Cực phẩm thái tử gia

Chương 482 : Chuyện đó bộc phát

Có thể an nhàn hưởng thụ là một cảnh giới rất cao của cuộc sống, cuộc sống của Đường Sinh trở về thời khắc năm mười bảy tuổi liền tới cảnh giới an nhàn, hơn nửa năm nay hắn đã như vậy, việc buôn bán cũng dần dần thịnh vượng, hắn cũng chưa phải tốn nhiều sức lực. Nhưng có một điều có thể khẳng định là, trong nửa năm tới sẽ đạt thành tựu tương đối, tình hình sẽ tốt đẹp hơn. Nhất là tình hình ở Giang Lăng,sau khi Chủ tịch thành phố Lý Đại và La Kiên cùng bị xử lý thì những thế lực của bọn chúng cũng không còn, những người ở tỉnh thành đều thay mới. Ước chừng đã tới 8 giờ, Đường Sinh theo Đại Vân đi ra khỏi tòa nhà, vị thiếu phụ phóng khoáng kia đã bị hắn làm cho khuất phục hòan toàn. Khi bọn họ từ phòng tắm chuyển sang phòng ngủ, Đại Vân đã năn nỉ Đường Sinh dừng lại nhưng hắn vẫn cười nham hiểm chiến đấu thêm một trận kéo dài đến bốn mươi phút. Lúc hắn rời khỏi, Đại Vân đến sức cử động ngón tay dường như cũng không còn, thật là cầm thú, cậu còn có thể ác hơn nữa sao? Đường Sinh trở lại Cẩn Sinh an nhàn ôm lấy Mai Chước tiếp tục ngủ, mỹ nhân này có tật xấu là chỉ cần đêm trước cung Đường Sinh giao hoan là hôm sau sẽ ngủ nướng cả buổi sáng. Mặc dù thể chất của cô rất tốt cũng vẫn bị công cuộc yêu đương làm cho xương cốt rã rời.. Bởi vì đêm trước Đường Cẩn cùng Quan Đậu Đậu, Tiểu Yên chơi bời tới khuya, nên sáng ra cũng ngủ nướng, mở mắt ra thì đã hơn 9 giờ, đi vào phòng nghỉ thì gặp Trần tỷ cũng đang nghỉ ngơi nên không quấy rầy, nhìn thấy Trần tỷ ở đây là biết tên kia cũng đã ở đây, tám phần là ở trong phòng Mai Chước. Có một số tình huống nhìn thấy không lấy gì làm lạ thậm chí cũng đã quen mắt rồi. - Này ánh nắng đẹp thật , chúng ta đi tắm nắng đi? Quan Đậu Đậu nghĩ ra ý tưởng, vì thế ba mỹ nhân cùng nhau ở trên tầng lộ thiên giữa bể bơi, lột váy ngủ hưởng thụ ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu, ở trong này các cô có thể vô ưu vô lo muốn làm gì thì làm, không cần có một chút e dè. Trong một đêm, có rất nhiều việc đã xảy ra, “Giang Trung sở đại” mới sắp thành lập, hai người đứng đầu Tỉnh ủy cũng muốn phân cao thấp đến cùng, Đại tiểu thư Lê gia Hỷ Mỹ đã trải qua một đêm đem sự trinh tiết của mình dâng hiến cho Tiểu Tạ. Không biết bạn học Tiểu Tạ có cảm thấy rất áp lực và buồn khổ hay không, tóm lại là súng của anh chàng đến tận lúc trời sángcũng không nã ra đạn. Đại tiểu thư bị Tạ tướng quân làm cho đến nỗi xương cốt muốn gẫy rời giọng khiêu khích. - Anh có bị sao không vậy? Sao mãi không ra thế? Tạ Trường Quân vẫn đang nằm trên người Lê Hỷ Mỹ lắc đầu: - Không phải, anh, chính anh cũng có cái ấy, chính là hôm này đã phát huy hơn bình thường, Mỹ Mỹ, thực ra anh dường như nghẹn chết, có thể nguyên do là đang có áp lực, ôi, khoản nợ lên tới hai triêu sáu trăm hai mươi nghìn đô la Mỹ. Y thì lo lắng cái gì? Rõ ràng y hiểu được thái độ và phong cách của Lương Nam , người này không biết đã dùng chiêu này bao nhiêu lần để hủy hoại trinh tiết của bao nhiêu người con gái, y sợ người kế tiếp chính là người yêu của mình Lê Hỷ Mỹ, bởi vì tuổi còn nhỏ nên suy nghĩ vấn đề không thấu đáothế nên trong lòng y cảm thấy sợ hãi đối với Lương Nam, đều là nhà có gia thế, tất cả bề trên đều là quan lớn, nếu có điều tiếng gièm pha vạch trần việc gì, thì có khả năng hủy hoại cả một gia tộc. Hỷ Mỹ cũng là người thông minh, cô cũng có lúc lo lắng như vậy, những hai triệu sáu trăm hai mươi nghìn Đô la Mỹ, đổi thành nhân dân tệ cũng hơn hai trăm mười triệu, đối với bọn họ mà nói đó là một con số rất lớn, bất luận là Tạ gia hay là Lê gia, cho dù có nhiều tiền nhưng vẫn không thể lấy đâu ra số tiền nhiều như vậy. Tạ Trường Quân xoay người xuống dưới, ngửa mặt lên trời, ánh mắt hơi dại nhìn ra phía đỉnh vách tường phòng khách sạn. Lê Hỷ Mỹ nhắc tới khoản nợ với y, cũng thấy sầu muộn, cũng đã nghĩ tới kết quả, nhưng cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ: - Bây giờ em cũng phát hiện ra là đã trúng kế của Lương Nam, nếu gã không lấy thêm được tiền đặt cược sẽ không an tâm, chính là muốn kéo chúng ta cùng xuống nước, lúc ấy đầu óc em nóng lên không nghĩ được gì, anh cũng không nhắc nhở em, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, chúng ta thực là một đôi, đúng không? - Mỹ Mỹ, đừng nói như vậy, xe đến trước núi ắt sẽ có đường, chỉ cần em có thể ngăn lại tên họ Lương, anh sẽ nghĩ ra cách. Theo như y nói thì việc ngăn lại kia chính là ý đó, Lê Hỷ Mỹ nghe hiểu, nhưng cô cười khổ: - Trường Quân, Lương Nam là loại người nào trong lòng chúng ta đều biết, có một số việc em không nói với anh, anh ta trước đây đã có nhiều lần rủ e tới Ceasar chơi, chính em đã từng không đồng ý, anh ta hiểu rất rõ suy nghĩ của em, khoản nợ 2620 nghìn đô la này có lẽ chỉ là sự bắt đầu của bi kịch, nhưng Trường Quân, bây giờ em đang thuộc về anh. Trong lòng Lê Hỷ Mỹ trần ngập nỗi buồn, cô khẽ nhích thân mình lui xuống phủ phục lấy hạ bộ của Tạ Trường Quân. - Trường Quân, tình yêu của anh dành cho em, em khắc ghi trong lòng, có lẽ em sẽ vì gia tộc mà hi sinh một chút, mong anh tha thứ cho em. Nói xong câu đó, miệng cô ngậm lấy vật đó củaTạ Thường Quân, Tạ Trường Quân lại nghẹn nín, cố nén khóe mắt ngấn lệ. - Không… Y mạnh mẽ ngồi bật dậy, đem khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hỷ Mỹ nâng lên, - Không, Mỹ Mỹ, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào chạm vào em, tuyệt đối không thể, đó là nỗi đau lớn nhất mà người đàn ông phải chịu, anh thà chết cũng sẽ không để em phải chịu uất ức. Hai người dằn vặt một đêm, lúc này lại cùng ôm đầu thất thanh khóc lên, bọn họ mới có mười tám tuổi, vẫn còn trẻ lắm. Về phần Lương Nam , sáng sớm đã ngồi dậy tính toán chuyện lớn của y, đêm qua khi Đường Sinh xuất hiện đã khiến y tức giận, mắt thấy hai đại mỹ nhân sẽ vào tay mình, kết quả là đã phá hỏng kế hoạch của y, y cũng cảm thấy uất nghẹn, yêu ghét cùng với căm giận, như muốn nấu chín hắn, hết sức căm giận. Ngược lại nghĩ đến Lê Hỷ Mỹ, khóe miệng y liền cười tàn nhẫn, tiểu mỹ nữ, em là của anh, em chạy không thoát đâu. Buổi sáng, Lương Nam liền gửi cho Lê Hỷ Mỹ một tin nhắn, nói giữa trưa mời cô đi ăn cơm, nhân tiện nói một chút về chuyện tiền đặt cược. Lê Hỷ Mỹ chột dạ, sợ Trường Quân xông ra ngoài để mọi người biếtthì xong đời, liền nói với Tạ Trường Quân là giữa trưa phải về nhà, phải đi tới một cuộc hẹn, Tạ Trường Quân cũng không hoài nghi, vốn dĩ đã một đêm chưa về nhà sao có thể nói gì được, thế nêm hai người bèn chia tay, Ở một khách sạn, Lê Hỷ Mỹ gặp Lương Nam, y chỉ cười cười chứ không nói vào việc chính, thôi ăn cơm trước, tránh phải nói chuyện khiến tiểu mỹ nữ ngay cả ăn cũng không muốn, y thấy viền mắt cô sưng, con mắt cô đỏ sậm, chỉ biết rằng đêm qua có thể cô không ngủ ngon,quan sát kỹcòn thấy mắt cô lúc ẩn lúc hiện chút xuân tình, trong lòng hồi hộp một chút, không phải cô bé này đã cùng với Tạ Trường Quân lên giường rồi chứ? Lão Tử thật là mềm lòng, đêm qua nên động thủ rồi chứ, thế nào lại đem sự hồn nhiên tinh khiết thả cho chạy mất chứ? Trong lòng y thấy hối hận việc đó , đồng thời lửa giận cũng dâng lên đến cổ, nếu cô đã là đồ cũ, Lão Tử còn e dè điều gì chứ? - Mỹ Mỹ, vấn đề nợ nần nguyên nhân là do quan hệ của chúng ta, tôi không gia tăng lãi cho cô, nhưng tiền là tiền của công ty, tối đa tôi chỉ quay vòng cho cô ba ngày, cô phải nghĩ ra cách cho tôi, bằng không tôi không có cách nào khác đâu, nếu không trả lãi, tôi cũng càng khó xử. Sắc mặt y cứ như vậy lộ lên, trong lòng Lê Hỷ Mỹ thấy hận tới chết, nhưng không có cách nào, - Có cách nào khác hay không? - Có, tuy nhiên chỉ sợ cô không tiếp thu được, thực ra tôi bằng lòng tiếp nhận, rất đơn giản là cô chịu gả cho tôi. Lê Hỷ Mỹ cảm thấy như có sét đánh, giật mình ngay tại chỗ, mặt mày tái nhợt, - Ngoại trừ việc này? Không còn có cách nào khác sao? - Dường như đã không còn cách nào khác cả? Tiền thì tôi có khả năng giúp cô, nhưng chúng ta không có quan hệ gì ràng buộc, sao có thể giúp, đổi lại là ai có thể chịu chi tới hơn hai trăm triệu? Trong lòng Lương Nam nhe răng cười độc ác, ai bảo cô không giữ gìn? Ngày hôm qua Tạ Trường Quân nói có mấy câu mà cô đã bị thuyết phục? Cô liền hiến dâng? Cô sao không nghĩ, Lão Tử sẽ cưới cô sao? Cô tưởng ông nội cô đồng ý, chú tôi cũng không chắc đã bằng lòng, đến năm 07 hết nhiệm kỳ vẫn còn gần 2 năm, Lão Tử chỉ là muốn lợi dụng cô thôi, chờ ông nội cô hạ đài, cô là cái gì nữa? Lúc này, trong đầu Lê Hỷ Mỹ loạn lên, thực ra cũng đoán trước việc Lương Nam sẽ ép chính mình, nhưng không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. Sau khi im lặng, Lê Hỷ Mỹ nói muốn suy nghĩ ba ngày, đứng lên muốn đi, Lương Nam đứng dậy kêu cô, - Chờ một chút…. Y bước lại đây, một tay ấn ở vai, một tay bóp tay Lê Hỷ Mỹ, - Nếu có lời nào không hay thì bỏ qua, sau ba ngày nếu không có động tĩnh gì, tôi sẽ trực tiếp đi gặp cha cô nói chuyện này, nếu cha cô không xử lý được, tôi có thể tới Tỉnh ủy tìm thư ký Lê, cô hãy nhớ kỹ. Sắc mặt Lê Hỷ Mỹ tái lại, nhìn vẻ mặt y không có vẻ là đang nói giỡn, hoảng sợ quá chỉ nói được một câu, - Thư thả vài ngày không được sao? - Được Đột nhiên Lương Nam ôm lấy eo cô, tay trượt xuống phía dưới cô, - Cô nói thư thả vài ngày cũng được, bắt đầu sau ba ngày, mỗi ngày một lần, tôi sẽ thay cô trả toàn bộ lãi, ai cho rằng cô là cháu gái của Bí thư Lê? Cô có gì quý giá? - Đồ lưu manh, bỏ tay anh ra. Lê Hỷ Mỹ nổi giận, đột nhiên giơ tay hung hăng tát y một bạt tai, sau đó nhấc chân lên, đá vào phía dưới chính giữa chỗ hiểm yếu của Lương Nam, y hét lên một tiếng rồi gục xuống, Lê Hỷ Mỹ từng học qua một chút về tán thủ quyền, hơn một năm trước Đường Sinh bản lĩnh như vậy cô cũng không sợ, chọc giận cô, cô dám đánh y, tình huống đã đến lúc này cô liền nổi cơn giận. - Đá chết amh cái đồ lưu manh, cho anh sờ mông tôi, đó chính là thứ quý giá đấy, đi chết đi. Lê Hỷ Mỹ bắt đầu đánh như phát điên đập hắn, dùng cả ghế để ra tay, Lương Nam thực không phải là đối thủ của cô gái mười tám tuổi này, bị đánh cho thê thảm mấy ngày liền. Chờ bảo vệ khách sạn tới, y đã bị đánh tới hôn mê, mặt bị chảy máu, ý thức đều thấy mơ hồ, trò hay rồi cũng lên được diễn. Bên này Lê Hỷ Mỹ nổi giận đánh Lương Nam một trận, còn Đường Sinh thì đang ôm Mai Chước ở trong chăn nói chuyện thành lập “Giang Trung sở đại”. Mai Chước cũng sẽ không phản đối, cho rằng ý tưởng này không sai, Cẩn Sinh ở trước mặt thật chói mắt, Sở Tình tiến vào lại càng thêm phần thế lực, người nào không biết nghĩ đến việc cả Uông thị liên kết với Cẩn Sinh, như vậy không tốt, sẽ khiến cho nhiều thế lực cảnh giác. Giữa trưa bọn họ cùng nhau ăn cơm, buổi chiều Mai Chước đi xuống văn phòng tổng giám đốc xử lý công việc của công ty, Đường Sinh cùng Đường Cẩn, Đậu Đậu, Tiểu Yên, ba người ở trên bể bơi vui chơi thỏa thích, bởi vì có nam sĩ gia nhập, ba tiểu mỹ nữ đều mặc áo tắm rồi mới xuống nước. - Chúng ta cùng khỏa thân bơi được không? Đề nghị của Đường Sinh khiến ba mỹ nữ nảy ra ý định trả thù mờ ám. Quan Đậu Đậu cười duyên - Thế nào? Em đoán là có ý không tốt mà? Lột trần anh ấy, cho anh ấy khỏa thân để chúng ta xem. Sau đó Đường Sinh vội chạy trốn để khỏi chịu chết giữa bể bơi, Đường Cẩn cùng Tiểu Yên tóm trúng hắn, bạn học Đậu Đậu từ khi sinh ra đã rất mạnh mẽ tự mình lột đồ bơi của hắn, ba cô gái cười duyên, Đường Sinh bị đẩy ra giữa bể bơi . - Đồ đểu, anh không thấy xấu hổ à? - Vì sao phải xấu hổ chứ? Ba vị người đẹp, kỹ thuật của tôi đỉnh cao đấy, các vịmỏi mắt mong chờ hả? - Đồ lưu manh, không được dọa ta. Đường Cẩn đoạt lấy quần bơi trong tay Đậu Đậu ném vào trong nước, - Một phút đồng hồ mặc không xong phải đi chơi cờ. - Á Vẫn là Đường Sinh phản ứng khá nhanh, bay nhanh tới chỗ quần bơi đang ngập trong nước, mặc lên nhanh. Bên cạnh trên bể bơi, ba vị người đẹp cười ngả ngiêng, nước bể bơi trong suốt, bên trong toàn người trẻ tuổi “Tư tưởng giả” mới vặn vẹo tứ chi, mặc vừa quần bơi, lưng cùng chân vô cùng to lớn chiếu vào giữa tầm mắt của các cô, trong lòng các cô tán thưởng, ánh mắt say mê… Trần tỷ xuất hiện, Đường Sinh vịn tới bên bể bơi, cô nói: - Đột nhiên có chuyện, Lê Hỷ Mỹ đánh Lương Nam phải vào bệnh viện…