Cực phẩm thái tử gia
Chương 655 : Nỗi buồn của đinh hải quân
Đường gia vừa ra tay liền biết ngay, chỉ cần năm ba câu của Lệ Chí Huân là sự kiện của ngôi sao Hàn Quốc đã được định ra ý kiến xử lý. Các cơ quan bên dưới phải tuân theo nguyên tắc để xử lý chuyện này, ngươi đừng tưởng rằng người ta nói giỡn, một chữ của người ta nặng ngàn cân, không tới phiên ngươi không nghe theo.
Tòa án Nhân dân tối cao họp, Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao họp, Ban Tuyên giáo Trung ương họp, Bộ Ngoại giao họp, Bộ Văn hoá họp..
Mấy cuộc hội nghị xong, cánh phóng viên bên này chuẩn bị gây sóng gió thì đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước, người phụ trách Ban Tuyên giáo Trung ương ra một chỉ thị xuống dưới, tất cả những bản tin về ngôi sao Hàn Quốc đã được chuẩn bị trước đều bị vứt vào xọt rác, lặng lẽ chấm dứt.
Người bực mình chính là Vương Ngạn Khải nhà họ Vương, lúc sẩm tối ông còn tới thăm cha mình đang nghỉ dưỡng tại Bệnh viện dưỡng lão Núi thanh trúc và cũng có nói về chuyện này.
-… Cha, cha nói chuyện này thế nào, rõ rang là bị người ta bị chèn ép mà, chuyện nhà chúng ta với Đinh gia, soa lão Đường gia lại nhúng tay vào?
Vương lão gia trái ngược lại rất bình tĩnh hoà nhã, nhìn con trai một cái nói,
- Ngạn Khải à, Lệ Chí Huân ra chỉ thị như vậy là chính xác, động cơ của con muốn mượn chuyện này lộ quá rõ, vì tiểu tử của Đinh gia tham dự chuyện này mà con liền cuống quýt địch thân nhận làm tổ trưởng tổ điều tra? Con nói con làm vậy không phải làm cho người ta mượn cớ sao? Thái độ lão Đường gia là công bằng chính trực, bọn họ không hy vọng Đinh gia và Vương gia chúng căng thẳng với nhau. Con nên cảm tạ lão Đường gia, con rõ ràng là muốn gây rắc rối mà, đây là thái độ của một người không chín chắn, thật đúng là …
Vương Ngạn Khải suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, ôi, mình đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra làm cái gì chứ? Mình không đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra hai bên không có hướng điều tra sao? Mình thật là có chút kích động, lúc này mặt ông ta hơi đỏ nói,
- Cha, cha nói liệu lão Đinh gia và lão Đường gia bên trong còn có vấn đề gì nữa không?
Vương lão gia nhẹ nhàng khoát tay,
- Con à, vấn đề chính trị con sẽ vĩnh viễn không sờ thấy và nhìn không được, có thể nói gọn lại là: tìm tiếng nói chung; tồn tại sự khác biệt; không đối lập vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Một nhà chính trị ý chí phải rộng lớn, con đấy, chỉ là một chính trị gia nhỏ bé, còn rất nhiều thứ phải học hỏi, một người muốn xây dựng được uy tín của mình, không có ý chí vĩnh viễn cũng không làm được. Đừng nhớ tới chuyện trước đây của Ngạn Thận và Hải Dung nữa, quên nó đi người nhà họ Vương đều phải quên đi. Sự ghen ghét là một liều thuốc độc phá huỷ khả năng và ý chỉ của con người một cách từ tù, tiến tới sẽ huỷ diệt cả đời con, nhớ kỹ lời cha nói, mở rộng lòng mình nhìn về phía trước!
Vương Ngạn Khải gật đầu một cái thật mạnh, trong lòng trào dâng sự hổ thẹn vô cùng, cha mình đúng là ở một tầm cao khiến bản thân mình không bì kịp, mình còn non lắm.
- Nếu con đảm nhiệm làm tổ trưởng tổ điều tra nên tích cực chủ động đem việc này xử lý tốt đẹp, chuyện này liên quan đến sự tôn nghiêm của quốc gia, các đồng chí ở trung ương đều nhìn vào, con muốn đem tư lợi tư dục đặt lên trên thể diện quốc gia, con chính là tự huỷ hoại tiền đồ của mình.
Vương Ngạn Khải đầu toát ra mồ hôi lạnh,
- Cha… Ngạn Khải biết sai rồi, lời cha dạy bảo rất đúng, con xin nghe theo…
- Đừng bao giờ làm những chuyện khiến người khác xem thường con, người dân của đất nước chúng ta này rất lương thiện chất phác, bọn họ sẽ ghi nhớ những thành tích và công lao của một số cán bộ. Tương lai lịch sử cũng sẽ công bằng khi đánh giá về cả một đời làm quan của các quan viên, không định là sẽ lưu danh thiên cổ nhưng người nhà họ Vương cũng không thể để tiếng xấu muôn đời, em trai con Ngạn Thận đã khiến cha rất đau long, các con không thể vì nó mà lại gây sức ép gì cả…
Nói là nói như vậy, nhưng lão gia biết người nhà họ Vương và người nhà họ Đinh có ân oán không thể nào hoá giải, việc này quá khó khăn, điều ông có thể làm chính là dặn dò con cháu mình không nên bị ân oán che mắt, chỉ sợ ở trong chính sách quyết định lại gây ra sai lầm.
Một bước sai tất cả đều lạc lối, có những thứ cần phải tranh đấu nhưng phải đứng trên nguyên tắc, đạo nghĩa, lý luận để tranh đấu, bọn họ chả lẽ không có lúc sai lầm sao? Chắc chắn là không, chờ đợi một cơ hội, nắm bắt lấy một cơ hội thì mình có thể phản kích. Muốn dựa vào thế lực cũng phải xem dựa vào thế lực gì, phải nhìn rõ đại cục và lợi ích nhỏ, phải thấy rõ hướng mà mọi chuyện sẽ tiến đến. Chuyện ngôi sao Hàn Quốc làm sao mà mượn được? Làm lớn chuyện thì có lợi cho ngươi không? Vị trí của ngươi ở đâu chứ? Ngươi có thể đưa cháu của Đinh lão gia tới Đại Hàn Dân Quốc thụ án sao? Đó chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Lúc Vương Ngạn Khải được giáo huấn ở viện dưỡng lão thì Đường Sinh cũng về tới nhà của Dung nữ, tiểu mỹ nhân này tự mình xuống bếp nấu ăn cho tiểu tình nhân, Sở Tình và Trần tỷ cũng giúp việc bếp núc. Quan Cẩn Du cũng đến đây, khi nhìn thấy Đường Sinh liền liếc mắt nhìn hắn một cái, ngày hôm trước bị hắn hôn một trận điên cuống đến hôm nay vẫn còn cảm giác rã rời xương cốt, cáo cảm giác lâng lâng đó như vẫn chưa biến mất, nên nhìn thấy hắn hai má cô ửng hồng.
Đinh Hải Quân vẫn chưa trốn đi, cậu ta không dám, mãi cho đến khi nghe nói việc này phát triển theo chiều hướng tốt, cậu ta mới chui đến nhà chị mình dùng cơm, không tránh khỏi bị Dung nữ cho một trận và cũng chỉ có thể hứa với chị là không gây chuyện nữa thôi, Quân lão Ngũ cũng theo tới tặng mấy bình rượu ngon rồi lại đi về.
-… Vẫn là tiểu Đường có cách, tôi thì luống cuống, ôi, việc này làm cho tôi sướng cũng chưa được mà lại gây rắc rối cho mình.
Ở phòng giữa, hai người đàn ông còn đang nói chuyện, Đường Sinh cười cười,
- Cậu đấy, nên vào cơ quan nhà nước để rèn luyện đi, khoảng hai năm llà được, như cái tên Đàm Tiểu Ngũ kia mà cũng làm tới cấp trưởng phòng, cậu thì chắc cũng làm Phó phòng đấy? Đây cũng là một sự khác biệt….
- Ồ, Tôi vào cơ quan nhà nước, làm Trưởng phòng không làm nổi đâu, hơn nữa tính khí tôi thế này, tôi thấy hơi quá sức.
Đinh Hải Quân cũng tự biết mình hơi một tí kích động là đánh người, làm quan đâu phải dễ, làm quan là phải lấy đức thu phục người, không phải dùng vũ lực. Người ta mở một hội nghị thường vụ cậu dù sao cũng không thể chọn nắm đấm chứ? Cho nên đối với Đinh Hải Quân mà nói là hết sức bối rối.
- Nó à? Làm quan à? Đừng làm tôi mất mặt, lại đánh cả thủ trưởng lẫn cấp dưới chứ, tính tình xấu đó, cút sang một bên cho chị mày.
Dung nữ vẫn thế không hề nể mặt em trai, vừa ra tới nơi liền văng lên một câu với cậu ta, Đinh Hải Quân co rụt cổ cười gượng, ngoan ngoãn chuyển sang một bên,
- Chị, đừng xem thường em thế, thực ra em có thể học hành ngoan ngoãn, cũng có thể làm cán bộ, chị dù sao cũng phải cho em một cơ hội chứ?
- Chị sẽ đề nghị với chú Hai cho em làm Bí thư chi bộ thôn, phải rèn luyện dần dần từ cấp cơ sở, để sự giản dị của dân chúng cảm hoá em.
Phì, Đường Sinh liền phì cười, Bí thư chi bộ thôn à? Không tồi không tồi, Đinh Hải Quân mắt trừng lớn lên, nuốt nước miếng,
- Không phải chứ?
Đường Sinh cười ngăn lại nói:
- Lão Quân à, Bí thư chi bộ thôn không tồi chút nào, chị cậu đề nghị như vậy tôi tán thành, công tác Đảng muốn làm tốt trước tiên phải đi sâu vào quần chúng nhân dân, ấy, tôi nói cậu đừng nghe lệch lạc nhé không phải muốn làm tốt chuyện đó thì phải thò tay vào trong quần đâu nhé, haha!
- Nói cái gì vậy chứ? Cậu đúng thật là xấu xa mà!.
Dung nữ đánh một cái vào vai Đường Sinh rồi lườm hắn một cái sau đó lại quay vào bếp.
Đinh Hải Quân cười ngả nghiêng,
- Hahaha…Chuyện đó, Tiểu Đường, vậy tôi sẽ không đi sâu vào quần nữa, tôi không muốn về nông thôn đâu.
- Nói nghiêm chỉnh thì về nông thôn đối với cậu mới có lợi, đi trước rèn luyện nửa năm thôi, hiểu biết rõ cuộc sống của dân chúng tầng lớp thấp nhất như thế nào, việc này đối với sự trưởng thành trong tương lai của cậu có ảnh hưởng rất lớn. Nghe tôi đi nửa năm là đủ rồi, nửa năm sau tôi cho cậu làm trưởng phòng.
- Đừng như thế mà, Tiểu Đường, tính khí tôi là thích ăn ngon lại lười làm, cậu để tôi ở dưới nông thôn, tôi chỉ còn nước treo cổ à?
- Đó là chuyện của cậu, cậu nhảy xuống giếng tôi cũng không ngăn cản, sinh mệnh là cái đáng quý nhất, nhất định phải quý trọng, thôi… Đi uống rượu thôi…
Đinh Hải Quân rất buồn bực, đây không phải vì tôi mà mở tiệc tiễn biệt sao? Tôi thật sự không nghĩ sẽ về nông thôn làm cái gì mà Bí thư chi bộ, tốt xấu gì cũng phải là cấp Phó chủ tịch xã chứ? Bữa cơm này thật không thoải mái, kết quả là tối hôm đó cậu ta nhận được điện thoại của chú Hai Đinh Hán Trung, về nông thôn đi.
Để cậu ở lại gây hoạ nữa à? Vậy thì không tống cậu về nông thôn rèn luyện thì thật có lỗi với cậu. Đinh Hải Quân từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên mất ngủ.
Ngày hôm sau chuyện ngôi sao Hàn Quốc có sự thay đổi, Đại sứ quán Hàn Quốc thái độ cũng khẩn thiết, đưa ra cách giải quyết hợp tình hợp lý, thực ra chỉ là ứng phó thôi còn hai bên đều đã thoả thuận xong. Ngài Đại sứ cũng không gây nên sự bất hoà cái này không phù hợp với phương châm chính sách trong nước của họ, cho nên muốn giải quyết một cách hoà hợp êm thấm. Sau khi Đại sứ quán lặng lẽ rời đi nội bộ bên trong cũng dễ sắp xếp.
Giữa trưa, Đường Sinh trở về Núi thanh trúc ăn với ông nội một bữa cơm và nói là phải đến Lỗ phủ đi học, ông bảo trọng nhé!.
Buổi chiều lại tụ họp với Cẩn Du và Sở Tình, không ngờ hai các cô lại đề nghị thành lập một “Phòng Thư ký” bên cạnh Đường Sinh, hắn nắm giữ sự phát triển của ba tập đoàn lớn, các mặt công việc đều phải chú ý tới, dù sao cũng không thể chuyện nào cũng đích thân phait hỏi tới, mà người khác thì cũng bận, không thể ngày nào cũng báo lại cho hắn từ việc nhỏ nhất được. Có Phòng thư ký rồi thì họ sẽ kiểm soát hết tất cả tình hình của các tập đoàn, cho dù Đường Sinh hỏi đến bọn họ cũng có thể lập tức tổng kết báo cáo, để hắn có thể nắm chắc tình hình.
-…Tôi cũng đã nói chuyện với Sắc Sắc, Mai Chước qua điện thaọi rồi, Phòng thư ký lẽ ra phải được thành lập từ sớm rồi!
- Vậy à? Như thế tôi ra vào không phải là tiền hô hậu ủng sao? Các cô biết đấy tôi thích một cuộc sống khiêm tốn.
Sở Tình bĩu môi,
- Được rồi, thiếu gia, đâu có phải là bảo người của Phòng thư ký ngày nào cũng đi sau cậu đâu, chỉ là ở gần cậu thôi, giống như chúng tôi muốn đưa cho cậu báo cáo gì đó thì đưa thẳng tới phòng thư ký là được rồi, đỡ phải quấy rầy thiếu gia hưởng thụ cuộc sống phải không?
Việc đó khiến Đường Sinh toát mồ hôi nha, dường như tôi lúc nào cũng như đang hưởng thụ cuộc sống ý? Hắn sờ sờ mũi,
- Tôi có sa đoạ như vậy không?
- Không, so với bọn Đinh Hải Quân hoặc Đàm Tiểu Ngũ thì cậu bớt lo nhiều đấy.
Quan Cẩn Du cười an ủi hắn.
Sở Tình cười khanh khách, có cơ hội trêu trọc các ứng xử với tên bại hoại này, các cô sẽ liên kết với nhau,
- Du tỷ nói không sai chút nào.
- Bọn họ là các công tử lưu manh, làm sao có thể so với bọn họ chứ? Từ góc độ biết thưởng thức mà nói, đẳng cấp của tôi cao hơn nhiều.
Hắn cũng không nói mình không phải công tử lưu manh, chỉ nói là biết thưởng thức và đẳng cấp cao hơn, hai cô gái đồng loạt cười duyên,
- Phòng Thư ký, ai sẽ đứng đầu?
Sở Tình nhìn sang Cẩn Du một cái, Cẩn Du nói:
- Tôi thấy Cam Tịnh rất điềm đạm, chắc chắn, làm việc cũng thận trọng để cô ấy đứng đầu cậu xem được không?
Đường Sinh còn chưa nói gì, Sở Tình lên tiếng:
- Gọi cả Trần Khiết đi, các cô phối hợp vẫn là có vẻ ăn ý và cũng biết hầu hạ người khác.
Câu nói sau mịt mờ chỉ ra được người nào đó, Đường Sinh liếm liếm môi làm bộ nói:
- Rất biết hầu hạ người khác sao?
- Cậu cũng đã thử nghiệm rồi, còn hỏi chúng tôi sao?
Sở Tình cùng Cẩn Du hai đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn.
- Khụ khụ…
Đường Sinh ho khan hai tiếng, nhìn không trung nói:
- Chuyện đó các cô đề nghị về cơ bản tôi đồng ý, nhưng tôi muốn nói rõ, tôi và Cam Tịnh rất trong sạch, ít nhất thì trước mắt là như vậy, thật sự, cô ấy có thể hầu hạ người khác hay không tôi không biết.
Hắn rất cố chấp, thiếu gia tôi không thể nhận tội được, mà chính xác là tôi chưa làm cái gì mà, không thể chụp mũ linh tinh được, làm thì mới có thể thừa nhận chứ.
- Tôi cũng không nói là Cam Tịnh, ví dụ như Trần Khiết có phải là rất biết hầu hạ không?
Sở Tình chỉ hắn ra mục tiêu rồi, cậu có nhận không?
Đường Sinh cắn răng,
- Vậy à? Thế thì để cô ấy ở lại bên cạnh cô đi, tôi sợ Tình tổng mệt quá lại không có ai hầu hạ.
- Tôi nhổ vàoì… Gỉa vờ giả vịt, tôi chẳng tiếc.
Sở Tình cười ra tiếng,
- Du tỷ, một số người da mặt thật là dầy.
- Ừ, tôi đã sớm nhìn ra, được rồi, Đường Sinh, chuyện ở đây cơ bản đã giải quyết xong, cũng đã ký thoả thuận với Tập đoàn năng lượng điện Trung Hoa và Tập đoàn Năng lượng Than Trung Quốc rồi. Tôi và Sở Tình ngày mai cũng trở về Tây Kỳ, qua một thời gian sẽ vào Thành Phố Thượng Hải cạnh tranh nguyên liệu than đá với với tập đoàn năng lượng điện và năng lượng than.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương