Cực phẩm thái tử gia

Chương 470 : Một trăm ngàn một đêm

Lần này nhân cơ hội báo cáo tình hình, Lam Khấu có dịp quan sát đánh giá kỹ Đường Sinh, chỉ thấy hắn ngồi vắt chân ở đó, thần thái rất ung dung, trong lòng cô có chút kinh ngạc, nói xem, anh chỉ là gã trai bao nhỏ, còn ở đây mà ra vẻ kia à? Trong lòng cô không tránh khỏi có cảm giác coi thường Đường Sinh nhưng ngoài mặt không tỏ thái độ gì. Đợi Tổng giám đốc Mai chơi đùa chán ngươi rồi ta cũng có thể đùa chơi một chút. Đi theo bước chân của Tổng giám đốc, đi theo con đường của Tổng giám đốc, học theo phong cách của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc có thể chơi thì chúng ta cũng có thể. À há!. Tiêu chuẩn thưởng thức của Tổng giám đốc, không phải chúng ta không đạt được đến tiêu chuẩn đó, chúng ta cũng có thể, chỉ có điều là khả năng chi trả của chúng ta kém hơn nhiều thôi. Trong lòng gợn lên chút suy nghĩ phóng túng mà không biết là mình nghĩ sai lệch mất rồi, chỉ có điều là cô ta quá ngưỡng mộ Mai Chước nên mới nghĩ như vậy Nhân viên không có chí tiến thủ như vậy không phải là một nhân viên tốt, vì họ không có động lực phấn đấu thì tự nhiên sẽ trở nên lười biếng. Mai Chước vừa nghe đến tên họ Vi dám cả gan đánh bảo vệ của Cẩn Sinh bèn nhướng mày: - Đánh mấy người? Có nghiêm trọng không? - Đánh ba người bị thương, bảo vệ của chúng ta đông hơn nhưng lại không dám đánh lại vì đám người Lập Quân dẫn theo đều có máu mặt cả. - Là loại người nào? Mai Chước cắn chặt môi, từ trước đến nay, Cẩn Sinh chưa bao giờ tỏ rõ thế lực của mình, không phủ nhận trên thương trường có làm người khác thấy kiêng nể và ganh ghét, nhưng trong xã hội thì nó chưa có được sự thừa nhận tương xứng. Một số con cháu của những kẻ có quyền thế không coi nó ra gì. Ngươi có tiền thì đã sao? Nói cho nhà ngươi biết, đồng tiền không phải là vạn năng, chỉ có quyền lực mới có thể ngang ngược hoành hành. Tục ngữ nói “có tiền không bằng có quyền”, đặc biệt là trong thể chế của xã hội hiện hành- quyền còn lớn hơn pháp, pháp chế còn chưa thật sự hiệu quả. Lam Khấu nói : - Người đó tên Trần gì đó, là con cháu nhà Trần gia, một trong ba doanh nghiệp lớn của tỉnh thành, nghe nói không phải là dòng chính của họ trần, nhưng tên này rất có tiếng tăm trong xã hội, có qua lại với vài người chiếu trên, ai cũng nể mặt y, nghe đâu y còn cho vay nặng lãi - Vậy chính là cái người đen đen rồi? Mai Chước bĩu môi quay lại nhìn về phía Đường Sinh: - Rõ ràng là tôi không có biện pháp đối phó với bọn vô lại. - Trong mắt Tổng giám đốc ta chỉ là thứ vô lại đầu sỏ hay sao? Đừng có xem thường nhau thế có được không? Để tôi ra xem thế nào? - Ừm. Mai Chước thầm nghĩ, tên ruồi bọ kia, ngươi tới thật đúng lúc, chẳng phải ngươi cũng biết trấn áp người khác lắm hay sao, ngươi thử dập hắn cho ta xem. Rồi quay qua Lam Khấu: - Lam Khấu, ngươi dẫn hắn xuống xem thế nào, cố gắng đừng làm sự việc trở nên ầm ĩ sẽ gây ảnh hưởng xấu. Cứ thế, Lam Khấu dẫn đường, Đường Sinh đi theo, hai người bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc đi về hướng thang máy, lúc này Lam Khấu ưỡn ngực, thẳng lưng mà bước, cố gắng thể hiện khí chất cao quý, dáng người thon dài, dong dỏng cao mà đầy đặn quyến rũ Trong mắt Đường Sinh mà nói thì người như cô ta cũng rất bình thường, so với Mai Chước thì đẳng cấp còn thua xa, chỉ cần cái kiểu cách cao ngạo ấy cũng đáng trừ điểm rồi, có thể người khác vì thế mà bợ đỡ cô, nhưng liệu hắn thì sao? Ngược lại hắn còn đánh giá cô cao ngạo và nông cạn.. Chỉ có hai người trong thang máy, Đường Sinh đút tay vào túi quần. Hắn đã quen với cái tư thế này lúc nhàn rỗi, có biểu hiện của kẻ bất cần cao ngạo. Lam Khấu lại nghĩ hắn đang cố tỏ ra tôn nghiêm: “Ngươi vờ vịt cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là người xoa đầu bóp chân cho Tổng giám đốc thôi mà? Chỉ là không biết sao Tổng giám đốc lại để ngươi đi xử lý việc này? Liệu có phải muốn gây dựng uy tín của ngươi trong công ty rồi sau đó đưa ngươi vào không?” - Tiểu Đường này, nghề này của ngươi cũng vất cả đấy chứ, tuy nhiên cũng khá thoải mái, lại được hưởng thụ, mà tiền đến cũng dễ à. Đường Sinh ngây người một lúc : - Nghề của chúng tôi? Nghề gì? Hắn lại quay qua nhìn Lam Khấu, thấy cô ta ngẩng cao đầu, khuôn mặt xinh đẹp cố ra vẻ tôn nghiêm, nét khinh miệt ngạo mạn lộ rõ, hả, lại dùng ánh mắt đấy phán đoán ta? Không lẽ cô ta coi mình là trai bao? Mẹ kiếp, có thể ta đẹp trai tuấn tú thật cũng không đến nỗi làm trai bao như cô tưởng chứ, sao không nghĩ ta là công tử đi? Trong lòng thoáng ý nghĩ đùa cợt, hắn cười khiêm tốn: - Ừm, cũng không mệt lắm, thoải mái thì đương nhiên là rất thoải mái mà tiền cũng dễ kiếm. Lam Khấu vừa nghe đúng là như vậy thì nét khinh thị cũng giảm đi vài phần, dù gì thì hắn cũng là trai bao của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc lại thanh cao như vậy, tất nhiên tiêu chuẩn chắc chắn cũng rất khắt khe, sợ là gã đẹp trai này có điểm nào hơn người chăng? - Chẳng qua là số ngươi may mắn mới gặp được quý nhân như Tổng giám đốc Mai, là phúc phận nhà ngươi tu trong tám kiếp đấy. Trong lòng Lam Khấu không dấu nổi tiếng thở dài, Tổng giám đốc Mai nhan sắc như vậy, không hề bị nhân vật nổi tiếng nào đánh gục lại đi rẻ rúng mình với gã này. Mọi việc vẫn không như người ta mong đợi như thế, xem ra ở ngoài đồn đại Tổng giám đốc Mai với Phó chủ tịch tỉnh có quan hệ qua lại cũng không phải không có căn cứ, lúc cô đơn Tổng giám đốc tìm một gã trai để giết thời gian thì cũng là bình thường, dù sao thì Phó chủ tịch Hách cũng ngoài năm mươi rồi làm sao có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Tổng giám đốc? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, làm nhân tình của quan chức cấp cao thì làm sao có thể kết hôn với người có tên tuổi được chứ? Làm vậy là xong đời ngay! - Đúng vậy, Tổng giám đốc Mai cao quý thanh tú như vậy, có thể được Tổng giám đốc ưu ái như vậy cũng là phước đức tổ tiên tôi, thực ra thì chị Lam cũng rất tinh ý đấy chứ. - Thật sao? Lam Khấu có phần đắc ý. - Mà đúng rồi, mấy người các anh có ai tương tự như anh không vậy, giới thiệu cho tôi một người đi - Hả? Giới thiệu gì chứ, người như tôi đây tất nhiên là hiếm rồi, hay là để tôi bớt chút thời gian hầu chị Lam vậy Đường Sinh sắp bật cười đến nơi. Xem ra, người phụ nữ xinh đẹp này cũng cô đơn trống trải muốn tìm người để vui vẻ sao? - Tôi cũng chẳng có nhiều tiền như Tổng giám đốc, cũng không được rộng lượng như Tổng giám đốc, yêu cầu lại cao, bỏ ra đồng tiền thì nhận lại cũng phải tương xứng, anh có thể nói giá ra đi, tôi chắc chắn cũng không thể để anh chịu thiệt thòi chứ, phải không? Hơn nữa anh lại là người của Tổng giám đốc…Đúng là không dám nói bừa. - Đó là chuyện đương nhiên, chị Lam kiếm việc cho tôi làm thì chính là Thượng đế của tôi rồi, tôi có thể bán đứng Thượng đế hay sao? Còn chuyện tiền nong thì đơn giản, chị Lam lại xinh đẹp như vậy, tôi sẽ giảm 20%, một trăm ngàn một đêm là được. Như tôi phục vụ Tổng giám đốc Mai thì tiền boa mỗi đêm cũng không chỉ một trăm ngàn. Vụ này nói qua nói lại làm Lam Khấu trợn tròn mắt: Mẹ kiếp, ngươi là vàng chắc? Sợ ta cào nát ngươi ra chắc? Coi như cô ta có là “cổ cồn vàng” đi nữa thì cũng không đến nỗi ném một trăm ngàn ra cho một gã trai, vì vậy bao nhiêu đoan trang cũng mất hết chỉ còn lộ ra bản sắc. - Nói với chị, tiền nào của nấy cả, tôi hơi bị được đấy, có thể chiến đấu từ đêm đến sáng đấy, một đêm là đủ no cho cả mười đêm không sợ đói. Lam Khấu nghiến răng: - Thôi được, tôi không đủ khả năng, chưa nói đến một trăm ngàn, từ đêm đến sáng tôi chịu không nổi! - Ha ha. Đường Sinh không nhịn nổi bật cười, lúc này có tiếng chuông điện thoại reo, là Cao Tiểu Sơn. - Cậu đến rồi à? - Đến rồi, đang ở đại sảnh, có một lũ người đang ở đây, bảo vệ của Cẩn Sinh có mấy người bị đánh gục rồi, có chuyện gì vậy? - Chẳng phải ta đang đến giải quyết sao. Hình như là bọn chúng có chút quan hệ với cơ quan chấp pháp ở địa phương, nghe Tổng giám đốc Mai nói thì không phải là lần đầu bọn chúng đến. Hay cậu mang vài người đến một chuyến đi, đưa chúng nó về dạy cho một bài học, ta chẳng muốn so đo với chúng làm gì. - Chuyện nhỏ, để em xử lý cho. Em tới Giang Trung tới giờ vẫn chưa có dịp ngẩng đầu lên, chuyến này anh tạo cơ hội cho em rồi. Đường Sinh nhếch miệng cười rồi tắt điện thoại, lúc này thang máy cũng dừng lại, Lam Khấu nghe Đường Sinh nói chuyện điện thoại cũng không hiểu gì. Cô ta cũng không để ý nghe vì trong lòng còn đang mải bận tâm về món tiền một trăm ngàn, có cảm giác bị hắn đùa cợt. Dám giỡn ta sao? Vừa bước ra khỏi thang máy thì những tiếng ầm ĩ ở ngoài sảnh đã vọng lại, khoảng chục người bảo vệ đang vây ở phía ngoài, lại thêm bẩy tám gã du côn cũng đang ở đó, trong số đó có một thanh niên tầm 27, 28 tuổi dáng vẻ ngang ngược vẫn đang làm ầm ĩ. - Mẹ nhà nó chứ, chúng mày mù à, ở Nam Phong không ai dám gọi anh mày là Trần cả, mày không nghe tiếng anh Hãn Tam Trần trên giang hồ à? Gọi Mai Chước ra đây, hôm nay mà không giải thích cho ta thì ta sẽ phá nát lầu Cẩn Sinh này. Các ngươi là lũ nhãi nhép tốt nhất tránh xa ra, các người chơi không lại đâu, hiểu chưa? Hãn Tam Trần? Là tên của gã này ư? Một gã con cháu của Trần Gia trong tam đại hào gia mà dám huênh hoang thế sao? Dựa vào cái chết tiệt gì? Bên ngoài cửa cũng có một vài cảnh sát, đây là những người đến sau khi Cẩn Sinh gọi 110, thế nhưng họ cũng không quản. Đường Sinh trầm ngâm nét mặt, Cục trưởng thành phố Nam Phong Mã Tái Hưng là quan chức có quan hệ với nhà họ Đường, chẳng lẽ lại không biết việc này? Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh đằng sau lưng có bóng dáng của Đường Gia, cũng có một vài người biết chuyện này, ông Mã không phải là không biết. Chẳng lẽ ông ta hiện không ở Nam Phong? Mặc kệ tình huống lúc này như thế nào, tình thế dường như nằm ngòai phạm vi kiểm soát. Có thể thấy rõ cảnh sát cũng đang giúp đỡ bọn người này, xem ra sau lưng lũ người này có thế lực nào đó, nếu không thì cảnh sát sẽ không đứng nhìn như vậy. Tình hình này là có cấp trên ra lệnh gì rồi. Nghĩ lại thì, công ty quản lý vốn Cẩn Sinh cướp miếng ăn của công ty tư quản của tỉnh, có một số người và một vài doanh nghiệp đều cực lực bài xích Cẩn Sinh. Đây cũng là chuyện rất bình thường, lợi ích của bọn họ bị tổn hại nghiêm trọng, vì sinh tồn nên cũng phải chiến một trận, đối tượng này lại không hề nhỏ, tất cả các doanh nghiệp nhà nước không một doanh nghiệp nào muốn để một công ty tư nhân khống chế, như vậy thì còn tiền đâu cho bọn họ tiêu xài? Sự việc không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy, vẫn có những đợt sóng ngầm mãnh liệt. Trong đầu Đường Sinh bỗng xuất hiện một cái tên: Lương Cẩm Quang. Lương Cẩm Quang là Chủ tịch tỉnh Giang Trung, không thể nói ông ta không có quan hệ gì với Tổng giám đốc công ty tư quản của tỉnh Vi Quốc Hanh, mà cả Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hách Đông Minh cũng đã nói rõ thân phận có quan hệ với nhà họ Đường. Sau sự việc của Tần Quang Viễn, ông ta đã tạo dựng được uy tín, có quan hệ tốt với Đậu Phó Chủ tịch tỉnh Lương và Hách Đông Minh một mặt tạo thành một cặp ăn ý, một mặt chia nhau ủng hộ công ty tư quản tỉnh và Cẩn Sinh. Nói chung là Lương Cẩm Quang ngầm ủng hộ công ty tư quản tỉnh còn ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra ủng hộ Cẩn Sinh vì Cẩn Sinh mới là trụ cột chấn hưng nền kinh thế của tỉnh. Có vẻ như Mai Chước cũng biết được những xung đột ngầm sau lưng sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ của các cán bộ cấp tỉnh nên cô mới để cho Đường Sinh xử lý việc này. Chỉ có Lam Khấu nghĩ có vẻ đơn giản, cũng biết đối phương đến gây chuyện nhưng không hề nghĩ lại chạm đến việc tranh giành đấu đá của các quan chức của tỉnh. - Tiểu Đường, anh nói xem phải làm thế nào? Nghe thấy Hãn Tam Trần đang thao thao, Lam Khấu cũng có phần run rẩy, cô cảm thấy sợ thế lực này. Đường Sinh khẽ lắc đầu, hạ giọng: - Cứ mặc kệ bọn chúng, chúng ta đi qua bên kia. Hắn nhìn thấy Cao Tiểu Sơn đang ngồi trên ghế sô pha ở trong sảnh, thằng nhóc này cứ như đang xem kịch, khóe miệng nhếch lên nét cười ma mãnh, bản chất của một tên con trai giang hồ hiển hiện ngay trên nét mặt cá tính . Cao Ngọc Mỹ là một mỹ nữ tuyệt sắc, em trai của cô quả nhiên cũng là một gã bảnh bao, mạnh mẽ đầy nam tính. Thấy Đường Sinh đi tới cùng một người đẹp, gã liền đứng dậy nghênh đón vừa cười ha ha: - Có vài ngày không nhìn thấy ông anh rồi đấy nhỉ? - Nhớ ta à? Thôi khỏi cần ôm đi, làm cho người ta hiểu lầm lại phiền phức, chúng ta bắt tay được rồi. Lam Khấu nhìn Cao Tiểu Sơn có vẻ ngạc nhiên, một gã khá có nét đàn ông, cô có vẻ thích thú. Hãn Tam Trần ở đằng kia bỗng nhìn thấy Lam Khấu: - Ê, là trợ lý của họ Mai, ta đang nghĩ sao tìm thấy cô ta đây. Y liền đi tới: - Là Lam Khấu? Mai Chước không chịu ra thì tóm ngươi cũng được. Y liền giơ tay ra định bắt người.