Cực phẩm thái tử gia
Chương 622 : Ai kêu cậu nhúng tay vào việc của địa phương?
Có một vài xung đột nhỏ nhưng lên đến sự cao độ của chính trị, vậy là đã thành một việc ồn ào, cho nên bình thường không ai gây sức ép như vậy.
Nhị Thế Tổ của chúng ta không phải thật sự là “Đường Tăng”, hắn không phải việc gì cũng nhẫn nhịn được, phàm là việc gì có cũng có giới hạn, nếu anh vượt qua cái giới hạn đó, vậy là anh tự chui đầu vào rọ, tôi không ngại an táng anh, đối với những kẻ không biết sống chết, trực tiếp đưa hắn lên đường là được rồi.
Bây giờ Tiểu Man là người yêu của Đường Sinh, hắn có thể mặc cho họ Triều kia làm nhục cô sao? Cho nên, lần này hắn thật sự bốc hỏa rồi.
Được rồi, mượn cơ hội lần này phải thay đổi lại cục diện ở Lỗ Đông một chút, để không ai dám quấy nhiễu hệ thống Đường Thị địa phương
Dù sao bố cũng sẽ sớm tới đây, lúc nên biểu lộ uy thế thì cũng không thể quá giữ ý, sự uy phong cần thiết vẫn cần phải có, bằng không có một số người sẽ coi trời bằng vung, núi cao, hoàng đế ở xa, thực sự cho rằng trời đất này là của họ Triều? Mẹ nó, có văn hóa hay không hả? Ngu ngốc!
Đường Sinh nhổ nước bọt trên mặt đất, gọi ngay điện thoại cho chị Trần, nói vị trí của mình, cũng nói qua về tình hình nhỏ ở đây, chị Trần biết ngay điều mà vị Sếp nhỏ này của mình gọi là “có chút vấn đề” là gì, trong mắt hắn ngoài việc chết không có tình hình lớn, hắn là ai cơ chứ? Sợ ai chứ?
Vừa thông báo cho chị Trần, một lát sau thông báo cho Ninh Hân, Đinh Hải Dung, ba người phụ nữ cùng nhau đến.
Bên này Đường Sinh rất nhanh nhận được điện thoại từ một số lạ, hắn biết là chú Tứ thông báo điều gì, cho nên người ta gọi tới. Lúc này, Liễu Tông Quyền, Loan Nghệ Mỹ, Tiểu Man ba người đều theo dõi hắn, bộ dạng lạnh lùng của người con trai này có thể doạ chết người.
Đến giờ phút này, vợ chồng Liễu Tông Quyền cũng không đoán ra được rốt cuộc sự hỗ trợ của Đường Sinh có thể có lớn đến mức nào? Nhưng khẩu khí của hắn quả thật không nhỏ, trực tiếp nhắc tới quân khu Lỗ Tế và Tỉnh ủy Lỗ Đông, quân khu là đủ mạnh rồi, một trong bảy quân khu lớn nhất là cấp quân khu lớn nhất, quân khu tỉnh cũng trong vòng quản lý của người ta, nhưng quân khu lại không nhúng tay được vào việc của địa phương, tình hình bên này là có người muốn mượn cớ để nói chuyện của mình đây mà.
Mặt khác, Tỉnh ủy Lỗ Đông còn có ai lớn hơn Bí thư Tỉnh ủy Bạch Hoán Sanh, cậu của Triều Quân Hoành nữa chứ? Tìm ai có thể có tác dụng đây?
Nghĩ tới những điều này, hai người cùng nhìn nhau cười gượng, nhưng vẫn có một chút kỳ vọng vào Đường Sinh, Tiêu Man cũng vậy.
- Chào ông, tôi là Đường Sinh, ồ, xin cho phép cháu gọi bác là bác, cái gì ạ, cũng không phải việc gì lớn lắm, cháu thật không hiểu ở một hội quán thương vụ rất nhỏ ở địa phương này đã lục soát ra được một chút thuốc phiện cũng phải điều lực lượng quân đội của quân khu sao? Lại còn phái cả đội quân cảnh hụ còi xe ồn ào tới đây? Làm sao vậy? Triển lãm uy phong của quân đội sao? Sao không điều luôn cả đội xe tăng bọc thép đến đây nữa đi?
Cơn tức giận của Đường Sinh càng ngày càng bốc lên, nói đến chỗ kích động nhất liền cúp ngay điện thoại, đây là biểu hiện của tức giận, cũng là cường điệu mức độ xung đột ở trong đó, khiến Đàm tư lệnh phải tự mình cân nhắc, tôi – một đứa trẻ đã nổi trận lôi đình lên rồi, ông phải tưởng tượng được sự nghiêm trọng bên này, tưởng tượng cái đội quân cảnh kia đã nhúng tay vào việc của địa phương là thế nào và chọc giận người ta ra sao.
Tiếng cúp điện thoại khiến ba người nhà họ Liễu và một số nhân viên xung quanh giật thót tim, thằng bé này thật lớn giọng? Nói chuyện với Đàm tư lệnh mà không nể nang như vậy? Cậu là ai? Không nghe nhầm đấy chứ? Lẽ nào là Đàm đại tư lệnh của quân khu Lỗ Tế?
Lại một cú điện thoại gọi tới, cũng là số lạ, Đường Sinh nhận điện thoại:
- Vâng, vâng, bác Thẩm, chào bác, cháu là Đường Sinh, vâng, bác là phụ trách Ủy ban kỷ luật ạ? Vậy bác lập tức liên hệ đi.
Hắn nói qua về tình hình bên này, lại nói:
- Bác tìm hiểu việc này, cháu tìm người có thể có nói chuyện trước, Sở công an Tỉnh có thể nói được đúng không ạ?
Phía bên kia không biết nói cái gì, mọi người vừa nghe bác Thẩm à? Lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật sao? Choáng, không phải học giả uyên thâm họ Thẩm, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh đấy chứ? Được lắm, phải nói Đường Sinh này vẫn rất có thế, ít nhất người ta có thể nói chuyện với các nhân vật tầm cỡ.
Tính ra thì, Liễu Tông Quyền cũng có thể nói chuyện với một cán bộ cấp Tỉnh, nhưng lúc then chốt những người này đều không tận lực, tất cả đều tránh né.
Thẩm Hồng Nho là người đại diện của một nhánh họ Đường ở Lỗ Đông, tự nhiên trù tính tình thế chung bên này, chỉ có điều chi nhánh họ Đường ở Lỗ Đông khá yếu ớt, có người ở Ủy ban kỷ luật, nhưng những chỗ khác thì không có, ông ta nói với Đường Sinh, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật Tỉnh là người nhà họ Đinh.
Nhà họ Đinh? Thật khéo quá, phía bên nhà chị Dung, Đường Sinh liền gọi điện cho Hải Dung:
- Chị Dung, tôi bị người ta ức hiếp thảm rồi, nào là đặc công, quân cảnh điều đến một đống hù dọa dân chúng, chị không biết chứ, tôi bị dọa một trận rồi, chị cũng điều người đi!
Hải Dung ừ một tiếng, cô vẫn đang trên đường tới, cô cũng không thể điều người, cô mới đến, là một người mới, điều được ai chứ, bèn gọi điện cho chú hai:
- Chú hai, cháu có vài việc phải làm ở Lỗ Đông, nhà chúng ta ở bên này ai có thể lên tiếng được ạ?
- Tiểu nha đầu này, việc nhận Đường Sinh là em trai cũng không nói? Chú là biết sau, làm sao vậy? Lỗ Đông có vấn đề à?
Hải Dung cũng biết chuyện của Đường Sinh chắc chắn là do ông nội nói, cũng không truy hỏi nhiều:
- Chú hai, chính là Đường Sinh bị người ta ức hiếp, cái gì mà điều cả một đội đặc công, quân cảnh đến. Cháu không phải là bó tay không có cách gì sao? Chú nói với cháu, bên Tỉnh ủy Lỗ Đông cháu phải tìm ai ạ?
- Cái gì, thằng nhóc nhà Đường gia bị ăn hiếp sao? Cái này không nói lung tung chứ? Còn đội quân cảnh, đặc công nữa, cháu không biết Thượng tướng quân khu Lỗ Tế Đàm Quốc Thắng có quan hệ rất gần với Đường gia sao? Người của Đường gia bị quân cảnh ăn hiếp sao? Chú không tin! Lão Lưu bên Ủy ban Pháp luật Chính trị Lỗ Đông và chúng ta cũng khá gần, chú gọi cho ông ấy, đợi một lát ông ấy có thể sẽ gọi cho cháu, ừ, cứ như vậy đi, được rồi.
Chừng năm phút đồng hồ sau, Hải Dung nhận được điện thoại của Ủy viên thường vụ Tỉnh Lỗ Đông, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lưu Quang Chấn:
- Chào Tiểu Đinh!
Hải Dung cũng không khách khí, nói qua tình hình bên này, Đường Sinh đều nói hết với cô rồi, cô hiểu rất rõ.
- Chú nói, lục soát ra một ít thuốc phiện cũng không chứng minh được hội quan Đông Thái của người ta kinh doanh thứ đồ chơi này, về phần làm lớn ra ấy ạ? Cháu thấy rõ ràng là chèn ép người.
- À, có lẽ có tình huống khác, chú sắp xếp người, để bọn họ tham gia, xem rõ tình hình rồi nói tiếp.
Dù sao cũng phải xem tình hình, không thể vừa đến đã làm ầm lên, đều là chấp pháp mà, chắc chắn phải chấp pháp theo lý, bằng không sẽ không dễ ăn nói.
Cho dù là Lưu Quang Chấn của họ Đinh, hay là Thẩm Hồng Nho của họ Đường, bọn họ ở bên này đều rất khiêm tốn, xưa nay đều tận lực với công việc và bổn phận, cái gì mà cạnh tranh, bọn họ rất ít khi lên tiếng, cũng không chứng minh thực quyền trên thực tế, ví dụ mâu thuẫn giữa Đông Thái và Thanh Cương, trong lòng họ đều biết rõ, chỉ là không xen vào thôi, sự tranh chấp của các cán bộ ở một vài địa phương này không liên quan tới bọn họ, có ý thản nhiên đứng xem tình đời, nếu là liên lụy tới bản thân bọn họ, vậy là không giống nữa.
Lúc này mặc dù biết sau lưng Thanh Cương là Bí thư Tỉnh ủy, Lưu Quang Chấn cũng không sợ, nên làm thế nào thì làm như thế, phái ngườ!.
Hổ không phát huy uy phong thì không phải là hổ nữa, hổ mãi mãi là hổ, không thể biến thành mèo, đạo lý này mọi người đều hiểu.
Lúc này, Đinh Hải Dung là Phó cục trưởng Cục công an của tỉnh Lỗ Đông, hai đại đội của Cục, luận về trang bị và thực lực, so với Cục phòng chống bạo lực, khủng bố nơi mà Ninh Hân làm, còn kém xa, bình thường khi Cục hình sự xuống phá án là phối hợp với lực lượng cảnh sát địa phương.
Cô cũng hiểu rõ tình hình thực tế của Cục hình sự, anh muốn điều binh từ nơi đó đến để bộc lộ uy phong, rõ ràng không thể so sánh với trường hợp này, trừ phi là phía bên Cục chống khủng bố và bạo lực hành động, Ninh Hân và Hải Dung đều giống nhau, cũng là mới đến, dường như không có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Hơn nữa người bên này có thể chịu ảnh hưởng của Bí thư Tỉnh ủy không? Sự nhiệt tình trong công việc có thể tích cực không? Điều này rất không dễ nói, nhưng quyền chấp pháp trong tay Lưu Quân Chấn cũng mấy năm rồi, sức ảnh hưởng của ông ta chắc chắn là đã đi vào lòng người, ông ta ra lệnh thì sẽ khác.
Khi Ninh Hân ở trên xe đang cân nhắc vấn đề này, điện thoại liền rung lên, vừa nhìn thấy số điện thoại đã yên tâm hơn, là Đường Thiên Tứ!
Bộ trưởng đích thân gọi điện thoại cho mình,
Ninh Hân kinh ngạc nhìn sang Đinh Hải Dung rồi nhận điện thoại.
- Ninh Hân, tôi không biết cháu nhận thức sâu sắc thế nào đối với Cục 19 Tổng cục II, chú tư nói câu này nhé, đầu tiên phải nói Tổng cục II, nó thực sự không khiêm tốn, nó rất thần bí, trong mắt của rất nhiều người dân thậm chí một số cán bộ, gần như không có ấn tượng gì đối với nó, nhưng không có quan hệ gì, điều này không ảnh hưởng tới sự tồn tại của nó. Tổng Cục II rất đặc thù, hơi giống với Cẩm Y vệ của triều Minh, về bản chất thì hoàn toàn không giống với sự hung tàn bạo ngược của Cẩm Y Vệ, nhưng sức uy hiếp thì hơn nhiều, đặc biệt các Cục 19 được phân bố ở các tỉnh, thị xã, tuyệt đối không dễ dàng điều động, sứ mệnh lớn nhất của nó là bảo vệ sự an toàn của đất nước, cơ bản không có khả năng can thiệp vào chuyện của địa phương, nhưng, Cục 19 có thể tham gia các loại điều tra hoặc có thể tạm thời áp dụng các hành động đặc thù, nó có đặc quyền tuyệt đối, đặc biệt là về quân đội, sức uy hiếp của nó là không thể đo được, cháu gõ cửa nhà của đại Tư lệnh quân khu, ông ta cũng khách khí phối hợp với cháu điều tra..
Đường Thiên Tứ nói một hơi như vậy, cũng không có chỉ thị cụ thể gì, sau đó cúp điện thoại, nhưng đầu óc Ninh Hân thông minh cỡ nào? Cô đã hiểu, chú Tứ là muốn nói với mình, Cục 19 có đặc quyền khiến các quan quân kính sợ, Tư lệnh quân khu cũng phải nể nang nó.
Cô lật danh sách điện thoại, tìm thấy một vài số điện thoại trong cuốn sổ ghi chép các cán bộ tham gia hội nghị Cục 19 Tổng cục II..
- Phân đà Lỗ Đông à? Tôi là Ninh Hân, ở phân khu Bắc Lục, mới tới làm chức Phó khu ở đó, tôi hiện đang ở Tuyền thành.
- Chào Phó chủ tịch Ninh, tôi là trung tá của Phân đà Lỗ Đông Cục 19, Phó chủ tịch Ninh có chỉ thị gì sao?
- Một vài việc vừa xảy ra ở Thị khu Tuyền Thành, quân khu Tỉnh điều động quân cảnh tham gia vào việc của địa phương, anh làm rõ ngay việc này, vậy nhé, tôi đợi điện thoại của anh.
Ninh Hân giọng nói lạnh lùng khiến người nghe có cảm giác lạnh sống lưng, cô ấy thật sự có thể dùng quyền à.
Hải Dung lại cười, nói:
- Cái tên điều động quân cảnh kia thế là ăn đủ rồi, thật sự muốn xem khi đặc công Cục 19 xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ có bộ dạng khiếp sợ và vẻ mặt bất an như thế nào? Chủ tịch Ninh, thật uy phong à? Uy lực của Cục 19 kinh khủng hơn Đồn cảnh sát.
Chị Trần lái xe cười , nói:
- Cục 19 của người ta là bảo vệ sự an toàn của quốc gia, Cục cảnh sát chỉ là Cục cảnh vệ, bảo vệ sự an toàn của cá nhân, cá nhân và quốc gia làm sao so sánh được chứ? Sau này đều đi sau Chủ tịch Ninh mới được.
Bọn họ đều cười lớn trên xe.
Phó tư lệnh quân khu và một vị Phó cục trưởng Cục công an Tuyền Thành đang ra oai ở đại sảnh Hội quán Đông Thái đứng cùng nhau, xung quanh là một đám quân cảnh có vũ trang đứng san sát nhau, đột nhiên dọa nhân viên phục vụ của hội quán, đều không biết xảy ra chuyện lớn gì.
- Quân cảnh phối hợp với cơ quan địa phương chấp pháp phá án là rất ít, không ngờ hội quán Đông Thái là có giấu nhiều ma tuý, hừ!
- Đúng vậy, Tư lệnh Lạc, trước đó, cảnh sát cũng không ngờ được lục soát ra số lượng một ký thuốc phiện, hội quán Đông Thái phải bị niêm phong để điều tra.
Lúc này, điện thoại của Lạc Hữu Minh rung lên, ông ta rút điện thoại ra thì thấy số điện thoại của Trung tướng Đỗ Hinh Đức, Tham mưu trưởng quân khu Lỗ Tế gọi tới, không khỏi giật mình, không phải là gọi nhầm đó chứ? Tham mưu trưởng Đỗ có khi nào gọi điện thoại cho mình đâu? Ông vội nhận điện thoại:
- Xin chào Tham mưu trưởng Đỗ.
- Lạc Hữu Minh, cậu thật là uy phong à, đưa cả một đội quân cảnh đến làm náo động người dân? Ai kêu cậu nhúng tay vào việc của địa phương hả?
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương