Cực phẩm thái tử gia

Chương 617 : Sự kinh ngạc của đinh gia

Vào ngày thứ ba, ngày Ninh Hân và Hải Dung tới Lỗ Đông, hội nghị lần thứ nhất của Cục chính trị Trung ương, Chủ tịch quốc hội Lệ đã tỏ thái độ. Tin tức trưa hôm đó đã được chuyển tới Liêu Đông, Bí thư Tỉnh uy Đinh Hán Tĩnh cũng có chút mất đi sự rụt rè của ngày xưa, vừa xoa tay vừa đi đi lại lại trong phòng làm việc, trên mặt không che dấu nổi sự hưng phấn, sao Đường lão gia bỗng nhiên lại thay đổi lập trường và thái độ? Hắn suy nghĩ trăm lần cũng không giải thích nổi, lão nhị Đinh Hán Trung cũng không nghĩ ra, không thể sao? Lúc tết mũi của Hải Quân vừa bị họ Đường kia đánh gãy, việc này Đường Thiên Tứ đã ra tay giải quyết mà, sao vậy nhỉ? Không thể nào, vậy thì là nguyên nhân gì? Cũng vào buổi trưa, Đinh Hán Trung chạy tới tìm lão gia nói về việc này, nào ngờ lão gia mỉm cười: - Hôm qua ta đã biết rồi. - Cái gì? Cha, cha không phải đang đùa chứ? Hải Quân và tên tiêut tử họ Đường kia đã gây chuyện không vui vẻ gì, sao lại có thể? - Haizz, chuyện của trẻ con không thể coi là thật được, hôm nay con đánh hắn một chưởng, ngày mai hắn đá con một cước, có thể thăng tiến lên đến chức cao trong chính trị không? Trong lòng cũng phải kết thúc, cũng không thể bày lên mặt bàn, ta cũng không muốn giấu các con, Hải Dung lén lút từ Giang Trung về thăm ta, chiều qua dẫn ta đi cả buổi, còn nói cho ta biết, nó có nhận một người em nuôi tên Đường Sinh ... Đinh Hán Trung trợn tròn mắt, Đường Sinh? Không phải là cái thằng đã đánh gãy mũi Hải Quân đấy chứ? Hôm đó Đường Thiên Tứ còn dẫn hắn đến phòng bệnh xin lỗi, sao lại thành em của con nha đầu Dung rồi? - Vậy, cha, cha muốn nói là vì bọn họ… - Ha … Hán Trung, có lúc trẻ con cũng có thể thay đổi được tình thế, Hải Dung nói hôm trước còn đến nhà bố mẹ của thằng em đó ăn sủi cảo. Cha hắn chính là người từ Giang Trung tới Trung ương Đảng tham gia vào bộ máy chính quyền Đường Thiên Tắc đó, con không phải nói Đường Thiên Tứ đi đón ông ta sao? Đinh Hán Trung vỗ trán, - Ờ, con biết rồi, cha, Đường Thiên Tắc, lẽ nào là người nối dõi của Đường Lão gia trên Núi Thanh Trúc? - Điều này cũng khó nói, năm đó mấy lão già chúng ta đi đánh giặc có được đưa con theo đâu, các thủ trưởng trong bộ đội đều để lại con cái ở nông thôn, phải chú ý không thì ảnh hưởng tới chúng mà, kết quả rất nhiều những đứa nhỏ được gửi đều không tìm thấy Hai người nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ, sau khi Đinh Hán Trung rời khỏi, liền gọi điện thoại cho Đinh Hải Quân, vừa lúc Hải Quân đang ở Bắc Kinh, hai mươi phút sau đã có thể gặp chú, khi chạy tới nhà chú hai, liền pha trà, hắn cũng không khách khí, liền bưng lên thưởng thức. - Thằng bé này, cũng không sợ nóng sao? Thím hai cười nói, trong mắt tràn đầy tình yêu, vì đứa nhỏ này lớn lên trong nhà bà, nó với đứa con ruột của mình khác nhau không lớn, Đinh Hải Quân cũng coi thím hai như mẹ mình, - Mẹ hai, con phải sợ nóng sao? - Tiểu tử thối, con chỉ được cái mồm mép, con vào đây cho ta. Đinh Hán Trung cố ý nghiêm mặt, liền đi trước vào thư phòng. Nhị phu nhân Đinh là người luôn bao che cho con, một tay véo Hải Quân, - Đừng để ý tới ông ấy, làm Phó chủ tịch thành phố rồi thì không biết mình họ gì nữa? Nói với mẹ hai đi, có chuyện gì vậy? Lại gây ra chuyện gì rồi sao? Không sao, nói đi, mẹ hai làm chủ cho con, để xem ông ấy có dám động vào một sợi tóc của con không? Đinh Hán Trung vừa vào thư phòng quay đầu cười: - Ái dà, Tôi nói này phu nhân, đừng làm loạn lên, được không? Việc đại sự đấy! Điều này khiến cả Đinh nhị phu nhân và Đinh Hải Quân đều sợ hãi, nhị phu nhân lại còn chống đỡ cho Hải Quân, - Việc đại sự gì chứ? Giết người sao? Hải Quân nó không phải đứa trẻ sao? Nó có chỗ không phải anh cũng không thể từ từ mà nói với nó được sao? Có chuyện thì giải quyết là được rồi. Sau đó bà lại quay đầu nhẹ nhàng nói với Hải Quân: - Nói cho mẹ hai biết, rút cuộc là con đã gây ra chuyện gì rồi? Có mẹ hai ở đây ai cũng không động được đến con, mẹ đi tìm lão gia. - Con cũng không làm gì cả? Không gây họa, không gặp rắc rối, dạo này bận kinh doanh, kiếm được khoản đầu tư bảy tám trăm triệu, con luôn chăm chút, mẹ hai, thực không gây họa gì, hiện giờ Hải Quân của mẹ làm nổi danh mẹ rồi, con gần hai tháng không đánh người rồi. Cái này mà cũng gọi là vẻ vang sao? Cái gì và cái gì, chính là nói, Đinh nhị phu nhân thật làm kinh ngạc người rồi - Thật sao? Xem ra, trước đây Đinh Hải Quân thực sự rất xấu xa, Đinh Hán Trung, rõ ràng không vào thư phòng, hắn biết phu nhân luôn theo vào, thà rằng ngồi ở phòng khách nói, nghĩ rồi ông quay lại, sau khi ngồi xuống mới nói: - Con nói đi, việc của chị con con biết bao nhiêu? - Con, Chị con à? Chị con làm sao? Việc của chị con con có thể biết bao nhiêu ạ? Hắn chột dạ, đâu dám nói chuyện của chị. - Thằng nhóc này có tin là ta cho con một trận không? Còn cả con nữa? Việc lớn như vậy mà cũng dám giấu ta à? Chị con là chị kết nghĩa của Đường Sinh à? - A … cái này, cái đó, hình như là vậy, Chú hai, đừng giận đừng giận, hút điếu thuốc từ từ nói. Đinh nhị phu nhân cũng ngồi xuống, nhìn mặt chồng, từ góc đèn càng buồn bực, - Vâng … con nói, rút cục là như thế này … Đinh Hán Trung thở dài, vỗ đùi: - Việc tốt việc tốt, ta thực sự không nghĩ ra, hóa ra là như vậy, ái dà, tiểu tử con vừa nói lừa được bảy tám trăm triệu? À? Con lại phản rồi? Trả cho người ta rồi, con muốn chết sao? Vừa vui mừng, lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi hình như tên tiểu tử này nói cái gì mà bảy tám trăm triệu? Đùa gì vậy chứ? - Cái gì? Lừa bảy tám trăm triệu? Đinh nhị phu nhân suýt nữa thì ngất, mặt cũng có chút trắng bệch, Đinh Hải Quân đứng cạnh vội giữ mẹ hai, - Mẹ hai mẹ không sao chứ? Chú hai, chú vừa nói gì vậy? Cái gì mà lừa bảy tám triệu chứ? Cháu vừa nói là kiếm, là đầu tư, đầu tư vào chi nhánh của công ty Bắc Kinh Thiên Tân. Đầu tiên là tiền của chị cháu, để cháu tiếp xúc với Đường Sinh, Tập đoàn Sở Đại ấy, chú biết không? Chính là tập đoàn đó đã cứu Tân Đại cảng. Nói như thế này nhé, chú hai, cháu và Đường Sinh đã sớm xóa bỏ hận thù rồi, bây giờ chúng cháu là anh em tốt, trước đây còn cùng tới Bắc Hàng, đập ba con Audi, trà đạp vài người nữa ... Đinh Hán Trung và Đinh nhị phu nhân cùng thở phào nhẹ nhõm, Đinh Hán Trung cười, Đinh nhị phu nhân hỏi, - Đường Sinh là ai? - Chính là, chính là người của Đường gia, chú hai cháu biết, cháu cũng không rõ, dù sao hắn cũng là một người khét tiếng, cuối tháng tám lại tới Đại Tân một chuyến, nói là phải gặp Lão Ông để bàn chuyện đại sự, cũng không biết là chuyện gì, tóm lại tên tiểu tử này bây giờ có quan hệ rất thân thiết với cháu. - Cháu tính gì chứ? Không phải giữ thể diện cho chị cháu, người ta có thể đi với cháu một chuyến sao? Còn mặt dày ngồi đó mà khoác lác! - Hix … Đúng vậy, hắn là em kết nghĩa của chị cháu, khi ở Giang Trung, hắn đã cứu mạng của chị cháu, cho nên mới kết nghĩa, Đinh Hải Quân nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, bề ngoài là như vậy, nhưng thực tế hắn là anh rể mình, chết tiệt, mình thiệt lớn rồi. Đinh nhị phu nhân đến bây giờ vẫn chưa rõ rút cuộc là xảy ra chuyện gì, - Anh vẫn chưa nói, sốt ruột quá đi mất, xảy ra chuyện gì vậy? Đinh Hải Quân cũng hỏi: - Vâng, chú hai, chuyện gì vậy ạ? Úp úp mở mở cháu cũng sợ phát khiếp rồi, gần đây cháu không gây hoạ gì cả. - Ừ, là chuyện của bố cháu, Cục chính trị trung ương đã có kết quả sơ bộ về việc của cha cháu rồi, Chủ tịch quốc hội Lệ đã tỏ rõ thái độ, ủng hộ đồng chí Đinh Hán Tĩnh vào Hội nghị thường vụ nhiệm kỳ năm 2007 này. Câu nói này đã khiến Đinh nhị phu nhân và Đinh Hải Quân đều giật mình, sau đó vô cùng vui mừng. - Mẹ kiếp, Cháu không nghe nhầm đấy chứ ạ? Chú hai. Đinh Hải Quân thiếu chút nữa thì không đứng được dậy, hai mắt mở to, quá bất ngờ mà. Một suy nghĩ đập vào đầu hắn, Đinh Hán Trung trừng mắt: - Không có lớn nhỏ gì cả, thằng nhóc này chửi thề cái gì vậy? Đinh Hải Quân cười lớn, Đinh nhị phu nhân nói thay hắn - Con nó không phải là vui mới nói nhịu như vậy sao? Trừng mắt cái gì chứ? - Này, tại em chiều quá nên nó sinh hư đấy, được rồi, được rồi … không nói nữa, tên nhóc này bây giờ nổi tiếng rồi, đã làm ở bên đó thì cố mà làm cho tốt, chớ làm mất mặt Đinh gia, ừ, đây là việc tốt, là việc tốt, con cũng không còn nhỏ nữa, nên hồi tâm đi, Hải Quân ... - Chú hai, chú yên tâm, Hải Quân sẽ không bôi nhọ danh dự của gia đình đâu ạ, sẽ không bôi tro chát chấu vào mặt Đinh gia, sau này chú xem cháu ạ. Đinh Hán Trung vỗ vai hắn, gật đầu rất mạnh, - Sớm nên như vậy rồi, rèn luyện một thời gian đi, cháu còn phải đi trên con đường chính trị nữa, hiểu không? - Hiểu ạ, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của mọi người trong nhà, để cháu ra tiền tuyến đánh giặc cũng không vấn đề gì ạ, Đinh gia chúng ta, không có ai là thấp kém cả. Đợi Đinh Hải Quân đi rồi, Đinh nhị phu nhân liền khóc: - Hán Trung, Hải Quân đã thay đổi rồi, lớn rồi, em cũng mát mặt với anh trai rồi. Đinh Hán Trung cũng cảm động, ôm vợ yêu nói: - Ừ, chúng ta đã có thể ăn nói với anh chị rồi, em đi nghỉ đi, anh gọi điện cho anh trai. Sau đó liền rút điện thoại gọi cho anh trai là Đinh Hán Tĩnh, đem tình hình báo lại cho anh cả. Ông ta biết có những việc đột nhiên thay đổi khiến nhiều người trở tay không kịp, nhưng cũng khiến nhiều người không thể tưởng tượng được, trước đây vì Vương Ngạn Đôn mang đến rất nhiều ảnh hưởng cho Đinh gia, vì lần này kết quả thảo luận của Cục chính trị Trung ương đã hoàn toàn triệt để, ánh mặt trời lan tràn khắp nơi. Sở Công an tỉnh Lỗ Đông, mới đến hai nữ cảnh sát xinh đẹp như hoa, ngay dáng người cũng không thua kém nhau, bọn họ không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn, ai vậy? Đương nhiên là Cảnh sát Ninh và Cảnh sát Đinh của chúng ta, đến đây cũng không có biến động gì lớn, chức vụ của các cô ấy cũng không khác khi ở Giang Trung, bên này cũng có Cục hình sự và Cục phòng chống khủng bố, hai phó cục trưởng tăng thêm sắc hoa cho Sở công an tỉnh Lỗ Đông. Sau khi báo cáo, hai cô gái thay đồ rồi đến khu cao cấp tìm Sắc Sắc và Tú Hinh, sau đó muộn một chút thì thông báo với Đường Sinh. Nhị thế gia vì không đồng ý với đề nghị của Tiểu Man rời khỏi Tuyền Thành, kết quả đã bị mỹ nữ này giam lỏng trong khu biệt thự Lam Nha, giam lỏng thế nào á? Tịch thu hết quần áo, chỉ để lại một chiếc quần xịp, ngay cả tất cũng không đưa, anh không đi, thì đừng đi ra khỏi đây. Đường Sinh toát mồ hôi, nhưng không thể mặc một cái quần xịp chạy lông nhông ngoài đường được? Hơn nữa biệt thự Lam Nha thật khủng khiếp, không ra được, trèo tường sợ điện giật. Thôi đành, ở trong này để cho thiên kim tiểu thư giấu hai ngày vậy, ngày ngày chơi trò chơi, haha, chưa từng nhàn hạ như vậy. Liễu Tiểu Man cũng ở cùng hắn không ra ngoài, chỉ gọi điện thoại thay Đường Sinh giả bệnh xin nghỉ, thầy Tiêu cũng không hỏi, hỏi gì chứ? Bây giờ lũ trẻ này không quản lý được, rõ ràng là hai người này ở cùng nhau rồi, có một số chuyện cần phải làm rõ, lại thấy không được thỏa đáng cho lắm. Lúc gần tối, Đường Sinh nhận được tin nhắn của Ninh Hân, mới biết hai cô cảnh sát này đã đến đây. Đừng nói, hai ba ngày hôm nay đã thay đổi đến mức nào? Nhưng Triều Thiên Vương kia sắp phát điên rồi mắng “tiện nhận họ Liễu”, có giỏi thì cả đời đừng có ra ngoài. Đường Sinh nói một chút về tình hình của mình, nói như vậy: tôi à, được một mỹ nữ bao rồi, lột sạch hết quần áo trên người, ngay cả giường cũng không xuống nổi. Đẹp trai quá cũng khổ thế đấy, thật ra chủ yếu là vì bên ngoài có một người muốn giết chết tôi, người đẹp này sợ tôi bị thương, vì vậy mới giam lỏng…, người đứng đằng sau chính là Triều Thiên Vương. Sau đó còn nói cái gì nữa, cuối cùng chốt hạ một câu: “ Các chị cứ xem xét tình hình rồi làm việc thôi!” Trong khu chung cư cao cấp nhóm năm người, Sắc Sắc, Ninh Hân, Tú Hinh, Hải Dung, chị Trần sau khi xem xong tin nhắn đều trừng mắt ngạc nhiên, Hải Dung hừ một tiếng, trợn mắt nói: - Cái gì mà Triều Thiên Vương, chó má, không muốn sống nữa sao? Hải Dung nói một câu như vậy, trong mắt cô Triều Thiên Vương chẳng là gì cả. Các cô cũng không vội đi cứu tên tiểu tử đó, người ta rõ ràng là đang hưởng thụ, ai có thể giam lỏng hắn chứ? Họ Triều kia có thể giẫm đạp lên hắn sao?