Cực phẩm thái tử gia
Chương 690 : Thả người trong thôn của ta ra
Cảnh tượng trước Tòa án thị trấn thị trấn rất hỗn loạn, lúc trước Đinh Hải Quân không nổi giận là cậu ta đã rất nhẫn nhịn rồi, bây giờ thì đánh đi!
- Ai à.... Cậu nói cậu là bạn bè gì chứ? Sao cậu không kéo anh ta ra? Nếu anh ta bị bắt thì làm thế nào?
Hai chị em nhà họ Lâm nói với Đường Sinh, Đường Sinh cười ha hả, căn bản không có việc của hắn, hắn bẹp bẹp nhai kẹo cao su
- Cậu đi lôi anh ta đi.
- Ái da, chị Hồng, tôi không kéo được, con trâu Quân kia một khi đã nổi điên lên, chị không để anh ta phát tiết ra thì không được…
Hai chị em Lâm gia trợn tròn mắt, người kiểu gì đây chứ? Sắp sửa xảy ra án mạng rồi, vị thanh niên bảnh bao này lại còn nhai kẹo.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Đường Sinh nhận điện thoại nơi Tòa án thị trấn náo loạn này, sau đó tắt máy rồi hô lên một tiếng về phía Trưởng thôn Đinh
- Ây, lão Quân, kiềm chế một chút đi, trong thành phố có người từ xa tới tôi phải quay về!
- Được, anh cứ đi việc anh đi, không cần quan tâm tới tôi… Mẹ kiếp, muốn giở trò lưu manh à? Để lão tử diệt đường con cháu của ông …
Trưởng thôn Đinh ngồi trên người Đại Lưu, hắn mặt đầy máu sắp ngất, chỉ một mực kêu cứu.
Lâm Tú Chi không kiềm chế được chạy tới kéo vai Đinh Hải Quân ra, rồi tát một cái vào mặt em trai
- Còn đánh nữa sao? Dừng tay lại cho tôi, điên hết cả rồi sao?
Nhìn tình hình đúng là loạn hết cả rồi, lão Bí thư chi bộ Lưu Mậu Tài ở phía sau há hốc mồm.
- Các vị dân thân yêu …. Đừng gây sức ép nữa, tôi cầu xin các vị, việc này là phạm pháp rồi đó.
Bí thư chi bộ Lưu uể oải hô.
Đinh Hải Quân vung tay Lâm Tú Chi ra quay đầu lại trừng mắt nói với Bí thư chi bộ Lưu:
- Phạm pháp cái con khỉ ấy, ông ta muốn giở trò lưu manh thì ta đây lưu manh với ông ta.
Lâm Tú Chi dùng đôi bàn tay trắng như phấn của cô đấm đấm vào lưng Đinh Hải Quân
- Điên rồi, điên rồi, anh có biết rằng anh sẽ phải ngồi tù không.
Cô khóc lóc.
- Ngồi tù à? Củ chuối thật, liều mạng để rồi ngồi tù cũng phải giúp người tốt xả giận, Chi à, đừng khóc, sợ cái gì chứ?
Lâm Tú Chi ôm cánh tay hắn, bộ ngực no đầy của cô cũng đang ôm lấy cánh tay hắn.
- Xin anh đấy, Trưởng thôn Đinh, được không?
- Rất xin lỗi, Chi à, cơn giận này ta không nuốt nổi, em xem Lý Như kìa, nếu còn muốn tạm giam Tam Đản, Ban quản lý thôn cần phải làm chủ cho họ, còn ai quan tâm tới họ chứ? Hy vọng vào tên khốn chủ tòa Lưu sao? Hắn thậm chí mong có thể bắn chết cả Lý Như. Tôi Đinh Hải Quân là Trưởng thôn của thôn Dụ Long, tôi còn là Trưởng thôn một ngày thì cần phải làm chủ cho người trong thôn một ngày, em lui ra xa một chút, được không? Không có việc của em ở đây.
- Không, không, Đinh Hải Quân, anh nghe em một lần, nghe theo em đi, em, em sẽ cưới anh…
Lâm Tú Chi cũng điên rồi.
Đây là lúc nào cô lại đưa ra đề xuất này? Đường Sinh đang định đi, nghe thấy lời của Lâm Tú Chi, liền quay đầu lại nhìn Đinh Hải Quân giơ ngón tay trỏ lên ý nói, “Được, lão Quân, cô gái ngươi thầm mến đã bị ép tới mức động lòng rồi, tên tiểu tử nhà ngươi coi như đã có chút thu hoạch rồi.”
- Chi, chúng ta không thể chỉ biết đến hạnh phúc của mình, tôi nhất định phải giúp Tam Đản và Lý Như làm chủ, em cũng chẳng chạy đi đâu được, đến lúc cưới thì sẽ cưới em.
Lâm Tú Chi trợn mắt tức giận, quay đầu sang hét em trai:
- Đông tử, ôm tên Trưởng thôn Đinh này cho chị, nhanh lên, em có nghe lời chị không?
Lâm Tú Đông cũng không phải kẻ ngốc, thấy cảnh tượng thê thảm cũng biết cần phải thu tay lại, dù sao lần này cũng là người trong thôn đã có thể xả giận, nhìn xem kìa, quan tòa cùng với bảo vệ tổng cộng là mười ba mười bốn người, tất cả đều bị đánh hạ rồi, chết thật đây chẳng phải là làm phản rồi sao, rút lui mau.
Kỳ thật trong nhà đã có người báo cảnh sát rồi, thế nhưng nhất thời cảnh sát vẫn chưa tới, Lâm Tú Đông liền kéo Đinh Hải Quân ra ngoài.
Lâm Tú Hồng định đi tới, Đường Sinh gọi cô lại:
- Hồng tỷ, ghi lại số điện thoại của tôi, có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì hãy gọi cho tôi, tôi có chuyện quan trọng cần phải đi một lát, chị có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, hồi báo cho tôi tình hình ở đây, ừm, cứ như vậy nhé…
Chiếc xe Audi liền đi mất sau đó Đinh Hải Quân cũng dẫn người dân trong thôn lên ba chiếc xe minibus, lúc cảnh sát tới chỉ còn lại mười mấy tên mặt mũi bầm dập rồi đưa tất cả vào bệnh viện. Lần này khá là lớn chuyện đây, người đứng đầu báo cáo với cục cảnh sát thị trấn, nói rằng mười mấy người dân thôn Dụ Long, đã đập phá Tòa án thị trấn, từ viện trưởng tòa án Đại Lưu cho tới người cảnh sát bảo vệ, số người bị thương lên tới hơn mười người.
Cục trưởng cục cảnh sát thị trấn trợn tròn mắt, ặc, không phải chứ? Ông ta cũng biết vụ án Vương Tam Đản đã khiến dân chúng phẫn nộ, sự việc như vậy không thể bắt người một cách bừa bãi, cần phải báo cáo với trấn ủy
- Các người tới cục cảnh sát trước đi, không cần kích động, người dân trong thôn không chạy được đâu, tôi cần đi báo cáo trước.
Chỉ có thể nói rằng cục trưởng cục cảnh sát thị trấn rất thông minh, đề cập tới chuyện động trời của người dân thì chậm một ngày để báo cáo lên cấp trên, chứ không hành động một cách hồ đồ, mù quáng.
Không nói về việc nhóm Đinh Hải Quân đã quay trở về thôn Dụ Long, mà nói về việc Nhị Thế Tổ của chúng ta đã quay về Thủ đô, ai đến chứ? Người đứng đầu tỉnh ủy Giang Trung Lê Thiên Sâm, Phó bí thư tỉnh ủy Đậu Vân Huy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hách Đông Minh, cùng nhau tới Thủ đô, bọn họ tới để tham gia hội nghị.
Cuộc họp đại biểu Đảng toàn quốc năm 2002 lần thứ tư sắp tới, đoàn đại biểu các bộ và uỷ ban trung ương, các Tỉnh ủy lũ lượt vào Thủ đô chuẩn bị tham dự đại hội.
Gần trưa, bọn họ ăn cơm tại một nhà hàng, mới liên hệ với Đường Sinh, biết rằng mấy ngày nay hắn ở trong Thủ đô nên hẹn hắn tới nói chuyện, cần phải nói sự thay đổi vận mệnh của nền kinh tế tỉnh Giang Trung, là nhờ sự quật khởi trong gần một năm nay của Cẩn Sinh và Sở Đại.
Lê Thiên Sâm đích thân gọi điện cho Đường Sinh, Đường Sinh cũng chẳng có cách nào phải đồng ý, hơn nữa ở chỗ Đinh Hải Quân cũng chẳng có chuyện gì, ai có thể làm gì anh ta? Đây là Thủ đô, mặc dù người trong khu, trong thị trấn rồi trong thôn có thể không biết gia cảnh nhà cậu ta, nhưng cậu ta không phải là thằng ngốc!
Trong nhà hàng lúc ăn cơm có nói đến một số vấn đề nhạy cảm, Lê Thiên Sâm cũng có chút khó xử
- …Tiểu Đường, công ty Cẩn Sinh quả là phát triển nhanh thật, mới chỉ hơn nửa năm tài sản đã tích lũy cơ số, đã mở rộng ra khắp mười hai thành thị ở tỉnh Giang Trung này rồi, đến hàng trăm tỷ rồi đấy. Mấy hôm trước Quốc vụ viện có gọi cho tỉnh ủy hỏi về tình hình công ty Cẩn Sinh, tôi thấy có ý chiêu an rồi …, cậu nên chuẩn bị tâm lý.
Đối với những tập đoàn có tài sản trăm tỷ, Quốc vụ viện không thể không chú ý tới, Đường Sinh cũng sớm nghĩ tới khả năng này, hơn nữa nghiệp vụ của Cẩn Sinh đề cập tới là tài chính trong khuôn khổ nội địa, trong nước mà nói là một công ty đứng thứ nhất. Điều này tương lai của Cẩn Sinh sẽ trở thành cơ quan nhà nước hoá, nếu không thì cũng nổi trội lên khiến cấp trên cũng khó xử, vì thế nhất định phải để ý.
Đường Sinh trả lời:
- Bí thư Lê, không phải đã cuối năm rồi sao? Từ từ báo cáo với cấp trên, kéo dài đến tháng tư năm sau, công ty Cẩn Sinh có thể bán với cái giá cao hơn, tôi sẽ ghi nhớ công ty Cẩn Sinh phát triển là nhờ sự quan tâm của ngài, làm phiền ngài rồi!
Lê Thiên Sâm cũng chỉ biết cười gượng, còn có thể nói gì đây? Tên tiểu tử này cũng thật là giảo hoạt, Đậu Vân Huy và Hách Đông Minh cũng chỉ biết cười trừ.
Sau bữa cơm bọn họ còn ngồi lại nói chuyện một lúc, mọi người đều khen Đường Sinh tài giỏi, vấn đề gì cũng rất lợi hại, làm việc gì cũng tốt.
Khoảng hai giờ, Lâm Tú Hồng gọi điện cho Đường Sinh:
- Không xong rồi, Trưởng thôn Đinh lại tới Tòa án khu rồi.
Hix, tên này lại muốn tới Tòa án khu đánh người rồi
- Ừ, ừ, tôi biết rồi, một lát nữa tôi sẽ tới…
Đường Sinh và Lê, Đậu, Hách ba người chia tay nhau, lên chiếc xe Audi liền gọi cho Quân Lão Ngũ
- Lão Ngũ à, lão Quân đang tới Tòa án khu đập phá, cậu gọi người của cậu tập trung lại, chúng ta phải đi cổ vũ cho lão Quân, ừ, bây giờ!
Ở phía nam thành phố khu Nam Hưng bên trong Tòa án khu đã náo loạn, ba chiếc minibus, ba bốn chục người dân thôn Dụ Long theo sự dẫn dắt của Trưởng thôn tiến vào Tòa án khu hò hét ầm ĩ sau đó có tên phó viện trưởng nào đó ra giải thích, Đinh Hải Quân đứng ngoài hét lên:
- Quân chó má ăn bao nhiêu tiền của Đại Lưu thị trấn Hoàng Liễu? Ngươi lại có thể để lương tâm bị chó ăn mà bác bỏ đơn kháng kiện của Vương Tam Đản, ngươi có giỏi thì ra đây cho ông xem, ông đập chết ngươi…
Chưa từng thấy Đinh Hải Quân ghê gớm như vậy bao giờ, những người đi theo cậu ta cũng thấy hoảng sợ.
Tòa án khu không giống như Tòa án thị trấn, bảo vệ nơi này có đến mấy chục người, trong tay đều có côn sắt, luôn sẵn sàng nghênh chiến, không keo kiệt như Tòa án thị trấn, muốn đập nơi đó cũng đâu có dễ, thế nhưng đối với kẻ to mồm quát phó viện trưởng như Đinh Hải Quân, bọn họ cũng chẳng ngay lập tức ra tay, vì sao? Bởi vì vụ án Vương Tam Đản gây chấn động không nhỏ, bọn họ cũng chẳng mù mắt đều bất bình thay Vương Tam Đản, đám bảo vệ này cũng là con của dân chúng, lúc này mặt lạnh lùng, thực ra cũng muốn Đinh Hải Quân có thể làm loạn hơn.
