Cực phẩm thái tử gia

Chương 649 : Chủ ý xấu xa

Cam Tịnh cảm thấy bực dọc, nằm trằn trọc không ngủ được, trong tiềm thức, cô cảm thấy mình bị tổn thương, tại sao nhỉ? Lúc đầu là mình và Đường Sinh mà, sao bây giờ Trần Khiết lại chạy lên trước rồi? Phải, mình thừa nhận mình không có dũng khí bằng cô ấy. Thế nhưng, kết quả như vậy mình không thể nào chấp nhận được! Sự mâu thuẫn trong lòng Cam Tịnh lên đến tột đỉnh, mười ngón tay khép lại, trong đầu xuất hiện cảnh tượng Đường Sinh và Trần Khiết đang quấn lấy nhau trên giường, cô cảm giác như thể mình bị sụp đổ, người khác cũng không thể cho cô cái đả kích này, nhưng Trần Khiết thì có thể, bởi vì cô và Trần Khiết có “xuất phát” điểm khác nhau, Cam Tịnh là “người đến trước”, nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.. Vừa nghe thấy tiếng thét chói tai của Trần Khiết, Cam Tịnh giật nảy mình, sao vậy? Cô cũng không nghĩ nhiều, liền chạy ra khỏi phòng ngủ. Khi chạy tới phòng khách, chị Trần đang đứng ngoài cửa phòng Đường Sinh, tay thủ thế như thể muốn xông vào, sau đó lại buông lỏng ra, vừa quay đầu lại thì thấy Cam Tịnh. - Chuyện gì vậy? Chị Trần, tôi nghe thấy tiếng hét của Trần Khiết.. Cam Tịnh vội chạy tới, lúc này Đường Sinh vừa đánh cho Trần Khiết hai phát trên mông, ở ngoài có thể nghe thấy tiếng khóc của Trần Khiết, nhưng rất mơ hồ, hình như miệng bị cái gì đó bịt lại??? Chị Trần cười: - Không sao, cô về nghỉ ngơi đi, tôi cũng không vào xem, không rõ tình hình bên trong, chắc là không sao. - Tôi, tôi vào xem thế nào nhé? Chị nghe Trần Khiết khóc kìa? Cam Tịnh thực sự có chút tò mò, tay đặt lên quả đấm cửa. - Tùy cô, tôi đi xem ti vi đây. Chị Trần cứ đi như vậy, tới phòng khách, Cam Tịnh cắn chặt răng, xoay nắm đấm cửa. Trong phòng ngủ đèn sáng, cảnh tượng bên trong vừa nhìn là biết ngay, Đường Sinh ngồi dưới cuối giường, nghiêng người ra cửa phòng, khăn tắm trên người không thấy nữa, hai chân dạng ra, Trần Khiết ghé trên giường, váy ngủ ở phía sau lưng, vòng eo nhỏ nhắn lộ ra, đôi chân dài nhìn không sót cái gì, đường cong như gợn sóng, mái tóc bồng buông xuống trên phần dưới thân hình của Đường Sinh, khi tiếng cửa mở ra, cô ngẩng đầu lên. Cô không ngẩng đầu không được à? Phải ngẩng đầu để cho Cam Tịnh thấy rõ hết toàn bộ tình hình? Cam Tịnh lúc này cảm thấy choáng váng. Nhìn thấy chưa? Một gương mặt tuyệt sắc, lệ hoen đầy mặt, nhưng bên cạnh miệng cô lại có “đồ vật” xấu xa kia, trông rất dọa người… - A Cam Tịnh hét lên một tiếng chói tai, quay ra đóng sập cửa chạy mất, sao mình lại vào chứ? Tại sao? Thật đáng ghét. Cô nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng, bổ nhào lên giường khóc, không biết tại sao lại đau lòng vậy, nhưng chỉ muốn khóc, muốn phát ra ngoài hết mọi bực dọc, khuôn mặt đẫm lệ và cái vật xấu xí kia của đàn ông cứ khắc sâu vào trong tâm trí cô, không thể thoát ra được. Cô biết lúc nam nữ động tình nhất thì sẽ có hình ảnh như vậy, nhưng trong lòng có sự oán trách giằng co không nói lên lời. Trần Khiết thì sao, đột nhiên trải qua bước thử thách giữa sự sống và cái chết, không biết nên vui hay nên buồn. Đường Sinh có chút thô bạo ấn cô hôn hắn, điều này đối với Trần Khiết mà nói là cực kỳ đả kích, hai mông vẫn còn đau rát, có lẽ hành động nhảy lầu vừa nãy của mình đã chọc giận người đàn ông này? Cô hoang mang, bối rối ngậm lấy “tiểu JJ” của hắn, những cảm xúc sau đó thật khó có thể nói rõ thành lời. Tóm lại, trong khi miệng vẫn “âu yếm” của hắn, nước mắt cũng không ngừng chảy, thật sự ngay cả cô cũng không rõ là vui hay buồn? Vừa rồi bị Cam Tịnh nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả, trong phút đó thấy sự kinh sợ trong mắt Cam Tịnh, trong lòng Trần Khiết lại thấy có chút thoải mái là lạ, tại sao mình lại có cảm giác như vậy? Cô vừa “ngậm”, vừa suy nghĩ, lại vừa rơi lệ… Phụ nữ thật sự là kỳ diệu! Ừ, nghĩ thông rồi, phải nói Đường Sinh là người đàn ông đầu tiên của Cam Tịnh, bây giờ lại bị mình “chiếm” trước, trong lòng cô ta chắc không bình tĩnh được? Ôi, người chị em, điều này cũng trách tôi sao? Cô không làm thì để cho tôi làm? Mấy năm nữa chúng ta đã ba mươi tuổi rồi, lúc đó có nằm sẵn lên giường, người ta cũng không thèm, cô tin không? Tôi bây giờ là chủ động, trong lòng cô lại không bình tĩnh, tức chết, tôi phải nghĩ ra cách làm tinh thần cô cân bằng lại. Trần Khiết thật là một dạng người rất xấu, nội tâm cô rất lệch lạc, là loại chôn chết người cũng không đền mạng, tình cảm của cô với Cam Tĩnh đủ sâu đậm, nếu không, Cam Tịnh có cố cỡ nào cũng không thể đấu lại được với cô. Với Đường Sinh mà nói, các cô đối với hắn cũng không giống nhau, từ khi bắt đầu thì đã là tình nhân rồi, ai từng nghĩ sẽ gả cho hắn chứ? Không có đâu, tuyệt đối không có, nhưng lại tụ tập lại với nhau. Nam nữ không thể có giao tình, bằng không sớm muộn gì mối giao tình ấy cũng trở nên sâu đậm, lúc đó xảy ra chuyện gì đều rõ ràng logic vậy . Bạn xem thời buổi này, , các bà vợ ngoại tình rất nhiều, đều là do “giao tình” mà ra, cho nên, cần giữ khoảng cách. Đường Sinh nghiêng người, khiến bản thân gần Trần Khiết hơn, bàn tay hắn lần dò, sờ sờ đôi ngực tròn căng của Trần Khiết, Trần Khiết rên lên, đầu cũng lắc lư, vụng về âu yếm vật giũa chân hắn, từng đợt sóng nổi lên, từ trong cơ thể dâng lên, chạy khắp tay chân, hai chân cũng không chịu nổi dạng ra, ngón tay Đường Sinh sờ vào chỗ cái quần nhỏ chữ T, giống như kéo một cái dây áo xuống, ngón tay thon dài cứ thế thăm dò đi vào, Trần Khiết run rẩy, thắt lưng rủ xuống, mông vểnh cao. Đây là Trần Khiết, cô hiểu rõ tâm tư của đàn ông, bọn họ bình thường thì đoan trang mà trên giường thì cuồng nhiệt. Phụ nữ tình cảm, cho nên cô lúc đó thể hiện sự cuồng nhiệt của mình. Đường Sinh, tôi chính là một yêu tinh, anh có thể dùng sức mạnh lên chút không? Ồ, mẹ kiếp, thoải mái. Đường Sinh thì sao, phụ nữ vô số, nhưng Trần Khiết lại đặc biệt cuồng nhiệt như vậy. Sức mạnh của hắn trong chuyện này rất khác người, các cô khác trong tình huống này chỉ có thể liều mạng co rút hoặc trốn tránh, Trần Khiết không giống vậy, cô liều mạng dâng tặng cho hắn, vốn dĩ cô là nằm úp xuống, kết quả sau ba phút lại thay đổi, quỳ lên, hơn nữa còn xoay tròn, liên tục chiến đấu ở các tư thế khác nhau, hôn cả vào chân của hắn. Cô đem tất cả những chỗ kín đáo nhất trên thân thể mình lộ hết ra trước mặt một người đàn ông: - Đường Sinh, có thể hôn, hôn tôi không? Xin anh đấy. Sự cuồng nhiệt của Trần Khiết trong lần đầu quan hệ, biểu hiện không có gì sánh được, cô chính là tính cách như vậy, nếu đã “làm” chúng ta liền “làm” triệt để! “Mưa gió” đột nhiên càng mạnh mẽ, đây mới là lần đầu tiên Trần Khiết tiếp nhận của người đàn ông, cô lấy thể chất bình thường để chấp nhận sự thảo phạt của Đường Sinh, bốn mươi phút sau, cô lại hét lên một lần nữa, Đường Sinh cũng không nỡ tiến vào quá sâu: - Khiết, hay là “hút” ra đi, tôi không muốn tai nạn chết người đâu! Trong lòng Trần Khiết mắng tên cầm thù, anh phải có nhân tính chút chứ. Cô cũng giống như các cô gái khác, bị Đường Sinh ấn sâu, phun vào vào trong cổ họng, muốn nhổ cũng không nhổ ra được, nước mắt , nước mũi sặc sụa. Khi gần đến ba giờ, phòng ngủ kia ánh đèn mờ nhạt không thể tưởng tượng nổi, Trần Khiết từng ngụm từng ngụm trà mớm cho Đường Sinh, một tay cô ôm cổ Đường Sinh, một ngón tay ấn chặt khoé miệng hắn đùa giỡn, khi Đường Sinh đùa nghịch với chiếc lưỡi của mình, cô cười khanh khách, một khi quan hệ đột phá tới mức này, sự dung hợp cũng thành sâu đậm, đôi đùi cô kẹp quanh eo Đường Sinh, dùng chân nghịch “súng” của hắn, thể hiện rõ tính cách của cô, đúng vậy, chị là đồ chơi của đàn ông, cũng có thể chơi lại đàn ông, rất cân bằng. - Biết không, Cam Tịnh đang giả bộ đấy, đang ước gì anh đem cô ấy vào, không thấy ánh mắt ghen tị vừa rồi của cô ta sao? Khi ở Tây Kỳ, hai chúng tôi ngủ chung một giường, nửa đêm còn gọi tên anh, tay cũng không biết sờ soạng tôi bao nhiêu lần rồi. Anh nói xem, trong tiềm thức của cô ta cũng thể hiện rõ sự kích thích này, tám phần đối với anh là thầm mến lâu rồi? Đường Sinh lẳng lặng nghe, hôn vào môi cô, Trần Khiết tiếp tục “âm mưu” quỷ quái của mình: - Các phụ nữ, không chịu nổi tổn thương, đâu có ai không muốn đàn ông chứ? Đều là giả bộ thôi, khi ở trên giường người này cuồng nhiệt hơn người kia. Đường Sinh, Cam Tịnh nói không cho phép anh làm cái đó với cô ta, anh đừng nghe cô ta, thật ra trong lòng cô ta hối hận biết bao nhiêu, lúc đầu khi nói câu này là do nhất thời tức giận mà nói. Thật ra những lời phụ nữ nói đàn ông phải hiểu ngược lại, tôi không cần nữa, tôi đủ rồi, nói rõ là chưa đủ, cần tiếp tục hung hăng hơn nữa, Cam Tịnh nói không cho phép tôi có “quy tắc ngầm” gì đó, thật ra là muốn nói anh nhanh nhanh cho tôi lên đi, nếu cô ấy không nghĩ vậy, tôi dám đánh cuộc với anh. Đường Sinh bật cười: - Ái, cô có ý gì vậy? Là tôi không có gì với Cam Tịnh, trong lòng cô không thấy thoải mái à? - Đó là, thật ra, cô ấy còn cuồng nhiệt hơn tôi, trên thế giới này, 80% phụ nữ đều là giả bộ thánh thiện như vậy, khi thật sự làm, ai cũng sẽ mạnh mẽ hơn người kia, Cam Tịnh có thể ngoại lệ sao? Anh tin không? Nếu anh bỏ qua cô ta, anh thật không phải đàn ông, ít nhất không phải là người đàn ông thực sự hiểu được phụ nữ, trong lòng Cam Tịnh có anh, hiểu không? Ngu ngốc. Đường Sinh cười khổ: - Tôi lúc đầu đồng ý với cô ấy rồi, không thể bắt buộc cô ấy được, sao lại có thể lật lọng chứ? Không được đâu! - Cái gì, hai người rõ ràng tựu lấy dây buộc mình, chịu khổ sở chỉ vì một lời hứa vô nghĩa, đàn ông cần phải xấu xa, phụ nữ mới yêu! Anh yêu cô ấy mới là đúng đắn, tôi không tin cô ấy có thể một cây kéo mà đem đồ chơi kia của anh bẻ gãy, anh cầu xin cô ấy xuống tay cũng không được. - Ngộ nhỡ xuống tay rồi thì sao? Tôi không phải vinh hạnh trở thành một thái giám cuối cùng của Trung Quốc sao? - Tôi có thể làm việc này, nhưng Cam Tịnh thì tuyệt đối không thể, cô luôn rất nhẫn nại, ai cũng không thể làm thay đổi bản chất từ trong xương cốt của cô ấy, ngày mai nếu có một người nào khiến cô cúi đầu nhận tội chịu sự trừng phạt, tôi nghĩ cuối cùng cô ấy chỉ có thể mềm lòng gả cho cái tên đoạt lấy trinh tiết của cô, cho dù không có tình yêu, cô ấy cũng có thể lựa chọn con đường này, bởi vì cô ấy không thể lấy cơ thể của mình để trao cho người đàn ông thứ hai, tôi rất hiểu cô ấy, anh đối với cô ấy thế, đến ngày thứ hai cô ấy nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với anh, nếu tôi đoán sai, ngày mai sẽ nhảy lầu. Đường Sinh giơ tay lên, lại vỗ mạnh vào cặp mông trắng như tuyết của cô, sức mạnh làm mông Trần Khiết nóng bỏng, cô xuýt xoa kêu lên: - Đánh chết tôi rồi! - Cô còn nhảy lầu à? Hãm hại tôi sao? Cô có tin là tôi sẽ đưa cô ra ngoài cửa sổ kia phơi nắng một ngày cho tỉnh táo ra không? Đường Sinh cười mắng. - Tôi nào dám hại thiếu gia? Người ta là đến hiến thân mà, bị anh cười chê, còn mặt mũi nào mà sống nữa? Được rồi thiếu gia, tôi tới phòng Cam Tịnh giải thích một chút về chuyện khóc lóc ban nãy, không thể để cô ấy hiểu nhầm là anh cưỡng ép tôi, nhưng, anh nhất định phải cưỡng ép cô ấy. - Chết khiếp, tại sao vậy? Tôi bây giờ còn có một chướng ngại trong lòng, cô biết không ? Chỉ e cô ấy một số cách nhìn với tôi đều.... Trần Khiết bĩu môi: - Con người anh nhìn thì rất thông minh, có lúc cũng ngốc nghếch vậy, Cam Tịnh là cô gái có cá tính quyết liệt, đêm nay anh không làm gì cô ấy, ngày mai cô ấy nhất định sẽ rời khỏi đây, thậm chí còn từ chức về quê, lúc đầu là hai người ở cùng một chỗ, bây giờ tôi lại đoạt trước, cô ấy có thể không oán trách sao? Tôi thấy cô ấy chắc sẽ đem sự oán giận và áp lực này để hận anh cả đời, bởi vì cô ấy thầm yêu anh, nhưng cô ấy không thừa nhận, dù sao cũng là hận, anh làm tình với cô ấy khiến cô ấy càng hận anh, hận đến mức tận cùng chính là yêu, nghe chị đi,. Ngẫm lại, những lời Trần Khiết nói thật có lý, tính cách của Cam Tịnh như vậy, mình thật để cô ấy rời khỏi, cô ấy chỉ có thể đau khổ cả đời, cô để tâm vào các chuyện vụn vặt, lại thầm yêu mình, cô không có cách nào để tự thuyết phục bản thân, chỉ có thể trốn trong một góc hận mình cả đời, thật ra cô ấy muốn yêu. Vài phút sau Trần Khiết vào phòng Cam Tịnh, cô biết cô chưa ngủ, chỉ là giả vờ, liền nhảy lên giường ôm lấy cô: - Giả vờ ngủ à? Cô cười giả tạo, Cam Tịnh, tôi là kéo cô vào sự kiện này nhưng tôi hiểu khúc mắc của cô, cô đợi chuyện tốt đi.