Cực phẩm thái tử gia
Chương 687 : Cuộc vui ban đêm giữa đường sinh và trưởng thôn đinh
Ở thôn Dụ Long, Lâm Gia cũng chẳng phải là nhà quyền thế gì, hiện giờ không phải vẫn chỉ làm nghề nông hay sao? Khoa học kĩ thuật đã khiến đồng bộ hóa, từ hai năm trước Lâm gia đã bắt đầu phát triển, năm ngoái thu hoạch của họ không ít, ít nhất cũng phải gần ba trăm ngàn tệ, trong làng này họ cũng chẳng được tính là giàu có.
Trong thôn cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, cộng vào cũng khoảng ngàn ba ngàn tư nhân khẩu, cũng là chuyện bình thường, đấy là không tính những người đi làm xa, những làng nông nghiệp dưới chân thiên tử cũng chẳng giống nhau, nhà nhà đều có điện, có mạng inte, nhà nhà đều là những nhà hai tầng.
Lâm Tú Chi và Lâm Tú Hồng là hai chị em sinh đôi, năm nay hai mươi ba tuổi, hai chị em đều tốt nghiệp đại học nông nghiệp, ở dưới có một em trai, Lâm Tú Đông, hai mươi mốt tuổi, học xong cấp ba thì ở nhà phụ giúp cha trồng trọt, thân hình khá là cường tráng, to khỏe như trâu, rắn chắc nhưng có phần thô kệch, vừa nhìn đã thấy khoẻ mạnh giống hệt cha gã, còn hai chị gái lại có nét phảng phất như sen mới nở.
Bà Lâm là mĩ nhân gần xa biết đến, những cô con gái do bà sinh ra lại có thể kém sắc sao? Con trai giống bố, con gái giống mẹ, cũng là theo gien.
Đừng nói là thôn Dụ Long, ngay cả cả thị trấn Hoàng Liễu này cũng chẳng tìm được cô gái nào có vẻ đẹp mơn mởn chín mọng như hai chị em nhà này, chẳng trách trưởng thôn Đinh vừa đến thôn Dụ Long này đã yêu mến rồi, chẳng phải là cậu ta yêu cái thôn quê chất phác này, mà là yêu vẻ đẹp thuần hậu của các cô thôn nữ.
Thực ra, hai chị em họ Lâm cũng chẳng phải các cô thôn nữ quê mùa, cuộc sống của các cô an nhàn không giống với đám đông, các cô hiểu biết, không thích những người cũng như những việc phù phiếm, bọn họ là những người có trình độ văn hóa, bác Lâm còn là cán bộ chính phủ ở thị trấn, việc giáo dục con cái cũng có phần khác so với các gia đình khác.
Vợ bác Lâm – Vương Mỹ Hoa mới bốn mươi sáu tuổi, đang đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thị trấn Hoàng Liễu, là cán bộ cấp cục, như vậy, Lâm gia cũng có thể được coi là một nhà tiểu quan gia. Bác gái Lâm một lòng vì dân hành sự, tác phong giản dị, kiên định, không tham ô, vị nữ quan một lòng vì dân, nổi tiếng ở thị trấn.
Lại nói đến tên Đinh Hải Quân cậu ta là cấp dưới của bác Lâm, mà lại dám quấy nhiễu khuê nữ nhà người ta, tên tiểu tử này đúng là gan to. Đương nhiên rồi, cũng chẳng cần xem xét việc cậu ta có gì hơn người không? Ở trong thành phố, có cô gái nào mà cậu ta không dám quấy nhiễu chứ? Cậu ta đúng là coi trời bằng vung mà.
Hiện giờ không phải là học cái hay rồi sao? Chịu bị đánh không phải là học Đường Sinh khiêm tốn à, Đường Sinh cũng đã dạy cho cậu ta một bài học, ích lợi của việc khiêm tốn là những thu hoạch không tưởng, cần ra tay mới ra tay, bình thường cần phải giả bộ làm người tốt, bình thường không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì quỷ thần cũng phải kinh ngạc.
Ở đây thì không, Đinh Hải Quân đành nhẫn nhịn chịu đựng chờ cái ngày quỷ thần cũng phải kinh ngạc kia, trong thời gian đó đánh cắp trái tim của Lâm Tú Chi.
Lúc này anh ta trở về Ban quản lý thôn, bảo Vương Tam Đản tên gác cửa mở rộng cửa, nói một lát nữa có bạn lái xe tới.
Ban đêm ủy viên thôn chỉ có hắn trưởng thôn với Vương Tam Đản kẻ gác cửa, cái tên này là con một nhà nghèo trong thôn, thành thật, trung hậu, không có lý tưởng lớn, chỉ là đi làm kiếm miếng cơm, lấy một người vợ cũng thuộc dạng giản dị thành thật, cùng hắn cam chịu cảnh nghèo khổ.
Từ lúc Đinh Hải Quân tới chỗ này quan hệ của cậu ta và Vương Tam Đản rất tốt, từ trước tới nay đi đâu cũng là do anh ta dẫn đi, ban đêm thì để anh ta gác cửa.
Người thật thà ai mà chẳng thích, ngày trước Đinh Hải Quân không tiếp xúc với những người nông dân cấp thấp quá thật thà, trong lòng hắn coi thường những người nghèo giãy dụa ở lớp dưới, nhưng từ lúc tiếp xúc với Vương Tam Đản quan điểm của cậu ta đã bắt đầu có sự chuyển biến, cậu ta phát hiện ra những người nông dân thật đáng yêu.
- Trưởng thôn, người bạn nào của ngài vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn đến thăm ngài? Chắc là rất thân đây?
Vương Tam Đản cười một cách cộc lốc nói.
- Đúng thế, là một người anh em thân thiết, Tam Đản, gọi vợ cậu tới đây, không phải bình thường cô ấy vẫn bán thịt nướng trong thôn sao? Hôm nay phục vụ cho tôi và người anh em của tôi, mất bao nhiêu tiền tôi đưa lại cho cậu, cậu cũng tới ăn cùng, hôm nay tôi cao hứng chúng ta uống nhiều một chút!
- Được, trưởng thôn, vậy chờ một chút, tôi về nhà gọi vợ tới…
Tam Đản chạy nhanh đi…
Lúc ra khỏi cổng, thì gặp hai chị em nhà họ Lâm
- Hai chị em xinh đẹp, hai người tới đây làm gì? Trưởng thôn chưa ngủ, có chuyện gì sao?
- Anh Tam Đản, chúng tôi đến đây để xem, anh vội vàng hấp tấp làm cái gì?
Hai chị em Tú Hồng đều có thiện cảm với Tam Đản.
Trong thôn Tam Đản là người có duyên nhất, ai bảo làm gì cũng hoàn thành, từ trước tới nay không hề toan tính tới việc có nhận được thù lao hay không, là một người tốt vừa chân chất thật thà lại đáng yêu.
- Trưởng thôn có bạn tới, bảo tôi gọi vợ tới nấu nướng, hai cô vào đi, tôi về nhà gọi người…
Tam Đản chạy nhưng chớp thoáng một cái đã không thấy bóng dáng nữa, Lâm Tú Hồng bĩu môi một cái:
- Đồ trưởng thôn thối, chỉ biết bóc lột người khác, bạn của ngươi tới thì việc gì người khác phải vội vàng? Điểm này là Đinh trưởng thôn không tốt.
Lâm Tú Hồng bĩu môi, thấy bất bình thay cho Tam Đản, chị của cô Lâm Tú Chi cũng hừ một tiếng.
Trong phòng khách của ban quản lý thôn, Đinh Hải Quân đang mở chiếc bàn ra, đặt chỗ đồ ăn ấy xuống, hai bình rượu xái (rượu nước hai), một ít củ lạc, nửa cân đầu lợn, còn có một hộp thuốc lá, trong thôn này đây có thể coi là sống một cuộc sống bình dị, khiêm tốn mà, không sa đoạ là phải uống rượu xái.
Vừa ngẩng đầu lên, ai da hai mỹ nữ, Đinh Hải Quân nuốt nước bọt, nhờ quần áo có thể phân biệt ai là chị ai là em.
Hắn lại ngoảnh về đằng sau xem xét, rồi mới cười nói:
- Làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ tưởng hai người gọi cả Lăng Đầu Đông tới đây…
Có lẽ hắn sợ Lâm Tú Đông cũng tới cùng các chị.
- Cùng tới đây uống một chút nào, Tú Hồng, tôi giới thiệu cho cô người anh em của tôi, đẹp trai cực kì!
- Tôi khinh … thể loại bạn bè hư hỏng của anh, không phải lại giống anh sao? Nhìn thấy mỹ nữ lại không nhìn chằm chằm vào mông ngực của người ta …
Đinh Hải Quân xấu hổ liếc sang phía Tú Chi người đang lườm hắn
- Nói như vậy là thế nào chứ? Các cô gái xinh đẹp, có nhìn thì cũng chẳng phạm pháp, cô và chị cô đều là những đại mĩ nhân, không để người ta nhìn thì làm sao biết là đại mĩ nhân chứ? Nếu như các cô sợ người khác nhìn, sao lại mặc thể loại quần bó sát khoe mông vậy chứ? Mặc một cái bao tải là được rồi? Sẽ chẳng thấy cái gì cả … Ai ai, buông ra, để cho trưởng thôn này một chút sĩ diện được không?
Tú Chi với lấy chai rượu trên bàn, chuẩn bị đập
- Trưởng thôn Đinh, đừng tưởng rằng chúng tôi không dám xử lý anh…
- Dám dám dám, chị à, tôi sai rồi, được chưa? Tôi không trêu chọc được con gái của Phó chủ tịch thị trấn Vương, tôi rót rượu cho hai chị để đền tội.
- Tôi chẳng thèm!
Tú Chi cũng chỉ dọa hắn, còn tên Đinh Hải Quân này, chẳng biết lấy một chút đĩnh đạc, nhưng trong khoảng thời gian này ở thôn hắn cũng cố gắng làm những điều tốt, nói tóm lại cũng rất quan tâm tới cuộc sống của quần chúng, chỉ có điều là thích nhìn chằm chằm vào những cô gái đẹp…
Tú Hồng ném những hạt lạc vào miệng ngồi trên ghế
- Này, trưởng thôn Đinh vừa mới tới chỗ Trương quả phụ mua đấy à?
- Ừ, phải… Nhưng tôi không dễ bị cô ta lừa đâu, là một cán bộ cơ sở của Đảng, không thể tùy tiện để một quả phụ quyến rũ được.
Phì, hai chị em bật cười, Tú Chi lườm hắn một cái, rồi ngồi xuống nói:
- Tôi thấy Trương quả phụ cũng được đấy, cho anh xem ra cũng hợp đấy?
Đinh Hải Quân trừng mắt
- Cô nói gì vậy? Cô ta ba mấy tuổi rồi, tôi mới bao nhiêu? Hai mươi sáu, có phải là tôi thiệt không?
- Được mà, tôi thấy Trương quả phụ hợp với anh đấy chứ, ba mấy thì sao nào? Đủ sương gió, có kinh nghiệm, đúng không?
- Củ chuối thật, theo như cô nói càng già kinh nghiệm càng phong phú đúng không? Nếu tôi lấy người năm mươi tuổi thì sao?
Đinh Hải Quân nghiến răng nghiến lợi.
Tú Hồng đấm nhẹ vào chị cười nghiêng ngả
- Chị, chị đừng trêu trưởng thôn Đinh nữa, cẩn thận anh ấy lại cho cha mình ăn đế giày đấy.
- Anh ta dám? Chị sẽ đập tan cái Ban quản lý thôn này!
Tú Chi liền lấy một miếng đầu heo đưa vào miệng
- Ừm, mùi vị cũng được, Trương quả phụ đúng là người biết thưởng thức cuộc sống, nhìn miếng thịt luộc xem, thơm cay mềm, ôi, trưởng thôn à, tám phần là cô ta không lấy tiền của anh?
Ặc, chuyện này cũng biết sao? Đinh Hải Quân nhíu đôi lông mày rậm
- Cô ta không lấy là chuyện của cô ta, tôi vẫn phải đưa, tôi không thể để người ta bàn tán, Chi à, tôi biết là cô ghen, tới cửa hàng của Trương quả phụ mua đồ tôi cũng chẳng thấy vui, lần sau tôi không đi nữa được không? Đừng có nói đến cô ta nữa.
Tú Hồng lại ngồi cười, khỏi phải nói tên trưởng thôn Đinh này cũng thật lợi hại, trêu chọc người khác từng trận từng trận một, xem nào, chị của cô đỏ mặt rồi.
Quả thực Tú Chi đỏ mặt, trừng mắt lên
- Khinh… Tôi mà lại ghen? Tôi không phải ghen, anh cũng chẳng cần xem xét đạo đức của mình?
Đinh Hải Quân định mở miệng nói, thì điện thoại vang lên vội hướng sang phía các cô ra hiệu bằng tay rồi nhận điện thoại
- … Ừ, đúng, đúng rồi, cứ vào thẳng thôn đi, bên phải cổng thôn chính là Ban quản lý thôn hùng vĩ đồ sộ đó, cửa mở đó, cậu cứ đi thẳng xe vào trong, ừ!
Đến lúc này hai chị em lại trừng mắt lên, suýt chút nữa nôn ra, cái cổng của Ban quản lý thôn của thôn Dụ Long này mà gọi là hùng vĩ đồ sộ sao? Vậy thì Thiên An Môn là cái gì? Thế nhưng đối với Đinh Hải Quân tên hài hước này thì là vậy, con người này đúng là có chút điểm đáng yêu, nhưng không thể nào điều chỉnh được.
Thử một ngày đĩnh đạc xem, cứ nói đến chuyện chính sự xem hắn lại chẳng có chủ ý gì, vò đầu bứt tai, giống như lúc lâm nguy.
Không lâu sau, Đường Sinh lái chiếc xe Audi đi vào, là biển hiệu của Audi, danh sách Thanh Trúc Sơn, nhưng cũng chẳng mấy người nhận ra.
Chỉ tới lúc cậu chàng đẹp trai này bước vào đại sảnh của ủy ban, mắt hai chị em họ Lâm mới sáng lên, ôi, qủa thật là đẹp trai.
- Sáng mắt lên rồi chứ? Vừa rồi tôi nói cái gì? Đồng chí Tú Hồng có thể có những ảo tưởng, còn Tú Chi, cô không được nghĩ linh tinh, cô là hoa đã có chủ.
Đinh Hải Quân lại trêu chọc, hai chị em họ Lâm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất phóng khoáng đáp lại cậu ta một câu.
- Làm sao nào? Chúng tôi nhìn những anh đẹp trai thì không được à? Liên quan gì đến anh à? Chị của tôi thích nhìn
Tú Hồng bật cười.
Tú Chi đối đáp
- Anh ít đổ dầu vào não thôi, hoa có chủ cũng không phải là anh, tôi coi thường anh.
Đường Sinh vừa vào đã thấy hai chị em sinh đôi, trong lòng thầm khen, liền hiểu ra tại sao Đinh Hải Quân nói yêu nơi này rồi, rõ ràng là yêu một trong hai cô này rồi? Sinh đôi à, yêu một người là đủ rồi, hai người như nhau, hà!
- Lão Quân à, tôi đã thực sự cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cậu dành cho nông thôn rồi, tuyệt đại giai nhân đều làm tổ ở đây, tôi cũng yêu!
Với lời khen đó, hai chị em họ Lâm đỏ mặt, trong lòng thầm khen Đường Sinh thật biết nói chuyện, hai cô đều khẽ cười.
- Hà… Thật à? Tôi chỉ nói khoác thôi, cô chị thuộc về tôi, cô em cậu có thể suy nghĩ, có phúc cùng hưởng!
Hai cô gái nhìn Đinh Hải Quân với ánh mắt có thể giết người, Đường Sinh liền đáp lại:
- Nửa đêm cậu còn đeo kính râm làm gì?
Đinh Hải Quân bỏ kính xuống
- Xem này, theo đuổi mĩ nhân và phải trả cái giá thê thảm này đó, thử nghĩ xem Đinh Hải Quân tôi anh hùng một đời, thế nhưng từng vì một cô gái mà bị đánh thành một cái đầu heo như thế này? Tục ngữ nói chẳng sai, sinh mạng đáng quí, cái giá của tình yêu lại càng đắt, vì Tú Chi mà tôi bị đánh!
- Hừ … lại nói linh tinh rồi, tôi gọi em trai tôi tới đánh cậu một trận nữa nhé
Tú Chi lườm hắn một cách hung hăng, hơi ngượng ngùng.
`Đường Sinh thấy trong mắt cô, mặc dù không có tình ý với Đinh Hải Quân nhưng không hề có ý ghét cậu ta.
Còn Tú Hồng đang rụt rè đánh giá hắn, hắn cười một cái rộng lượng đưa tay ra
- Tôi là Đường Sinh, quí danh của cô?
Trong mắt Lâm Tú Hồng Đường Sinh cao lớn, anh tuấn, đẹp trai nói chung là rối tinh rối mù, đó là ấn tượng về vẻ ngoài, nhưng với việc hắn tỏ ra hơi thô lỗ, thì cô không thích lắm, cô nào biết rằng Đường Sinh không chuẩn bị phát sinh gì đó với cô, vì thế tùy hứng mà nói, căn bản không để trong lòng.
Đường Sinh là như vậy, người đẹp bên cạnh nhiều rồi, lúc bắt đầu thì chẳng chuẩn bị cho việc nảy sinh cái gì, về sau thì khó thể nói.
Hai bên coi như quen biết rồi, ngồi xuống nói chuyện, không khí càng hòa hợp hơn, đột nhiên có người chạy vào hô:
- Trưởng thôn, Tam Đản giết người rồi.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương