Cực phẩm thái tử gia
Chương 591 : Trở thành bề dưới trong chớp mắt
Cao Tiểu Sơn bước lên phía trước mặt hắn:
- Ngậm cái mồm thối tha của ngươi lại, lão Tử ta đây chờ ngươi đó, ngươi thật là đê tiện.
Không có gì để nói, hai chiếc răng cửa thì bị đánh cho rụng, máu ở mũi và mồm cứ tuôn ra, trông thật thê thảm, cũng thấy có chút run sợ rồi, hắn ta thực sự có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, Cao Tiểu Sơn thật sự dám đánh hắn ta sao? Lại còn dám ra tay nặng như vậy nữa, trong lòng cũng trào dâng nỗi hận thù sâu sắc.
Lúc này đội trưởng Lý bèn gọi người đến còng tay bốn tên này lại, lôi từng tên một tống vào khoang sau của Việt dã vương.
Quân lệnh như núi, bọn họ không để tâm xem đối phương là bị làm sao, dù sao cũng là chấp hành mệnh lệnh, ai cũng chẳng thể trách họ được, vì vậy bọn quân binh như hổ thêm cánh vậy, có hai vị tiểu công tử còn la hét, kết quả là bị tra khảo cho sống giở chết giở, rồi ép họ lên xe bấy giờ mới chịu im lặng.
Điện thoại đồng loạt đều bị thu hết cả, bốn người lủi thủi ở đằng sau xe, không ngờ lại cùng bật khóc, đó gọi là thê thảm. Hoành hành trong viện quân khu đã bao nhiêu năm rồi, há từng nhận được cách đãi ngộ như vậy sao?
- Anh Thang, tôi xin thề, tôi không để yên cho tên họ Cao kia, tôi sẽ xử mẹ của nó.
Bên ngoài, ba người con gái bọn Đồng Thiến Thiến cũng nhìn thấy cảnh tượng này, mặt mũi từng người đều như tái mét lại, gây ra họa lớn rồi sao? Thực sự là bị đánh thảm thiết rồi.
Bố của Đồng Thiến Thiến cũng là tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, nhưng cô ấy cũng phải ngạc nhiên với cảnh tượng này, tuyệt nhiên cũng không dễ gây sự với ba tên công tử kia, chí ít họ cũng là cháu con của cấp Phó trong quân khu, không hiểu Cao Tiểu Sơn dựa vào cái gì mà dám đánh cho cả bốn người kia đều phải nằm bò hết xuống.
- Tiểu đoàn trưởng Cao, anh thế này cũng quả thật là…. vết thương của anh có nặng lắm không? Đồng Thiến Thiến nhìn thấy quầng thâm ở mắt anh ta, đây không phải là vì ba người chúng ta hay sao? Trong lòng cô ấy có chút băn khoăn, mặt khác, cô cũng có chút tình cảm với Cao Tiểu Sơn.
Vừa nãy thấy anh ta đạp cú giáng trời cuối cùng thì lòng cô cũng run lên, thật độc ác, người quân nhân một khi mà đã bộc phát lên thì thật là không chịu nổi!
Đỗ Lâm Lâm cũng nhe răng với Bàng Quyên Nhi, Bàng Quyên Nhi càng lấy ra khăn tay lau máu ở miệng cho Cao Tiểu Sơn:
- Có nặng lắm không?
Ấy, cô quan tâm đến tôi vậy sao? Cao Tiểu Sơn đêm này liền nghĩ ngợi xem trong ba đóa hoa này ai là người có ý với mình, nếu nói về tình ý không thôi thì bọn họ đều có cả, nhưng tình ý không có tác dụng gì cả, cách tình yêu vẫn còn kém mười tám ngàn dặm nữa, có đợi cũng đợi tới chết, lúc này Bàng Quyên Nhi chủ động lau máu trên miệng cha anh ta, Cao Tiểu Sơn cũng nhận thấy, haiz… Tiểu Bàng à, hóa ra là em khá là xem trọng tôi, ừ, không tồi.
Lúc anh ta giơ tay cầm lấy chiếc khăn tay thì liền vuốt nhẹ đôi bàn tay mềm mại của Bàng Quyên Nhi, kết quả là Bàng Quyên Nhi trừng mắt ngạc nhiên, trong bón đêm lờ mờ cũng có thể nhìn thấy mặt cô đỏ bừng lên, khỉ gió, nghĩ gì vậy chứ? Giờ là lúc nào rồi? Anh còn có cái suy nghĩ bất chính đó? Đánh cho anh chết!
Cái động tác tinh tế nhẹ nhàng ấy nhưng cũng để cho người khác nhìn thấy hết rồi, Đồng Thiến Thiến và Đỗ Lâm Lâm nhìn nhau, ồ… hóa ra là như vậy.
Đường Sinh cũng nhìn ra, liền mỉm cười với ông Nguyên, bọn họ chẳng để tâm cái chuyện đáng người kia nữa, đánh hắn ta rồi há chẳng phải là chịu đòn vô ích sao? Hơn nữa Tiểu đoàn trưởng của chúng ta rất có uy thế, nếu không có uy thế thì người khác đều ức hiếp anh ta thì chẳng có cách nào, ai bảo người ta có thế lực mạnh.
Cao Tiểu Sơn đang lau máu trên miệng mình thì điện thoại réo lên. Anh ta nghe máy:
- Đều đã bắt gọn cả rồi? Ừ, mang hết cả thảy về cho tôi.
Bọn anh ô ở trên ba chiếc xe kia cũng đều bị giam giữ rồi, đây chính là kết quả của trận càn quét, chính là muốn bức cả bạn, trong lòng Đường Sinh chợt nghĩ đến lời mà Đỗ Lâm Lâm đã từng nói, cái gì mà kết hợp cùng với thế lực đen tối đó, nếu mà có thể đào bới ra chút ít thì tình hình đã khác rồi.
- Vậy, Tiểu Đường, anh phụ trách đưa Đồng Thiến Thiến và Đỗ Lâm Lâm trở về, bọn họ không ở đại viện quân khu tỉnh, mà là ở Đại viện tiểu quân khu của thành phố.
Cao Tiểu Sơn lên xe cùng với ông Nguyên, để ông Nguyên lái xe, Bàng Quyên Nhi cũng chỉ có thể đi cùng họ, bởi vì cô cũng ở quân khu tỉnh.
Hai bên đến đây thì chia tay nhau, chị Trần vẫn là người cầm lái, Đường Sinh ngồi ở ghế phụ, hai cô gái họ Đồng Đỗ thì ngồi ở ghế đằng sau.
Trên đường trở về, Đường Sinh hỏi thăm về tình hình cha mẹ Đồng Thiến Thiến, câu hỏi này có chút hàm ý, muốn điều tra hộ khẩu chăng?
Đồng Thiến Thiến trợn trừng mắt, Đỗ Lâm Lâm thì cười đáp:
- ây da… tên tiểu tử thối nhà ngươi, Tư lệnh phân khu quân đội thành phố Nam Phong tên là Đồng Khánh Đông, nói như vậy cậu hiểu rồi chứ? Vì vậy, trước mặt chị họ Đồng đây cậu đừng có nghĩ tới chuyện bất chính đấy.
Ấy, Đồng Khánh Đông? Đường Sinh quay đầu lại nhìn chăm chú Đồng Thiến Thiến, cô ấy đấm thùm thụp vào Đỗ Lâm Lâm:
- Cần cô phải nói nhiều thế sao? Cô làm cho cậu ta sợ chết khiếp thì làm thế nào?
Nói xong cô liền bật cười:
- Tên tiểu tử thối, tôi cũng nói cho cậu biết, Lữ đoàn của Lữ đoàn pháo binh ở Giang Trung trực thuộc Quân khu tỉnh họ là Đỗ đấy.
Lữ đoàn pháo binh? Đó là chức vụ tương đương với cấp phó sư đoàn trong chế độ quân sự, cũng là chức vụ tồn tại khá đặc biệt hiện nay, bởi vì cấp bậc một đã sớm bị xóa bỏ, dưới cấp sư đoàn chính là cấp đoàn (Trung đoàn và Tiểu đoàn), mà hiện nay vẫn còn tồn tại chế độ cấp Lữ đoàn chính thức thì thường đều thuộc về Đại quân khu hoặc trực thuộc quân khu.
Mà Lữ đoàn pháo binh thứ nhất vừa thuộc về chế độ xây dựng của Quân khu tỉnh địa phương, cũng chịu sự chỉ huy của Lữ đoàn pháo binh thứ hai, bất luận là phương diện quân sự hay là công tác chính trị thì đều giống nhau cả.
Lữ đoàn pháo binh thứ nhất ở Giang Trung đương nhiên là đã từng được nghe qua, rất nổi tiếng mà, Đỗ Thiên Lâm người kiêm nhiệm chức Lữ đoàn trưởng là nhân viên Phó tư lệnh của quân khu tỉnh, là cán bộ, đại tá cấp chính thức. Trong ký ức của Đường Sinh, hình như là bố hắn có quen biết với Đồng Khánh Đông hoặc là Đỗ Thiên Lâm, bản thân hắn thì chưa gặp họ.
- Vậy, hix… hóa ra là Tư lệnh Đồng của phân khu quân đội, chắc là biết rõ về bố tôi rồi, vậy vì sao mà chúng ta lại chưa từng gặp mặt nhau nhỉ?
- Ấy, bố cậu là ai cơ? Chúng ta phải gặp mặt nhau sao?
Đồng Thiến Thiến cũng có chút hoài nghi, cô không nhẫn nại được bèn hỏi một câu.
- Năm ngoái bố tôi vẫn làm Phó chủ tịch của Nam Phong, Phó chủ tịch Đường, chị Đổng, bố chị và bố tôi biết nhau rất rõ đấy!
Đường Thiên Tắc? Đồng Thiến Thiến liền phản ứng lại ngay, đột nhiên cô dướn người về phía trước, ngón tay liền gõ vào người Đường Sinh, cô còn mở to mắt lên:
- Không lớn không nhỏ, hóa ra tên tiểu tử thối chuyên gây sự của nhà anh Đường Thiên Tắc, sao mà bố cậu chưa từng nói với cậu là Tư lệnh Đồng có một người em gái ở trong đoàn văn công của quân khu tỉnh sao? Lại gọi tôi là chị Đồng, gọi là cô mới đúng, nếu không thì tôi đập nát cái đầu của cậu ra.
Phù, sao chứ? Đấy gọi là thấp hơn một bậc thôi? Tử lệnh Đồng Khánh Đông là anh trai của cô ấy sao? Củ chuối thật.
- Việc đó, không phải chứ?
Đường Sinh xoa tay lên trán, ánh mắt trợn tròn, cô cũng chỉ chưa quá hai ba hai tư tuổi thôi mà, muốn làm cô của tôi sao? Thôi đi!
Đồng Thiến Thiến lại giơ tay ra, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hắn chằm chằm:
- Mau gọi cô đi chứ, bằng không tôi không tha cho cậu đâu.
Đường Sinh bắt đầu nuốt nước miếng, cười nhìn Đỗ Lâm Lâm, lại cười dò xét chị Trần, ai cứu ta với?
- Chị Đồng… Ồ không.
Đường Sinh nhanh chóng bịt trán mình lại, cười vẻ đâu khổ nói:
- Chị xem, bố tôi cũng bốn mấy tuổi rồi, tuổi tác của chúng ta cũng tương đương nhau, chị cũng lớn hơn tôi có mấy tuổi, được hai mươi tuổi không? Mỗi người nhường chút? Gọi là chị thôi được không? Xin chị đấy!
Phù, chị Trần cười ra tiếng, Đỗ Lâm Lâm vỗ đùi:
- Tức cười đến chết mất, cậu cũng khéo nịnh bợ đó nhỉ, Thiến Thiến mới hai mươi sao?
Đồng Thiến Thiến cũng nhịn không nổi nữa, nhưng cũng chưa có chuẩn bị hạ vai vế của mình xuống:
- Cái này, không có thương lượng gì hết, cậu không gọi đúng không? Vậy thì đừng trách người làm cô này phải dạy dỗ ngươi đấy.
Cô ấy cũng vừa vặn ngồi ngay đằng sau ghế phụ của Đường Sinh, khá là thuận tiện để giơ tay ra sờ vào tai của Đường Sinh, bởi vì cô biết hắn ta mới chỉ mười tám tuổi cả tuổi mụ, khai giảng mới bắt đầu lên lớp mười hai, sớm đã coi hắn là đứa trẻ thối tha, mặc dù hắn lớn lên trông khá là cao to đẹp trai, nhưng cái đó chẳng có tác dụng gì cả, tuổi còn chưa đủ, ngươi có cao hai mét hai thì cũng vô ích, tên Đường Sinh bị cô nhéo tai kia giờ cũng phải đầu hàng.
- Cô, cô, nể tình nhẹ tay chút, nếu cô đã không mong muốn mình trẻ thì cháu chẳng sợ cái gì, đừng véo nữa, có phải gọi là bà cô thì cháu cũng đồng ý.
- Véo cho ngươi chết, gọi linh tinh gì thế hả?
Đồng Thiến Thiến còn chưa dùng đến nửa phần sức lực, vẫn là một lần chạm vào tai của con trai, ít nhiều cũng thấy hơi khác thường, chủ yếu là do Đường Sinh bề ngoài quá ư là nam tính, không giống với hình tượng của một đứa trẻ thối tha, đó chỉ là do tuổi tác.
- ái…, tôi cũng được lên chức cô rồi sao? Nào, cũng gọi tôi một tiếng cô đi, từ trước tới giờ chưa từng có đứa cháu trai nào cả, đùng một cái mà lại có đứa cháu trai lớn như vậy, vui chết đi được…
Đỗ Lâm Lâm cười lên, trên mặt Đường Sinh hiện rõ vài ba đường nhăn, cái đó gọi là buồn bực.
Lúc xe đi vào trong thành phố, hắn liền trở về với chủ đề chính:
- Cô Lâm, cô có thể nói rõ cho cháu về tình hình của Thang Liệt được không?
- Cậu hỏi về anh ta làm gì? Cô cũng không rõ lắm, Lưu Lệ của chúng ta là rõ hơn hết, trong thành phố có người nói mối quan hệ của cô ấy và Thang Liệt có chút bất đồng, nhưng không ai tin rằng giữa họ có phát sinh chuyện gì đó, Lưu Lệ cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, Thang Liệt mới có hai lăm hai sáu tuổi, cô cũng có qua lại với Lưu Lệ chút ít, nghe cô ấy nói một chút, chuyện tối nay có thể sẽ gây ra chút phiền phức, Tiểu đoàn trưởng Cao chắc là thảm rồi.
Nói tới chuyện này Đồng Thiến Thiến cũng có chút lo lắng:
- Đúng vậy, đánh con trai của Chính ủy Thang, lại còn nhốt anh ta trong đó một đêm? Ai dám đảm bảo là trong số những người cảnh vệ không có lấy một người có quan hệ với Thang Liệt? Nói không chừng lúc này đây Chính ủy Thang cũng đã nghe được tin này rồi, e là không dễ giải quyết.
Đường Sinh tưởng tượng cũng đúng thật, không có tường nào mà không có đường ra, hơn nữa doanh trại cảnh vệ cũng không phải do nhà Cao Tiểu Sơn mở ra, chắc chắn là có người bất hòa với anh ta, anh ta tuổi còn trẻ, vừa mới đến Quân khu Giang Trung đã lên làm Trưởng doanh trại cảnh vệ? Không chừng có bao nhiêu người đố kỵ với anh ta, sẽ không bền chắc mãi được đâu.
Nhưng mà tên Tiểu đoàn trưởng cảnh vệ Cao Tiểu Sơn này là một Tư lệnh tên tuổi có máu mặt, người khác mà có điều gì bất mãn cũng không dám kháng nghị.
Xem ra muốn biết rõ về Thang Liệt và thế lực đen tối của Nam Phong có quan hệ gì với nhau không thì phải ra tay trên các phương diện khác, mơ hồ cảm thấy phía sau tên Thang Liệt này ẩn giấu cái gì đó, từ trước tới nay Đường Sinh luôn luôn tin tưởng vào cảm giác của mình, cái kiểu thấp thỏm trong lòng này cũng khá là linh nghiệm.
Bởi vì sự việc này cũng không tiện để đem hai người họ Đỗ Đồng chen thêm vào, nên hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, sau khi xe đi tới phân khu quân đội, họ lưu lại số điện thoại của nhau rồi chia tay, chỉ dựa vào việc có thêm hai người cô đã làm cho Nhị thế tổ bực bội rồi, còn làm gì thêm nữa? Phận tiền bối vẫn còn sờ sờ đó mà.
Trên đường quay trở về Cẩn Sinh, Đường Sinh liền hỏi chị Trần một câu:
- Nhà họ Thang hình như là chẳng có bối cảnh gì lớn lắm nhỉ? Chị Trần, chị biết không?
Chị Trần ở núi Thanh Trúc vài năm, cái nhìn thấy nghe thấy đều là những thứ tuyệt mật của cấp cao Nước Cộng hòa, những người bình thường thì cả đời này cũng chẳng có cơ hội nghe thấy, Đường Sinh hỏi chị ấy chính là muốn hiểu biết một chút từ cấp cao nhất trước.
- … Hình như chưa từng nghe qua, nhưng mà, bố của Đồng Thiến Thiến đã từng nghe qua rồi.
- Ấy, như thế nào vậy? Lão Đồng gia ở phía quân đội cũng có chút gia thế sao?
Người của thời đại trước thì Đường Sinh chưa từng tiếp xúc, còn người thời nay thì tiếp xúc cũng không nhiều lắm, vì vậy cũng không mấy hiểu rõ về phía quân đội hoặc trên lĩnh vực chính trị của cấp trên, chỉ hiểu chút ít về vài gia đình có thế lực lớn thôi.
- Lão gia nhà họ Đồng cũng ở Bắc Kinh, Đồng Khánh Đông là con trai thứ hai của thế hệ thứ hai nhà họ Đồng. Lão Đồng là Ủy viên quân ủy về nghỉ hưu ở nhiệm kỳ thứ hai, ông đã từng đảm nhận chức nhân viên Tư lệnh hải quân, tôi còn nhớ vào Tết năm 2002, ông ấy còn đưa Đồng Khánh Đông đến núi Thanh Trúc chúc tết. Lão Đồng ở trong quân đội vẫn là người có chút ảnh hưởng, nhưng Đồng Khánh Đông có biết bố cậu là truyền nhân đích tôn của nhà họ Đường hay không thì tôi không rõ lắm, trong lòng nên có dự tính đi.
- Đều đã từng đến núi Thanh Trúc chúc tết rồi, có thể không biết hay sao? Dù sao tôi biết bố tôi có quan hệ với Đồng Khánh Đông là được rồi, nhưng cũng không phải là thường xuyên qua lại, ngoài ra thì quan hệ của Đỗ Thiên Lâm và Đồng Khánh Đông khá là tâm đầu ý hợp, nói như vậy mạng lưới quan hệ trong Quân khu Giang Trung này cũng không tồi lắm.
Có chút tình thế ở ngoài mặt thì nhìn không ra, nhưng trên thực tế thì đã hình thành một khối tình thế rồi, chỉ là chưa tiếp xúc nên không biết thôi.
Hai người trở về thì cũng đã nửa đêm rồi, bọn Đường Cẩn, Đậu Đậu, Tiểu Yên đã ngủ từ lâu rồi, ba người đẹp lăn trên một chiếc giường, toàn thân chỉ còn có mỗi chiếc quần sooc nhỏ, cảnh tượng này cũng đủ để nghĩ tới cái gì đó rồi, nhưng Đường Sinh cũng chẳng đi vào quấy rầy bọn họ, hắn liền quay đầu đi về phòng của Mai Chước mà ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
85 chương
105 chương
112 chương
45 chương
1069 chương
24 chương
424 chương