Phó viện trưởng cũng xuống thật, ông ta không sợ, Tòa án khu có khả năng chống cự lại sự gây rối của thôn dân, ông ta liền đứng ra nói, ông ta cho rằng Đinh Hải Quân không dám làm gì mình, vì thế còn dám đứng gần Đinh Hải Quân, nói hai câu liền bị ăn một cú đấm từ Đinh Hải Quân.
- Đi mẹ mày ấy, ông giảng một đống đạo lý cho lão tử mà lại bác bỏ đơn kháng án ư? Lương tâm của ông để chó ăn mất sao?
Oang, hiện trường bùng nổ, trong trường hợp trận địa luôn sẵn sàng nghênh đón như vậy, Đinh Hải Quân lại dám đánh người, đám bảo vệ xông lên định cưỡng chế, Đinh Hải Quân cũng chẳng khách khí, gặp người nào đánh người ấy. Lúc đó cảnh tượng mới thực sự hỗn loạn, bên ngoài cửa tòa án cũng loạn cả lên, mọi người đến xem càng đông, cảm giác như vụ lộn xộn còn diễn ra đến tận ngoài đường, mấy người dân trai tráng như Lý Binh cũng ra tay cùng Đinh Hải Quân.
Lâm Tú Chi, Lâm Tú Hồng chân mềm nhũn, cả hai bị dọa đến phát khóc, Lý Như càng đờ đẫn hơn, chuyện này thành ra thế nào rồi đây? Phó chủ tịch thị trấn Vương Mỹ Hoa vội vàng tới thiếu chút nữa cũng ngất xỉu, con trai của mình Lăng Đầu Đông cũng đánh người cùng Đinh Hải Quân, đánh bảo vệ của tòa án.
Cũng chẳng biết là do ai báo cảnh sát, mấy chiếc xe cảnh sát gào thét tới, khu Nam Hưng Phó chủ tịch quận kiêm Trưởng phòng Công an quận đích thân tới, đám cảnh sát nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe xông vào, Lâm Tú Đông và mấy người khác đã bị bao vây, lúc này Lâm Tú Đông và mấy người khác đã bị còng lại.
Nhưng Đinh Hải Quân lại không bị vậy, thực ra cậu ta đánh nhau cũng sắp hết sức rồi, dùng nốt chút sức lực cuối, đánh một quyền vào mặt tên cảnh sát:
- Cút ngay… Trong thành phố này, không ai dám động vào Đinh Hải Quân, cục trưởng khu Nam Hưng Lý Vạn Đào đâu, gọi ra đây cho ta, bảo người của ông lui lại cho tôi…
Đinh Hải Quân như con hổ điên, chẳng biết từ lúc nào đã đoạt lấy chiếc côn cảnh sát, đập loạn xạ.
Hắn vừa xưng danh, người bình thường không biết Đinh Hải Quân là ai, nhưng bất cứ ai trong hệ thống công an bậc một đều biết đại danh vị thiếu gia này, Đinh gia lão nhị Đinh Hán Trung là Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an, bọn họ đều rất rõ, Đinh Hải Quân, ao dám động vào chứ?
Rầm một cái, đám cảnh sát liền lui bước, thật chẳng ai dám cản cậu ta, Đinh Hải Quân cầm chiếc côn cảnh sát chỉ về phía Lý Vạn Đào.
Lý Vạn Đào cũng sớm nhìn ra vị thiếu gia này, chẳng biết làm gì ngoài việc cười gượng gạo, ai dám dây vào vị thiếu gia hoàng tráng này?
- Lý Vạn Đào, thả người dân trong thôn của tôi ra, chúng tôi đến là để đánh tên quan chó má ăn hối lộ làm trái pháp luật, không có việc của công an các anh? Anh có thả không? Không thả, tôi đây sẽ đập xe của anh…
Đinh Hải Quân quen biết với Lý Vạn Đào, cục trưởng Lý vẫn đi chúc tết chú hai cậu ta.
Trước mắt bao người Lý Vạn Đào cũng thấy khó xử, lúc này, âm thanh từ những chiếc loa vang lên trên phố, Đường Sinh lái chiếc Audi dẫn theo một loạt chiếc Audi khác tới, đoàn xe dài tới mức không nhìn thấy đuôi, phải có đến mấy chục chiếc Audi?
Đám người trên đường mở to mắt ra nhìn, bên đường mấy chục chiếc xe Audi đỗ lại gây tắc nghẽn, Đường Sinh dẫn đầu xuống xe, một loạt những chiếc Audi nhảy xuống hơn trăm thanh niên trai tráng, Đường Sinh cười nói:
- Chúng tôi tới cổ vũ cho Đinh Hải Quân!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương