Cực phẩm thái tử gia
Chương 583 : Qq của tên mãnh thú
Từ khi Đường Sinh bắt đầu có điện thoại cho đến bây giờ, gần như không có lúc nào tắt máy, hôm nay là một lần ngoại lệ nên Đường Sinh cũng không đành.
Khi nửa đêm lúc gần 2h, Đường Sinh ôm lấy thân hình mềm mại của Ninh Manh lại ngồi lên ghế trước máy tính, màn hình chỉ còn lại một mình nhân vật Ninh Manh, chính cô ấy đã thấy chua xót ở trong lòng, bối cảnh trong trò chơi là ngồi trước một khe núi âm u, bóng cây lắc lư, tiếng nhạc thê lương, bộc lộ rõ sự ảm đạm, nữ binh sĩ sexy vẫn còn đứng đó.
- Có nhìn thấy không? Đường Sinh, đó là tôi, một người cô đơn không ai biết đến, trong cánh rừng hoang rộng lớn và cô độc, trong cuộc sống thực tại cũng như thế, Đường Cẩn bọn họ với tôi đều có khoảng cách ngay cả người con trai tôi yêu đối tốt với họ.
Bất chợt, dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trên mặt cô ta lúc này vẫn còn đọng lại dấu vết của sự hưng phấn, hai má và cổ ửng đỏ, trông cô thánh khiết như một nữ thần, cặp ngực cao đầy sừng sững tự hào và vô cùng quyến rũ.
Các vết hằn còn lại trên cặp tuyết lê nóng bỏng và những vết bầm tím trên da là dấu vết minh chứng của tình yêu, tất cả những vết tích ấy không chỉ thể hiện bên ngoài da thịt mà nó như ngấm dần vào xương tủy của Ninh Manh, cả đời này cũng khó có thể biến mất.
Ngồi trên người Đường Sinh vào lúc này cũng không bị hắn làm cho sợ hãi, tiểu Đường Sinh hiện tại rất ngoan, mặc dù chịu gò bó một chút cũng không hề có chút phản ứng, vòng tay quanh cổ của Đường Sinh, Ninh Manh gần như kề sát mặt mình với mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, tim với tim cùng nhịp đập, tuy nhiên mắt người đẹp vẫn ngấn lệ:
- Này anh chàng quyến rũ, nếu như tôi chết rồi, cậu có quên tôi không?
Trong lòng Đường Sinh chợt như bị dao cắt, đây đơn thuần chỉ là một loại cảm xúc bị kích động, hắn là một người có tình chứ không phải là một tên vô tình cho nên hắn có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Ninh Manh dành cho hắn, yêu sâu sắc và hận cũng thế, trước kia cô ấy đối với tình yêu thì yêu hết mình, đặc biệt khiến nó trở nên nóng bỏng hơn, đủ để làm tan chảy các tảng băng lạnh giá, huống hồ là lòng người?
- Manh Manh, có một số việc cần phải nghĩ thông suốt, đúng không? Chị không được để tâm vào những việc vụn vặt, lại nói đến cái chết, tôi sẽ trách chị.
- Nói hay lắm.
Ninh Manh thản nhiên cười, nét mặt vẫn nguyên vẻ u sầu.
- Chỉ cần cậu để lại trên người tôi bất cứ thương tích nào, tôi đều có thể chịu đựng được, mà không hề hận hay hối tiếc điều gì, vết thương ấy càng sâu càng tốt, tôi thích cậu làm tổn thương tôi, như vậy tôi mới có thể khắc sâu vào xương tủy.
Tay cô ở phía dưới bắt đầu mơn trớn cái vật nhạy cảm kia của Đường Sinh, lại còn vuốt ve nó, lúc này đây Ninh Manh không hề có chút ngượng ngùng.
- Manh Manh, nghe tôi nói, yêu không phải nhất định phải đạt được danh phận gì đó, chúng ta trao cho nhau những tình cảm chân tình là được rồi, trên thế giới có quá nhiều sự thật không như ý muốn của mình khiến mình thất vọng, giả bộ giấu đối phương trong lòng nhau như thế không được sao? Trước khi kết thúc sinh mệnh nên yêu thương lẫn nhau.
- Hả, cậu cũng biết nói vậy sao? Hiện tại tôi còn tính toán cái gì nữa nhỉ? Cái tình người nhỏ nhoi luôn ẩn mình trong một góc nhỏ. Tôi vĩnh viễn không thể đứng dưới mặt trời để đối mặt tất cả, đối mặt với bố mẹ tôi, đối mặt với cái xã hội này, tôi và chị gái của tôi sẽ sống trong hạnh phúc đến khi chết anh có hiểu được không?
Mẹ tôi đã giết chết hy vọng sống một cuộc đời hạnh phúc của tôi và chị gái tôi mà không phải cho một tên khốn khiếp như cậu, hiểu không?
Ninh Manh tinh thần có chút xáo trộn, nước mắt dàn dụa nhưng tay thì ngược lại vẫn mạnh mẽ mơn trớn Đường Sinh, đứng dậy đi được không?
- Manh Manh nếu chị một lần nữa bắt đầu lại tình cảm, gả cho một chàng trai có thể cho chị mái ấm gia đình và danh phận, chị có hạnh phúc không?
- Cậu là cái tên khốn khiếp, tôi đánh chết cậu bây giờ, cậu vừa nãy hôn tôi một cái rất thích, rất sướng có biết không? Tôi không tìm một người khác đến hôn tôi, tôi không phải là đồ đê tiện, cả đời có một là đủ rồi, điều quan trọng là người ấy phải được tôi yêu, tôi sẽ yêu rất nhiều người con trai ư? Tôi là Phan Kim Liên sao?
Ninh Manh gào lên, tay cũng không ngừng kích động:
- Cậu đứng lên, người ta một đêm bảy – tám lần cũng được phải không?
Ôi, Đường Sinh cười đau khổ, vén mớ tóc lòa xòa hỗn độn của cô ấy lên:
- Đứng lên làm gì? Chị bị điên rồi phải không?
- Tôi không điên, tôi cảm thấy ngứa ngáy rồi, Đường Sinh hãy cùng tôi làm tình nhé, tôi xin cậu đó. Cậu biết không, tôi bây giờ sống thêm một ngày thì sẽ thêm đau khổ, tinh thần của tôi hình như đã suy kiệt mất rồi, tôi hôm nay cho cậu tất cả, cậu nhanh đứng dậy đi…
Cô nhảy xuống, cúi thấp đầu xuống…
Đường Sinh dùng sức sốc mạnh cô ấy lên, sau đó bế lên giường, Ninh Manh la hét dữ dội, sau đó bị Đường Sinh đánh mạnh vào mông một trận cũng phải mười mấy cái. Ninh Manh khóc tu tu trong đau đớn nhưng cô không hề giãy dụa mà chỉ nằm sấp ở đó khóc.
- Yêu thì yêu luôn đi, tại sao lại ép bản thân vào con đường chết như thế? Ngực chị ướt sũng nước mắt rồi, chị muốn hưởng thụ tình yêu phải không? Tôi sẽ làm cho chị được thỏa mãn. Sau đó chị hãy đi nhảy lầu cho tôi, chị không nhảy thì cũng bị đá xuống…
Đường Sinh lúc này cũng bị cuồng loạn theo, xô ngã hai chấn Ninh Manh và kéo cô về phía giường, đem tất cả sự bực tức vừa nãy dồn vào điểm nhạy cảm của cô ấy:
- Manh Manh, chúng ta biến thái cả rồi, chúng ta sẽ làm cái kia trước.
- Không, không, tôi không muốn…tên khốn khiếp.
Ninh Manh sợ hãi run rẩy, cô nghĩ tới ba người bị nhét đầy bi-a đến thê thảm kia, nếu như bị tên khốn khiếp này làm nhục thì trời ơi…
- Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, cậu mà dám thì tôi sẽ giết chết cậu.
Đường Sinh thực ra cũng chỉ là hù dọa cô ta, lấy thân mình đè lên lưng của cô ta:
- Chị không phải thực sự yêu tôi vì danh phận sao? Chị thực sự yêu tôi sẽ không thể phá khỏi sự bó buộc của những luôn lý đời thường được sao? Một người cả đời không kết hôn cũng có thể yêu nhau, tôi biết mối quan hệ cuối cùng giữa chị, tôi và chị gái chị, nhưng chị có thể ích kỷ không cho người khác yêu hay sao? Dù cho có yêu cùng một người con trai thì cũng có gì không được chứ? Nếu như ở thời xưa mẹ con cùng lấy một người cũng không có gì là lạ, chị lại ép tôi thì tôi đi hiếp dâm Vinh Quốc Hoa cho rồi.
Đối với người thích để tâm vào những chuyện vụn vặt thì nó vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, nghe Đường Sinh nói những lời này Ninh Manh thực sự sốc.
- Cậu đúng là loại cầm thú, cậu thả tôi ra mà tôi không làm thịt cậu mới là lạ…
Ninh Manh cũng bực bội hét lên.
- Được thôi, đi lấy dao lại mà làm thịt tôi này, nếu không thì tôi cũng phải dùng chiêu gì đó để trị những tật xấu trong đầu chị.
Ninh Manh vùng vằng đứng dậy trợn mắt nhìn hắn, sau đó nhào tới ôm chặt hắn trong lòng:
- Không, không đâu, tôi nghĩ lại rồi, cậu đừng ác thú.
Ha ha, đương nhiên tôi không có ác thú như thế nếu không thì đối với một người đầu óc bã đậu như chị thốt ra những lời nói đó đã phát huy tác dụng rồi đấy.
Ninh Manh thật sự sợ hãi, cái tên lưu manh này đang nghĩ gì thế nhỉ? Trách nào làm hại bao nhiêu cô gái, mình phải nghĩ thoáng ra sao? Mình và chị gái mình có phải đang hỗn loạn? Làm sao đây nhỉ?
- Đường Sinh, cậu đừng có dọa tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào, tôi thật sự đau khổ.
- Đau khổ cái chết tiệt, cái gì mà không được chứ? Xem chị nói gì như thế thì tất cả những người con gái có người yêu thứ hai đều đi chết hết là xong sao, người ta không còn lựa chọn nào khác sao? Tôi cũng không một mực ép chị cho tôi làm người thứ ba, chị tốt nhất đừng tìm đến cái chết mà cự tuyệt cuộc sống này có được không?
- Nhưng tôi sẽ không yêu thêm ai nữa, tôi chỉ yêu mình cậu trong cuộc đời này hay chỉ là người tình cũng đủ rồi, nhưng tại vì tôi và chị gái tôi cùng yêu một người con trai nên tôi nghĩ không ra, như thế mà lan truyền ra ngoài sẽ không hay và tôi sợ người ta sẽ bàn tán về tôi.
- Làm người thứ ba không sợ người ta nói hay sao? Thế thì vứt bỏ tình cảm này đi, sau này tìm một người con trai khác là tốt rồi, tôi tuyệt nhiên không cản trở chị.
Đường Sinh biết tính cách của Manh Manh và chị gái cô ấy, có giết chết họ thì họ cũng không đi tìm người con trai khác, họ không tiếp nhận nhưng tình cảm đó.
- Được rồi, tôi sẽ nghĩ lại nhưng cậu không dám nghĩ là cậu nói những lời đó tôi sẽ nói lại với chị gái tôi, chị ấy sẽ giết chết cậu.
- Ồ, giết thì giết có sao đâu, ai bảo chị giận tôi? Hiện tại tôi cũng học tốt hơn rồi khác với trước kia, ha ha…
Đường Sinh ôm cô ấy dậy:
- Tôi cho chị xem QQ của tôi trước đây thì chị sẽ biết tôi thay đổi rất nhiều rồi, lâu lắm rồi không nhìn thấy nó.
Ôm lấy cặp mông sưng đỏ của Ninh Manh ngồi trên ghế, Đường Sinh đăng nhập vào QQ mà đã lâu rồi không sử dụng đến.
- Chị xem mình bây giờ có bao nhiêu bạn và nhìn xem tôi bây giờ có phải là chăm chú vào học hành hơn trước không nhé! Tôi không nói dối đâu.
Ninh Manh tay run run di chuột mở phần “Người liên hệ”. Ồ, chỉ cần chia nhóm thôi đã vô số người rồi, cô cảm thấy mình thật ngốc.
Cậu ấy phân chia thành nhóm như thế nào? Cùng xem qua một chút: “Chỉ chơi không liên lạc” 16 người; “ Người đầu tư và tham gia” 11 người; “Nhóm bạn trung học” 23 người; “Nhóm bạn cấp ba” 32 người; “Nhóm giáo viên” 7 người; “Nhóm phụ huynh học sinh” 14 người; “Nhóm người hay nói” 29 người; “ Nhóm quản lý” 17 người; “Nhóm đang tìm hiểu” 15 người; “Nhóm tổ chị em” 8 người; “Nhóm phụ nữ yêu thích mùi men” 6 người; “Nhóm yêu thích cái chết mù quáng” 38 người; “Nhóm ngăn chặn người khác” 18 người; “Hàng xóm láng giềng” 9 người; “Bất cần đời” 8 người; “Nhóm từng ngồi cùng bàn” 17 người; “Nhóm người yêu của thầy giáo”...
Chỉ cần thống kê sơ qua cũng phải trên 300 người, Ninh Manh nhìn mà suýt ngất:
- Tôi, tôi đúng là yêu một tên mãnh thú.
- Sao chứ, họ cũng như thế mà, ha ha…Chị đừng cho đó là thật nhé, cái này chỉ là ảo tưởng năm đó thôi…
- Anh chàng mãnh thú à, tôi giết chết cậu được không?
Ninh Manh cũng không tin hắn có khả năng làm như vậy, đây chỉ là nói quá lên mà thôi.
- Được rồi Manh Manh, cho mình một cơ hội cũng là cho chúng ta một sự chọn lựa, chúng ta mới 18 tuổi, có một ngày nào đó chúng ta chơi đến mệt, có một ngày tư tưởng của chúng ta cũng trưởng thành hơn, chúng ta sẽ làm mới tình cảm xưa, còn bây giờ nó khiến chúng ta điên mất.
- Cậu , cậu vừa đánh người ta đau gần chết, bây giờ trên mông vẫn còn rát, tôi muốn cậu phải đền cho tôi…
Ninh Manh làm nũng.
- Vâng, để tôi dùng đầu lưỡi ấm nóng của mình xoa dịu vết thương cho chị nhé!
Đường Sinh lại bế cô ta quay lại giường và bắt đầu điều trị vết thương.
- Đêm hôm đó, những nụ hôn của họ nhiều đến nỗi mà có khi có một số người cả đời không bằng. Ninh Manh bị QQ của tên mãnh thú ấy làm cho kích động, Đường Sinh của hiện tại không hề khoa trương trên QQ nhưng cũng khiến cho người khác nhìn thấy phải nể phục biến mình thành con mồi trong lưới tình của cậu ta và mình là một hay sao?
Ngày hôm sau Ninh Manh gọi điện thoại cho chủ nhiệm, giả vờ bị ốm xin nghỉ, một đêm không ngủ chẳng lẽ lại đến trường ngủ sao? Dứt khoát phải xin nghỉ thôi.
Đường Sinh rời đi khi cô ngủ say, khi trở về đến nơi ở của Cẩn Sinh thì Sở Tình, Tú Hinh và chị Trần cũng vừa từ Tây Kỳ trở về được không lâu, họ trở về nghỉ tạm, nhiệm vụ tiếp theo là đến Đông Phủ và Bắc Lương của ba thành phố phía Tây, cái này còn đang đàm phán.
Thời gian này không có chị Trần ở bên cạnh Đường Sinh có cái gì đó vẫn chưa quen, khi đang ăn cơm trưa Ông Nguyên dẫn Tần Hiểu và Cao Tiểu Sơn đến, Cẩn Du cũng đến ăn trưa, Cam Tịnh và Trần Khiết cũng ở đó, nói đến tình hình gặp gỡ với Tập đoàn điện năng Trung Hoa và Tập đoàn năng lượng than Trung Quốc.
Cẩn Du cũng muốn đàm phán về sự hợp tác của ngành phi công nghiệp với Tập đoàn điện năng Trung Hoa và Tập đoàn năng lượng than Trung Quốc, mục đích chủ yếu là nói về việc cho thuê cảng Thiên Tân.
Tập đoàn điện năng Trung Hoa và Tập đoàn năng lượng than Trung Quốc đều đang suy xét, họ cũng biết rõ rằng cửa cảng trong tương lai trong sự nghiệp đang phát triển chiếm vị thế như thế nào, bây giờ không đàm phán sớm, đợi đến khi người khác đạt được rồi mời đàm phán thì giá cả đã tăng lên gấp mấy lần. Ít nhất các loại phí cũng tăng lên, còn có thể nâng cao lợi nhuận.
- Hai bên tập đoàn bọn họ đều trả lời là đang suy xét, hay là muốn chia nhỏ ra, chỉ cần chúng ta trả lời đầu tư thêm cổ phần là được.
Đường Sinh lắc đầu cười:
- Trong cục diện Giang Trung ấy họ cũng không nên vọng tưởng đến, đây là giới hạn cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không được để cho họ.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
1255 chương
366 chương
13 chương
71 chương