Cực phẩm thái tử gia
Chương 672 : Dụ sói vào bẫy
Ninh Hân mang đội phòng chống bạo lực xuống làm công tác thị sát có hơn hai mươi người. Bọn họ ở nhà khách của Thị ủy. Tiếng là tới thị sát công việc chống bạo lực, khủng bố nhưng thực chất Ninh Hân cũng chỉ đi một vòng tượng trưng, về công việc chi tiết đã có những người khác trong đội tiến hành.
Ngược lại phạm vi công việc của Hải Dung lại tương đối rộng. Ví dụ như có người tố cáo nhân viên chấp pháp nào có hành vi tiêu cực, Cục giám sát sẽ tiến hành điều tra, dù là điều tra sơ bộ hay là đi sâu nghiên cứu vấn đề cũng được, và cũng phải xem người ta điều tra như thế nào.
So ra thì khả năng mục đích Ninh Hân đến góp vui là chính nhưng áp lực tâm lý lên các cán bộ họ Bạch ở Thanh Thị lại tương đối lớn, sợ là Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy tìm lỗ hổng từ cơ quan chấp pháp, có khả năng gây nên một trận động đất lớn chốn quan trường Thanh Thị.
Suy đoán này Bí thư Mạc Trung Hoàng cùng Chủ tịch UBND thành phố Vệ Đạt Côn đều có nghĩ tới, chức quan càng lớn, độ nhạy bén về chính trị cũng càng mạnh.
Tuyệt đối không thể để cho ổ mối nhỏ làm sập cả ngàn dặm đê, vì vậy bí thư Mạc cùng chủ tịch Vệ đều rất chú ý đến việc này.
Nhưng hai người lại tập trung quan sát hai điểm khác nhau, Bí thư Mạc không muốn tình hình chính trị Thanh thị chấn động lớn còn chủ tịch Vệ thì ngược lại, lại mong tình hình chính trị Thanh thị có phần xáo trộn. Phe cánh họ Bạch xuống dốc có thể là khởi đầu cho kết thúc của thời đại Mạc Trung Hoàng. Lão Mạc à, ông vẫn chưa đi sao?
Vệ Đạt Côn bị Mạc Trung Hoàng đè nén đến bảy tám năm cũng chán nản lắm rồi. Nhìn từ góc độ chính trị, người ta chèn ép làm chật hẹp con đường thăng quan của mình, hiện tại thì uy thế họ Bạch rõ ràng đã suy sụp, liệu có nên đẩy một phen không?
Trong lúc Chủ tịch Thành phố Vệ Đạt Côn đang suy nghĩ về những chuyện này thì nhị thế tổ của chúng ta cũng đang nghĩ đến vấn đề đó. Họ Bạch không thể một tay che cả bầu trời, ở Thanh Thị hay ở thành phố khác cũng đều có những lời đồn khác nhau. Đường Sinh chính là đi phân tích những lời đồn này, hắn nghĩ có ảnh hưởng về chính trị cũng là việc nên có, vì việc này có quan hệ trực tiếp đến sự phát triển của Công ty công nghiệp nặng Sắc Hinh ở Thanh Thị, nhất định phải tận dụng ưu thế.
Ở Thanh Thị, khả năng có thể tranh thủ dựa hơi bí thư Mạc là không nhiều, thế nhưng Chủ tịch Vệ lại là mục tiêu nhắm đến. Xét cho cùng thì Thị trưởng quản lý kinh tế của một thành phố, Bí thư cũng có thể tham gia nhưng đa phần chỉ có thể đưa ra những chỉ thị khách quan ở một vài phương diện nào đó mà thôi.
- Phó chủ tịch Thành phố tiếp quản công nghiệp của Thanh Thị chính là cha của tên Đào Quân – Đào Hải Vân, nghe đồn vợ lão họ Triệu, em có suy nghĩ gì không?
Thông tin này có được từ phía Liễu Tông Quyền, lúc Đường Sinh hỏi Ninh Hân điều này, dường như muốn hướng cô suy nghĩ theo một hướng khác, có điều hoa khôi cảnh sát Ninh của chúng ta lại không có hứng thú gì với mấy đề tài chính trị hay thương nghiệp gì, cô nàng đáp:
- Tôi chỉ biết cậu nói với tôi những việc này là muốn tôi đi xử lý Đào Hải Vân, ông ta là một trong những người chủ trương thu hút đầu tư nước ngòai đúng không?
- Ừ, giả sử tên Đào Hải Vân này có ăn phần trăm của người ta, em nói liệu ông ta không làm có được không? Còn về Thanh Cương lại có quan hệ mật thiết với họ Đào kia, bọn họ cũng mong muốn vốn đầu tư nước ngoài đổ vào, một mặt tăng khả năng cạnh tranh của tập đoàn, một mặt muốn tận dụng kênh phát triển của các công ty Nhật Hàn trên thị trường, mặt khác nữa là sự hỗ trợ về mặt kỹ thuật, nói chung là rất nhiều lợi ích, theo phán đoán của anh thì bí thư Mạc Trung Hoàng vẫn là không hi vọng các công ty nước ngòai tham gia xây dựng sản nghiệp trụ cột trong nước, nếu không thì dự án vịnh Hải Tây đã bật đèn xanh rồi…
- Cậu nói nhiều như vậy, mục đích chính là muốn theo dõi sát Đào Hải Vân chứ gì? Cứ nói thẳng ra thôi mà, tôi cũng chẳng biết dự án vịnh Hải Tây là làm gì, xem ra tôi chẳng có chút đầu óc kinh tế nào cả, chỉ cảm thấy mình chẳng giúp gì được cho cậu, Đường Sinh, tôi thật vô dụng…
Đường Sinh cười khổ sở:
- Chị đổi lại là tướng tôi là quân đấy à? Chị chính là sự đảm bảo cho màn hóa trang của tôi. Nếu dùng thủ đoạn chính trị hoặc kinh tế đơn thuần đều rắc rối, người ta quyền lực bao trùm, có thể gây cho chúng ta không ít trở ngại, làm cho chúng ta không thể trở tay, vì vậy chúng ta phải có cách của mình để đối phó với ông ta, nếu không có quyền thì phải làm thế nào ? Chỉ có cách khống chế cầm chân chúng thôi.
- Đường Sinh, hình như chúng ta rất đen tối, có vẻ như có ý muốn chơi sau lưng người ta vậy?
Ninh Hân nhe răng, dáng điệu vô cùng đáng yêu.
- Ha, chẳng có cách nào khác cả, ở tỉnh Lỗ, chúng ta không cùng đẳng cấp với người ta, chúng ta không có quyền lực, vì vậy đối kháng là không công bằng, chờ cha ta vào tỉnh Lỗ rồi có thể thay đổi tình hình, lúc đó có thể đối đầu trực diện với bọn họ, hiện tại thì, dùng vài thủ đoạn là được, người thắng kẻ bại, người thông minh lanh lợi như ta chắc chắn sẽ dồn ép hắn đến chết.
Ninh Hân cười cười:
- Cậu đúng là cái đồ cứng đầu, tôi mới chỉ thấy cậu bắt nạt người khác chứ chưa hề thấy ai bắt nạt được cậu cả…
- Chị giúp tôi quan sát Đào Hải Vân là được rồi, tên này dù ít dù nhiều cũng có vấn đề, để nắm được điểm yếu của ông ta, chúng ta sẽ xem xét xem đối phó ông ta như thế nào, ở tỉnh Lỗ, chúng ta chỉ có thể dùng đến pháp luật, cơ quan chấp pháp và Ủy ban Kiểm tra Kỉ luật thôi.
- Đường Sinh, tôi chỉ là tư lệnh thôi, tôi không thể lệnh cho người của cục phòng chống tội phạm đi theo dõi Đào Hải Vân, hay là có thể sử dụng lực lượng Cục 19? Có Hoa Anh Tú từ trước đến nay đi theo tôi, lần này cũng đi cùng đến Thanh Thị, nếu nói có thể dùng được cũng chỉ có cô ta.
Hoa Anh Tú, mỹ nhân này cũng có qua lại với Đường Sinh, cô cũng vẫn đi theo Ninh Hân, chỉ có điều là ít lộ diện.
- Có phải cô ta rất hận tôi không? Đi theo chị suốt thế nhưng cũng không liên hệ với tôi? Cô bé đó đã từng gặm chân tôi nữa, ha ha.
Ninh Hân lườm hắn:
- Cô ta từng nói với tôi là sợ gặp cậu, tôi hỏi vì sao cô ấy không nói mà chỉ đỏ mặt.
Ninh Hân nói đến đây mắt sáng quắc nhìn Đường Sinh:
- Cậu làm gì con nhà người ta rồi chứ gì? Nếu không tại sao Hoa Anh Tú lại bịn rịn với cậu như vậy?
Đường Sinh đoán được ý tứ của Ninh Hân bèn cười cười:
- Hân à, tôi với Hoa Anh Tú rất trong sáng, cô ta gặm chân tôi là gặm thật chứ không phải liếm hay là gì đó, chính là cái lần ở Giang Lăng đó, không đánh được thì cắn, không liên quan đến tôi nhé.
- Kể cả có liên quan đến cậu thì sao chứ? Chẳng lẽ tôi lại cắn cho cậu một phát à? Mà đúng là tôi cũng không nỡ lòng nào.
Ninh Hân cười cười, kiểu phản kích này làm Đường Sinh sờ sờ mũi, cứ lúc nào ngượng ngùng Nhị Thế Tổ của chúng ta lại sờ lên sống mũi của mình.
Hôm nay Ninh Manh và Tử Tử vẫn đi học như bình thường, hết giờ học chưa thấy chiếc Audi xuất hiện, cũng là không đến đón hai cô, hai cô bèn đi dọc con đường bên trái trường dẫn ra đường, vì sao La Sắc Hồng không đến đón các cô? Chính là vì các cô đã lên kế hoạch dụ rắn ra khỏi động.
Chẳng phải nói tên Đào Quân kia định ra tay giở trò sao? Vậy thì cho nhà ngươi cơ hội, tới đi, lôi chúng ta vào ngõ tối đi…
Ra ngoài đường, họ đi về hướng Bắc, chính là một khu vực khá trống trải, bên đường có một trạm xe buýt, thế nhưng các cô không phải là muốn đi xe buýt mà vẫn tiếp tục đi dọc con đường. Lúc này trời bắt đầu tối, đèn đường cũng bắt đầu bật lên, ánh đèn làm bóng họ đổ dài trên đường.
Cả hai cô gái đều mặc quần Jeans bó sát khoe đôi chân thon dài cùng vóc dáng vô cùng cuốn hút, áo khoác lửng khoe vòng eo, những đường cong mời gọi, Ninh Manh còn học cách đi đứng lắc lư khêu gợi. Trên đường có một chiếc xe cứ đi theo họ từ lúc hai người ra đến đường, trên xe chính là bọn người của tên Đào Quân kia.
- Ồ, đến ông trời cũng ủng hộ ta làm thịt bọn này, lão Lục à, đến cái công trường trước mặt hạ thủ nhé.
Trên xe có tất cả sáu bảy người, đều là bọn lưu manh đầu đường xó chợ, tên nào tên nấy còn rất trẻ, là bọn lưu manh Đào Quân tìm được. Ngồi trên ghế lái phụ là một tên khoảng hai ba, hai tư tuổi, miệng ngậm thuốc lá, đầu trọc, tên này chính là Lão Lục.
- Chúng ta đến trước ngã tư kia đón đường, chờ bọn chúng đi tới nơi, mở cửa lôi lên xe là được.
Lão Lục ra lệnh.
Chiếc xe từ từ lướt lên trước rồi rẽ ngang dừng lại ở ngã tư, sau lớp kính dán lớp màng chống nắng, bọn chúng quan sát hai cô gái đi trên đường đang tiến đến gần. Đào Quân trên mặt hiện nét cười lạnh lùng, trong đầu còn đang mường tượng đến hình ảnh xấu xa làm thịt Ninh Manh trước mặt lũ côn đồ kia.
- Mẹ kiếp, đã cương lên rồi, lát nữa các ngươi xuống bắt người, để ta đeo bao.
Y nói rồi tay cởi khóa quần.
Nhưng ngay tại cái khoảng cách ngắn ngủi này, phía bên cạnh đường gần công trường kia lại có một con hẻm, hai cô gái lại như ma xui quỷ khiến rẽ vào đó.
- Ố, hai con bé đi vào công trường rồi? Ý gì vậy?
Lão Lục đần ra vội quay đầu hỏi Đào Quân.
Đào Quân bấy giờ còn đang vội vã đeo bao cao su:
- Mẹ, xuống xe đuổi theo, vào công trường làm thịt bọn nó.
Hắn nhét vội “cái đó” vào quần rồi vội vã kéo khóa quần xuống xe theo bọn kia, sáu bảy người đuổi theo vào con hẻm nhỏ.
Ninh Manh và Tử Tử vừa vào đến nơi thì chạy thục mạng về phía nhà ở công nhân, như có vẻ phát hiện ra mối nguy hiểm, trên thực tế là đang dụ bọn ngốc Đào Quân. Bọn Đào Quân đến nơi nhìn thấy hai cô gái đang chạy thục mạng, Lão Lục cảnh giác:
- Quân này, không phải là cái bẫy chứ? Sao tôi cảm thấy có gì là lạ?
Dù sao thì y là người quen lăn lộn trong giang hồ nên cũng có tinh thần cảnh giác.
- Sợ cái khỉ gì, Thanh Thị còn không phải thiên hạ của chúng ta sao, kể cả có bị vào tù đi nữa thì Đào Quân ta cũng có thể bảo lãnh cho nhà ngươi ra.
Lão Lục nghĩ cũng phải, cũng không phải chưa vào bao giờ, cũng đã từng được Đào Quân bảo lãnh ra.
- Ừ phải đấy, các cậu, tôi lên!
Bọn người kia cũng là một lũ háo sắc, gan mật cũng to, hai người đẹp cứ diễu trước mặt chúng như vậy, bắt được là đêm nay tha hồ sướng, chỉ là “hấp diêm” thôi mà, sợ gì chứ, kể cả có bị bắt thì nhiều lắm cũng chỉ là bị phạt tiền.
Trước đó Đào Quân cũng nói, hôm nay cho các ngươi sướng thì thôi, nếu làm chết ta chịu trách nhiệm, làm ra vấn đề gì ta gánh, không phải sợ gì cả. Nhưng chờ đến lúc bọn chúng xông lên lầu lại không thấy bóng dáng ai. Hả? Chạy đâu hết rồi?
- Đào Quân, Đào Quân, ở đây, bọn chúng lên thang máy rồi, chúng ta không qua được.
Có người kêu lên, bọn người Đào Quân chạy lại, ở tầng sáu có thang máy chuyên dùng vận chuyển xe xi măng, hiện giờ Ninh Manh và Tử Tử đang ở trên, chỉ có điều là đã lên gần tới đỉnh rồi.
- Hai cô nàng sao lại lên đó chứ? Ha ha, đúng là cá nằm trên thớt rồi.
Đào Quân nét mặt hiện lên vẻ độc ác:
- Ninh Manh, ngoan ngoãn xuống đi nào, hôm nay cô có bay cũng không bay được. Hai người đi xuống chặn ở lối ra dưới cùng cho ta!
- Các người muốn làm gì? Đào Quân ngươi còn muốn gì nữa? Nói cho ngươi biết chị ta cũng là cảnh sát, bây giờ chị ấy cũng đang ở Thanh Thị đấy.
- Cô ta là cái gì? Cô ta đến đây lão tử cũng xử lý luôn một thể. Ngươi ngoan ngoãn xuống đây, nếu không đừng trách bọn ta độc ác đấy.
- Quên đi, ta không xuống, ngươi vốn đã là tên khốn rồi còn nói cái gì? Có giỏi nhà ngươi lên đây, để ta gọi điện báo cảnh sát.
- Ha …báo cảnh sát hả? Ở Thanh Thị ngươi cũng báo cảnh sát? Sở cảnh sát là nhà ta lập ra đấy, ở Sở cảnh sát ta cũng có thể “làm”ngươi! Không xuống chứ gì? Các cậu, lôi hết “chim” ra đây cho hai con tiện nhân kia xem nào!
Dứt lời gã liền thực hiện đầu tiên. Mấy tên kia cười rộ, nhao nhao kéo khóa quần, Ninh Manh và Tử Tử quay mặt đi, bọn họ không hề sợ hãi bởi vì đây chính là một cái bẫy. Lúc này, bỗng “ầm” một tiếng, thang máy bắt đầu đi xuống, vì ở giữa không có chỗ nên bọn chúng không nhảy qua thang máy được, một đám nháo nhào vội vã chạy xuống cầu thang, định rượt theo hai cô, nhưng mới xuống được một tầng đã gặp ngay Hải Dung, Hoa Anh Tú và những người khác mai phục ở đấy.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương