Cực phẩm thái tử gia
Chương 572 : kia là phương huyên!
Đã rất lâu rồi, quê hương yêu dấu, đi xa đã hơn một năm, giờ lại ngửi được hương thơm của bùn đất quê nhà, ánh mắt của Phương Huyên đã hơi ươn ướt, một năm trước rời xa nơi này để tu nghiệp, nay rốt cục đã quay trở lại, cảm giác thật là thân thiết!
Ở sân bay, Phương Huyên kéo theo hành lý đi ra lối cửa ra, ba, mẹ và em trai chắc là đều đến đón mình rồi? Ở biển người đang di chuyển ra lối cửa ra này, một hình dáng cao lớn khôi ngô đập vào mắt cô, chỉ nhìn bóng dáng ấy cũng khiến người người tò mò muốn xem mặt, đây dường như là một loại thôi thúc kỳ diệu không thể giải thích được, một loại thôi thúc về quan niệm thẩm mỹ, ai cũng đều vô cùng yêu thích ngắm nhìn sự vật đẹp đẽ, giống như đàn ông thích xem phụ nữ xinh đẹp, giữa biển người mênh mông cô thưởng thức người đàn ông khiến cô động tâm.
Theo quan niệm thẩm mỹ điều kiện cho ngoại hình khôi ngô chính là cao lớn, người đàn ông thân hình cao lớn đem lại cảm giác oai phong mạnh mẽ, giống như một tấm vách núi chắn gió bão, nhìn đến đã có cảm giác an toàn, ấn tượng đầu tiên này, không ai có thể phủ nhận được.
Chà, người đẹp chân dài bên người hắn trông thật phóng khoáng, quần short bằng vải bố ôm cặt lấy cặp mông nở nang căng tròn lắc lư theo từng bước chân, thật sự khêu gợi dục vọng của người ta, trong vẻ khêu gợi lại đồng thời lộ ra vẻ thanh cao tú lệ, sự tương phản hết sức này khiến người khác thấy không chịu nổi. Cặp mông đong đưa hình như càng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người hơn, nhưng lại không thể nói cô cố ý khêu gợi như vậy, điều này cần phải đợi sau khi quan sát toàn diện mới có thể có kết luận, nếu như vẻ mặt cô ta lả lơi phóng túng, có lẽ là đang ra sức uốn éo, nếu như mặt mũi đoan trang, đó chính là phong cách tự nhiên của cô.
Tóm lại với một người phụ nữ rất tự kiêu như Phương Huyên, khi nhìn đến đôi nam nữ trước mặt, trong lòng lặng lẽ xuất hiện cảm giác khác thường, người đàn ông bề ngoài hấp dẫn người không nói, cái quan trọng là người phụ nữ bên cạnh hắn, nếu là người có khuôn mặt xấu xí chứng tỏ trình độ thẩm mỹ của hắn quá thấp.
Nếu so sánh người phụ nữ kia với mình, không biết là ai hơn ai? Phương Huyên không khỏi cười thầm. Càng nhìn bóng dáng của người phụ nữ đó cô càng cảm thấy quen thuộc, giống như là đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra, ở đâu nhỉ?
Đương nhiên đôi nam nữ được cô chú ý này không phải ai khác chính là Đường Sinh và Sắc Sắc cũng vừa xuống máy bay, đang trên lối cửa ra.
Tại cửa đón khách có rất nhiều người thân đến đón người, Đường Sinh và Sắc Sắc lần này bay về cũng không thông báo cho nhiều người, chỉ nói cho Mai Chước, cô liền gọi thư ký tâm phúc của mình là Lam Khấu cùng lái xe Trần Hướng Long đi đón, hai người này lúc nhìn thấy Đường Sinh thì cuống quít vẫy tay.
Khi gặp lại hắn, trong lòng Lam Khấu không khỏi bối rối, nhớ tới chuyện lúc trước cũng không khỏi thấy xấu hổ, không ngờ mình lại nghĩ hắn là một gã trai bao thượng hạng, còn nói muốn “cua” hắn, ôi, thật sự là xấu hổ vô cùng, cái này xem như là vết thương cả đời đi? Ôi trời!
Đường Sinh hơi nhếch miệng, ánh mắt đảo qua một lượt, liền nhìn thấy ba người nhà họ Phương, mà vợ chồng Phương Hòa Minh và Lý Thục Viện cũng nhìn thấy hắn, tuy Đường Sinh đã thay đổi nhiều, nhưng bọn họ vẫn nhận ra hắn, Phương Chấn đứng bên cạnh bọn họ cũng sợ hãi rụt rè nhìn chăm chú Đường Sinh, ánh mắt hàm chứa ghen tỵ và sự căm hận đến tận xương tủy, theo thời gian trôi qua thì càng sâu đậm thêm.
Nhà họ Phương? Bọn họ tới đón người? Đón ai? Đường Sinh ngây ngốc ngẩn người, một bóng hình xinh đẹp đã từng khiến mình rung động bỗng hiện lên trong đầu hắn.
Ngay tức khắc, Đường Sinh lại khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cũng hướng ánh mắt xem xem Phương Huyên đang ở đâu. Vừa quay lại thì bắt gặp ánh mắt Phương Huyên cũng đang nhìn hắn.
Hai người đều giật mình, không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở chỗ này, trong mắt hai bên đều hiện lên vẻ không tin và kinh ngạc. Cô ta mới đi một năm mà? Sao đã quay về chứ? Ai, mà mình nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ người ta lại không thể về thăm nhà? Mình nghĩ nhiều quá rồi?
Phương Huyên khiếp sợ nhìn người đàn ông cao lớn này, Đường Sinh, đúng là hắn sao? Trời ạ, như thế nào chỉ mới một năm mà hắn thay đổi như thế này? Mình, mình nhìn lầm rồi? Hắn thế này giống học sinh lớp 11 sao?
Trong lòng đột nhiên dấy lên đủ loại mùi vị, cảm giác chua cay đắng ngọt đồng loạt cuồn cuộn dâng lên, cảnh tượng bữa tiệc đính hôn một năm trước kia lại hiện lên rõ ràng trong óc cô, từng chi tiết nhỏ, từng câu nói của ngày ấy đều khắc sâu trong cô, cả đời này cũng không thể quên được!
Có những vết thương mãi khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, để lại vết sẹo sâu đi theo người ta cả đời.
Giờ phút này, khi nhìn thấy Đường Sinh, Phương Huyên cũng không rõ tư vị trong lòng mình là gì, nhưng ánh mắt thâm thúy kia của Đường Sinh lại khiến trong lòng cô chấn động, hắn, dường như thật sự thay đổi rồi, bắt đầu ở tiệc đính hôn một năm trước kia, đã không thể nhìn thấu hắn.
Trước kia, hắn chỉ là một tên nông cạn mà lại hết sức lưu manh có biệt danh Nhị Thế Tổ, nhưng tại tiệc rượu kia, hắn đã để lại cho cô chấn động thật lớn, thậm chí dù ở nước ngoài một năm cô vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh vẻ mặt trầm tĩnh đĩnh đạc của hắn khi nói, không thể nghĩ ra, chẳng lẽ hắn luôn đóng kịch sao?
Thực ra cũng không thể nói năm đó Phương Huyên chanh chua, thái độ cư xử không đúng mực, mà là Đường Sinh lúc đó làm người ta rất chán ghét, căm phẫn, điều này, chính Đường Sinh cũng hiểu, bữa tiệc đính hôn năm đó, phải nói là Phương Huyên đã đóng vai chính nghĩa, cô công kích Đường Sinh chỉ thiếu điều không xếp vào hạng lưu manh, cho nên thái độ của cô cũng không tính là quá mức, mà cũng bởi vì quá mức khinh miệt Đường Sinh, nên cô cũng giận lây sang Trưởng phòng Liễu, cô không hiểu tại sao năm đó Trưởng phòng Liễu lại làm như vậy, đồng ý cho đứa con còn chưa tốt nghiệp trung học đính hôn?
Mà bản thân Phương Huyên cũng không nghĩ cô đã làm sai, lúc ấy cô vô cùng khinh thường Đường Sinh lại giận luôn cả mẹ hắn giúp kẻ xấu làm điều ác. Mọi người nếu đứng ở góc độ của Đường Sinh tự nhiên sẽ cho rẳng Phương Huyên là nhất định muốn cùng cậu đối địch, nhưng đứng ở góc độ khách quan mà xem xét, thì lúc ấy Đường Sinh và mẹ cậu đã gây áp lực cho cô, khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Cũng không thể trách Phương Hoài Minh hành động sai lầm, y là người đối nhân xử thế vô cùng chính trực, nhìn không thuận mắt Đường Sinh lúc ấy rất hạ lưu, tiếng xấu bay xa ngàn dặm, con gái hơi có chút nhan sắc đều vây quanh hắn, có thể thấy “oai danh” của hắn rất to lớn.
Chuyện cũ cũng không thể thay đổi, sự tình năm đó Đường Sinh cũng đã suy nghĩ thông suốt, thành kiến đối với Phương Huyên suốt một năm qua đã sớm không còn, thậm chí trong lòng hắn còn rất cảm kích người con gái này, nếu không nhờ có cô, mình sẽ không thay đổi bản thân, không thể xuyên không quay về năm 2004 này, lại cũng không thể thay đổi được nhiều chuyện như bây giờ, ví như vận mệnh của cha, của gia tộc, của ông nội.
Người con gái này, đối với tình thế một đời này của Đường gia có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, chỉ có điều không ai biết, nhưng Đường Sinh biết!
Những ân ân oán oán ngày xưa thật sự trong lòng Đường Sinh đã không còn lưu lại chút dấu vết nào, có lẽ đã từng có, nhưng hiện tại hắn đã hiểu và bao dung, nên ánh mắt nhìn Phương Huyên cũng bình thản, không có nửa điểm khúc mắc, nhưng trong ánh mắt của cô hắn có thể thấy được nỗi oán hận tích tụ, ừ, cứ hận tôi đi!
Phương Huyên, cô đã đem lại cho tôi nhiều điều lắm, tôi chấp nhận mọi hận thù của cô, không có cô, sẽ không có tôi ngày hôm nay, cảm ơn nhiều!
Quả thực trong lòng Phương Huyên hận hắn vô cùng, sự thù hận này đã được nén xuống suốt một năm qua, không biết đã nén bao nhiêu lần, ngày đó ngôn từ của hắn vô cùng sắc bén, vạch trần cô không chút nể nang, đem trái tim thiếu nữ của cô xé tươi khiến máu chảy đầm đìa, đúng vậy, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho anh.
Tuy vậy cô lại hướng Đường Sinh khẽ mỉm cười, phải nói là Phương Huyên có tính kiềm chế vô cùng kinh người, coi như là do một năm qua rèn luyện được đi.
Đường Sinh cũng nhìn ra, nụ cười này của cô không chỉ đơn thuần như vậy, mà là một loại hận, khiến lòng người phải run sợ. Trong nháy mắt, ngay khi tầm nhìn hai người gặp nhau, tất cả những ý niệm đó lần lượt lướt qua.
Sắc Sắc cũng nhận thấy sự khác thường, bởi bàn tay mềm mại của cô đang níu trên khuỷu tay của hắn, nên khi hắn đột nhiên dừng bước cô đã phát hiện ngay, cô cũng không sợ có người nhận ra, bởi hiện cô ăn mặc theo phong cách của các cô gái tân thời, mặt lại đeo một cặp kính nâu che nửa khuôn mặt tuyết trắng, ở tình huống này, rất hiếm người có thể nhận ra cô.
Ai….Đây không phải là Phương Huyên người đang theo học ở Cambridge sao? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, không phải là còn muốn cùng Nhị Thế Tổ này có dây dưa đấy chứ?
Tại bữa tiệc đính hôn đó, Sắc Sắc có đi theo Đường Sinh và Trưởng phòng Liễu, cho nên cô đương nhiên là biết Phương Huyên, đối phương giờ khoảng 20 tuổi, càng lúc càng xinh đẹp ra, một bộ dáng băng thanh ngọc khiết, giống như một đóa hoa mai, lộ ra hơi thở thơm mát.
Ánh mắt của Đường Sinh chưa bao giờ sai, nhất là khi chọn phụ nữ, Phương Huyên này, tuyệt đối là mỹ nhân hàng đầu, mặc dù dung mạo cô xem ra còn kém Trưởng phòng Liễu, thậm chí cả Sắc Sắc, nhưng cô có một khí chất độc nhất vô nhị hoàn toàn bù lại phần thiếu hụt đó, cho dù chỉ có ba phần diện mạo của cô, cũng đã đủ đem người khác thần hồn điên đảo, huống chi cô cũng thuộc loại mỹ nữ, quả thật là không tồi.
- Ai…gặp lại tình nhân cũ, tôi biến đi trước đây, cậu ở lại tự ứng phó nhé, bên kia còn có cha mẹ cô ấy, không ngại ra chào hỏi chút chứ?
Sắc Sắc buông một câu nói như vậy xong liền biến luôn ra chỗ tiếp đón có Lam Khấu và Trần Hướng Long, bỏ Đường Sinh lại chỗ này.
Trên thực tế Phương Huyên cũng đột nhiên ngừng lại, thật không thể tin nổi, vừa xuống phi cơ lại gặp ngay oan gia này, chính mình làm sao vậy? Lúc đi cũng gặp hắn, trở về cũng lại là hắn, người nhà mình phía trước không phải thấy hết rồi sao, đúng là oan nghiệt sao?
Mặc dù là hận nhưng khi tôi đi cậu cũng có mặt, khi tôi về cũng thấy cậu, này chẳng lẽ là số trời đã định với nhau hay sao? Phương Huyên chậm rãi thu lại ánh mắt, Đường Sinh cũng tiếp tục bước đi, khi đi ngang qua Phương Hoài Minh, Lý Thục Viện và Phương Chấn thì dừng lại.
Đường Sinh khéo léo chào hỏi:
- Cháu chào chú Phương, cô Lý, bạn học Phương khỏe chứ, mọi người là đi đón chị Huyên về thăm nhà lần đầu tiên sao? Đúng lúc quá!
- Đúng là đúng lúc, Đường Sinh, thật lâu rồi không thấy cháu, cháu cao lớn hơn nhiều rồi nha, so với Phương Chấn còn cao hơn một cái đầu..
Lý Thục Viện miễn cưỡng cười cười đáp lại, Phương Hoài Minh cũng trưng lên khuôn mặt tươi cười quý hóa, ngày ấy Phương gia hành xử như vậy, Phương Hoài Minh thủy chung không thể quên, hôm nay nhìn thấy Đường Sinh cũng không thể tin là hắn thay đổi lớn như vậy, so với thằng con mình cách biệt một trời.
Tinh thần phấn chấn, tư thế oai hùng bừng bừng khí khái hình tượng nam nhi, cứ như ánh mặt trời chói sáng, làm gì còn chút nào ngạo mạn, lỗ mãng như ngày xưa? Sự thâm thúy của hắn làm người khác kinh ngạc khó tin. Phương Huyên tiến đến, đưa hành lý cho cha đỡ hộ, chiếc áo gió trên khuỷu tay thì đưa cho mẹ, Phương Chấn thì tiến lên chào hỏi chị.
Cô liếc mắt nhìn Đường Sinh một cái, sau đó quay về phía cha, mẹ, em trai nói:
- Ba, mẹ và em cứ về trước đi, lát nữa con tự về sau!
Ông bà Phương biết con gái muốn gặp Đường Sinh là để nói chuyện gì đó? Con gái lớn, cha mẹ không thể quản chuyện của cô được.
- Chị… Hay là về nhà trước đi!
Trong lòng Phương Chấn vô cùng khó chịu, y rất hận Đường Sinh, nên thừa dịp Đường Sinh không ở trong tỉnh, tính đùa giỡn Đường Cẩn, nào ngờ bị Quan Đậu Đậu chỉnh cho sợ chết khiếp, hết biết!
Có một số chuyện y cũng không dám nói với người nhà, nên tình hình Đường Sinh và Đường gia gần đây, nhà họ Phương biết rất ít, sự việc Tần Quang Viễn cùng Đường gia có liên quan bọn họ cũng nghe thấy, cũng từng vô cùng buồn bực, nhưng sau cũng không nghe thêm được gì, vô cùng xa cách.
- Chuyện của chị, em không phải lo, mọi người cứ về trước đi.
Phương Huyên nói xong cũng lướt qua chỗ Đường Sinh đi ra ngoài, rõ ràng là chờ hắn đi theo.
Đường Sinh là người thông minh, cũng hướng nhà họ Phương cười cười rồi đi theo sau cô, ánh mắt lại lần nữa thưởng thức dáng vẻ thướt tha yêu kiều của Phương Huyên, lúc còn ở trường học, bản thân cũng thường nhìn theo bóng lưng cô mà có đủ loại ảo tưởng, mối tình lúc ấy cũng được xem là vô cùng sâu sắc.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
1255 chương
366 chương
13 chương
71 chương