Vương Ngạn Đôn, anh ta có thể chín chắn hơn so với trước đây đấy.
- Trước giờ tôi chưa từng xem nhẹ bất cứ đối thủ nào, đâu sợ anh ta mềm yếu, tôi luôn rất tôn trọng đối phương đối kháng với tôi, tôi nguyện đánh giá cao bọn họ chứ sẽ không xem thường bọn họ, cho dù bọn họ có thể là một tiểu thương hay một tên lưu manh bán rau trên đường.
- Tôi biết Đường Sinh của tôi là người đàn ông xuất sắc nhất, tôi không lo cậu bị người ta đánh bại, cho dù có ngày đó thật Đinh Hải Dung này cũng sẽ ở bên cậu, không rời, không chia cắt, cùng chịu vinh nhục.
Khi Đinh Hải Dung nói lời này hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má.
Ở Bắc Kinh, trong một biệt thự nào đó Vương Ngạn Đôn còn chưa thoát khỏi sự dồn nén gần tám tháng qua, bắt đầu từ hôm qua cho tới tận sáng hôm nay, anh ta chưa từng rời khỏi người phụ nữ này, người phụ nữ đã sớm mệt mỏi quá rồi, đôi mắt quyến rũ không thể mở ra được, mệt lắm rồi…
- Ngạn Đôn, anh có dự định gì không? Chắc không phải đi tìm con tiện nhân họ Đinh kia để báo thù chứ?
Người phụ nữ đó thở hổn hển nói.
Sau khi trận chiến vừa kết thúc, cô ta lại hỏi một câu thân thiết như vậy, cô hơi sợ Vương Ngạn Đôn lại rời khỏi cô ta lần nữa.
Vương Ngạn Đôn đầu trọc lóc trông còn nam tính hơn so với trước kia nhiều, phía dưới cằm còn có vài sợi râu ngắn càng tăng thêm vài phần chất nam tính, sự lao động cải tạo rất xứng với chiếc đầu của anh ta hoàn toàn không còn cái dáng vẻ thư sinh với chiếc quạt lông, đầu chít khăn tao nhã trước kia nữa, trái lại lại tràn đầy hơi thở dũng mãnh giang hồ. Tay của người phụ nữ kia còn đang nắm cái đó của anh ta rất chặt, trong hốc mắt còn đầy vẻ gợi tình, thỉnh thoảng lại thè lưỡi ra liếm mút nó.
Cô ta họ Ngu, tên Ngu Cơ Mỹ, cô ta là gia sư của Vương Ngạn Đôn, cô ta đã ba hai tuổi rồi, lớn hơn Vương Ngạn Đôn năm, sáu tuổi, quan hệ giữa bọn họ đã thân thiết gần mười năm nay. Còn nhớ ngày kết hôn chú rể say như chết còn Vương Ngạn Đôn động phòng thay tân lang “chơi đùa” với tân nương nửa đêm, có thể nói quan hệ giữa hai người từ sâu đậm tới nồng nàn, sau khi Vương Ngạn Đôn vào tù, cô ta đã nghĩ cách giúp anh ta ra.
Con ngươi của Vương Ngạn Đôn lướt qua bộ ngực đẫy đà của Ngu Cơ Mỹ, cô ta vẫn đẹp như vậy, vẫn tuyệt vời như vậy, từ chiếc gương nằm đối diện với giường có thể thấy trong giữa đôi chân của người phụ nữ này là một màu đen rậm rạp, ẩm ướt làm xao động bất cứ người đàn ông nào...
- Sẽ tìm ả tính sổ, ả là kẻ môi giới chủ yếu để tôi đả kích tên họ Đường, Đường Sinh ngươi chờ đấy, Vương Ngạn Đôn quay lại rồi.
- Ngạn Đôn, tên họ Đường kia thật sự là cháu ruột của cụ Đường ở núi Thanh Trúc sao?
Con mắt của Ngu Cơ Mỹ chớp chớp vài cái.
- Bây giờ khó mà nói được, tóm lại tên họ Đường đó không phải là một nhân vật tầm thường, anh đã quá xem thường hắn rồi, lần này anh sẽ không xem thường hắn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương