Cực phẩm thái tử gia

Chương 638 : Yến tiệc tại núi thanh trúc

Thông tin Bạch Hoán Sanh qua đời được đài truyền hình đưa tin là đột quỵ xuất huyết não, đương nhiên nội tình bên trong thì rất ít người biết tới. Ở Lỗ Đông người nhà họ Bạch, họ Triều khi nghe được thông tin này đều ngây người ngạc nhiên và sợ hãi … Còn người dân thì cũng vì Bí thư Bạch mà cài hoa trắng khi ra ngoài đường, không thể nghi ngờ sự cống hiến của lão Bạch cho Lỗ Đông, ông ấy sẽ sống mãi trong lòng người dân nơi đây. Dù sao con trai ông ta cũng xấu xa như vậy cho nên sự ra đi của lão Bạch làm cho mọi người nghĩ rằng có liên quan tới con trai ông ấy những người hận Bạch Chiến Văn thì lại càng hận anh ta hơn. Anh ta đúng là đồ súc sinh mà làm cho một người cha đang sống khỏe mạnh như vậy phải tức quá mà chết, khắp hang cùng ngõ hẻm ngoài đường đều là những tiếng bi ai và những lời mắng chửi. Triều Công Nguyên và Bạch Ngọc Đan của Thanh Cương cũng suy sụp đến tận xương tuỷ, bọn họ bị đả kích nhiều mặt, thứ nhất là chuyện của con trai, sau đó là chuyện cổ phiếu của Thanh Cương đột ngột giảm, cho đến hôm nay giá trị cổ phiếu đã giảm xuống tới mức không thể nào chấp nhận được nữa, chỉ vẻn vẹn hai ngày mà giảm xuống chẳng còn giá trị gì nữa. Tiếp đến lại là sự ra đi mãi mãi của Bạch Hoán Sênh, lúc này thì ông ta đã biết nhà họ Triều và nhà họ Bạch coi như là đã tiêu đời rồi, chúng ta không biết là đã đắc tội với ai đây? Sao lại thê thảm như thế này chứ? Trên máy bay Dung Nữ cũng hỏi Đường Sinh như vậy, hắn cười khổ nói: - Liên quan gì tới tôi chứ? Con cháu nhà họ muốn tạo nghiệp trướng thì trước sau gì thì tình hình như vậy cũng xảy ra thôi, thậm chí còn thê thảm hơn nữa ấy chứ. Nếu bọn họ quá mạnh mẽ thì trận đấu sẽ không chỉ có như vậy. Tôi cũng không phải là muốn đấu cho họ chết, tôi có phải là người có tính cách như vậy đâu? Mặc dù có những kẻ đáng cho trăm nghìn nhát dao nhưng cháu là cháu mà con là con, tôi cũng không thể làm gì ông ấy được. Ông ấy cũng có một phần trách nhiệm dạy dỗ con cái, nhưng nghiệp trướng của người nào thì người đó phải ghánh chịu mà. Mấy người Đường Sinh về Bắc Kinh đột ngột nên không đặt được vé khoang hạng nhất, ba người họ cùng ngồi cùng nhau Đường Sinh, Dung Nữ, Trần tỷ. Trên thực tế vần đề ai sẽ là người tiếp quản vị trí số một tỉnh uỷ Lỗ Đông này, bên trên cũng triển khai một số thảo luận mới. Bạch Hoán Sênh không ra đi theo cách này thì cuộc thảo luận cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lão Bạch chọn cách ra đi này nên cũng để lại cho cục diện Lỗ Đông chút vấn đề. Có chút vấn đề nhạy bén xảy ra, nhà họ Vương sau thời gian im hơi lặng tiếng bây giờ lại lên tiếng rồi, dù sao thì mấy năm gần đây lão Bạch cũng qua lại thân thiết với họ, không thể hiện rõ ràng là sẽ đứng về bên phía họ nhưng cũng có xu hướng nghiêng về bên đó, không bên nào giấu giếm bên nào. Nếu lão Vương gia không lên tiếng vì chuyện này thì những cán bộ khác có liên quan họ sẽ nghĩ như thế nào chứ? Cho nên trong tình thế cấp bách họ buộc phải lên tiếng. Ngược lại thì sự biến hoá trong thế cục Lỗ Đông của hệ thống nhà họ Đường và họ Đinh cũng chưa rõ ràng, dường như họ chỉ nhằm vào sự việc mà không nhằm vào bất cứ người nào. Càng như vậy thì càng làm cho một số tình thế trở nên mơ hồ, trong trò chơi chính trị này là phải kiểm soát mơ mơ hồ hồ như vậy, người nào cao kế hơn một bậc thì người đó sẽ được cười tới phút chót, anh ra đòn mạnh mà người khác không có phản ứng gì thì không sao đằng này anh lại ra đòn công kích vào không khí, như vậy thì có tác dụng gì chứ. Cái cảm giác có sức mà không làm được gì thật khó chịu, cho nên khi lão Vương Gia tiến cử Bí thư tỉnh uỷ Lỗ Đông đương nhiên sẽ được chấp nhận một cách thuận lợi, Lão gia nhà họ Vương sau khi biết được tin này liền thở dài nói, - Lỗ Đông, ván cờ này khó đi đây! Trước đây là hệ thống họ Vương chủ trì cục diện Lỗ Đông, nhưng người mới tới này cũng có hai mặt khó xử là thế lực cũ của lão Bạch ngươi có tiếp nhận không? Ông ấy vì sao mà qua đời, trong long mọi người chắc cũng có dự tính, há chẳng phải là thế lực cũ xảy ra vấn đề sao? Nếu ngươi tiếp nhận, thì sẽ tiếp nhận như thế nào đây? Ngươi không tiếp nhận cũng được, ở Lỗ Đông ngươi chỉ có mỗi một mình Tư lệnh thì chắc chắn ngươi sẽ phải nhìn sắc mặt của chủ tịch tỉnh Lâm Chi Mậu rồi, cái này lại là gì nữa đây? Cho nên sau khi xong việc tiến cử, lão Vương Gia mới suy xét tới vấn đề này, lão Vương Gia đã vạch ra điểm mấu chốt nhất “Lỗ Đông, ván cờ này khó đi đây” khẳng định rất rõ ràng là Lỗ Đông có thể sẽ lâm vào tình thế mới, như thế có thể dễ dàng sao? Nếu như một năm sau tình hình kinh tế hoặc các mặt khác của Lỗ Đông không phát triển, thì cán bộ mà lão Vương gia đề cử là không có năng lực và đó cũng đồng nghĩa với việc uy tín của lão Vương gia cũng mất hết. Đây là một con dao hai lưỡi sắc bén, Đinh gia cũng được, Đường gia cũng thế và các gia tộc khác cũng vậy, không ngờ họ cứ đứng nhìn Vương gia lún sâu vào một vực thẳm, ai bảo Vương gia muốn vào, bọn họ chỉ là không ngăn lại và cũng chẳng tranh giành để vào làm gì. Trên thực tế, ai tới chủ trì cục diện Lỗ Đông này thì cũng không có kết quả tốt, không có ai là lý tưởng là thích hợp hơn chủ tịch tỉnh Lâm Chi Mậu, nhưng lão Vương gia vào đúng thời điểm mấu chốt này lại không thể không lên tiếng. Bọn họ lại càng mong muốn có thể thu hút được sự tranh luận, và chỉ là muốn tỏ thái độ là được rồi để cho những cán bộ có quan hệ đó họ nhìn thấy thái độ của Vương gia mà họ muốn nhìn, nhưng lại không xảy ra tranh luận gì, Haizz Những tình hình trên đây là sau khi Đường Sinh xuống máy bay ngồi trên xe chú Đường Thiên Tứ nghe chú ấy nói lại, chị Trần và Dung Nữ lặng lẽ ngồi nghe, Đường Thiên Tứ cũng không có ý lảng tránh Đinh Hải Dung, chứng tỏ rằng ông ấy đã coi cô là “người một nhà” rồi. Trên thực tế sự liên kết giữa hai nhà Đường Đinh ở Lỗ Đông đã nói rõ điều đó, họ Đường không tham gia vào chức vị ở Lỗ Đông lần này cũng là vì không muốn bại lộ sự kết hợp giữa hai nhà, vẫn còn quá sớm. Nói cách khác là hai nhà Đường Đinh liên kết lại với nhau để thu phục Lỗ Đông là rất có thể cho nên nhất thời không vội mà thôi. Cái chức vụ của lão Bạch trước mắt mà các ngươi vẫn muốn tranh qua tranh lại thì mất tiêu chuẩn quá, cho nên bất kể là Lão gia nhà họ Đường hay Lão gia nhà họ Đinh đều thể hiện thái độ rõ rang ngay từ đầu là chúng tôi tạm thời không nhúng tay vào Lỗ Đông vì thời cơ không thích hợp sẽ gây nên chỉ trích. - Đúng rồi, tên tiểu thái giám nhà họ Triều kia rốt cuộc chuẩn bị định tội như thế nào đấy ạ? Anh ta đã đến mức như vậy rồi cháu cũng thấy tội nghiệp. Đường Thiên Tứ hừ lên một tiếng, - Nó thì có gì là tội nghiệp chứ? Có tội thì phải xử, người tội nghiệp chính là Bạch Hoán Sênh kia, cả một đời anh minh thế mà cuối cùng lại thất bại dưới tay những đứa con cháu bất hiếu kia, loại con loại cháu gì không biết? Lão Bạch ơi là lão Bạch, số của ông đúng là khổ mà! Dung Nữ cũng nói: - Chú Tứ nói rất đúng, sự cống hiến của Bí thư Bạch thì Đảng và Nhân dân ta sẽ ghi nhớ mãi, còn con cháu của ông ấy phạm tội thì pháp luật của Quốc gia cũng không tha, công và tội không thể bù đắp được cho nhau. Chế độ pháp luật của nước ta cũng chưa đạt đến mức kiện toàn nhưng cũng không khoan dung một cách mù quáng. Ý của Dung Nữ là không thể vì sự cống hiến và sự ra đi như vậy của lão Bạch mà miễn tội cho con cháu của ông ấy, ai làm thì người đó phải chịu không ai có thể chịu tội thay được, ngươi đừng tưởng là giống như thời cổ đại có cái gì mà Kim bài miễn tội chết sao? Thời buổi này làm gì có cái thứ đó chứ? - Chú Tứ, chú nói xem cháu tới thăm hỏi Đinh lão gia một chút liệu có thích hợp không? Đường Sinh chuyển sang chủ để khác hỏi chú Tứ. Đinh Hải Dung mắt sáng lên, tim cũng đập thuỳnh thuỵch trong lòng nghĩ, “sự thăm hỏi của tiểu oan gia này có ý nghĩa phi phàm đây!” - Haha … cháu vội cái gì chứ? Trước mắt có chuyện lớn như vậy, khắp cả Kinh thành đều loạn hết cả lên, phải khiêm tốn một chút, để đến tết rồi đi cũng chưa muộn! - Hey … Vẫn là chú Tứ suy nghĩ thấu đáo. Này, chị Dung vậy để đến tết tôi qua uống rượu và chơi cờ với ông nội chị nhé … Dung Nữ mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa sự dịu dàng, trước mặt Bạch Chiến Văn cô ấy hung dữ như sát thần vậy mà trước mặt Đường Sinh lại dịu dàng như nước. Ngươi đừng nói tình yêu chẳng là gì cả thực ra nó có thể làm cho một người có tính cách mạnh mẽ cũng phải trở nên hiền dịu nhẹ nhàng. Trước tiên là đưa Dung Nữ về nhà sau đó Đường Sinh lên Núi Thanh Trúc, chiều tối cha mẹ hắn cũng đều lên Núi. Cả nhà bốn người, ông nội, cha, mẹ và Đường Sinh vui vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm chay của Đường lão gia, thông thường thì họ ăn ngon hơn như vậy cho nên thỉnh thoảng ăn một bữa như vậy cũng là sự hưởng thụ đặc biệt. Thể chất của Đường Sinh tốt, một mình có thể ăn cả phần của mấy người nên hắn cứ nói là không đủ, ăn hết đĩa bên trái đến đĩa bên phải làm cho Đường lão gia cười sảng khoái, - Thảo nào thằng nhóc này ở bên ngoài có thể gây sức ép đến vậy, thì ra là ăn khoẻ như thế này? Liễu Vân Huệ cứ nhìn đứa con trai trong mắt tràn đầy niềm vui lại còn ghắp thức ăn cho hắn liên tục, thể hiện một tình yêu vô bờ bến, Đường Thiên Tắc thì càng nhìn càng không vừa lòng, - Tôi nói đồng chí Liễu Vân Huệ này, cô cũng đừng có mà quá đáng quá, ít nhất cũng phải ghắp cho tôi nữa chứ! Đường lão gia và Đường Sinh đều cười, đây đúng thật là vui vẻ hạnh phúc, Liễu Vân Huệ cười rồi lườm chồng một cái, - Trước mặt cha anh nói mà không biết ngượng à? Anh không biết tự ghắp à? Cha, cha ăn nhiều một chút đi … Liễu Vân Huệ ghắp một đũa thức ăn cho Đường lão gia. - Được, được … haha … chúng ta một già một trẻ đều được hưởng, đồng chí Liễu Vân Huệ này đúng là biết kính già yêu trẻ, đúng không Sinh Nhi? - Vâng ạ, ông nội mẹ cháu từ trước tới giờ vẫn vậy mà, ông nói xem con người của cha cháu đấy, lúc nào cũng trông cũng như vậy, ít nói ít cười thực ra trong lòng ông ấy cũng muốn cười nói vui vẻ với mọi người, ví dụ như hôm nay này, lại còn nói chuyện cười với mọi người nữa chứ, rất may là mọi người đều cười … - Hahaha … Lão gia lại càng cười to hơn nữa, Liễu Vân Huệ cũng cười rồi nói, - Con trai, thực ra cha con cũng có lúc rất là hài hước đấy. Đường Thiên Tắc trợn mắt lườm vợ một cái rồi lại lườm con trai, - Sao nào? Hai mẹ con người định liên kết lại trêu trọc trượng bối đấy hả? - Ây, con nói này cha đừng có mà đắc ý, trước mặt ông nội mà cha tự xưng là trượng bối sao? Nếu là thời đại trước đây chắc bị phạt cho mấy gậy rồi đấy. Đường Thiên Tắc nhe răng nhìn Đường Lão gia một cái, trời, mình hôm nay mất điểm quá, bị con trai và vợ trêu trọc không thể kiềm chế được, Liễu Vân Huệ cũng nhìn ông ấy một cái, anh người lớn như vậy rồi mà lại đắc ý quên cả hình tượng à? Đường Thiên Tắc lại sửa lại nói, - Thì cha là trượng bối đời thứ hai mà! Đường lão gia lại tiếp tục cười nghiêng ngả, tâm trạng rất vui vẻ, Đường Thiên Tắc vội kêu lên, - Tiểu Trần, tiểu Trần tới đây một chút … Chị Trần lập tức ở cửa ngoài chạy vào, - Cô, cô đem thằng nhóc này xuống sân sau, bắt nằm sấp buộc vào ghế dài đánh 40 gậy cho ta. Trẩn tỷ không biết làm thế nào để trả lời thì Đường Sinh vỗ vỗ bụng đứng dậy nói, - Đi thôi, chị Trần đi hành hình thôi! Thế là họ chuồn đi, ở gác lửng bên này cũng không có người, Đường Sinh liền ôm eo chị Trần rồi đi, - Đừng, để người khác thấy bây giờ. - Sao có thể thấy được chứ? Ây, chị Trần, tôi phải hỏi chị một câu, nếu thực sự phải đánh tôi thì chị có nỡ ra tay không? có nỡ đánh không? Chị Trần nhún vai dịu dàng đáp, - Không nỡ cũng phải đánh, mông nhiều thịt vậy đánh thì cũng đâu có sao, chỉ là cậu phải chịu khổ chút thôi. - Củ chuối thật, ây, chị là người của tôi mà? Lẽ ra phải đứng về phía tôi chứ không phải phía cha tôi, chị không sợ tôi sẽ xử lý chị sao? - Cái đó cũng phải xem tình hình chứ, Lão thủ trưởng là lớn nhất, thủ trưởng là thứ hai, phu nhân là thứ ba, còn tiểu thủ trưởng thì là thứ tư rồi. - Ôi, coi như là tôi chiều chuộng chị vô ích rồi, lẽ ra chị phải bí mật thả tôi ra chứ, sau đó chịu tội thay tôi, như vậy mới là cách làm chính xác nhất. Chị Trần bĩu môi, - Đây không phù hợp với nguyên tắc của cậu, cậu chẳng phải đã nói là sai lầm của mình thì đừng bảo người khác chịu thay sao? - Tôi, tôi nói qua như vậy thật á? Đường Sinh chố mắt lên tay thì lại trượt xuống véo mạnh vào mông của chị Trần. - Ồ … chưa nói qua, chưa nói qua, để tối nay tôi cho cậu xử lý là được chứ gì? Chị Trần cũng không chịu nổi sự khiêu khích này của hắn. Buổi tối, ở Thanh Trúc hiên tổ tông ba thế hệ nhà họ Đường ngồi nói chuyện về Lỗ Đông, - Ông nội, lễ truy điệu Bí thư Lê ông có đi không? - Con người Bạch Hoán Sênh này có ngoan cố một chút nhưng tóm lại cũng là người tốt, những chủ chương thủ đoạn rất cứng rắn nhưng lại sơ xuất trong việc quản giáo con cái, và cũng có chút ngưỡng mộ bản thân một cách mù quáng, về việc Tập đoàn Thanh Cương ở Lỗ Đông cũng có những chuyện không hay. Ông không phải là nghe một người báo cáo vậy, mà những lãnh đạo cấp cao có thành kiến với ông ấy cũng không phải là ít, nhưng sự cống hiến của ông ấy cũng không thể phủ nhận, lễ truy điệu lần này ông nội cháu sẽ không đi đâu. Ngày hôm sau các vị lãnh đạo trung ương cũng lên núi xin chỉ thị về qui mô tổ chức tang lễ cho Bạch Hoán Sênh, Lão gia cũng quyết định, - Đưa vào Bát Bảo Sơn đi! Có câu nói này của Đường lão gia thì ông ấy không tới lễ truy điệu của Bạch Hoán Sênh nhưng thái độ của Núi Thanh Trúc thì ai ai cũng thấy rõ.