Cực phẩm thái tử gia

Chương 598 : Đôi tay mềm mại của đồng thiến thiến

Lại là trận cười thả ga của Cao Tiểu Sơn: - Hôm nay phải uống cho đã mới được, nào, nào, nào, anh bạn Đường Sinh, mời cậu một chén. Ba người đẹp cùng trợn tròn mắt nhìn Đường Sinh. Nhưng thật sự mà nói với những lời điềm đạm này của hắn lại gợi được sự đồng cảm của các cô. - Ừ, không tồi. Truyện Tây Sương Ký cũng có một số câu hay. Trừ những câu vui vẻ hời hợt ra thì tình cảm yêu thương thực sự khiến người ta phải xúc động. - Cái gì vậy? Cao Tiểu Sơn tiếp lời: - Là sao chứ? Chúng ta là quân nhân của nước cộng hòa, đã định một đời ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh rồi. Bàng Quyên Nhi hừ một tiếng, nói: - Anh mà ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh hả? Chỉ là một tên dốt văn mà giỏi nói bậy thôi. Một chữ ngỗng cũng bị anh làm hỏng khiến cho thay đổi hoàn toàn. - Ha ha, cái đó là ngẫu nhiên thôi. Chỉ có thể nói văn hóa Hoa Hạ của chúng ta quá là sâu sắc. Đúng không Đường Sinh? Không phong phú làm sao được gọi là nền văn hoá lớn? Bàng Quyên Nhi lại ức hiếp Cao Tiểu Sơn, đánh chết cái tên dốt này. Anh nói anh dốt văn mà còn hiểu cái này cơ à? Bên này Đồng Thiến Thiến và Đỗ Lâm Lâm cũng chỉ nhún vai phân tích: - ôi, quân nhân mà ai cũng có tài văn chương như cậu thì có mà hỏng rồi! - Quân nhân là những người rất có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh đấy nhé. Nhưng có điều có một số quân nhân bi thảm. Ví dụ như mấy anh lính cấp dưỡng ở Quân đoàn Pháo binh II. - Hả, mấy anh lính cấp dưỡng ở Quân đoàn pháo binh II làm sao? Tại sao lại bi thảm chứ? Bây giờ trong chiến tranh bộ đội tên lửa là chủ lực mà. Ba người đẹp cũng đồng ý với suy nghĩ của Cao Tiểu Sơn. Trong thời đại thông tin thì khoa học kỹ thuật công nghệ đều cao, toàn là tên lửa đạn đạo, tên lửa xuyên lục địa. Đường Sinh gượng cười nói: - Này, tôi không nói năng lực tổng thể mà tôi cũng không nói chuyện cấp dưỡng phải không? Tuy vinh dự thì mọi người cùng hưởng nhưng chỉ có mấy anh lính cấp dưỡng là không được sử dụng đến “súng”, bọn họ ngoài việc phục vụ người ta ăn uống còn phải giương mắt nhìn người khác “bắn súng” còn mình thì không làm gì được. Cao Tiểu Sơn vỗ bàn trà rồi đứng thẳng dậy, cười chảy cả nước mắt, giơ thẳng ngón tay cái về phía Đường Sinh: - Cao kiến, đúng là cao kiến. Kết quả Đường Sinh bị cô Đồng và cô Đỗ ấn xuống đấm một trận: - Mau kéo cái tên này đến bệnh viện làm lại não đi, đầu óc hỏng hết rồi. - Gì vậy chứ, tôi sợ không dám nữa rồi. Tiếp tục thi ngâm thơ nào, quay về chuyện chính đi, chúng ta không nói chuyện linh tinh nữa có được không? Đường Sinh đứng dậy khua tay: - Tôi ngâm trước một câu “Tích bất tận tương tư huyết lệ phao hồng đậu” (Nhỏ không dứt dòng huyết lệ tương tư rơi xuống như những hạt đậu đỏ). Cô Thiến Thiến lại ngâm tiếp hoặc là Tiểu Sơn phu nhân ngâm tiếp cũng được. - Xì, ai là phu nhân của Cao Tiểu Sơn chứ? Quyên Nhi mạnh mẽ xoay người sang muốn đánh Đường Sinh nhưng lại bị Cao Tiểu Sơn chặn lại. Đồng Thiến Thiến và Đỗ Lâm Lâm nhìn cô cười một cách đầy ẩn ý. Đồng Thiến Thiến nói: - Khai bất hoàn, xuân liễu xuân hoa mãn hoạ lâu (Nở không trọn, liễu xuân, hoa xuân khắp chốn lầu son). Quyên Nhi, cô tiếp đi. - Ừ… “Thụy bất ổn sa song phong vũ hoàng hôn hậu” (Nằm trằn trọc, ngoài song the mưa gió buổi hoàng hôn). Bàng Quyên Nhi cũng đọc qua Hồng Lâu Mộng mấy lần, nên cố nhớ lại. Đường Sinh lại tiếp: - Vong bất liễu giáo báo sầu dữ cựu hận (Quên chẳng được, sầu mới lẫn sầu cũ). Bây giờ là cô Lâm rồi. Cô Thiến không được phép tiếp đâu đấy nhé, cô ấy mà không ngâm tiếp được thì phạt rượu. Đỗ Lâm Lâm thật sự không thể tiếp được: - Uống thì uống, tôi sợ gì cậu chứ? Cô ấy không nhớ rõ lắm bài từ đa cảm này trong Hồng Lâu mộng. Đồng Thiến Thiến thay cô nói tiếp: - Yến bất hạ, ngọc lạp kim thuần ế mãn hầu (Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon). Tiểu đoàn trưởng Cao anh ngâm tiếp đi, nếu không thì phải uống rượu. Cao Tiểu Sơn cười gượng: - Tôi biết mới lạ chứ. Uống! Cậu ta nâng chén lên là uống luôn. Bàng Quyên Nhi nói: - Chiếu bất kiến, lăng hoa kính lý hình dung sấu (Soi gương không thấy rõ khuôn mặt hao gầy). - Triển bất khai đích mi đầu, nhai bất minh đích canh lậu (Mày ngài chau lại, từng giọt đồng hồ nhỏ xuống, canh khuya cứ lần lữa không sáng) Đường Sinh nói xong liền giơ khẽ tay quay về hướng Đồng Thiến Thiến: - Đến lượt cô rồi đấy. - Nha... Kháp liền tự già bất trụ đích thanh sơn ẩn ẩn (Chao ôi! Nào khác chi: non xanh thấp thoáng không che được). Đồng Thiến Thiến không hổ với cái danh của mình, trí nhớ của cô rất tốt. Lúc này Bàng Quyên Nhi cũng không biết nên làm sao, cảm giác như quên đi một câu cuối cùng: - Tôi uống rượu là được rồi, để Đường Sinh tiếp câu cuối cùng. - Vậy tôi cũng không khách sáo làm gì. Ha ha, câu cuối cùng là: “Lưu bất đoạn đích lục thủy du du” (Nước biếc mênh mang trôi đi không ngừng). Đường Sinh đã ngâm đủ câu đó để lấp vào khoảng trống. - Ừ, không tồi, Đường Sinh, xem ra cậu rất thích xem Hồng Lâu Mộng đó. Vậy bình thường có thời gian tìm hiểu sao? Đồng Thiến Thiến hỏi lại Đường Sinh. Đường Sinh còn chưa trả lời, Cao Tiểu Sơn liền trả lời thay hắn: - Cậu ta hả, một học kỳ thì trốn học ba tháng, còn học cái quái gì nữa chứ? Ba người đẹp đều trợn mắt lên, Đường Sinh sờ sờ lên mũi, cười gượng nói: - Đừng nghe anh ta. Tôi có trốn học hay là bỏ học thì tài văn chương cũng được đó chứ? - Đúng đó, tôi hôm nay kiểm tra cậu, tôi ra thơ sau đó cậu tiếp, không để bọn họ tham gia vào. Đồng Thiến Thiến cũng biết Bàng Quyên Nhi và Đỗ Lâm Lâm kém hơn một chút. - Ừ, được chứ, hôm nay tôi và cô Đồng Thiến Thiến thi tài, liều thi đến cùng thì thôi. Đồng Thiến Thiến cười khẽ: - Dám ứng chiến tức là cậu có gan để nghe “Tài tự tinh minh chí tự cao, sinh vu mạt thế vận thiên tiêu” (Chí cao tài giỏi có ai bì, gặp lúc nhà suy vận cũng suy). - à, cái này hả, chính là bài thơ “lá số tiền định” của Thám Xuân, tôi tiếp “Thanh minh thế tống giang biên vọng, thiên lý đông phong nhất mộng diêu” (Nhớ tiếc thanh xuân ra bến khóc, gió đông nghìn dặm mộng đi xa). Câu này là nói Giả Thám Xuân tài cao chí lớn, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào số mệnh, muốn thực hiện giấc mộng trong lòng nhưng trải qua thất bại này đến thất bại khác, giấc mộng đã trở nên quá xa vời. Đồng Thiến Thiến trong lòng thầm khen Đường Sinh quả nhiên không tồi, nên không kiểm tra hắn nữa, có lẽ cái gì hắn cũng biết, nên chuyển sang cái khác, đó là những câu thơ, những cái này mới không tin là hắn có thể nhớ hết: - Nghe câu này nhé “Tà dương hàn thảo đái trùng môn Đài thuý doanh phô vũ hậu bồn” (Cỏ ướt ngoài sân lúc xế chiều, tạnh mưa xanh ngắt chậu đầy rêu). Đường Sinh suy tư một chút, dường như là một bài của Thám Xuân: - Ngọc thị tinh thần nan bỉ khiết, tuyết vi cơ cốt dịch tiêu hồn (Ngọc pha vẻ quý người khôn đọ, tuyết trắng màu da dạ đã xiêu). - Hà tiêu vân ác nhâm phô trần, cách hạng mô canh thính vị chân, chẩm thượng khinh hàn song ngoại vũ, nhãn tiền mộng trung nhân...(Trướng ráng màn mây sắp sẵn rồi, Ngõ ngoài tiếng ếch thoáng bên tai. Gối vương hơi lạnh mưa ngoài cửa, Mắt ngắm màu xuân, mộng gặp người). Câu này của Đồng Thiến Thiến làm cho một số người phải suy nghĩ, Cao Tiểu Sơn cười: - Cái này ư, dường như có ẩn ý gì đó. Ha ha. - Biến, tên tiểu đoàn trưởng này, đã nói không được nói linh tinh, lại muốn pha trò à, có phải muốn tôi đấm cậu không? Đường Sinh cười đáp: - Doanh doanh chúc lệ nhân thuỳ khấp, điểm điểm hoa sầu vị ngã sân, tự thị tiểu hoàn kiều lãn quán, ủng khâm bất nại tiếu ngôn tần (Cây nến khóc ai giàn giụa mãi! Bông hoa hờn khách ủ ê hoài! A hoàn chẳng biết cười hay nũng? Vẫn cứ ôm chăn, cứ nói cười). Nếu nói đến nghệ thuật tả cảnh ngụ tình, thì bài này đương nhiên cũng dùng phương pháp ẩn dụ để nói lên tình cảm, người xưa đều mượn cảnh và vật để miêu tả tâm trạng con người. Đột nhiên, Đồng Thiến Thiến hơi thay đổi sắc mặt và cười nói: - Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, lưỡng chích hoàng ly minh thúy liễu (Bàn tay mềm mại nâng ly rượu nho Hoàng Đằng, đôi chim hoàng anh hót líu lo…), tiếp đi nào! - Cổ đạo ngoại, trường đình biên, nhất hành bạch lộ thượng thanh thiên (Trên con đường mòn bên trạm dừng chân, có một đàn diệc trắng bay lên trời xanh) (1) Ha ha, hoàn toàn không có vấn đề gì, từ của Lục Phóng ông, sử dụng rất nhuần nhuyễn. Xem ra là không làm khó được hắn, Đồng Thiến Thiến cũng đang nghĩ từ, Cao Tiểu Sơn lại hỏi: - Tại sao lại nói từ của Lục Phóng ông rất nhuần nhuyễn? - Tiểu đoàn trưởng Sơn, cái này mà anh cũng không biết sao? Lão Lục là danh nhân, là một nhà thơ nổi tiếng, bài “Thoa đầu phượng” này chính là chứng cứ, đôi bàn tay mềm mại đỏ, rượu nho vàng và hai con chim hoàng oanh nói lên cái gì ? Hoàng oanh là một loài chim, có thể phân biệt được rượu nguyên chất ngon hay không, còn đôi bàn tay mềm mại của người con gái đẹp đang đặt trên “cái đó” của người con trai. Mấy từ “Cổ đạo trường đình” nói rõ địa điểm, chính là trên con đường mòn bên cạnh trường đình, câu cuối cùng là kết quả, một đàn diệc trắng bay lên trời xanh, ở đây cần chú ý là cái bay lên không phải là loài chim nào cả, cái được ám chỉ ở đây chính là “cái chất lỏng” đó đó! Cái lối bóp méo thơ văn thành ý nghĩa bậy bạ này lại một lần nữa làm cho Đồng Thiến Thiến phải ngắt nhéo hắn túi bụi: - Quá xấu rồi đó nhé. Đã nói không uống rượu đọc thơ theo ý thô tục vậy mà lại cứ bậy như thường! - Tôi chịu không nổi nữa rồi, xin thua, xin thua. Anh đó, tiểu đoàn trưởng Cao, anh phụ trách đưa tôi về nhà, còn lại cặp cô gái tài năng này có anh chàng tài năng kia đối phó được rồi. Đỗ Lâm Lâm đứng dậy chớp chớp mắt nhìn Bàng Quyên Nhi, cô ấy liền hiểu ý nháy mắt nhìn Cao Tiểu Sơn: - Đi, chúng ta đưa Lâm Lâm về. - Chờ một chút, tôi cũng đi. Đồng Thiến Thiến có chút ngại ngùng, cô ấy uống cũng đã khá nhiều nên đầu óc hơi choáng váng. Bàng Quyên Nhi lại đẩy cô lại, giọng uy hiếp nói: - Thôi đi, chúng tôi không đưa cậu về đâu, tiểu đoàn trưởng Cao đưa Lâm Lâm về xong là muốn cùng tôi xem phim khuya, cậu định làm kỳ đà cản mũi phải không? Không thể thế được, hai cô cháu các người ở lại mà ngâm thơ đi, không làm phiền hai người nữa, tiện thể thanh toán nhé. Lúc gần ra, Cao Tiểu Sơn còn quay đầu lại nháy mắt: - Này, Đường Sinh, chúc cậu một đàn diệc trắng bay lên trời xanh nhé. Ha ha. Đồng Thiến Thiến nổi giận , tiện tay lấy luôn đồ trong đĩa hoa quả ném lại, nhưng Cao Tiểu Sơn lại nhanh tay đóng cửa biến mất, cô ấy tức giận, khi chỉ còn lại cô và Đường Sinh, càng ngại ngùng hơn: - Cậu, cậu đưa tôi về hay là tiếp tục thi thơ đây? Đường Sinh nhìn xuống đồng hồ: - Đã là ba giờ đêm rồi. Cô quay về làm gì? Sợ bị mắng sao? Thôi ở đây thi ngâm thơ tiếp được rồi, lại đây. Hai người cũng không có ý đồ gì xấu xa, ít nhất bây giờ không có, cho dù trong lòng lại có chút ý tưởng khác thường, nhưng thực sự là chưa phải chín muồi. Lại thi, lại thi, từ Đường thi, qua Tống từ ghép nối lan man, trí nhớ Đường Sinh sao kinh người thế? Làm cho Đồng Thiến Thiến thua phải uống đến say mèm, cô cũng không để ý mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ đơn giản là rượu Sherry nhẹ dịu ngon miệng, chỉ hơi cay một chút nơi cổ họng mà lại thấy ngọt ngọt, cho nên khi uống không cảm thấy gì, thực ra rượu tây đều có tác dụng chậm, đến gần 5 giờ sáng thì trời sáng hẳn rồi, Đồng Thiến Thiến mới cảm thấy váng đầu hoa mắt, thần trí bay bổng. Cái loại rượu này uống vào hoạt huyết và lưu thông kinh lạc, váng đầu là váng đầu, nhưng toàn thân đều cảm thấy mạnh mẽ, dường như càng tích tụ lại thì càng muốn giải phóng ra. Hai người lăn ra ngủ trên ghế sô pha, thực ra trong lòng còn hiểu rõ, cả hai đều đang giả bộ, Đường Sinh thực ra là không có suy nghĩ bậy bạ gì, mà có thì cũng không làm gì được, hôm nay đã phải chịu điểm huyệt “nơi đó” rồi, khi đi cũng không dẫn chị Trần theo, nên có uống rượu này cũng không kích thích cho nó dựng lên được. Mơ màng không biết bao lâu rồi, Đồng Thiến Thiến cảm thấy mình đã ngủ say rồi, nhưng bất chợt tỉnh giấc, bởi vì nhớ ra là đang ở cùng với Đường Sinh, đâu biết được rằng mình đang ghé trên người hắn, cái chết người nhất là phát hiện ra tay của mình đang ấn cái của nợ của hắn, dưới tay mình là một cái vật gì đó mềm nhũn nhô lên, trời, đúng là chuyện lớn rồi, nhưng lại mềm như bông, vì làm bác sĩ nên cô ấy biết đó là cậu nhỏ của đàn ông. Không phải chứ, hắn uống nhiều rượu như vậy, lại là thanh niên trai tráng, không thể không có chút phản ứng nào được. Về phương diện sinh lý mà nói, Đồng Thiến Thiến cũng thấy ngạc nhiên, trộm ngắm Đường Sinh, hắn đang nhắm mắt, thở rất đều giống như ngủ rồi, thực ra Đường Sinh đang giả bộ, có thể mở mắt ra được sao? Đồng Thiến Thiến trong lòng chợt thắc mắc, cậu bé này hay là có bệnh gì nhỉ? Cô ta liền giả bộ nằm ngủ không nhúc nhích, muốn co tay lại nhưng thực sự là muốn thử Đường Sinh xem có phải thực sự có vấn đề gì không, trong lòng không hề có ý xấu gì, ngón tay bắt đầu sờ soạng cái vật kia nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ phản ứng gì, tại sao có thể như vậy chứ? Cô ta bạo dạn sờ vào đoạn đầu, lấy ngón tay giữa khéo léo kéo ra. Trời đất, đúng là bị Cao Tiểu Sơn nói trúng rồi, “bàn tay mềm mại đỏ” đây sao? Đồng Thiến Thiến trong lòng thấy xấu hổ nhưng cũng là vẫn dựa vào tâm lý là bác sĩ, thực sự không có ý xấu gì, mấy lần ve vuốt, nhưng nó vẫn mềm oặt như cọng bún, to lớn, mà không lên được sao? Đột nhiên, Đồng Thiến Thiến cũng nghe thấy Đường Sinh thở gấp hơn, thì ra hắn vẫn chưa ngủ, vậy hắn thực sự có vấn đề rồi, nếu là người thanh niên nào khác thì đã lên nhanh rồi, để xem thế nào. Vụt một cái, cô ấy ngồi dậy, nhìn chằm chằm Đường Sinh. - Đường Sinh, nói với tôi đi, có phải cậu, là bị bệnh trời sinh sao? Nói đi, tôi là bác sĩ, có gì mà xấu hổ chứ? Đường Sinh bối rối, đây là hiểu lầm lớn rồi, nhưng bây giờ nói cho cô ấy biết cái việc “trừng trị” kia mà cô ấy tin mới lạ, lại gượng cười. - Tôi… tôi không có gì, cô Thiến Thiến, tôi…tôi…tôi cũng không biết là chuyện gì, ngược lại thì có lúc nó cũng bình thường? Chỉ có thể nói như vậy, chứ không thể nói thực là bị trừng trị bằng cách điểm huyệt được, nhưng Đồng Thiến Thiến lại cảm thấy thương xót cho hắn, trong đôi mắt đẹp của cô thoáng hiện sự không cam lòng: - Cậu mới 18 tuổi, không thể được, cậu nằm im đừng có động đậy gì, tôi kiểm tra cho cậu. - Này, đừng mà. Đường Sinh muốn ngăn lại, nhưng tay Đồng Thiến Thiến đã mở ra rồi: - Đừng động, lương y như từ mẫu, cậu ngại cái gì chứ? - Tôi…tôi… Đường Sinh che mặt lại, ôi, đúng là chó ngáp phải ruồi chăng? Không lên được còn có thể làm gì được người đẹp chứ? Chết tiệt! (1) Đây là những câu thơ vốn nghiêm chỉnh nhưng bị Đường Sinh bóp méo, diễn dịch theo ý bậy bạ: “nhất hành bạch lộ thượng thanh thiên” còn có thể hiểu là khoái cảm đến mức phải “xuất”!