Cực phẩm thái tử gia

Chương 644 : Các chị em nổi giận

Nơi chốn ăn chơi ở Bắc Kinh là nơi lui tới của đám công tử hạng nhất, nói như vậy cũng không quá, con cháu của những đại hào phú tính gì chứ? Anh không có gia thế, tuy nói là người thời nay và dòng máu quý tộc chẳng có liên quan gì tới nhau, nhưng con cháu các lãnh đạo cao cấp nhất trong nước chính là “quý tộc”. Khi triều Thanh chưa mất đi thì còn có hậu duệ hoàng tộc gì đó, có lé cúng như bây giờ mọi người ra ngoài đều la to thế này: ông nội ta đây là thổ bát lộ !(1) Tên tiểu tử họ Miêu này khi ăn chơi trong giới này, đó cũng chính là câu cửa miệng của gã, ông nội tôi là thổ Bát lộ, ông nội tôi thế này thế kia, ông nội anh được vậy không? Không được sao? Vậy thì tránh xa ra cho lão tử! Rồi gã cũng chẳng thèm đá vào ngươi vì sợ bẩn giầy ….Miêu Tuấn Phong luôn ăn chơi kiểu như vậy. - Gã là một công tử rất biết khoe khoang trong giới ăn chơi Bắc Kinh, gã giao du rất rộng, từ phố phường cho tới nhà quyền quý, gã đều có thể khoe khoang với anh sưu tầm xe đẹp, chơi đồ cổ, thư họa, uống trà một bình, nói cho cậu biết đây là bình gốm nung màu tím được làm ra năm nào đó đời nhà Thanh đấy. Đinh Hải Quân nói một vài chuyện của Miêu công tử này với Đường Sinh, cũng vô cùng khinh thường, xem ra họ không hợp nhau. - Năm đó, gã sống chết theo đuổi chị tôi, chị tôi lại còn thích nghe gã ba hoa, có một lần tôi hỏi chị tôi là có phải chị để ý tới gã không, nào ngờ chị tôi nói với tôi chỉ là thấy gã vui vui thôi, còn nói người này mà tấu hài thì chắc chắn sẽ có triển vọng! - Sau này, gã phát hiện chị gái tôi không hề để ý tới gã, rồi sau lại có cảm giác chị tôi đã thích ai đó… kết quả gã tưởng người đó chính là Vương Ngạn Thận. Cuối năm 2003 tên tiểu tử đó và Vương Ngạn Thận cược một trận phân cao thấp, rồi lấy người phụ nữ mà gã yêu thương ra đặt cược, kết quả không cần nói, con bồ của gã bị Vương Ngạn Thận xử lý tới ngày hôm sau thì đi cũng không đi nổi nữa, từ đó gã bặt vô âm tín. Quân Lão Ngũ bên này tiếp lời: - Không phải Vương Ngạn Thận có chuyện rồi sao? Anh ta có thể cười rồi, không biết là chui ra từ đâu, còn đem theo thế hệ thứ ba nhà họ Vương tên Vương Xương này ra mà khoác lác nữa chứ. Nghe nói tên tiểu tử này chỉ số IQ và EQ rất thấp, nhưng lớn lên dáng vẻ oai phong, thấy tên họ Miêu rất háo sắc nên mới đẩy bồ cho gã thì phải? Cô ta chính là bồ trước đây của Vương Xương đến bây giờ thì mang họ Miêu rồi. Lúc này, Miêu Tuấn Phong bên kia hình như nhìn thấy Đinh Hải Quân bên này, liền giơ tay chào anh ta, không bằng lòng nhưng phải bằng mặt mà, đây là hiện tượng lạ trong giới ăn chơi, mọi người đều lưu trữ một phần, chịu sự ảnh hưởng của gia tộc gần như đều kế thừa một chút trí tuệ chính trị. Ngay cả Vương Xương kia cũng phải miễn cưỡng cười với Đinh Hải Quân, Đinh Hải Quân đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng khinh bỉ, Đinh gia và Vương gia bây giờ trở mặt với nhau hoàn toàn rồi, giống như hôm nay có rất nhiều những công tử bậc nhất tiếng tăm lừng lẫy xuất hiện tại buổi tiệc, các công tử bậc nhất này nghe thấy cũng tụ tập tại đây. Trên thực tế, đóng vai trò chủ yếu không phải bọn họ, mà là các công tử con nhà phú hào thủ đô, bọn họ có thói quen theo đuổi các cô bé nổi tiếng trong làng giải trí. Bình thường thì cũng mỗi người đều bận bịu với cuộc sống, mặt trời vừa xuống núi là liền suy nghĩ xem đi đâu chơi, có sở thích là sưu tầm đồ cổ, có người lại thích tán gái, những người có cùng sở thích thì ngồi nói chuyện với nhau về bí quyết của mình kể cả những người có sở thích kinh doanh. Tất cả đàn ông đều có chung một niềm ham mê là nhìn thấy các cô gái xinh đẹp là muốn cua ngay, chủ yếu là muốn thể hiện năng lực của bọn họ, và sự ham muốn về dục vọng cũng vì ăn không ngồi rồi không có việc gì làm mà câu nói này không biết ai nói, nhưng chắc chắn là nói trúng tim đen những người có tiền. Hôm nay không phải là nghe nói minh tinh Hàn Quốc Lý Hiền Trinh được mời tới đây thì bọn họ chưa chắc tập trung lại người nào bận việc của người đó rồi. Chủ sự tối nay chính là một người nổi tiếng của hai khu vực Bắc Kinh- Thiên tân này tên là Viên Lan Sơn, tập đoàn Viên thị là công ty hai nhà Kỳ Hạ đã đưa ra thị trường, kết cấu sản nghiệp khổng lồ, đề cập tới công nghiệp xe ô tô, bất động sản, ngành dịch vụ ăn uống, nghe nói tập đoàn này có vốn đầu tư gần 20 tỷ.. - Những người giàu có “bất hiện sơn bất lộ thủy” ở Bắc Kinh khá nhiều, lão Viên là một trong những nhà tư bản không sai, nhưng không phải là giàu có nhất, thê thiếp cũng trên mười người. Từ những góc độ khác nhau thể hiện sự giàu có, nói về tài sản 200 triệu cũng chỉ là trên danh nghĩa, thực tế ngoài danh nghĩa của ông ta thì không biết là có bao nhiêu. Tóm lại lão già này cũng rất giỏi, đã gần lục tuần rồi mà vẫn có dáng vẻ tràn đầy sinh lực, mỗi tháng đều một lần “đi hội hoa”. Cái gọi là hội hoa chính là hội thưởng thức cái đẹp, thưởng thức xong rồi thì chơi, anh ra được giá cao thì anh có thể dẫn về, nếu anh có bản lĩnh thì một đồng cũng không cần bỏ ra mà vẫn có được cô ta, người khác cũng không nói gì, nếu bạn có thể giành được cô ta bằng tiền, mọi người chắc chắn sẽ nhiệt liệt hoan hô khâm phục bạn. Được ưa thích nhất là minh tinh, các nhân vật không phải người của công chúng không chơi, trên thực tế các nhân vật quần chúng xuất hiện trên bàn tiệc đêm nay không ít, cái gọi là tai to mặt lớn túm năm tụm ba lại với nhau, áo mũ chỉnh tề, nhóm phụ nữ ăn mặc ít vải hơn, bộ ngực như muốn phô cả ra, trắng nõn! Đường Sinh đối với kiểu hội họp này cũng không có mấy hứng thú, khi quay đầu lại nhìn chị Trần thì thấy chị lại đang nhìn về phía đằng kia nói gì đó, hắn cũng thuận mắt nhìn theo hướng chị Trần đang nhìn. Ồ, rất nhiều người quen, ai vậy, Cam Tịnh, Trần Khiết, hai vị này không ngờ đang ngồi chung với nhóm nam nữ mặc quân phục, trong đó một người đàn ông trung tuổi đang nói gì đó, mọi người đều đang nghe rất chăm chú. Đinh Hải Quân cũng quay sang nhìn: - Hai vị nữ tiếp viên hàng không à? Đúng rồi, Tiểu Đường, cậu đã làm cái đó với bọn họ chưa? - Cút … đừng có động tý là làm cái đó được không, bọn họ không phải là những cô gái tùy tiện, tôi cũng không phải là người đàn ông tùy tiện, hiểu chứ? - Tôi chỉ hiểu lúc mà cậu tùy tiện thì không phải là người, nhưng thực sự Ông Nguyên kia đã gây sức ép rất mạnh cho Tần Hiểu kia. Đường Sinh thở dài một cái: - Cậu nói xem chuyện giữa nam và nữ ấy, ai chưa từng thử qua? Ai cũng không thiếu mà? Một ngày rầm rộ, tôi còn thiếu đối tượng sao? Chủ yếu là tình cảm phân chia ra sao, đàn ông đi tán gái bằng thái độ phi tình cảm, phụ nữ cũng có thể tiếp nhận bằng thái độ phi tình cảm, cậu phải làm họ vui, họ phải có được lợi ích, đây chỉ có thể nói là một loai giao dịch, tôi à? Từ trước tới giờ chưa từng có thái độ phi tình cảm như vậy, đối với tôi đó là một sự cạnh tranh lãng phí, cái gì mà ban nhạc ngôi sao Hàn Quốc chứ, tôi không hứng thú. Đinh Hải Quân và Quân lão ngũ đều cười, phải nói, nguyên tắc của Đường Sinh vẫn rất khiến Đinh Hải Quân nể phục, mỗi người một tính mà. - Các cậu ra kia góp vui đi, tôi đi ra đằng kia ngồi với các cô ấy, nghe xem người đó đang truyền giáo cái quan niệm gì? - Vậy được, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp. Đinh hải Quân đồng ý, cậu ta không muốn tới gặp Trần Khiết, đỡ phải mất mặt. Khi Đường Sinh tới ngồi sau Cam Tịnh và Trần Khiết, hai người cũng không biết, nhưng từ ánh mắt của những người khác thì phát hiện ra một điều khác thường, hình như bọn họ đều đang nhìn phía sau lưng mình? Hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn, ồ, đây chẳng phải là chủ nhiệm Tiểu Đường sao? Trời. Cam Tịnh và Trần Khiết đều cùng đứng lên, Cam Tịnh đỏ mặt, kéo lại xiêm y: - Cậu, sao cậu lại đến đây, đến cùng ai vậy? Sau đó, bọn họ nhìn thấy chị Trần đang đứng sau Đường Sinh vài bước, người phụ nữ này luôn một bước không rời khỏi hắn, nghe Tình tổng va Du tổng cũng hay nhắc đến chị Trần thế này thế kia, là đã biết người phụ nữ này xuất sắc không tầm thường, chỉ có điều chị ta rất lạnh lùng, quan hệ không thân quen thì chị ta chẳng thèm để ý tới. Không phải chị Trần của chúng ta xem thường ai, mà đó chính là tính cách và tác phong của chị ta, nên nói là có quan hệ tới nghiệp vụ đặc biệt của chị. Hai cô gái này cũng biết đặc thù của chị Trần, chủ động chào chị, chị Trần cũng quay lại cười, nhưng lại không tới đó, vẫn đứng ở đằng kia. Sự xuất hiện của Đường Sinh đã thu hút sự chú ý của hai cô gái này, lập tức sự hứng thú với người đàn ông đang khoác lác kia bị giảm đi mất một nửa, có ánh mắt không thiện cảm nhìn Đường Sinh, nhưng hắn chẳng thèm nhìn người đó, lại nhẹ nhàng cười với Cam Tịnh, Trần Khiết: - Chúng ta đổi chỗ khác đi? Nếu không đi người đang nói kia sẽ đứng dậy đánh tôi mất, không chừng còn thầm oán trách tôi gì đó, các cô lại cũng đến thưởng thức ngôi sao Bang tử sao? - Bang tử gì chứ? Cậu đừng có kỳ thị dân tộc như thế chứ, người Hàn Quốc có vài cách làm không tốt, đó là họ không đúng nhưng chúng ta một câu lại nói Bang tử là chúng ta không đúng, bọn họ không có tố chất là chuyện của bọn họ, chúng ta phải giữ tố chất của chúng ta chứ? Cam Tịnh nói. - Chị Tịnh dạy phải, là tôi không kỹ lưỡng, tôi thật tâm nhận giáo dục, là minh tinh Hàn quốc, không phải cái đó. Trần Khiết bật cười: - Cậu đừng giả bộ nữa đi, cậu cũng muốn tới ngắm nhìn cô minh tinh Lý Hiền Trinh đó sao? Bọn đàn ông thối tha đều là có suy nghĩ này. Đường Sinh mở miệng đang muốn phản bác, đột nhiên một giọng nam vọng lại: - Cô Cam, bạn trai của cô à? Khuôn mặt thật trẻ con à, vừa nhìn là biết tiểu minh tinh ở đây rồi, không ngờ cô Cam vẫn còn cất giấu đàn ông. Kết quả câu nói này của khiến các tên đầu lợn chung quanh đều cười lớn, vốn dĩ Cam Tịnh và Trần Khiết là được chị tiếp viên hàng không trước kia mời tới, chị này lấy một người đàn ông giàu có, bây giờ cũng đã thuộc tầng lớp thượng lưu, nói hôm nay có minh tinh Hàn quốc Lý Hiền Trinh tới biểu diễn, bảo họ cùng tới xem. Khi mọi người làm quen biết chị này cũng giới thiệu Cam Tịnh và Trần Khiết là cán bộ cấp cao của doanh nghiệp quốc doanh, những phú ông kia đều giả bộ chúc mừng, cán bộ cấp cao ư? Chắc lại “dạng chân” các cô ra rồi người ta mới để các cô làm cán bộ cấp cao đấy chứ? Cô tưởng cô có tài năng kiệt xuất gì chứ? Là con rối cấp cao thì đúng hơn? Nhiều nhất cũng chỉ là thành phần trí thức. Đại đa số những lão gia này đều có ý nghĩ xấu xa với các người đẹp, ấn tượng đầu tiên chính là vậy, bọn họ chẳng thèm tin bạn là quản lý cấp cao này nọ. Cho nên lúc này nói chuyện cũng rất khó nghe, Cam Tịnh cũng không chấp nhặt với bọn họ, không phải vì đến để xem minh tinh Hàn Quốc thì cũng chẳng đến nơi này. Vừa nãy chính là tên này đã chọc ghẹo mình mấy lần nhưng mình chẳng thèm để ý, bây giờ lại châm chọc, khiêu khích Đường Sinh? Cam Tịnh thì nhẫn nhịn, nhưng tính cách của Trần Khiết thì không chịu nổi, giơ tay nhấc chén rượu trên bàn tạt luôn vào mặt tên tiểu tử kia: - Anh cũng không xem lại anh xem anh là cái thứ gì chứ? Sao nào? Chị gái tôi giấu đàn ông, thì liên quan quái gì đến anh chứ? Một đám người đều ngây người ra, những người xung quanh cũng quay đầu lại nhìn về nơi đang ồn ào, cú tạt rượu vào mặt kia làm cho tên đàn ông chừng bốn mươi kia xấu hổ đến điên người, lau rượu trên mặt rồi quát: - Con đê tiện này, mày dám động đến bọn tao sao? Mày muốn bị “xử” phải không? Đây cũng là tên súc sinh mà? Trần Khiết liền ném ngay cái cốc không trên tay vào anh ta, tiếp đó là cả chai rượu được ném qua luôn, lúc Trần Khiết mà tức giận cũng là đủ rồi huống hồ lại có Nhị Thế Tổ ở bên cạnh tiếp sức. - Về nhà mà xử mẹ mày đi, con mẹ mày mà không là tiện nhân thì sao nuôi nổi mày chứ? Chai rượu mạnh hơn nhiều so với cốc rượu, khi tên kia vừa tránh được cốc rượu quay mặt lại thì vừa hay đón gọn chai rượu vào mặt, tên đó bị ném trúng vào mũi, một dòng máu chảy ra, xung quanh một đám những tiếng thét nhói tai, Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ ở bên kia cũng đi đến, Đường Sinh cũng sợ Trần Khiết bị người đàn ông kia làm bị thương, liền kéo cô ra phía sau lưng mình. Tên kia thật sự đã đứng lên chuẩn bị động chân động tay, nhưng Quân Lão Ngũ và Đinh Hải Quân cũng đến, một câu cũng không nói liền giơ chân lên đón lấy: - Mày không có mắt sao? Muốn ăn đòn là bản tính rồi à? Đường Sinh mỗi tay một người, kéo Cam Tịnh và Trần Khiết nghênh ngang ra khỏi hiện trường. Việc còn lại thì giao cho Đinh Hải Quân giải quyết nốt, lúc này, rất nhiều người không biết cũng vây quanh, tên họ Miêu và tên Vương Xương kia lộ ra nụ cười lạnh lùng, Đường Sinh cũng vừa xinh đi qua người bọn chúng, Vương Xương hừ một tiếng, phẫn nộ nhìn Đường Sinh. Đường Sinh giơ chân lên móc một cái làm cho tên họ Vương kia không kịp đề phòng kia ngã bay ngửa ra sau. Chị Trần đang đứng phía sau, không muốn bị gã chạm vào người nên giơ chân ra đá thêm một cước làm cho Vương Xương ngã ngay xuống đất, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Dù sao tiệc rượu linh đình này đột nhiên bị phá hỏng, Miêu Tuấn Phong quay đầu lại cũng nhìn thấy Đường Sinh, nói; - Ngươi, định gây sự sao? (1)Thổ bát lộ tức Bát Lộ quân, chỉ bộ đội không chính quy, nghĩa rộng là kẻ quê mùa. Thổ bát lộ là từ có ý khinh bỉ mà Quốc dân đảng và người Nhật Bản g\chỉ Bát Lộ quân. Bát Lộ quân có phiên hiệu bộ đội chính thức, có thể mặc quân trang, trưng thu quân lương; mà nói là “thổ”, là bởi vì họ còn chưa được xếp vào danh sách bộ đội chính quy. Năm 1937, phát xít Nhật xâm lược Trung Quốc, Mao Trạch Đông chủ trương liên kết với Quốc dân đảng để chống Nhật. Bát Lộ quân chính là hồng quân ở Hoa Bắc Trung Quốc đổi tên và chịu sự chỉ huy của Quốc dân đảng(Trong khi Hồng quân ở Hoa Đông lấy tên là Tân Tứ Quân).