Cực phẩm thái tử gia

Chương 620 : Gdp cũng chẳng là cái gì cả

Đường Thiên Tắc bên này cũng đứa con trai kích thích, thằng nhóc được lắm, dám hỏi lại cả bố của con sao? Gan cũng không nhỏ đâu. Thế nhưng, về vấn đề hàm lượng vàng trong GDP, Đường Thiên Tắc cũng không giải thích được, vấn đề này trước kia đã từng nghĩ qua chưa? - Tiểu tử, con đừng nói là bố của con đã bị con hỏi trúng rồi nhé … ừ, nói xem quan điểm của con thế nào, bố uống chén trà ngồi nghe đây. Đường Sinh bên này cười lớn: - Haha, vâng bố, vậy con nói quan điểm của con nhé, trước hết phải nói GDP bản thân nó có thể hiện tầm cao của nền kinh tế một khu vực hoặc ưu khuyết điểm trong thành tích chính trị của một quan viên nào đó không? Con thấy không hẳn thế, bây giờ các quan viên địa phương đã không phải là coi trọng vấn đề GDP này nữa rồi, họ là sùng bái GDP một cách mù quáng, thậm chí không ngại làm giả. - … Đường Thiên Tắc tạm thời không nói được gì, ừ, hiện tượng này vẫn đang tồn tại, quá theo đuổi một hiệu quả gì đó thì kết quả thường ngược lại. - Bố, có ba phương diện hàng đầu làm cho nền kinh tế trong nước tăng trưởng đi lên bố cũng biết đó là: đầu tư, xuất khẩu, nhu cầu nội địa. Nhưng tỉ lệ các phương diện này một khi đã mất cân đối, có thể xảy ra những hiện tượng suy giảm sự phát triển. Tình hình hiện nay của nước ta lĩnh vực đầu tiên thực sự làm cho GDP tăng trưởng đó là đầu tư, nhưng sự tăng trưởng lâu dài thì không được lạc quan. Làm thế nào để điều chỉnh cục bộ để tiếp tục phát triển, mà lại có thể cân bằng được vốn đầu tư, nguồn năng lượng và sự phá hủy môi trường tự nhiên với tốc độ tăng trưởng kinh tế. Đây là một vấn đề đang được Đảng, Trung ương, Quốc vụ viện và các cấp lãnh đạo của nhà nước cần suy xét kĩ, nó liên quan tới vận mệnh lớn của tương lai đất nước Trung Hoa này, không thể coi là trò đùa. - Còn có một vấn đề rất quan trọng nữa, sự tăng trưởng GDP hiện nay chỉ là số lượng của nó, mà không phải là chất lượng thực sự của nó. Bố thử nói xem sản phẩm thấp kém của một số doanh nghiệp sản xuất cũng phải tính GDP sao? Sửa một cây cầu, hai năm sau lại sửa lại thì GDP lại xuất hiện. Sửa một con đường, chưa đến một năm đã hỏng lại sửa lại, GDP muốn không xuất hiện cũng không được, vì sự kém chất lượng của cầu và đường, nó tự tạo ra nhiều GDP sao. Xe gặp nạn, nhà sản xuất ô tô lại mua lại chiếc xe đó, người bị thương vào bệnh viện, chữa bệnh không trả tiền ai khám cho? Các loại GDP từ đó mà sinh ra, con thật không hiểu, rút cuộc là đang lãng phí hay là đang tăng trưởng? Bố biết không? Đường Thiên Tắc tự hỏi mình, mình biết không? Ông ta hơi bối rối, con trai mình nhìn chiều sâu của vấn đề thật không tầm thường. - Lại chính là hàm lượng vàng trong GDP, bình thường thu nhập của người dân lại được tính bao nhiêu vào trong GDP? Chỉ tiêu này không cần nhấn mạnh sao? Nhà nước lấy dân làm gốc mà, người dân thì không được ăn cơm, chỉ là tăng trưởng GDP thì mọi người ăn gì? Tiểu Man không nhẫn nổi nữa liền phun ra, Loan Nghệ Mỹ cũng cười, chỉ là nụ cười không phát ra thành tiếng, ánh mắt nhìn Đường Sinh trìu mến hơn rất nhiều. Liễu Tông Quyền cũng chăm chú nhìn người thiếu niên này, đang đoán xem bố hắn là ai, không phải nhân vật lớn có thể bàn đến những việc này sao? Xem ra là mình đã xem thường người thiếu niên này rồi, một số quan điểm và cách nhìn của hắn, và một số quan điểm của bản thân mình khá tương đồng. - Bố, để con nói, Hàm lượng vàng trong GDP phải bao gồm thu nhập của người dân ở trong đó, thống kê của các quốc gia khác GDP là thu nhập của người dân chiếm 60% tổng giá trị, các chỉ số khác chỉ chiếm 40%. Nhưng ở nước ta thì sao, hoàn toàn tương phản, các địa phương, thị xã, tỉnh tính thu nhập của người dân vào nhiều nhất cũng chỉ là 40%, con chưa trừ đi những chỉ tiêu làm giả, như vậy những người dân cơm không đủ ăn thì có thể dùng gì? Một ngày nói cái gì mà nhân dân hạnh phúc, an cư lạc nghiệp, nhưng bách tính có thật hạnh phúc không? - Con trai, đại bộ phận các khu vực đều tốt, một số ít vùng thì chưa giải quyết được vấn đề này, chúng ta vẫn luôn cố gắng. - Bố, con biết bố đang cố gắng, con cũng giúp bô cố gắng, con trai của bố nói những điều này là muốn bố thân yêu của con xem xét nhiều hơn nữa vấn đề này. Không nên trở thành những loại người sùng bái mù quáng về GDP, GDP của chúng ta có thể không tăng, chỉ cần bách tính dưới sự cai trị của chúng ta có thể cảm thấy hạnh phúc thực sự là được. Hiện nay trong xã hội có rất nhiều sự lên án căn bệnh này, thực tế không phải lên án bản thân nó, mà là lên án chính phủ và cán bộ sùng bái nó, đánh vỡ sự sùng bái này con tin chắc kinh tế mới có thể phát triển trên ý nghĩa thực sự. Kết thúc cuộc nói chuyện với con trai, Đường Thiên Tắc rơi vào sự trầm tư, đúng vậy, thằng này nói đúng, nước lấy dân làm gốc! Nếu số liệu có thể nuôi sống bách tính thì đã không thành chuyện, nhưng trên thực tế cơ bản không phải như vậy, công việc, vẫn phải cụ thể. Đường Sinh vừa tắt di động, chuông lại rung lên, mình bận như vậy mà? Hắn lại nhận điện thoại. - Chị Hân à, sao chị lại nói chuyện bên này với mẹ tôi thế? Chị nói xem việc này có đáng gì đâu chứ? Còn dùng từ “giam lỏng” làm mẹ tôi thót tim? Cái gì chứ? Không phải chị nói sao? Trời ơi, sao lại thế? Chị Dung gặp mẹ tôi sao? Ồ, gì thế, không cần gióng trống khua chiêng để gây sức ép đâu khiêm tốn một chút đi? Tôi vừa tới Lỗ Đông, tôi không muốn chướng mắt như vậy đâu. Tôi chẳng coi cái tên họ Triều kia là cái gì cả, nhưng cậu nó chẳng phải là Bí thư Tỉnh ủy gì đó sao? Cũng không hoàn toàn là chỉ để làm cảnh, có một số chuyện rất phức tạp, dần dần quen rồi sẽ nói tiếp. Tôi giẫm đạp tên đó làm gì chứ? Nó đủ tư cách để tôi giẫm lên sao? Có đem cả cậu nó vào tôi cũng chẳng coi là cái gì, cái đó, bảo chị Dung mặc kệ nó đi, một con kiến còn có thể trở mình che bầu trời sao? Tôi không muốn cười chết đâu. Điện thoại vừa cúp lại, Đường Sinh khoan thai đi ra phía sofa ngồi, thản nhiên nhìn vào mắt bố Liễu mẹ Loan, rồi lại nhìn Tiểu Man cười, - Chúng ta hai ba ngày hôm nay không đến lớp rồi, ngày mai phải đi học thôi, cũng đâu có việc gì lớn mà cô gọi cả Bác Liễu và dì Loan tới làm gì chứ? Giết một con gà mà phải lấy con dao sắc nhọn sang loáng như thế chẳng phải con gà đó bị dọa phát khiếp sao? Bác, dì à hai người không cần lo lắng, không có việc gì đâu. Tiểu Man nghe hắn nói đùa, lại mỉm cười, lúc này nhìn vào con ngươi hắn cũng thay đổi nhiều, hình như hắn rất có bối cảnh, còn bảo cái chị Hân, chị Dung nào đó không cần đối phó lại với tên họ Triều kia, còn nói gì mà đem cả cậu nó vào tôi cũng không coi ra gì? Trời ơi. Hai ông bà Liễu Loan kinh ngạc như nhau, bối cảnh của cậu lớn thế nào chứ? Tại sao họ Triều kia trong mắt cậu chỉ là một con kiến đáng thương hại? Chính xác mà nói, hắn ngay cả một con kiến cũng không bằng, tại sao vậy? Bởi hắn căn bản không phải là con trai của Bí thư Tỉnh ủy. - Tiểu Đường à, bố, bố cháu là làm gì vậy? Liễu Tông Quyền không ngờ lại hòa nhã nói chuyện, không phải Đường Sinh có thể có gia cảnh rất lớn có thể dọa được ông ta, phương diện này có một vài nhân tố, chủ yếu là cách nói năng và kiến thức của Đường Sinh khiến ông ta thực sự khâm phục, thằng nhỏ này thật lợi hại. - Hei … Nói ra thật khiến bác cười rồi, bố cháu chỉ là một vị quan nhỏ, không nói đến ông ý đi, cháu muốn bàn với bác về việc hợp tác ngành công nghiệp đóng tàu. Cháu có một người chị, hiện nay đang ở Tuyền thành, vừa mới thuê một tòa nhà ở đây chuẩn bị làm một sự nghiệp lớn, nhưng mới đến, mọi thứ đều mới lạ, nên muốn tìm một đối tác ở đây. Bạn Man Man nói tài sản Đông Thái hơn mười tỷ đúng là đối tượng hợp tác làm ăn thích hợp mà chị cháu cần tìm. Ngành công nghiệp đóng tàu là một trong những ngành công nghiệp quan trọng của quốc gia. Ở Lỗ Đông mà nói cũng là một ngành trụ cột cực kỳ quan trọng, nó có ảnh hưởng rất lớn với các ngành công nghiệp liên quan. Bản thân cháu hiểu biết không nhiều, cũng chỉ là khua môi múa mép thôi, có thể nói những kẻ dâm tặc thành những người chân chính, trong lòng dì cũng rất coi thường cháu, nhưng đó chỉ là những lời nói đùa thôi, dì à, cháu là người tốt mà! Loan Nghệ Mỹ mặt đỏ bừng bừng, có chút ngại ngùng, bà nhìn cũng phải 35, 36 tuổi, kỳ thật trông cũng có thể như 40, người ta bảo dưỡng thật tốt, có thể nuôi dưỡng ra một người con gái quốc sắc thiên hương như Tiểu Man, mẹ có thể kém hơn sao? Tuyệt đối là hiếm thấy mỹ nhân. - Tiểu Đường, cô mới đầu không hiểu rõ tình hình, cố ý nói cháu như thế, cháu cũng đừng để bụng nhé. - Sao cháu có thể để bụng chứ? Con người cháu ưu điểm khác không có, nhưng trong lòng luôn tâm niệm một điều là, hòa là quý, nhẫn là cao, gia hòa vạn sự hưng, chính hòa quốc gia long; đây là đạo lý giống nhau. Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, đây không phải là việc một người hay một nhà có thể nuốt vào được, bác Liễu nếu có hứng thú, tối nay cháu sẽ giới thiệu chị gái cháu với bác, ngồi xuống bàn chuyện chính sự. - Được, được, phải làm quen chứ. Không ngờ Liễu Tông Quyền đã nhận lời ngay, nhìn thử con nhà người ta xem, thật là hiểu chuyện, mình hỏi về bố của người ta, người ta trả lời là một vị quan nhỏ, chính là giả bộ mà, cũng giả bộ có cách điệu. Nếu đổi lại một số con cháu nhà có gia thế khác, không đem tổ tông tám đời ra hù dọa mình đấy chứ, khiến người ta không tiếp thụ được, nhưng câu trả lời của Đường Sinh là khiêm tốn vô cùng, khiến mình cảm giác rất thoải mái. Loan Nghệ Mỹ cũng nghĩ như vậy, càng nhìn Đường Sinh càng thuận mắt, đây mới là lần đầu gặp mặt, không thể thuận mắt như vậy? Vài phút sau, Liễu Tông Quyền nhận điện thoại, nói phải ra ngoài giải quyết một số việc, buổi tối sẽ liên lạc sau, ông ta vội vã đi liền. Loan Nghệ Mỹ cũng không để ý quá, liền ngồi nói chuyện với Đường Sinh, vì ấn tượng thái độ cũng thay đổi, nói chuyện cũng khác. Tiểu Man trong lòng tràn đầy sự hiếu kỳ và kinh ngạc với Đường Sinh, rất nhiều thứ khiến cô nghĩ mãi không ra, hắn thật không sợ họ Triều sao? Những lời vừa rồi quả thật là bản thân mình chưa từng biết giọng điệu vậy, nhưng cảm thấy thuận tai thuận mắt, lúc đó liền đứng dậy pha trà cho mẹ và hắn, trước đó còn bảo vệ, che chở cách nghĩ của hắn, nghĩ một cách khác là mình thật sự đã bao một tên công tử bột. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, cách nghĩ này liền biến mất, đột nhiên lại phát hiện, người đàn ông không thể cương này thật giống như một vĩ nhân. Loan Nghệ Mỹ trong lòng cũng thấy bối rối, thằng bé này tốt thế mà lại liệt dương, ông trời thật không công bằng à. - Tiểu Đường, về bệnh này của cháu, cô thấy có thể chữa trị được, tâm lý không cần phải có gánh nặng, cô giúp cháu hỏi thăm. - Cái này … dì không cần phải đi nghe ngóng gì đâu, thật ra cô cháu cũng đang điều trị cho cháu, cô ấy là bác sỹ, không phải là cháu hoàn toàn không được, thỉnh thoảng một hai năm cũng có thể dựng lên, nói với cô những chuyện này hơi không ổn, chúng ta không nói nữa. Con ngươi của Tiểu Man đảo đi đảo lại, Loan Nghệ Mỹ bật cười, - Có gì không ổn chứ? Cháu vẫn là trẻ con mà, cô chính là có ý đó, bây giờ y học rất phát triển, cái đó của cháu cũng không coi là quá nặng, chắc chắn là chữa được. Hơn nữa cháu và Tiểu Man là bạn, cô cũng không phản đối, các cháu vẫn còn nhỏ, nói cái gì mà người tình hay cái gì chứ, đúng là nói linh tinh mà, sau này không được nói vậy nữa, bạn học thì là bạn học. Mẹ Loan rất đáng yêu, tìm tấm màn che cho con gái và Đường Sinh, không tìm thì có thể làm gì được chứ? Cũng ngủ với nhau hai ba ngày, đúng thật là... Buổi tối, Đường Sinh và Sắc Sắc liên lạc với nhau, nói tối nay sẽ giới thiệu một thương gia bên này, mọi người cùng ăn cơm. Nhưng Loan Nghệ Mỹ nhận được điện thoại của chồng, vẻ mặt trở nên rất khó coi, hơn nữa không che dấu nổi. - Mẹ...? Có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ? Mẹ nói đi chứ? Tiểu Man chăm chú nhìn mẹ, đã nhìn ra rồi. Đường Sinh cũng nhìn ra lòng thầm nghĩ, trước khi ông Liễu rời khỏi e là việc đi giải quyết chính là có liên quan tới điều này? - Không có gì, con còn nhỏ cũng đừng quan tâm, bố con sẽ giải quyết ổn thỏa. Nói thì nói như vậy, nhưng Loan Nghệ Mỹ cũng không thoải mái gì. - Dì, có việc cứ nói ra, cháu không có nhiều khả năng, nhưng cũng có thể giúp đỡ đưa ra ý kiến. Đường Sinh nói. Loan Nghệ Mỹ nghĩ một lúc, vừa nãy Đường Sinh còn coi thường họ Triều kia, có lẽ hắn có cách, vậy thì ngựa chết cứu ngựa sống đi.