Cực phẩm thái tử gia

Chương 586 : Ai lừa ai?

Tầng hai của biệt thự làm nền rất cao, nền đá cao khoảng một mét hai so với mặt đất, hoa viên trong sân khá kiểu mẫu, ở giữa là cái sân nhỏ, xung quanh là hai lối đi, hai chiếc xe đậu ở chỗ trống xung quanh, ngoại hình của biệt thự cũng mang phong cách của nước ngoài, tám trụ cột nhỏ ở đại sảnh từ thân cột, chân cột và đầu cột đều được điêu khắc nhân tạo, do đó đã hiện rõ sự xa hoa và giá trị của nó. Đỉnh mái vòm vòm bao phủ, ở bốn mặt được trang trí bốn tiểu vọng lâu tương xứng, giống như một cái vương miện quý giá chụp lên mặt đất. Chủ thể kiến trúc đối xứng, song cửa sổ màu sẫm cũng được điêu khắc nổi, cửa sổ tròn hình chữ U làm chủ, màu sắc của tường vách thì tươi sáng có chút phong cách theo kiểu Pháp, toàn bức tường rất đơn giản kết hợp với những song cửa chạm trổ công phu và những cột trụ chạm trổ tỉ mỉ làm cho mọi người hưởng thụ có cái nhìn lạ mắt. Cũng không biết là nhà kiến trúc sư xuất sắc nào làm ra, chỉ muốn thể hiện phong cách đặc sắc của cá nhân hắn mà không chú ý đến góc nhìn khách quan, cái được gọi là xâm nhập vào chính là mảnh vụn, thấy rõ nhất là trên bức tường chính diện của mái vòm lớn có mở một cửa sổ hoành tráng, thật sự là quá có tài đó! Đây chính là “ phong cách Nam Phong” hỗn hợp , sau khi nhào nặn tất cả tinh túy kiến trúc từ xưa đến nay của trong ngoài thế giới đã tạo ra một phong cách khác lạ. Ở lối vào chính của tiền sảng có người đàn ông tương đối có tướng đang đứng ở đó, vừa nhìn là biết đó là một quý ông giàu có, trông quen quen! Bỗng nhiên Đường sinh nhớ đến tên công tử nhà giàu đã bị nhét bi-a kia, ui trời, có phải là cha của hắn không? Không khác lắm, nhìn dáng vẻ cũng khoảng năm mươi mấy tuổi, từ tuổi tác có thể thấy rằng khá hợp với điều kiện cha con, diện mạo cũng phù hợp, bên cạnh hắn còn có người phụ nữ xinh đẹp hào nhoáng đầu ngẩng cao, một bà già cũng hơn 50 tuổi rồi, còn chát vẽ cái quái gì nữa thế? Phấn có dày cũng không thể che nổi nếp nhăn đầy trên mặt được, haiz! Đứng dưới nền đại sảnh là 5 người đàn ông bảo vệ, đều mặc quần áo màu xanh đậm như nhau, cái gì thế này, đây là chỗ ở của bọn xã hội đen sao? ít nhất đã làm cho bọn hắn có suy nghĩ như vậy, trong lòng Đường Sinh chỉ muốn cười, giả ngốc nghếch à! Nhìn Vương Tĩnh đang đi ở phía trước mắt người đàn ông đó liền sáng lên, thật là một người phụ nữ Yanmar (chính là chỉ giống với con gái nước ngoài, rất xinh đẹp, người con gái rất có sức hấp dẫn), bộ ngực nặng trình trịch đung đưa, cô ta không phải là người nhỏ nhắn mềm mại mà lại thể hiện ra phong cách của kiểu phụ nữ khác, thân hình gồ ghề lung linh làm cho tất cả mọi người đều bị thu hút, một bộ trang phục rất sành điệu, áo khoác ngoài mang nhãn hiệu Chanel(một nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng của Trung Quốc) bên trong là một chiếc áo sơ mi màu nhạt, cổ áo bẻ ra ngoài áo véc, cổ áo không trễ nhưng cũng lộ ra một thớ thịt trằng ngần, nếu nhìn từ một phía của khe hở cũng có thể nhìn thấy phần trắng ngần lồi lên, bà phu nhân kia cũng cảm thấy phải ghen tỵ. - Ha ha, đã nghe đến nữ sĩ Vương của tạp chí Tiêu Điểm từ lâu, tôi họ Khang, Khang Sĩ Phú, đây là vợ tôi, nào, mời vào bên trong. ông Khang sao? ông thật là biết lấy tên nhỉ, ông phạm úy rồi ông có biết không? Ha ha, mấy người Đường Sinh chịu không nổi vui thầm trong bụng. Đối diện với sự giả bộ của thầy Khang, bọn họ căn bản cũng không hề để ý gì nhiều, mấy tên vệ sĩ này sao? Không bõ cho Đường Sinh khua chân múa tay đánh vài trưởng, cho nên bọn họ không hề gâu ra áp lực gì mà mấy người đi vào nhà, mấy tên vệ sĩ cũng theo vào hai người. Bên trong đại sảnh quả nhiên là lộng lẫy đàng hoàng, đồ đạc trưng bày chỗ nào cũng hiện lên rất sang trọng và xa hoa, ừ, là người có tiền mà! Khang Sĩ Phú cũng để tâm quan sát qua ba người đi cùng Vương Tĩnh, cũng lén lút không nói nên lời nào với Ngọc Mỹ và Tú Hinh, mẹ nó chứ, ta đây cả đời cũng chưa từng gặp đứa con gái nào đẹp như thế, cho ta hưởng thụ một cô đi, ta cũng nguyện bỏ ra một khoản tiền lớn đấy. Vấn đề là cái khoản tiền của ông trong mắt bọn họ có là cái gì không? Đương nhiên Khang Sĩ Phú không rõ, chỉ là khó che đậy được sự tham vọng trong mắt của hắn. Ngọc Mỹ và Tú Hinh cũng thế, trong lòng đều khinh thường hắn, trò vui gì nữa đây? Ngón chân của chúng tôi cũng thấy ông già đấy. - Mấy vị này, giới thiệu chút đi. Sau khi Khang Sĩ Phú ngồi xuống sai bảo người làm mang trà lên, ông ta tiếp tục ra vẻ ta đây. Vương Tĩnh cười nói: - Đều là bạn của tôi, sợ ông Khang có suy nghĩ gì khác nên tôi cố ý bảo bọn họ cùng đến. Người ta không chuẩn bị giới thiệu, gặp phải trắc trở Khang Sĩ Phú cũng liền nghiêm mặt nói: - Vậy được, trở lại chuyện chính đi, Vương nữ sĩ là cái tên mà nhiều nhà báo chí truyền thông biết đến và là Tổng biên tập tòa soạn báo Tiêu Điểm, thời gian này tôi rất quan tâm đến tạp chí của cô, thấy được rằng tạp chí của cô rất có khả năng vạch trần một số thứ khó coi, về điểm này tôi rất yêu thích đó. Tôi nghĩ bản thân cô Vương cũng ghét cay ghét đắng một số hiện tượng nhơ nhớp của xã hội đúng không? Thế nên, tôi đã gửi cái thứ đó cho tạp chí của các người, người quang minh chính đại không nói điều mờ ám, một trong những người bị hại là con trai của tôi. - Ồ, ông Khang rất thẳng thắn có điều tôi muốn nói trước một số điều, ông Khang có biết gia cảnh mấy người chà đạp con trai ông không? Là biết hay là vạch trần bọn họ, hay là không biết tình hình vẫn muốn trả lại công bằng cho con trai của ông? - Cái này không cần phải nói nữa, mục đích của tôi chỉ có một điều, tòa soạn các cô có thể làm rõ chuyện này tôi nguyện sẽ tài trợ cho các cô một khoản tiền. - Vậy được, ông Khang rất thẳng thắn, vậy tôi trực tiếp hỏi ông Khang, ông định bỏ ra bao nhiêu tiền để tôi phát tin đó? - Này, cũng chả phải chuyện gì to tát cả chỉ là thủ đoạn của mấy người đó có chút độc ác, nhét bi-a vào bên trong trực tràng ư? Điều này đối một người đàn ông là quá sỉ nhục, vết thương trên người thì có thể chịu đựng được nhưng sự tổn thương trong tâm hồn lại quá lớn rồi, nhà họ Khang tôi cũng là một nhà giàu có phải được tính đến ở Nam Phong, con của tôi phải chịu nỗi oan ức này người làm cha không thể chịu đựng được cho nên nhất định cần phải đăng lên để xã hội chỉ trích bọn họ độc ác và hung tàn, thực ra bản thân tôi cũng có khả năng giải quyết vấn đề này nhưng người văn minh không nên quá thô lỗ mà. Thủ đoạn của tôi chốc lát có thể xuất ra bọn họ không cách nào mà không thừa nhận, ngoài ra tôi cũng không muốn tạo ra phiền phức gì cho xã hội, lựa chọn là sau khi phát tin ra sẽ sử dụng con đường pháp luật nói chuyện công bằng mới là đạo lý đứng đắn, giá cả cơ bản thì tôi đồng ý cho quý tòa một trăm nghìn tệ. Vương Tĩnh thở một hơi, mẹ kiếp, phí một đống lời mà ông đưa ra một trăm nghìn sao? Đường Sinh vỗ đùi cười thành tiếng. Chị Hummer cũng thấy sụp đổ, trong phố phường có cách nói người càng có tiền thì càng keo kiệt, xem xa câu nói này quả không sai. Cô giương mắt quay về phía Đường Sinh, cậu nên biểu diễn rồi: - Thư ký Đường, cậu thay tôi nói chuyện với ông Khang đi. Vương Tĩnh thể hiện thái độ mệt mỏi rã rời quay người ra sau dựa lưng vào sô pha và vắt hai chân lên lắc lư. Khang Sĩ Phú cũng biết giá mà mình đưa ra hơi thấp, đây cũng là làm ăn mà, người làm ăn đều muốn lợi cho mình, bình thường thôi! Đường Sinh ho nhẹ một tiếng, bỏ kính râm xuống thong thả ung dung nói: - Một trăm nghìn nhất định là không được, ít nhất một con số! Hắn dựng thẳng đứng người ngón trỏ quơ quơ, một con số? Là bao nhiêu? Sắc mặt Khang Sĩ Phú đã biến đổi rồi, trầm giọng nói: - Một triệu sao? - Một triệu ư? ông Khang cảm thấy đủ không? Hic…cứ như là truyện cười quốc tế vậy. Đường Sinh lắc đầu cười cười. Đến Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Tú Hinh cũng có chút khó hiểu, làm sao vậy chứ? Có chút việc vậy hắn định đòi mười triệu sao? Khang phu nhân nhịn không nổi tức giận liền rên lên một tiếng: - Có chút việc tồi như vậy mà mấy người đòi mười triệu ư? Khang Sĩ Phúc cũng không đồng ý trĩu mặt xuống còn Đường Sinh cười hì hì nói: - Không, không, không, chuẩn xác mà nói là một trăm triệu! Hả! Ba người Vương Tĩnh đều phát hoảng, hai vợ chồng họ Khang đều đứng phắt dậy: - Cái gì? Anh nói lại lần nữa có được không? - Không phải kích động vậy, nhà họ Khang cũng là một trong những nhà giàu sang quyền thế của tỉnh thành Nam Phong mà, một trăm triệu mới có mấy đồng vậy mà đã giật mình rồi à? Haizz… Trong giọng điệu của Đường Sinh hàm chứa đầy ý cười nhạo làm cho vợ chồng thích ra vẻ ta đây nhà họ Khang lúc này đỏ cả mặt rồi. Khang phu nhân cười lắp ba lắp bắp nói: - Hừ…không phải là chúng tôi không bỏ ra nổi một trăm triệu chỉ có điều là có đáng không? - Đúng vậy, tiểu Đường, đây cũng không phải việc gì to tát, một trăm triệu sao? Cậu có biết một trăm triệu là bao nhiêu không? Mười lần mười triệu đấy! Lần này đến lượt Đường Sinh bĩu môi : - Hai vị tốt nhất là nên ngồi xuống trước tạm thời nghe tôi nói tình tiết ra đã, những người làm khổ quý công tử lẽ nào ông Khang không rõ hoàn cảnh của người ta như thế nào sao? Một nam một nữ ai ai dám động đến chứ? Nhìn xem ở tỉnh Giang Trung có ai dám động đến không? Người con gái là Lê Hỷ Mỹ cháu gái của Tỉnh ủy Lê Thiên Sâm, chính là con cọp cái mà hồi trước đã đánh Lương Nam cháu trai Chủ tịch tỉnh Lương Đại phải nhập viện, còn người con trai là công tử Tạ Trường Quân con trai của Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Tạ Tề, đó là gia cảnh của hai người họ, như thế ông Khang đụng đến được không hay là tòa soạn Tạp chí Tiêu Điểm của chúng tôi động vào chứ? Nói tóm lại thì người vì tham tiền mà bỏ mạng, chim vì miếng ăn mà bỏ mạng, ông bỏ ra được giá tiền thì chúng tôi mới dám đồng ý làm ăn, thật là mạo hiểm, phải thế chấp cả tính mạng của người nhà, một trăm triệu là cái giá ưu đãi giảm 40% cho ông rồi đó! Cái gì, tên khốn khiếp, mấy người bọn chị nín không nổi nữa phải phì cười ra rồi đây này, có được không? Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ, Tú Hinh đều cố gắng cắn chặt răng. Khuôn mặt của Khang Sĩ Phú co rúm lại, ánh mắt trở nên lạ lẫm, kì dị, vợ của hắn càng há hốc mồm ra. Bọn họ lập tức quay sang nhìn nhau và đều nhìn thấy sự hoảng hốt trong ánh mắt của nhau, mẹ nó chứ, cái này, thế lực này quả thật rất mạnh, ở Giang Trung có ai dám động đến hai người đó chứ? Gia đình giàu có đến mấy mà trước mặt quan lại nắm giữ quyền lực thì có là cái khỉ gì chứ? Người ta nhìn thẳng vào ông sao? Trong khi hai người nhà họ Khang vẫn ngơ ngác không nói được lời nào thì Đường Sinh lại nói tiếp: - Thế này nhé, tạp chí Tiêu Điểm của chúng tôi quả thực cũng có chút táo bạo không giống ai. Tục ngữ nói có tiền mua tiên cũng được mà, ông Khang nếu như ông có thể bỏ ra 80 triệu thì chúng tôi sẽ chống lại bọn họ. Hắn cố ý khích hai người này và còn quay đầu lại nói với Vương Tĩnh: - Tổng biên tập Vương tôn kính, tôi đề nghị thế này nếu chấp nhận mối làm ăn này thì chúng tôi nhất định phải sớm làm xong vi-sa xuất ngoại, ngày công bố tốt nhất là chúng tôi đang ngồi trên máy bay ra nước ngoài! Hả, các người chạy rồi thì chúng tôi phải làm sao? Khang Sĩ Phú cười gượng gạo: - Cái đó…việc này còn cần phải bàn bạc, cần phải bàn bạc thêm bước nữa, tôi cần phải cầm lại cái món đồ đó trước đã, sau đó suy nghĩ kỹ càng chu đáo một chút, Tổng biên tập Vương, cô xem việc này… - Đồ hả, đương nhiên có thể lấy lại trước, hay là ông Khang cùng chúng tôi đến toàn soạn nhân tiện nói luôn về giá tiền! Lấy lại cái khỉ gì là chuộc lại mới đúng, mẹ kiếp, để xem các người là loại người gì mà làm hại xe của chúng tôi đụng phải một chiếc xe. - Được, được, được, tôi đi một chuyến, đi một chuyến …món đồ này không thể truyền ra ngoài được như thế sẽ gây rắc rối đấy. Dời khỏi khu nhà giàu có tại Đông Hoa Môn cũng đã mấy giờ rồi, mấy người Đường Sinh gọi xe đến đón, lúc về đến tòa nhà Cẩn Sinh thì Đường Sinh nói với Vương Tĩnh: - Không thể để bọn họ lấy lại đồ một cách dễ dàng được, còn tổn hại của cái xe mà chúng ta đụng phải tường nữa, hiểu chưa? - Hiểu rồi, thiếu gia, anh há chả phải là người bị thiệt sao? Tôi nhất định sẽ khiến bọn họ đem xe xủa chúng ta đi sửa rồi trả lại. - Hừ…thực ra thì tôi không có tính bắt bí người khác nhưng nếu người khác bắt chẹt tôi trước thì tôi không cần giữ nguyên tắc của tôi trước mặt bọn chúng nữa. Ừ, có chừng có mực làm cho bọn chúng sửa lại xe bị hỏng cho chúng ta là được rồi, haha… Mỡ nó rán nó. Đường Sinh là người xấu nhưng là xấu có nguyên tắc, chính là dựa vào cái thứ đồ đó mà gạt của Khang Sĩ Phúc mấy chục triệu và ông ta cũng phải nghĩ cách trả tiền! - Đi tắm thôi, những việc khác phải để cho chị Hummer xã giao, tôi cũng ngại gặp mặt bọn họ, lãng phí thời gian của tôi. Ngọc Mỹ và Tú Hinh liền cùng nhị Thế Tổ lên lầu, sau một giờ Vương Tĩnh đã nói chuyện ổn thỏa rồi, năm mươi nghìn, chiều ngày mai sẽ trao đổi.