Cực phẩm thái tử gia
Chương 677 : Dám làm nhục người thi hành pháp luật sao?
Nóng giận nổi lên, theo tiếng gầm lên của lão Tứ, vài tên bảo vệ đã sắn tay áo chuẩn bị ra tay, nơi này vốn là đại sảnh thông với đường, người ra vào cũng không ít lập tức thu hút ánh mắt của một số người, thậm chí còn lan cả đến những người trong phòng bên cạnh.
Thời gian này Triều gia rất khiêm tốn cũng rất uất ức, người nhà họ Triều cũng ôm một cục tức trong long cho đến bây giờ tình thế cũng được chuyển biến, Thanh Cương trở thành công ty con của Tổng công ty tàu thuỷ Trung Quốc và cổ đông của Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Trung Quốc. Nói một cách khác là vốn của họ bây giờ cũng khá hoành tráng vì tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Tuy nhiên vận xui của nhà họ Triều dường như chưa hoàn toàn kết thúc, nếu không tại sao luôn đụng vào những chỗ cứng rắn chứ? Vận mệnh thay đổi khó mà nói được.
Hoa Anh Tú không muốn đem chuyện ồn ào quá lớn, tính tình của Đường Sinh cô biết rất rõ, nếu hắn mà tức lên rất có thể đánh cho ngươi thành đầu heo luôn.
Trông thấy các nhân viên bảo vệ dưới sự ra lệnh của Triều lão Tứ đang muốn ra tay, cô liền tiến lên một bước chắn trước người Đường Sinh tay giơ ra chiếc thẻ cảnh sát:
- Các cậu định làm gì? Tôi là cảnh sát…
Giấy chứng nhận có quốc huy trong tay cô thật sự rất có tác dụng uy hiếp nhất định đối với các nhân viên an ninh.
- Cảnh sát là cái quái gì, cảnh sát thì có thể ở đây lên mặt sao? Cô cũng không đi mà hỏi xem Triều Công Thông tôi đây là làm cái gì?
Triều lão Tứ vô cùng tức giận, hôm nay y muốn khoe khoang xả giận nên đối với cảnh sát cũng không nể mặt, tay duỗi ra chụp lấy giấy căn cứ của Hoa Anh Tú ném lên mặt đất, trừng mắt nói:
- Mấy người các cậu đem tên nhóc con kia ném ra ngoài cho tôi, dám đến hội trường của Ngân Loan thương hội này gây chuyện à?
Hoa Anh Tú lửa giận bốc cao ba mét nhưng cô lại để lộ ra thân phận của mình rồi nên chỉ có thể nhẫn nhịn, Tuy nhiên Đường Sinh lại không đành lòng, hắn đẩy Hoa Anh Tú sang một bên rồi tung ra một đạp:
- Mẹ mày này…Mày là cái thá gì chứ? Ngay cả cảnh sát mà cũng dám đùa giỡn? Mày mù mắt rồi à?
Triều lão tứ bị trúng ngay một đạp vào bụng, gào lên một tiếng, dáng người nhỏ bé kia của y quả thật không chịu nổi một cú này bị ngã văng ra ngoài. Hoa Anh Tú trợn mắt, trời ơi, tiểu ông nội của tôi ơi, cậu đánh linh tinh gì vậy chứ, nơi này có rất nhiều lãnh đạo chuyện này biết giải quyết thế nào đây?
Một đá này của Đường Sinh khiến mấy tên bảo vệ xung quanh không dám lộn xộn nữa, Đường Sinh lại bước lại gần y, xoay người nhặt lên giấy chứng nhận của Anh Tú:
- Khinh thường người thi hành pháp luật? Mẹ mày dám nói cảnh sát không là cái thá gì à? Vậy Triều Công Thông mày không bằng một sợi lông mao, mày chỉ là một cục phân chó thôi …
- Chuyện gì vậy? Đang làm cái gì?
Đột nhiên từ đại sảnh có vài người đi ra, mặc quần áo thường phục, tên cầm đầu giơ ra giấy chứng nhận
- Tôi là cục an ninh trật tự của thành phố, người này bị làm sao vậy? Ai đánh vậy?
Tên cầm đầu vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang, mắt nhìn chằm chằm Đường Sinh không thiện cảm lắm.
Hoa Anh Tú trả lời:
- Ồ…Anh là người của cục an ninh thành phố? Anh tới thật đúng lúc, khi tôi đưa giấy chứng nhận ra thì bị người này chụp lấy ném lên mặt đất, sau đó còn mắng chửi cảnh sát không là cái thá gì, người thi hành pháp luật như chúng ta chẳng lẽ lại để cho tên lưu manh này làm nhục sao?
Người nọ nhận lấy giấy chứng nhận của Hoa Anh Tú, vừa nhìn thì thấy, ai… Phòng chống khủng bố chống bạo loạn của cục, còn là phó chủ nhiệm phòng, ánh mắt của y cứng lại, liếc mắt một cái về phía Triều lão tứ đang đứng lên, trong bụng nghĩ người nhà họ Triều các ngươi cũng thật to gan nha, tại nơi công cộng như vậy mà cũng dám hung hăng càn quấy?
Việc này khó giải quyết đây, hiện tại nhà họ Triều cũng không phải là quá kém, nhóm cảnh sát nhỏ bé như y không thể đắc tội người ta, mặc dùng trong lòng bọn họ đối với người nhà họ Triều có thái độ, bên này thì là tỉnh, cả hai bên đều không thể đắc tội được:
- Nếu không có chuyện gì thì giải tán đi, đừng gây nhiễu loạn cho hội nghị.
Giảng hòa là tốt nhất còn làm gì khác được chứ? Triều lão tứ kêu gào ầm ĩ, nước mắt đã sớm chảy ra, mặt y tái nhạt, lục phủ ngũ tạng dường như đảo lộn hết cả lên:
- Các cậu bắt hắn đi, hắn đánh người mà các cậu lại không xử lý? Tôi sẽ tố cáo các công xử lý bất công, tôi…
- Mẹ kiếp, mày giờ còn có mặt mũi đi cầu cứu cảnh sát à? Không phải lúc nãy vừa chửi cảnh sát sao?
Đường Sinh tiếp tục vạch trần y.
Hoa Anh Tú đương nhiên nhận thấy mấy vị cảnh sát này không muốn chuyện to ra, liền kéo Đường Sinh nói:
- Thôi đi, y không đáng làm mình bực mình.
Đường Sinh so với lão Triều này lại càng hung hăng càn quấy hơn, hắn khinh thường hướng y giơ ngón tay giữa lên:
- Ra vẻ lợi hại à, lần này thiếu gia ta tha cho đấy nhá…
Hắn bày ra bộ dáng một tên kiêu ngạo ăn chơi trác táng sau đó nắm tay Hoa Anh Tú xoay người bước đi, Triều lão tứ tức đến lệch cả mũi:
- Này, này, các cậu định cứ thế mặc kệ à?
Y còn hướng sang mấy người mặc thường phục kia kêo gào, tên cầm đầu tiến lên nói:
- Thôi đi, anh Tứ, người ta là thuộc Sở công an Tỉnh, anh lại dám đem giấy chứng nhận của họ vứt trên mặt đất, tôi làm sao mà quản được? Bắt anh sao? Hai ngày nay Sở công an Tỉnh đang xuống thị sát ở đây, không phải là anh không biết chứ? Nhịn một chút đi, chúng tôi cũng có nhiệm vụ bên trong còn có lãnh đạo thành phố, không nên làm ồn nữa.
Sau khi nói xong người này vung tay lên ra hiệu cho những người mặc thường phục khác xoay người đi vào trong, bọn họ không nể mặt Triều lão tứ chút nào.
Xung quanh một đống người đang chăm chú nhìn còn nhỏ giọng bình luận, Triều lão tứ làm sao còn có mặt mũi mà tiến vào hội trường nữa chứ? Bộ dạng lếch thếch, bộ comle nhạt màu còn in một dấu chân cực lớn, như thế này làm sao gặp mặt mọi người? ….Triều lão tứ cũng xoay người đi ra ngoài, ông đây không để mày yên đâu.
Chuyện này rất nhanh đã truyền vào hội trường, anh em nhà họ Triều cũng được nghe người phụ trách báo cáo, Triều Công Nguyên sắc mặt trầm xuống, y vốn đã rất uất ức bởi lời phát biểu của Đào Hải Vân đem hạng mục mang lại lợi ích cao nhất thuộc sở hữu đã lâu của Thanh Cương đoạt đi, giờ lại nghe chuyện xấu của lão tứ tại đại sảnh, nhà họ Triều mặt mũi để đi đâu chứ?
- ….Chú ba, chú đi hỏi chú tư xem đã xảy ra chuyện gì? Thực nhiều chuyện đau đầu.
Triều lão tam đi ra phía sau gọi điện thoại cho lão tứ, sau đó tìm được y đang ngồi xổm buồn bực ở đài phun nước bên cạnh ao ngay tại hội quán Ngân Loan, nhìn thấy y vẻ mặt xanh mét ánh mắt đầy vẻ thù hận:
- Chú Tư, chú làm cái gì thế tình hình Thanh Cương vừa có chút chuyển biến tốt đẹp, chú lại gây nên chuyện xấu? Chú thấy người ta cười nhạo chúng ta còn chưa đủ sao? Tại thành phố này đã có rất nhiều cán bộ chê cười chúng ta, chú hiểu không? Đào Hải Vân coi như là kẻ phản bội, hôm nay đã mang lợi ích của chúng ta ra bán đứng…Mẹ nó, còn dám nói là con rể nhà họ Triều?
Lão tam đem chuyện các lãnh đạo tại thương hội nói qua một chút, Triều lão tứ cũng trợn tròn mắt, càng thêm tức điên:
- Mẹ kiếp, Tên họ Đào muốn làm gì? Ăn của nhà họ Triều còn ít sao? Không phải dựa vào nhà họ Triều y làm sao mà lên được? Nay dám ăn cây táo, rào cây sung? Để em đi hỏi y…
- Thôi được rồi, chú quản tốt chính mình đi, anh cả không bảo chú đi gây chuyện mù quáng, hiện tại tình thế rất tế nhị, không thể gây chuyện được.
- Anh ba, em nuốt không trôi cục tức này, trước đây cảnh sát ở các cục của Thanh Thị này có người nào mà dám không nghe chúng ta? Giờ thì sao? Em bị người ta đạp bọn chúng lại làm như không thấy? Cái tên Trần Vượng Đông và Vương Bát Đán chính là lũ sói mắt trắng, khi Bạch Bí thư còn đương chức, y đối với em lúc nào cũng tươi cười đon đả bộ dáng vô cùng khách sáo lễ độ, bây giờ thì sao? Còn không thừa nhận em nữa chứ?
Lão Tam cũng thở dài:
- Chú Tư à, trước khác nay khác, sức ảnh hưởng của nhà họ Bạch và nhà họ Triều đã là quá khứ rồi, có khi nửa năm nữa, mọi người đều sẽ quên hết chúng ta, trong chốn quan trường mà mất đi chỗ dựa mạnh mẽ, vững chắc thì vĩnh viễn đừng mong người khác chú ý tới mình dù chỉ một con mắt.
Lúc này một chiếc xe việt dã của cảnh sát tiến lại đây, Đường Sinh lái xe, tại đài phun nước bên cạnh ao giẫm phanh xe, hạ cửa kính xe xuống còn nhấn cả còi xe:
- Này…xin chào anh phân chó, có muốn lại đây đập mục nát xe của tôi không? Thực sự tôi rất sợ anh đấy nha…
Đây quả thực ra muốn khiêu khích, Triều lão tứ liền đứng lên nhưng ánh mắt của y lại vô thần, Triều lão tam vội kéo y lại.
-Tiểu tử, mày cũng to gan lắm, cứ chờ đấy Triều lão tứ tao nhất định sẽ đáp trả, mày có dám để lại tên hay không?
- Phì, tao nhổ vào, mày tỉnh mộng lại đi, Kê ca mất tích rồi, mày có biết y đi đâu không? Có muốn đến chơi với y không?
Lời nói này giống như quả bom nổ ầm trong đầu Triều lão tứ, y cứng họng, trên trán còn có giọt mồ hôi chảy xuống, từ sau khi Kê ca mất tích y không liên lạc lại được với người này, điện thoại luôn trong trạng thái không liên lạc được, quái.
Hiện tại xem ra tên này đã rơi vào lưới pháp luật, chỉ có điều không được công khai mà thôi, nghĩ đến đây trong lòng Triều lão tứ sợ run lên.
Đứng bên cạnh trông thấy sắc mặt của lão tứ, lão tam liền hiểu y và tên Kê ca này có mối quan hệ rất đặc biệt, có một số việc cũng tránh không thoát khỏi nghi ngờ.
- Triều lão tứ đúng không? Nếu tôi muốn xử lý anh thì cũng chỉ như so với việc giết con kiến thôi, thiếu gia tôi đây rất nhân đức đấy?
Triều lão tứ thật sự sợ đến phát run, Triều lão tam sau khi xem xét trái phải, liền bước nhanh đến bên cạnh xe:
- Cậu bạn này, có chuyện gì từ từ nói, lão tứ cũng đã hiểu được tội của mình rồi, tôi thay y xin lỗi cậu, cậu nếu cần gì có thể đến tìm tôi…
- Ha…Anh là thứ mấy nhà họ Triều? Mà mặc kệ anh là thứ mấy, nhớ kỹ một chút làm người đừng quá kiêu ngạo, sẽ chết người đấy.
Đường Sinh hừ một tiếng, nới lỏng phanh xe liền phóng đi, để lại hai anh em nhà họ Triều vẫn ngơ ngác đứng tại đài phun nước.
Trong hội quán, Liễu Tông Quyền, Loan Nghệ Mỹ cùng La Sắc Sắc và Chủ tịch Thành phố Vệ Đạt Côn đi vào phòng khách riêng, làm Chủ tịch thành phố đảm nhiệm công tác chủ quản kinh tế tại Thanh Thị, ông đối với Tập đoàn Sắc Hinh vô cùng hứng thú, từ lúc Sắc Hinh thu mua Đông Thái ông đã chú ý tới nó. Trưởng ban thư ký Thành phố là Trương Chính Lâm cùng đi với bọn họ, cũng rất cẩn thận quan tâm đến phản ứng của những người ở đây, sau khi hợp lại tất cả trong lòng ông cũng đã có được kết luận, Phó chủ tịch thành phố Đào ánh mắt âm trầm nhìn lại đây, Bí thư Thành ủy Mạc dường như không thèm quan tâm, nhưng Triều Công Nguyên lại chú ý..
Sau khi ngồi xuống, Vệ Đạt Côn đã phát biểu trước:
- Đầu tư căn cứ Ngân Loan chính phủ vẫn ưu tiên nhà đầu tư trong nước dù sao thì ngành công nfhiệp đóng tàu vẫn liên quan tới lĩnh vực quốc phòng để các nhà đầu tư nước ngoài tham gia vào không tiện lắm, những hạn chế về mặt chính sách cũng lớn. Tỉnh uỷ cũng có cách nhìn trên Trung ương thì không cần nói rồi, thực ra thì trong nền kinh tế của các địa phương cũng có nhiều nơi thu hút đầu tư nước ngoài, chúng ta cũng hy vọng hợp tác với các công ty có sức ảnh hưởng lớn trên thế giới chỉ có điều có một số thế chế không thể vượt qua. Giống như thể chế trước năm 1992 không cho phép quá nhiều người giàu, lúc đó ở trong nước những hộ gia đình có tài sản hơn mười triệu tệ là rất hoành tráng, họ khai phá thành thị tại các vùng duyên hải. Còn bây giờ thời đại đã phát triển một bước dài nền kinh tế thị trường hoàn toàn thay thế nền kinh tế cũ, trước đây đầu tư nước ngoài không vào được, bây giờ thì thi nhau chen trúc đầu tư vào. Trung Quốc là một thị trường lớn có hơn một tỷ người, nhất định là nơi được chú ý nhất là nơi kinh doanh có tiềm lực nhất, nước chúng ta có một tiềm lực mà không thể so sánh được, bản thân tôi hy vọng các doanh nghiệp của chúng ta có thể lên một tầng cao mới, có thể thâm nhập vào thị trường quốc tế… Thanh Thị từ trươc tới giờ vẫn có một ước nguyện đẹp đẽ là tạo ra một căn cứ đóng tàu số một trong nước và cũng luôn hướng tới mục tiêu đó để nỗ lực. Hạng mục Tây Hải Loan là hạng mục tiêu điểm lớn của Thanh Thị, Ngân Loan càng là một căn cứ đóng tàu đi đầu, tôi rất hy vọng Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh có thể mang hết nhiệt huyết của mình để cùng Thanh Thị chung tay xây dựng lên một căn cứ đóng tàu vĩ đại của Quốc gia này, xin chân thành hoan nghênh các vị.
Vệ Đạt Côn tỏ thái độ rất thấu tình đạt lý, cũng biểu đạt một loại khát vọng bức thiết của ông đối với việc Tập đoàn Sắc Hinh gia nhập vào Ngân Loan. Ông đã có nghiên cứu qua một ít tài liệu về Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh và thấy được tập đoàn này có nguồn tài chính vô cùng hung hậu, nhưng nó lại không có nhiều sản nghiệp. Ngoại trừ Đông Thái đã được thu mua, nó đang tìm kiếm một chiến lược đầu tư to lớn khác, có thể đem tập đoàn này gia nhập thì Ngân Loan thì tương lại khởi đầu của nghành công nghiệp đóng tàu sẽ không còn là mộng tưởng nữa.
- Đầu tiên, với tư cách là Đại biểu của Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh, tôi xin cảm ơn Chủ Tịch Vệ đã lựa chọn chúng tôi, tập toàn chúng tôi thực chất cũng có ý tưởng đối với khu căn cứ Ngân Loan, nhưng bản thân Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh còn có chỗ thiếu hụt, ngoại trừ tài chính hùng hậu ra, những cái khác chúng tôi còn thiếu rất nhiều.
La Sắc Sắc nói như vậy làm cho Vệ Đạt Côn ngầm gật đầu, ông trong lòng hiểu rõ, xem ra La tổng này đã có ý tưởng về kế hoạch toàn diện rồi?
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương