Cực phẩm thái tử gia
Chương 527 : Ước hẹn ở hội quán bắc kinh – thiên tân
Những hội quán thương vụ bây giờ mọc lên như nấm, thực tế thì là một nơi giải trí của tầng lớp thượng lưu.
Đương nhiên, quy định của mỗi hội quán cũng không hoàn toàn giống nhau, có cái tiếp khách vãng lai, có cái thì không, nếu bạn không phải hội viên, người ta sẽ không tiếp đón bạn.
Ở cửa đại sảnh, Đinh Hải Quân ặn diện bảnh bao, vết lõm trên mũi dường như cũng nhìn không ra. Đầu tiên y nhìn thấy tiểu thư nhà họ Mã bước vào, khinh thường không thèm nói gì. Tiểu thư họ Mã hai mắt trố lên, ồ…Vị thiếu gia nhà họ Đinh.
- Anh Hải Quân, anh ở đây đợi ai sao?
Bắt chuyện với vẻ lấy lòng, Lý Tử ở bên cạnh ả cười khiêm tốn.
- Ồ, em gái họ Mã, sao lại thay bạn trai rồi?
Đinh Hải Quân không khách sáo bóc mẽ Mã tiểu thư.
Mã tiểu thư không hề có vẻ gì xấu hổ, ngược lại còn ra vẻ tình hình không thể cứu vãn được:
- Không có tình cảm với nhau, đúng rồi, chị Hải Dung đâu?
- Người như cô có thể nói chuyện với chị tôi sao? Đi đi đi…Dẫn công tử bột của cô đi chơi đi…
Mã tiểu thư cũng không nói gì nữa, liền dẫn bạn trai đi, còn khẽ dặn dò y:
- Đây là công tử nhà họ Đinh…
Trước khi vào thang máy, ả nhìn thấy Đinh Hải Quân và anh chàng nhà họ Đường đứng cùng nhau:
- Ý, bọn họ cũng có giao tình sao?
Lúc Đường Sinh vào cũng nhìn thấy cô gái đó và Đinh Hải Quân nói chuyện với nhau. Giữa bọn họ quen biết nhau cũng không lạ, lại nói ở Bắc Kinh, ai không biết thiếu gia nhà họ Đinh này? Đời thứ hai nhà họ Đinh đông con nhiều cháu, ai cũng phải để ý, e rằng sau vài năm nữa sẽ trở thành một gia tộc đỉnh cao, huy hoàng.
- Đường Sinh, từ sau vụ đó, tôi ở Bắc Kinh tìm anh suốt, tìm mãi mà không được, không ngờ anh lại trốn ở Giang Trung.
Đinh Hải Quân cũng là người có tính cách đĩnh đạc, một khi đã bỏ qua chuyện gì thì sẽ không tính toán nữa. Đành chịu thôi, mạng chị của y là do hắn cứu, y có thể nói gì chứ? Lại thêm y rất thích sự kiên cường của Đường Sinh, đúng thật là không đánh không biết nhau.
- Cậu tìm thấy tôi thì sao chứ? Đấu tay đôi hay là tôi chấp cậu?
Đường Sinh cười, bắt tay y.
Luận về chiều cao thì Đường Sinh hơn Đinh Hải Quân một chút, thân hình cũng to lớn, còn Đinh Hải Quân có bộ dạng hơi tiều tuỵ vì tửu sắc, nhưng cũng là một nhân tài. Có người chị xinh đẹp như vậy thì kẻ làm em cũng không thể quá xấu được.
- Hì hì
Đinh Hải Quân cười gượng.
- Chán thật, tôi thật sự không đánh nổi anh, tí nữa chúng ta đấu rượu đi, đi nào, chị tôi đang chờ đó…
Hai người tay nắm tay cứ như vốn là bạn của nhau vậy. Trần tỷ theo sau cười không ra tiếng, đàn ông là như vậy, không đánh nhau không được.
Trong căn phòng lộng lẫy, Hải Dung đang ngồi một mình. Trên bàn bày rất nhiều loại hoa quả, điểm tâm, rượu…Lúc em trai Hải Quân dẫn theo Đường Sinh và Trần tỷ vào thì cô liền đứng dậy, đầu tiên không chào hỏi Đường Sinh mà chào Trần tỷ.
Phải nói phụ nữ đều rất biết ý. Dung Hải biết Trần tỷ là vệ sĩ luôn theo sát Đường Sinh, kiêm luôn bảo mẫu, đương nhiên sẽ làm thân với cô, bước đến kéo tay Trần tỷ cùng ngồi xuống, Đường Sinh và Hải Quân thì ngồi một bên, không khí vô cùng hòa hợp.
Thấy em trai và Đường Sinh đã xóa bỏ khoảng cách, Hải Dung lập tức thấy nhẹ nhõm trong lòng. Đứa em trai này việc tốt thì làm không được, việc xấu thì thoắt cái là xong, vì vậy y với Đường Sinh có quan hệ tốt đẹp, cô cũng yên tâm.
- Anh lên núi Thanh Trúc chưa?
Vấn đề này đã muốn hỏi từ lâu rồi. Đây là vấn đề cốt lõi để tiến thêm một bước trong việc xác định thân phận trong nhà họ Đường của Đường Sinh. Vì vậy phải hỏi.
Đường Sinh cũng không định giấu cô, cười nói:
- Việc đầu tiên trong mỗi lần vào Bắc Kinh chắc chắn là lên núi thăm ông rồi.
Hai chị em nhà họ Đinh nghe xong liền tê dại. Ông? Anh không phải chứ? Anh thật sự là cháu ruột của ông cụ Đường sao?
Đinh Hải Quân mở to mắt, chẳng trách Đường Thiên Tứ điều quân cảnh vệ Bắc Kinh nhanh như vậy, thì ra là có nguyên do của nó.
- Anh Đường Sinh này, tôi chưa từng nghe nói ông cụ trên núi Thanh Trúc có cháu đích tôn mà? Anh không phải là cháu nuôi của nhà người ta đấy chứ?
- Haiz, cậu đi núi Thanh Trúc thử xem họ có nhận cậu làm cháu trai không?
Đường Sinh không khách khí trêu chọc Đinh Hải Quân.
Đinh Hải Đường và Trần tỷ đều bật cười, Đinh Hải Quân gãi gãi đầu cười gượng nói:
- Tôi… tôi đoán là không, hì…
Lúc này, một cô gái xinh đẹp và khêu gợi bước vào, dáng người cao, khuôn mặt tươi tắn:
- Đinh công tử, có cần gì nữa không?
- Ừm, tiểu Thu qua đây, nào, đây là Sinh thiếu gia, là anh em tốt của tôi, mở cho tôi một chai Louis 13 đi…
- Chào Sinh thiếu gia, Bùi Tiểu Thu, Giám đốc hội quán thương vụ Bắc Kinh- Thiên Tân, mong Sinh thiếu gia chiếu cố nhiều hơn.
Cô bước tới đưa tay ra bắt tay Đường Sinh.
Đường Sinh mỉm cười, người phụ nữ này ước chừng 23, 24 tuổi, nói thực, dáng người cực kì đẹp, vừa xoay người, những đường cong rung rinh như sóng nước cuộn trào. Đường Sinh ngắm nghía khe ngực trắng như tuyết lộ rõ, liền bị Hải Dung giẫm lên chân. Ồ, tôi đâu có làm gì!
Nói chuyện được vài câu, Bùi Tiểu Thu liền ra hiệu bằng mắt cho Đinh Hải Quân ra ngoài. Đinh Hải Quân cùng cô đi ra, ở trước cửa ôm Bùi Tiểu Thu:
- Sao vậy? Bảo bối nhỏ bé? Không phải là có người muốn bắt nạt em đấy chứ? Bàn tay y thò xuống nắn bóp cặp mông cô.
- Lưu công tử ở bên kia dẫn theo mấy tên thương nhân đến làm ầm ĩ, vừa rồi còn bắt em hầu rượu, em tìm cớ chạy ra đây.
- Thằng nhãi Lưu Mãn Thành hả? Mẹ nó chứ. Mắt nó mù rồi sao? Nó không biết Bùi Tiểu Thu của hội quán Bắc Kinh- Thiên Tân là chỗ thân quen của Đinh Hải Quân này à? Em đi tìm gọi nó lại đây. Hôm nay nếu không phải có Sinh thiếu gia ở đây, anh đã ra đập vỡ đầu nó làm đồ chơi rồi!
- Anh, vị Sinh thiếu gia ở bên trong đó có địa vị lắm hả?
Bùi Tiểu Thu đon đả gợi tình, nhìn thì biết là loại gái biết giở thủ đoạn.
- Anh có bao giờ chiêu đãi ai đâu, hắn và chị anh quan hệ không tồi, với anh cũng vậy, không đánh thì không quen, tóm lại là một người rất ngầu…
- Cái tên đấy hôm nay anh đừng gây sức ép, tránh làm Sinh thiếu gia mất vui. Mấy người đi theo tên họ Lưu cũng đều là những ông chủ lớn, nghe nói còn có cháu rể của nhà họ Lượng. Cũng không phải là tên họ Lưu bắt em hầu rượu, mà là tên họ Đàm thích em…
Bùi Tiểu Thu kể sự thật.
Đàm gia? Bắc Kinh lại có một nhà làm quan nổi danh ngang với nhà họ Đường, Đinh, Vương. Ông cụ Lượng cũng là một trong số ít nhân vật máu mặt của nước cộng hòa còn sống, sức ảnh hưởng ở trong Đảng và uy danh cũng không thua kém gì người đứng đầu nhà họ Đinh và nhà họ Vương.
Vì vậy Đinh Hải Quân vừa nghe thấy người nhà họ Lượng liền nhíu mày lại, trầm giọng nói:
- Cháu rể? Cháu rể thì là cái thá gì? Tao khinh!
Nói rồi y rút điện thoại ra, bấm số:
- Quân Lão Ngũ, đến hội quán Kinh- Tân đi, cần giải quyết một tên bên ngoại của nhà họ Lượng!
Quân Lão Ngũ, chính là người lần trước Đường Sinh gặp phải, cái người hùng hùng hổ hổ đòi đập xe, sau đó Cao Tiểu San ra mặt y mới chịu thôi.
Quân Lão Ngũ chỉ là công tử hạng hai, không thể bì với Đinh Hải Quân và Cao Tiểu Sơn, nhưng y cũng là loại công tử có tiếng ở Bắc Kinh.
- Em đi lấy rượu đi, lát nữa đến chỗ anh, bọn chúng không động được tới chân lông của em đâu, anh gọi Quân Lão Ngũ đến giải quyết…
Đường Sinh lúc này đang nói chuyện với Hải Dung. Lúc cô biết Đường Sinh là cháu ruột của nhà họ Đường, trong lòng lại một phen bất ngờ:
- Em biết anh đang làm việc lớn, đằng sau tập đoàn Cẩn Sinh có bóng dáng của anh. Anh kiếm được 1,1 tỷ đô la Mỹ của tên họ Vương, làm cho sản nghiệp nhà họ Vương lâm vào cảnh tài chính khốn khó. Gần đây nghe nói càng không chịu nổi vì ngân hàng thắt chặt việc cho vay, có một số tài sản cũng phải đem thế chấp, Đúng là sai một li đi vạn dặm. Nhưng còn anh, mục đích chuyến đi Bắc Kinh này không đơn thuần chứ?
Hải Dung là người có tính cách khôn khéo.
- Hừm, đương nhiên không đơn thuần rồi. Mẹ anh vào Bắc Kinh công tác, anh vừa đến tiễn bà vừa giải quyết chút việc. Hội quán Kinh- Tân này hội tụ một số đại gia đúng không? Anh không rõ lắm mấy nơi này ở Bắc Kinh, Dung tỷ, chỉ bảo vài câu đi!
- Em cũng biết lơ mơ thôi, nhưng Hải Quân thì biết rất rõ. Nó ngày thường tiêu xài phung phí, động chút là rượu ngoại thuốc ngon, không thể thiếu chu cấp cho vài cô gái, quản cũng quản không nổi. Nó cũng có qua lại với mấy đại gia này, từ đó có chút lợi.
Đinh Hải Quân dựa vào điều kiện gia đình, làm chút việc cho người khác cũng không vấn đề gì. Từ đó kiếm ít lợi nhuận cũng đủ cho y vung tiền.
- Không làm việc đứng đắn trước sau cũng không ổn. Làm việc cho người ta cảm thấy không được đàng hoàng. Anh chuẩn bị mở phòng làm việc ở Bắc Kinh- Thiên Tân, em trai em có thể đảm nhiệm không?
Đường Sinh cũng muốn giữ thể diện cho Hải Dung, cũng là muốn giúp em trai cô đi vào con đường đúng đắn, tránh làm mất mặt nhà họ Đinh.
Hải Dung biết tấm lòng của Đường Sinh, nhưng không rõ sản nghiệp ngầm của hắn có quy mô thế nào. Xét Giang Lăng Cẩn Sinh và công ty Quản lý vốn đầu tư Cẩn Sinh, quy mô cũng không nhỏ. Bây giờ lại mở thêm xưởng ở Tây Khi, có thể liên quan đến than đá, nhưng cụ thể cô vẫn chưa hỏi qua Đường Sinh.
- Haiz, cũng không phải em chê bai gì em trai. Nó từ nhỏ đã không làm được việc gì ra hồn, ngày nào cũng gây chuyện, không cần ai dạy cũng biết làm, có thể làm được việc gì nghiêm chỉnh đương nhiên là tốt, nhưng không ai dám bảo nó làm gì. Làm tài vụ cho anh thì sẽ làm lỗ to…
- Vậy sao? Vậy cũng là một kiểu nhân tài mà? Ha…Nhưng chúng ta không thể một gậy đánh người ta chết đúng không? Em biết em trai em không làm được việc gì ra hồn đúng không? Cũng phải cho cậu ấy một cơ hội chứ? Em có thể nói chuyện với cậu ấy, anh cũng không định để cậu ấy nắm quyền lớn, chỉ là có cái chức vụ thôi, cho cậu ấy một số cổ phần cộng với phát lương là được rồi, ở đó không phải làm gì nhiều và có thể giám sát cậu ấy được.
Hóa ra Đường Sinh là muốn tận dụng đồ bỏ đi, thanh danh và sự điềm đạm của Đinh công tử? Ở Bắc Kinh- Thiên Tân ai không nể mặt chứ?
- Vâng, không thành vấn đề. Em sẽ về nói với nó, anh ở bên này mở phòng làm việc kinh doanh gì vậy? Có lớn không?
- Lớn chứ!
Đường Sinh nói xong liếc mắt nhìn bộ ngực đầy đặn của Hải Dung, cười ha hả nói:
- Buôn bán nhỏ lẻ anh có thể làm sao?
Hải Dung liếc nhìn y. Lúc này Đinh Hải Quân bước vào. Hải Dung liền bảo y kể cho Đường Sinh nghe hội quán Kinh- Tân có những loại hội viên giàu có nào. Đoán rằng Đường Sinh muốn kêu gọi người đầu tư, đây gọi là nguồn vốn trong dân, cũng coi như là một nguồn huy động vốn.
Đinh Hải Quân liền thao thao bất tuyệt giới thiệu, đầu tiên nói về người sáng lập ra hội quán Kinh- Tân:
- Người sáng lập ra Hội quán Kinh- Tân, Bao Chính Hưng là một trong số đại gia xuất thân từ dân gian khá nổi tiếng ở Bắc Kinh- Thiên Tân. Y nhận thầu bến tàu Đường Cổ ở khu vực phía Bắc thành phố Thiên Tân, vận chuyển hàng hoá và các loại than đá xuất nhập khẩu, y mỗi năm thu được trên trăm triệu. Mấy năm nay còn làm thêm các ngành nghề khác, ví dụ như bất động sản, theo ước tính của em, tài sản của Bao Chính Hưng ít nhất có trên 5 tỷ, rất hào phóng với mọi người, quan hệ với em cũng không tồi…
Hải Dung bĩu môi:
- Quan hệ với cậu cũng không tồi? Người ta chẳng phải là xem trọng thân thế của cậu sao? Bỏ đi cái này thì cậu đáng gì?
- Chị, cái này không bỏ được, bỏ rồi thì em là kẻ bụi đời, không chừng còn phải chen lên xe công cộng mói túi của người ta đó.
Y thật ra cũng tự biết mình là ai:
- Nhưng Đinh Hải Quân em mệnh tốt, em sinh ra trong gia đình nhà họ Đinh, ai làm gì được em chứ?
- Với một Nhị Thế Tổ như cậu thế này thì ai có cách làm gì được chứ?
Hải Dung khinh khỉnh:
- Chị cậu khá thất vọng về cậu rồi đó.
- Đừng mà chị, hai năm nay em cũng kiềm chế tính phóng đãng không ít, cũng muốn làm chút chuyện làm ăn, nhưng bố cứ bắt em phải lăn lộn quan trường, chán.
Đột nhiên ở bên ngoài vang đến tiếng la hét chói tai:
- Thả tôi ra…
Là tiếng của Bùi Tiểu Thu, Đinh Hải Quân liền vác vỏ rượu xông ra ngoài!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
1175 chương
419 chương
10 chương
1562 chương
26 chương
38 chương