Cực phẩm thái tử gia
Chương 551 : Giáo huấn của ông nội
Chiều ngày hôm đó, Sở Tinh, Tú Hinh, Trần tỉ và Cam Tịnh một hàng mấy người làm thủ tục bay đến Tây Kì Giang Trung, Đường Sinh và Tiểu Ông ra sân bay tiễn họ. Tần Hiểu, Trần Khiết và Cam Tịnh đều lệ rơi mà biệt, Tiểu Ông không nói gì, chỉ nhìn trân trân vào Tần Hiểu.
- Tôi và Tần Hiểu đã thương lượng, cô ấy và tôi đã có ước hẹn, vui lòng theo tôi, trong lòng tôi luôn có một mặc cảm tội lỗi.
Đường Sinh nhìn vào mắt của Ông Nguyên, vỗ vai cậu ta:
- Người con gái khi đã hạ quyết tâm nào đó, thì dành tất cả cho nó, đừng phụ một mảnh tình, dù anh không thể cho cô ấy một danh phận, nhưng với điều kiện của chúng ta, có thể đem lại niềm vui cho cả đời người con gái.
- Ừm, Đường Sinh, về việc kia tôi vẫn còn chút rối ren, cá nhân tôi mà nói, giao dịch loại này tôi rất vui vẻ tiếp nhận, nhưng loại tình cảm này nói chung lo sợ phập phồng, sợ làm tổn thương người ta, cô ấy nói có thể làm bạn, tôi đồng ý!
- Ừm, đó là chuyện của anh, tôi giúp không được, người đẹp xung quanh tôi chất đống, tôi còn rối rắm gấp trăm lần anh, đi…
Đêm. Đường Sinh ngồi trên xe của Đường Thiên Tứ về đến núi Thanh Trúc, sáng mai hắn bay, trước khi đi muốn thăm ông nội.
- Việc Lão Ông và Cẩn Du cháu cũng không quan tâm lắm, với thủ đoạn của Lão Ông, lấy không được 10 tỉ của Ngân hàng Trung ương và Bộ tài chính, chú Tứ, chú tin không? Dù sao cháu cũng không tin Đại Tân mới xuất ra 2 tỉ, thiếu 8 tỉ, không thể khiến Lão Ông thoải mái”
- Ha ha…Tên tiểu tử nhà ngươi tính khôn khéo ghê, chú cũng không tin lão không thể lôi ra 10 tỉ, tình hình của Sở Đại rất tốt, Ông Cát Nghĩa có thể yên tâm, chỉ sợ không nhìn thấy tình hình tốt trong tương lai, những người kia chưa chắc dám dồn hất tinh lực vào, lần này các cháu phải giải quyết triệt để vấn đề Đại Tân, cũng khiến cho Lão Ông thay đổi được tình thế bị động, trong lòng ông ấy không biết vui như thế nào đâu. Kinh tế Đại Tân lại tăng cao hơn nữa, khởi động dự án cảng Tân Đại sẽ kéo theo vô số các sản nghiệp xung quanh phát triển theo, hơn nữa tương lai quyền lực của Lão Ông về mặt chính trị có bước tiến lớn...
- Là vậy, tiện nghi đều đã chiếm rồi, cho Sở Đại dùng chút vốn nhỏ này tính toán ra sao? Hà hà...cái đó, chú Tứ, việc này chúng ta không cần báo cho ông nội, đợi chính miệng Lão Ông báo là được, cho ông nội biết tôi cúp học hành động theo lối đường ngang ngõ tắt thì không tốt!
- Ha ha……đường ngang ngõ tắt này cháu làm rất tốt, làm cho kinh tế của tỉnh Giang Trung được phục hồi, khiến cho kinh tế của thành phố Đại Tân được ổn định.
Đường Thiên Tứ rất cảm khái, anh Hai làm sao nuôi dưỡng được đứa con trai xuất sắc như vậy? Bản lĩnh thế này đã vượt qua cả ông ấy?
Buổi tiệc tối của Thanh Trúc Hiên, có ông cụ Đường, Trưởng phòng Liễu, Đường Sinh ba người, còn Đường Thiên Tứ chỉ ngồi một lúc rồi đi không dám làm phiền.
- Cháu Sinh à, đến Thủ đô mấy ngày, ngày ngày đều bận cũng không ở trên núi cùng ông được, nghe nói cháu đi tìm Lão Ông à?
Có việc gì có thể giấu ông nội được chứ? Đường Sinh da đầu run lên, liếc mắt sang mẹ một cái, Trưởng phòng Liễu cười, nói:
- Nhìn cái gì?
- Hây, không, không, bị mẹ mật báo, trong lòng con còn vui không kịp nữa là, cám ơn người mẹ kính yêu của con!
Phù, ông cụ Đường và Trưởng phòng Liễu đều cười vang, ông nội lấy tay chỉ hắn:
- Cháu có thể dẫn hai búp bê xinh đẹp của Sở Đại về gặp mặt Nội xem, Nội còn muốn xem ý của đứa cháu nội? Lần trước dẫn hai đứa, lần này lại dẫn hai đứa? Đây là triển lãm người đẹp để Nội ngắm sao? Không đến mức…Ừm, Sinh nhi, kế tiếp là sự chuyển biến tình thế của Đại Tân, Nội cũng lặng người đôi chút, nhiều năm rồi, chưa có qua cảm giác như vậy. Sở Đại rất tốt, rất quyết đoán, lấy chất lượng kinh doanh tư nhân lấp hết chút quan niệm xưa cũ của ông, có vài phương châm chính sách không biết có hợp hay không, xem ra không nên vội vàng đưa ra các kết luận: nước mạnh dân nghèo? Hoặc dân giàu nước yếu? Hay dân, nước cùng tiến? Chỉ e rằng ai cũng không thể đưa ra được một đáp án chính xác, còn phải phân tích các kinh nghiệm tích lũy trong thực tế.
Các nhân vật lớn nhìn nhận vấn đề thường rất sâu sắc, phải kết hợp các nhân tố trên tất cả các mặt của xã hội hiện thực và bối cảnh chính trị, bối cảnh kinh tế, bối cảnh lịch sử hiện nay, thậm chí là tình hình thế giới, độ cao của người khổng lồ là ở cái nhìn đại cục rộng lớn mà gã nắm chắc.
Đường Sinh không nói gì, Trưởng phòng Liễu cũng không nói đều yên lặng nghe lời dạy dỗ của ông nội, cơ hội như thế này không nhiều.
- Sinh nhi, dù làm bất cứ việc gì, nhất định phải kiên định, phải lấy lợi ích của nhân dân làm gốc, phải coi lợi ích của quốc gia, dân tộc làm trung tâm, đoàn kết tất cả chúng ta, đoàn kết được sức mạnh to lớn của chính mình, làm cho dân tộc lớn mạnh, đất nước lớn mạnh, đưa ảnh hưởng của chúng ta mở rộng hơn nữa, vượt qua châu Á, Châu Âu, Trung Đông, Bắc Mĩ, Nam Mĩ, năm châu bốn bể toàn thế giới!
- Giấc mộng của thế hệ trước chính là đem Trung Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhưng không phải trong một thời gian ngắn có thể đạt tới điều này, điều này cần toàn đảng, toàn quân, toàn dân tộc cùng nhau cố gắng phấn đấu …Phải hiểu đoàn kết, đoàn kết hơn nữa, trong cạnh tranh cũng phải đoàn kết, hướng đến lợi ích chung, phải vì lợi ích chung mà bỏ qua những vụn vặt…
Đổi lại là Chu Tiểu Thường bạn học ngồi ở chỗ này, đoán chừng đã ngủ rồi, ông cụ sẽ buông một câu: trẻ con không dạy được!
Nhưng Đường Sinh nghe hiểu Ông cụ muốn nói gì , hiểu rõ được lòng Ông cụ, hai ngày này xảy ra một việc lớn ở Kinh –Tân, ngay cả một chút thay đổi nhỏ trong đấu tranh và cạnh tranh cũng không qua mắt được Ông cụ, vì vậy, Ông ngồi đây giảng về đoàn kết là nghĩa gì? Chính là nói với hắn đi tìm lợi ích lớn mà đồng thời không vì phát triển cá nhân mà bóp chết người khác, về điểm này Ông không cần nói rõ.
Ông biết đứa cháu của mình nghe hiểu, bằng không làm sao hắn làm được việc đại sự thế này, hắn thật sự rất giỏi!
Đường gia tôi đã có người kế tục, trong lòng ông vui mừng khôn xiết, uống nhiều lại say, nhưng trong lòng ông rất sướng!
Dưới Thanh Trúc Hiên, trăng đã chiếu rọi, Trưởng phòng Liễu và con trai lẳng lặng đứng trước vườn hoa, cùng nhau ngắm trăng, ngắm bầu trời đầy sao.
- Lời ông nội nói đều là những lời vàng ngọc, con phải suy ngẫm kỹ càng chứ đừng như gió thoảng bên tai. Mẹ cũng không lo các mặt khác của con, chỉ là chuyện kia…Ài, mẹ không biết nói với con thế nào mới phải, con đang chuẩn bị Tam cung lục viện à?
Đường Sinh đỏ mặt, sờ sờ mũi, cười nói:
- Mẹ, con…con luôn kiềm chế, nhưng các cô ấy cứ bám theo con.
Phù, Trưởng phòng Liễu trợn tròn mắt lên, sau đó cười to, quả thật con trai của ta quá giỏi rồi, vẻ ngoài tuấn tú đẹp trai cũng không tính là ưu thế gì, quan trọng là bản lĩnh quá lớn, tuổi trẻ mà có thể quật khởi, lèo lái con tàu thương mại lớn. Nó có trí tuệ, có kiến thức, có hoài bão, tất cả mọi thứ trên người nó không lúc nào là không tác động đến người khác, khiến người ta không thể chống được sức hấp dẫn của nó!
- Được rồi, dù cho các cô ấy theo đuổi con, còn con nữa chứ! Con cũng phải có giới hạn cuối cùng chứ? Mẹ xấu hổ không dám nói với cha con!
- Ôi trời, chuyện này có gì đáng nói đâu? Họ đều là làm chị kết nghĩa thôi mà, đúng không? Đều là các phụ nữ ưu tú có sự nghiệp, con chỉ thân thiết với họ một chút mà thôi. Chẳng qua là có chung một tiếng nói và chí hướng. Thực ra con mới có 18 tuổi đầu, con còn là học sinh phổ thông, ai tin tưởng con chứ? Con không thừa nhận, họ cũng không thừa nhận, việc này liên quan đến danh dự, chị là chị, em là em!
- Ừ, con trai, mẹ tin rằng con có thể làm rất tốt, cố hết sức không để lộ ra, rõ ràng gia thế của chúng ta khác người ta!
- Xin mẹ yên tâm, việc này con trai của mẹ có thể giải quyết thỏa đáng, ai lên án con cũng đưa ra được chứng cứ rõ ràng, ai dám phỉ báng con, con đem mười tám đời tổ tông của nó dìm xuống địa ngục. Ừm, con độc như vậy, người tôn trọng con, con mới tôn trọng lại.
Đêm đó nói chuyện cũng mẫu thân cũng là nguyên tắc làm việc của cả đời Đường Sinh, trong nhiều năm về sau, hắn luôn làm theo nguyên tắc này.
Chuyến đi về Thủ đô cứ thế kết thúc, vận mệnh của Tập đoàn Sở Đại cũng mở ra, đây là bước đi đầu tiên tới đỉnh cao huy hoàng của hắn.
Ở sân bay Nam Phong, Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu, Tiểu Yên ba người chờ đợi Đường Sinh bình an đáp xuống, chờ mong hắn trở về.
Mai Chước tự mình lái xe chở ba mĩ nhân tới, trong lòng cô cũng nhớ Nhị Thế Tổ, bởi vì hắn là người đàn ông của cô.
Còn có một xe công ty đi theo, do lái xe Trần Hướng Long của công ty Mai Chước điều khiển, vì Đường Sinh và Ông Nguyên, Tần Hiểu đi cùng nhau, một chiếc xe không đủ. Máy bay đang hạ cánh, lòng các mĩ nhân lo thon thót trong bụng, không biết vì sao, sợ nó rơi xuống.
Hai công tử cùng mĩ nữ Tần Hiểu đồng hành đi ra, Mai Chước, Đường Cẩn các cô liền trừng mắt.
- Kia là… tôi xin tự giới thiệu trước vị tiểu thư này là Tần Hiểu, là tri kỉ của Tiểu Ông huynh, không có quan hệ gì với tôi.
Đường Sinh không giới thiệu không được, trong đôi mắt đẹp của bốn mĩ nhân đều hàm chứa thần sắc không tốt có thể làm Tiểu Tần phát hoảng.
Sau khi Đường Cẩn bọn họ nghe Đường Sinh giới thiệu xong, rất nhiệt tình bắt tay với Tần Hiểu, Đường Sinh bất đắc dĩ hướng về Mai Chước nhún nhún vai.
Trong mấy người đẹp thay đổi lớn nhất có lẽ là Tiểu Yên, cô mới 17 tuổi nhưng đã bị tên xấu xa Đường Sinh “chiếm hữu”, khuôn mặt của Tiểu Yên ẩn chứa nét xuân tình, đôi mắt long lanh quyến rũ vô cùng, cô đẹp một cách não nùng.
Ôi, không thể tưởng tượng được tình cảnh Đường Cẩn và Đậu Đậu sau khi bị tên xấu xa” khai phá”, nhưng có thể từ trên người Tiểu Yên tìm được các dấu vết rõ ràng.
Ông Nguyên liếc thấy đám mĩ nữ đến đón Đường Sinh mà mắt trợn tròn, xem ra mình còn phải phấn đấu, mình còn kém xa so với “Sinh ca”.
Tần Hiểu cũng âm thầm kinh ngạc, trước đó Cam Tịnh nói bên cạnh Tiểu Đường có ba bốn người đẹp, được rồi, xem hiện nay lại ba bốn cô nữa, toàn là các cô gái mà ai trông thấy cũng ghen tị đến chết được, trong lòng cô lo lắng thay cho Trần Khiết và Cam Tịnh.
- Vị này họ Ông tên Nguyên, Chước tỉ, Tiểu Cẩn các người đến làm quen đi, gia thế người ta rất hoành tráng, cha anh ta là quan to!
Ông Nguyên và bốn mĩ nhân lần lượt bắt tay, Đường Sinh cũng giới thiệu lần lượt.
- Ồ…. Mai Tổng của Cẩn sinh ngưỡng mộ đã lâu, rất vinh hạnh gặp mặt!
Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh là công ty quản lí vốn của doanh nghiệp tư nhân hàng đầu trong nước, không ít lãnh đạo cao cấp đều biết, cũng chú ý đến nó, Ông Nguyên đã nghe qua cha nói. Hiện nay xem ra sau lưng của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh cũng có ảnh hưởng của Đường Sinh, ngẫm lại thấy cũng bình thường.
Trên đường vào Nam Phong, Đường Sinh và Ông Nguyên, Tần Hiểu ngồi một xe, nói qua một chút về tình hình của Cẩn Sinh:
- …Cơ bản là như thế này, đừng nhìn khối tài sản tư hiện nay của Cẩn Sinh đã vượt qua 30 tỉ, nhưng đều là khoản cổ phiếu chứ vốn thực rất ít.
- Trời… Vậy cũng rất lợi hại rồi, là một nhà quản lý vốn tư nhân, anh thỏa mãn rồi nhé, không bao lâu nữa, khoản trái phiếu chuyển từ các khoản nợ còn không phải đổi thành cổ quyền thực sao? Trừ khi toàn bộ sản nghiệp này sụp đổ, chỉ cần có lợi nhuận, nó chính là của anh.
Đường Sinh cười cười:
- Ừm, cần có thời gian, cũng cần cải tổ và hợp nhất một số doanh nghiệp, tóm lại còn rất nhiều việc phải làm…
Đột nhiên chuông di động reo lên, ồ, La Sắc Sắc gọi tới, người đẹp này sao lại gọi tới? Cô nhất định đang ở Giang Lăng.
-….Đường Sinh, đến Giang Lăng một chuyến nha, có niềm vui bất ngờ đó, tôi đã kéo được nhà đầu tư lớn vào cổ phiếu Sở Đại rồi, phải trích phần trăm cho người ta đó nha!
- Hả, trích…trích…trích, chị nói trích bao nhiêu thì trích bấy nhiêu, đó là ai vậy? Giang Lăng có đại gia sao?
- Cậu quên rồi sao? Đường lão tiên sinh, Hoa kiều giàu có ở Indonexia, ông ấy rất hứng thú đối với Sở Đại!
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
1255 chương
366 chương
13 chương
71 chương