Cực phẩm thái tử gia

Chương 635 : Nỗi lòng của bích tông nguyên

Bích Tông Nguyên thấy đúng là Đường Sinh, phía sau hắn là Sắc Sắc, y liền đứng lên, mấy lần thất bại trong tay Đường Sinh, đương nhiên trong lòng y không sao quên được. Nhưng chị y cùng Đường Sinh hợp tác rất chặt chẽ, trong lòng y nghĩ mãi mà không ra, với thực lực của chị mình, tại sao phải hợp tác với hắn? Nay lại thấy La Sắc Sắc, Bích Tông Nguyên coa ý tán thưởng trong đầu, nhưng không nghĩ lung tung nữa, y biết mình kém quá xa. Giống như trước đây đã từng thầm mến bạn học Ninh Hân. Nhưng người ta chẳng có cảm giác gì với y cả. Mấy lần bị Đường Sinh nắm trong tay, hơn nữa cũng nhận thức được thiếu sót của chính mình, đi ra nước ngoài mấy tháng, Bích Tông Nguyên đã bớt hứng thú với các cô gái, một người đàn ông không có sự nghiệp, mỹ nhân ở trước mắt còn không thèm nhìn, y còn ra vẻ cái gì nào? Muốn ra vẻ ta đây cũng phải có thực lực, ra vẻ để rồi bị người ta trừng trị thê thảm, thì ra vẻ để làm cái gì? Đã đi quá xa với ước nguyện ban đầu, cho nên y cũng biết mình so với Đường Sinh kém quá xa. Về tất cả các phương diện, người ta đều nắm trong lòng bàn tay. Theo điểm này mà nói, Bích Tông Nguyên vô cùng khâm phục Đường Sinh, y cũng cẩn thận phân tích bối cảnh gia đình Đường Sinh, dù là thương trường hay quan trường, người ta đều có thế lực rộng khắp, bao gồm cả bên quân đội, bản thân mình thì có cái gì chứ? Toát mồ hôi. Ngoài bị mang đến đồn công an thì không còn cách nào khác. Đường Sinh vừa tiến đến liền trêu chọc y, chính là xem có phải y thực sự khiêm tốn, vẫn là bảy phần không phục, tám phần không để lộ sự tức giận, dù rất bất mãn? Bích Tú Hinh biết rõ, mọi hành động của Đường Sinh đều có thâm ý, chỉ cần một câu thôi, hắn đối với người mình ghét rất hà tiện lời nói. Là hắn giữ thể diện cho cô nên bề ngoài mới nói chuyện với em trai cô như vậy, đổi lại là trên đường trông thấy y, chưa chắc hắn sẽ liếc nhìn một cái, làm như không thấy. La Sắc Sắc thực ra vẫn cho Tú Hinh thể diện, có một khoảng thời gian các cô chung sống cực kỳ thân thiết, họ có cùng gia cảnh nên thật dễ dàng kết thân với nhau, cô nhìn Bích Tông Nguyên khách khí cười một tiếng, thật sự là rất nể tình. Chỉ riêng việc anh chàng này đụng chạm với Đường Sinh, Sắc Sắc cũng sẽ không thèm nhìn tới y. Hôm nay đúng là giữ cho y thể diện, Đường Sinh dẫn Sắc Sắc tới, Bích Tú Hinh cũng đã nhìn ra, trong lòng cũng có chút cảm động Bích Tông Nguyên cười gượng, ở trước mặt chị mà bàn tán chuyện tán gái, y thực sự nói không ra: - Không, không có, thật sự không có. Đường Sinh khoát tay : - Đừng khách khí, ngồi đi. Haiz, hai người như vậy để làm gì, đàn ông đi bàn chuyện tán gái thì không hy vọng bị phái nữ nghe được… Hắn cứ như vậy khiến Bích Tú Hinh và Sắc Sắc phải đi chỗ khác, hai cô không có ý kiến gì. Bích Tông Nguyên vẫn hơi băn khoăn, nhìn Đường Sinh với ánh mắt kinh ngạc. Nửa năm không gặp, hắn trưởng thành hơn mình, lại còn cao hơn nữa, ăn cái gì vậy? Phong thái chín chắn, phong độ này làm người ta phải nể! - Tôi không thể tưởng tượng được, cậu thay đổi ghê gớm như vậy, thiếu chút nữa là tôi không nhận ra rồi. -Ầy, đối với cậu mà nói tôi có hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra mà! Trong lòng cậu còn đặc biệt hận tôi ấy chứ? - Nào có. Bích Tông Nguyên gượng cười, thầm nói: “Không hận là giả, nhưng ta cũng không có cách nào khác, đụng chạm tới ngươi hả, dựa vào cái gì!” Đường Sinh cười cười: - Tôi nói ngắn gọn thôi, hôm nay nếu cậu ngồi đây thì thật sự không nên oán hận tôi, không ai hận chính anh rể mình. Tuy tôi và chị cậui không có danh phận, nhưng đúng là chúng ta có quan hệ, nếu cậu thông minh thì cũng có thể nhận ra. Nhưng tôi và chị cậu hơn kém nhau mười tuổi, xem ai bao ai là rất rối rắm. Miệng lưỡi thế gian ai lường trước được. Bích Tông Nguyên tròn mắt, miệng há hốc: “Không phải chứ? Ngươi làm gì chị ta vậy? Ngươi cũng quá lắm đấy, chuối thật!” - Không cần giật mình như vậy đâu, tôi và chị cậu quan hệ đã lâu, cậu không nhận ra thôi, cho thấy ánh mắt của cậu cũng không thật sắc bén. Không cần nhìn chằm chằm người con gái khác bên cạnh tôi, họ không thích cậu đâu. Cậu cũng biết mình không xuất sắc, tôi là vì xem cậu là em vợ mới nói câu này đó. Tôi cũng không sợ cậu đi ra ngoài tuyên bố tôi và chị cậu quan hệ bất chính, việc xấu trong nhà không nên nói với người ngoài! Bích Tông Nguyên cười khổ, mẹ kiếp, ta tự nhiên lại trở thành em vợ ngươi? Việc này có thể ra ngoài rêu rao sao? Ngay cả cha ta, cũng phải giấu! - Chị cậu nói cậu muốn làm quan, hãy cân nhắc cho rõ ràng, đó là lựa chọn thanh liêm, nếu ngươi dự định tiếp tục theo đuổi cái thế giới hưởng thụ, không bằng đi kinh doanh, lúc đó dù ở bên ngoài cậu có bao nhiêu người đẹp cũng không ai quản cậu, nhưng trong quan trường không được, hiểu không? Câu nói này đả kích ý định muốn ra làm quan của Bích Tông Nguyên, nhưng y lại cười khổ nói: - Thực ra rất nhiều cán bộ đều nuôi không ít chân dài… - Đúng, thực là như thế này, nhưng không quá một ngày là ra vấn đề, khẩu vị của họ lại không quá cao, thấy có chút tư sắc là đã muốn nằm lên trên, cậu nói có thể không xảy ra vấn đề sao? Cảnh giới cao nhất trong tán gái là giành được nhân tâm, khi chuyện xấu được đưa ra ánh sáng, cô ta chịu đứng ra thay cậu biện bạch, thậm chí còn thay cậu ngồi tù cũng không vạch trần cậu mới được. Cậu nắm chắc là các cô trung thành với cậu như vậy sao? Cậu không nắm chắc, nhưng tôi thì có, đây chính là điểm khác nhau! Bích Tông Nguyên hơi chột dạ, có lẽ đây chính là chỗ thua kém của mình. -Tôi, tôi hơi lo lắng một chút, anh rể, ồ không, Đường…. Ôi, ta nên gọi anh như nào bây giờ? Y cũng không biết xưng hô với Đường Sinh ra sao, rất rối bời, ta 26, ngươi mới 18, chết thật! - Cậu gọi tôi là Tiểu Đường được rồi, khái niệm anh rể chỉ tồn tại trong lòng cậu, chúng ta thống nhất như vậy, không cần rối rắm. - Tôi hiểu rồi, là tôi quá muốn làm quan, nhưng cậu nói như vậy, tôi hơi có chút lo lắng. - Vậy là được rồi, hãy lựa chọn con đường mình thật sự am hiểu mà đi, không cần học theo người khác, có vài thứ cậu muốn học cũng không được. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Đường Sinh, y liền đi ra. Khi y gặp chị của mình ở ngay bên ngoài, Sắc Sắc rời đi, để cho hai chị em họ có cơ hội trao đổi. Bích Tú Hinh thấy vẻ mặt ủ rũ của em trai, cảm thấy kinh ngạc: - Làm sao vậy? Bị mắng một trận? Hay là em với hắn cãi nhau? - Em dám cãi lại anh rể sao? Bích Tông Nguyên cười khổ đáp. Bích Tú Hinh nghe mà đỏ bừng cả mặt. - Chị, em sớm nên nghĩ đến quan hệ của hai người, thật ra cũng không có gì, sống vui vẻ, hạnh phúc mới là quan trọng. Đường Sinh và em đã nói chuyện với nhau, em lại từ bỏ suy nghĩ làm quan rồi. Em thực sự chưa từng sinh hoạt khổ hạnh để rèn luyện ý chí. Nghe hắn nói chuyện như mười năm đọc sách. Chị! Em cảm thấy Đường Sinh rất thẳng thắn, thành khẩn, rất tốt. Giá như trước kia sớm biết được như vậy thì thật tốt biết mấy, chỉ có điều khi đó cảm thấy hắn đang làm trò. Bích Tú Hinh hít sâu một hơi, tên xấu xa quả là lợi hại, ta nói mười lần cũng không chắc giúp em trai tiến bộ được như vậy, hắn nói có một lần mà em đã hiểu ra nhiều rồi, cũng không có gì phải xấu hổ, thích đưa công khai thì ta thuận theo thôi. Tông Nguyên, tùy em lựa chọn rồi xử lý. Nhưng chị cũng nói trước làm người phải làm đến nơi đến chốn. Đường Sinh có đôi khi giả tạo, nhưng hắn rất có thực lực. Thậm chí hắn còn giả bộ không động tới dùng một ít tài sản. Chúng ta xem hắn là giả tạo, nhưng ở góc độ của hắn mà nói đó chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể. Cẩn Sinh, Sở Đại, bây giờ còn có Tường Hinh Phổ Thụy đều là một tay hắn làm nên. Em lấy cái gì mà so với hắn? -Chị, em cũng có năng lực nhất định, chỉ có điều trước kia quá phù phiếm, không không ngoan nhìn xa trông rộng, đi một ngày đàng học một sàng khôn, quay đầu nhìn lại chuyện cũ, cũng tự thấy chính mình đáng thương. Thật buồn cười. Chị, em muốn bắt đầu lại từ đầu. Ở Tường Hinh Thụy Phổ cho em một chức vị đi, không phải là công nhân là được. Bích Tú Hinh lệ nóng lưng tròng, gật gật đầu - Ừ, chỉ cần em đồng ý chăm chỉ cố gắng, chị tin chắc em có thể làm tốt. Tuy nhiên tiệc vui chóng tàn, chỉ được 48 giờ, Bích Tông Nguyên đã bị Cục trị an mời đi. Hôm nay Đường Sinh, Sắc Sắc, Tú Hinh cùng vợ Liễu Tông Quyền cùng đi thị sát xưởng đóng tàu mà họ cùng rót vốn vào. Có một cuộc điện thoại gọi đến nói có vài nhân viên nam ăn trưa ở nhà hàng có xung đột với mọi người. Phía bên kia có lẽ có thế lực, muốn đem nhân viên nữ của công ty đi, hai bên liền xung đột. Quản lý Bích Tông Nguyên ra mặt, bị người ta đánh. Sau đó người ta còn gọi đến đây đội trật tự trị an, đem toàn bộ họ đi. Gây náo loạn trật tự xã hội trị an , phạt mỗi người 500 nghìn. Cũng có người nói là Bích Tông Nguyên động thủ trước, lại là người bị thiệt hại nặng… Tú Hinh còn tưởng rằng là em mình chủ động gây chuyện. Tất nhiên Đường Sinh đã nhìn em mình với cái nhìn khác. Ít nhất, hiện tại không cần lo lắng gì. Liễu Tông Quyền hơi bực mình: - Theo tôi thấy, vẫn là Thanh Cương gây chuyện. Chúng nó ở xã hội đều có ảnh hưởng nhất định. Hiện giờ Đông Thái có điểm khởi sắc, có người đỏ mắt, tìm chúng ta, đồng loạt phát sinh nhiều chuyện rắc rối, không chỉ phát sinh ở Tuyền Thành, còn có Thanh thị, Long Cương. Thời gian tới chúng ta còn phải chịu đựng nhiều. Thanh Cương à Thanh Cương, các ngươi cũng không thể ức hiếp quá đáng chứ… Đường Sinh nhíu mày, tất cả mọi người nhìn hắn chờ chỉ thị: - Chúng ta có thể khiêm tốn một chút, tôi không muốn tạo ảnh hưởng rộng khắp. Thanh Cương sụp đổ càng trễ ngày nào, sự phẫn nộ của dân chúng càng lớn. Cho bên trị an ít tiền, đưa người của mình về. Bích Tú Hinh phản đối: - Dựa vào cái gì hả? Trị an khắp nơi phạt bất công, cùng bọn họ ra tòa đi, không đưa tiền, ức hiếp người quá mà! - Không cần làm căng như vậy, nhường nó một bước sẽ khiến nó nhảy nhót vài ngày. Bí thư Tỉnh ủy Bạch ảnh hưởng còn nhiều, khó tránh khỏi những vụ như vậy còn xuất hiện, tiếp tục không bao lâu chúng sẽ dừng. Đông Thái không nhất thiết phải làm kẻ độc ác. Phải dựng lên hình tượng xã hội tốt đẹp. Ánh mắt người dân chúng rất sáng. Ai bị ức hiếp, ai là kẻ ác bá mọi người đều biết. Có một ngày tường ngã mọi người sẽ giúp xô nó sập hẳn. Chúng ta có tinh lực để dành làm chuyện có ý nghĩa, tôi lười giẫm lên bọn chúng. Quyết định vậy đi, bác Liễu, bác gọi điện thoại đi. Buổi chiều toàn bộ bọn họ trở lại Tuyền thành. Bích Tông Nguyên còn bị người ta giữ, sau đó lại có một tin xấu đưa tới. Tin tức xấu gì vậy? Cũng không biết có phải Bích Tông Nguyên đang gặp phải báo ứng. “Tiểu JJ” của y lại bị cảnh sát dùng dùi cui điện dí vào, không phải chứ? Nghe tin, Bích Tú Hinh suýt ngất xỉu, mặt tối sầm lại. Đường Sinh cố nén cười. Các ngươi gọi cái này là chuyện gì? Tiểu Bích trước kia là người xấu, nhưng cũng không thể muốn lấy mạng y như vậy chứ? Ác độc quá! Sắc Sắc cười ngượng ngùng, vì Bích Tú Hinh sắp ngất đi, Tú Hinh nước mắt ròng ròng nói: - Tôi mặc kệ, Đường Sinh cậu xem rồi giải quyết đi. Đường Sinh cũng rất rối rắm, gọi điện thoại cho Dung nữ, đem tình hình kể ra một chút. - Nói như vậy cấp dưới của cơ quan chấp pháp còn chờ chỉnh lý? Như vậy đi, để tôi nói chuyện với Bí thư Lưu, điều Sở giám sát đến, có mấy tên cần trừng trị. - Ừ, điểm này tôi tán thành, tuy nhiên chị cũng đừng dùng côn cảnh sát ức hiếp người nha. Tôi đi trước đến Cục trị an xem y… Khi Đường Sinh, Tú Hinh đến Cục trị an, nghe nói Bích Tông Nguyên đã được đưa vào bệnh viện, nhiều tai nạn quá Tiểu Bích ạ, lại phải vào bệnh viện, làm không ít chuyện ác, bị báo ứng à? Trên đường Đường Sinh khuyên Tú Hinh: - Thôi, đừng khóc, tôi thấy hình như không có chuyện gì. - Không cái rắm á, đem dùi cui điện dí vào “cái kia” của cậu thử xem? Ai đả thương nó vậy? Tên đó quá biến thái đi! - Ừ, chỉ sợ có người muốn trả thù, bởi vì họ cũng bị mất đi công năng của “cái đó”! Đường Sinh phán đoán quả không sai, hai ngày nay Triều Công Nguyên thu được thông tin từ anh vợ ở Thủ đô, nói đứa nhỏ gây chuyện không nhỏ, đụng chạm đến người được cảnh sát nội vệ Trung ương bảo vệ, suýt chút nữa bị người ta bắn chết, tuy giữ được mạng nhưng chỗ bị đá trúng không cứu được, phải vào bệnh viện làm giải phẫu cắt bỏ.