Cực phẩm thái tử gia

Chương 448 : Đàn ông như bùn cũng như sắt

Bao đau thương nghẹn ngào theo tiếng nói từ yết hầu của Đinh Hải Dung tuôn ra, cô ngay cả sức lực để cắn lưỡi tự sát cũng không có, khớp hàm không thể mở ra, thanh quản không phát ra âm thanh, chỉ có sự bi phẫn quá mức tạo thành giọng nói nghẹn ngào tố nỗi thống khổ bi thương. Nghe sau lưng có tiếng động cùng tiếng Vương Ngạn Đông, cô bỗng nhiên thấy có hưng phấn, như có chút sức lực.…Tất cả đều bị hủy hoại trong tay người đàn ông này, gần ba năm yêu nhau say đắm, so ra sự lợi dụng ở trên trường chính trị vẫn kém anh ta, thề non hẹn biển tất cả đều là lời nói thoảng qua, tôi là một người phụ nữ mệnh bạc nhất trên đời sao? Tôi không ngờ mình là vật hi sinh đáng thương trên chiếu bạc của đàn ông, Vương Ngạn Đôn, tôi mắt bị mù mới coi trọng anh, sao anh không chết luôn đi? Anh không có năng lực bảo vệ được tôi lại còn đánh cuộc cùng người ta làm gì? Chơi xấu cũng cũng cần có năng lực để chơi xấu? Anh ngay cả giới hạn để chơi xấu vốn đều không có, anh lấy cái gì để cùng người ta đánh cuộc? Đúng thật là đồ ngu… Đường Sinh đến đây đi, ngay trước mặt hắn ta làm gì tôi thì làm, đây chính là báo ứng của hắn,đây là hậu quả của việc hắn ta đã xem thường tôi. Tôi sẽ phối hợp cùng cậu, tôi sẽ gọi cậu tha thiết, tôi muốn dùng sự thật này để trả thù đồ con lợn này, Đường Sinh đến đây, tiến vào tôi đi. Những lời này muốn bật ra khỏi cổ họng nhưng không phát được thành tiếng. thủ đoạn ác độc như vậy, ngoài nỗi uất nghẹn ra, tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Tôi ngay cả khả năng tự sát cũng không còn, ngay cả quyền bảo toàn trinh tiết cũng không có, so với tôi còn có ai đáng thương hơn sao? Không thể dùng từ gì để nói lên những lời từ trong đáy lòng của Đinh Hải Dung, bốn chữ để hình dung cô lúc này cô cảm nhận được là: rối như tơ vò Tuyết bạch sông khâu chấn run rấy, khu vực đêm đen kia có bướm trắng cũng đang khóc, có dịch nước miếng trong suốt kéo thành sợi buông xuống mặt đất, cảnh tượng này chẳng thích chút nào, tình cảnh này thật sự là hình ảnh một lũ nhân tình nước mắt, đau thương kéo dài đi xuống. Cả nửa bên mặt để lộ ra của Vương Ngạn Đôn đều sưng lên, đầu óc có chút hoang mang , tâm trạng đau khổ cực độ cùng nỗi đau nóng ran trên mặt gọi nước mắt hắn không ngừng tuôn rơi, giương mắt nhìn tư thế cùng phản ứng sinh lý của người phụ nữ đã từng là của mìnhtừ sâu thẳm đáy lòng hắn ta muốn nổ tung, tất cả tôn nghiêm và tin tưởng hoàn toàn bị phá hủy, không ngờ hắn ta phát ra tiếng khóc tu tu.. Đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, chuyện khác không nói tới, sinh mệnh không có sắc thái gì cả. Anh ta thấy ân hận vì mấy ván bài hôm nay, hối hận nhất là chính mình đã kích động đi vào Giang Lăng, mình bị quỷ mê nhập hồn? Ân hận chính là liều thuốc độc làm tiêu tan đi chí khí,nó dần dần sẽ nuốt trôi từng chút một sự kiêu căng ngạo nghễ huy hoàng một thời của con người, nuốt trôi ý chí chiến đấu, lòng kiên quyết thậm chí là cả tính mạng. .Sự đả kích như vậy một lần là quá đủ rồi, nhất định cả đời này con người ta cũng dùng không hết Vương Ngạn Đôn trên mặt chuyển nước mắt mơ hồ nhìn Đường Sinh, nhìn hắn ở nơi đó có hơi hở ra, nó, chính là nó, nó sẽ vui sướng xỏ xiên về việc người đàn bà của mình đã thuộc về nó, tàn nhẫn phá hủy những khát khao tốt đẹp về tương lai của mình và Hải Dung, ai có thể cứu mình chứ? Tất cả mọi thứ Vương Tĩnh đều thu băng lại, Tiểu Yên cũng yên lặng nhìn mọi việc, bởi vì Đường Sinh chuyển qua bên cạnh mình, cho nên có thể rõ ràng nhìn ra nơi hắn đang rộng mở, tâm trạng Tiểu Yên khua như lộc, hoang mang rối loạn ánh mắt ngượng ngùng né tránh. Theo dõi trong phòng Hoa Anh Hùng bọn họ không nhìn thấy tất cả trong phòng ngủ, camera theo dõi của câu lạc bộ chỉ có ở từng phòng khách, toàn bộ phòng ngủ, buồng tắm ở nơi này là đều không thể theo dõi, bọn họ chỉ thấy có vệ sĩ của Tiểu Yên và Vương Ngạn Đôn đánh nhau. Tuy nhiên bọn họ không có ai đi can thiệp chuyện này bởi vì hai bên đánh cuộc đều là nhân vật có gia cảnh trong xã hội, không thể can thiệp, có lẽ bọn họ sẽ dùng chính mình làm phương thức để cho ra kết quả cuối cùng, trừ phi anh tự nhận có năng lực không chế toàn cục, bằng không thì đừng đi. Bất kể là Hoa Anh Hùng hay là Lý Thịnh bọn họ cũng không đủ phân lượng, người ta dám áp phụ nữ, dám ném một tỷ đô là Mỹ ra đánh cuộc, các người ai dám đi chứ? Cái này chính là quyết đoán cùng can đảm, ở đây tất cả các công tử đều như trứng run lên, người hoặc tiền, bọn họ đều không đánh cuộc nổi. Ngoại trừ chờ đợi kết cả cuối cùng, bọn họ bất luận đều không có suy nghĩ tham dự vào ý tưởng này, thậm chí ngay ngay cả trong đầu cũng không sinh ra những ý nghĩ như vậy. Việc đó thật xa xỉ giữa phòng ngủ, Vương Ngạn Đôn ngay cả sức lực để đứng lên cũng thiếu, có thể thấy được anh ta chịu đả kích lớn lớn đến mức nào. - Đường, Đường Sinh, tôi, tôi tâm phục khẩu phục nhận thua, nhận thất bại, tôi thề cả đời này không đối chọi cùng Đường gia các người… - Câm cái miệng của anh lại, tự nguyện đánh cuộc chịu thua, anh không cần giả bộ đáng thương, tuy nhiên tôi có thể cho anh hai con đường đi… - Hả… Anh nói, anh nói, tôi sẽ lựa chọn… Lại hiện ra một lũ thực quyền, trong lòng Vương Ngạn Đôn vui vẻ, tôi chỉ cần một cơ hội thôi, họ Đường, chỉ cần anh dám cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cho tổ tiên tám đời của anh đều không được yên thân, có một ngày anh sẽ phải quỳ ở trước mặt tôi như hôm nay để cầu xin tôi, tôi thề, tôi nhất định làm được mọi việc, tôi muốn trả lại cho anh gấp trăm lần. Đường Sinh dường như từ trong ánh mắt hắn hiện ra thần sắc cao minh đọc đã hiểu được một chút hàm ý, trong lòng cũng không khỏi cười lạnh. - Vương Ngạn Đôn, thực ra anh rất đáng thương, ôi, ván bài hôm nay kỳ thực không quá lớn, anh cũng đã thừa nhận không chịu nổi đả kích, nếu Đinh Hải Dung không phải con gái của Đinh lão gia, anh sẽ không ngại xấu hổ đi cầu xin ở trước mặt tôi sao? Chắc chắn sẽ không, anh nghĩ thắng đơn giản chỉ là một ưu thế của gia đình chính trị, đồng thời anh nếu không thua trận thì so với việc anh có khả năng thắng trận chỉ có phần ít, anh cùng Đinh Hải Dung phía trước không có khả năng kết hôn, hai nhà tiếp xúc còn có vẻ khá, giữ lại bộ phận rất lớn, mặc dù quan hệ thông gia chính xác là chính trị cũng không có khả năng hai bên đạt được duy trì ủng hộ cho việc này, cho nên tôi phân tích anh đau khổ đơn giản là thua kém sự tôn nghiêm và tiền đồ của chính mình. Điểm này không sai, tất cả mọi việc xảy ra hôm nay đều lưu lại ám ảnh với hắn ta, sau đó ảnh hưởng không thể tượng tượng được, sự việc nếu được sáng tỏ, Vương Ngạn Đôn còn có mặt mũi gặp ai chứ? Gặp người nhà Vương gia? Gặp ông cụ nhà Đinh gia? Gặp mọi người? Gặp lãnh đạo trong quan trường? Một người lấy vị hôn thê ở trên chiếu bạc đánh cuộc cùng mọi người mà gọi là người sao? Có đạo đức sao? Hắn ta cả đời này chỉ có thể ngoan ngoãn làm người, chỉ có thể nhìn vẻ mặt Đường Sinh có hơi chút phản nghịch liền để thân rơi vào vạn kiếp không phục, thật là thảm? Có thể Vương Ngạn Đôn thua trận không phải là vì cô Dung, là hắn ta từng có được mọi thứ, với hắn ta mà nói sinh mệnh đều không có ý nghĩa gì. Nhưng loại người như thế mà mong đợi hắn ta đi nhảy lầu hoặc uống thuốc ngủ sao? Chỉ sợ hắn ta tâm hồn không chết, khả năng hắn ta sẽ chờ đợi thời cơ để đứng lên? Hàn Tín có thể chịu khổ chịu nhục, Ngạn Đôn có thể chịu thua sỉ nhục, có lẽ bọn họ đều là anh hùng, nhưng trong tương lai nhất định sẽ gian khổ vô cùng, đầu có khả năng nghĩ ra quá xa vời, Đường Sinh sẽ để hắnta xuất hiện sao? Cho nên Vương Ngạn Đôn hiện tại mới đau khổ cầu xin mọi thứ. - Đường Sinh, cho tôi một cơ hội, tôi kết cỏ ngậm vành kiếp sau xin báo đáp, Lời nói vô sỉ như thế mà cũng nói ra được? Được thôi, anh là gian hùng, anh có thể ủy mị có thể cứng rắn, nhưng anh có biết Lão Tử đưa cho anh hai con đường là đường như thế nào? Khóe miệng Đường Sinh hé ra một tia cười tàn nhẫn, tay che nửa cánh cửa , bởi vì lúc này đã không có dục vọng gì, cho nên phùng ly long không có dấu hiệu khác thường, hắn ta như vậy là dịu ngoan, điềm tĩnh; Không mang theo một chút sát khí, ác khí, căn bản không cảm thấy được sự nham hiểm ác độc của hắn ta mà máy quay của Vương Tĩnh đã ghi lại được trọn vẹn hình ảnh của ba người trong đó. - Ngạn Đôn công tử, anh hãy nghe cho kỹ, có hai con đường, một là đi lại đây liếm*** cho Lão Tử, bởi vì thân phận của anh rất đặc biệt, anh biết không? Anh rất khôi ngô tuấn tú, dung mạo như nước, dù sao Lão Tử là không cương lên được tôi nghĩ muốn dùng cái miệng của anh… Con đường thứ hai, càng đơn giản,biến ra ngoài, anh không có tư cách ở trong này xem tôi muốn làm gì với Đinh tiểu thư, tôi sẽ gửi băng cho anh, được rồi, đồng ý chứ. Trong mắt Vương Ngạn Đôn xẹt qua một tia sát khí không thể che giấu, anh ta cuối cùng cũng đấu tranh, anh ta rống lên, - Đường Sinh, giết người chẳng qua có đầu, anh đừng bức tôi, anh có dũng khí hôm nay ở trong này giải quyết tôi, bỏ qua ngày hôm nay, tôi sẽ cho cả tám đời nhà anh biết. - … Anh là cái đồ ngu xuẩn, anh cho là tôi dọa anh sao? Loại người như anh chỉ biết rống miệng lên, nếu việc đó chính xác là dám làm đều không nói không có tiếng động, anh quá thông minh, cũng quá ích kỷ, tưởng bức anh dập nổi dìm thuyền là khó à, bởi vì anh quá thông minh, anh thông minh mà làm ra những chuyện điên rồ này sao? Chính anh tin sao? Thực ra đâu có, tôi ước gì anh có ý nghĩ cực đoan, để tôi trảm đi cơ hội của anh, anh có biết đánh trong lời nói, tôi trảm rơi anh không khác gì so với việc cố sức giẫm lên một con kiến, thực đáng tiếc, tôi là một con người văn minh. Thở phù, Vương Tĩnh phun nở nụ cười, tiểu bảo bổi của tôi, cậu đừng đùa chết người như vậy, nếu cậu là người văn minh, tất cả chúng ta đều là người cặn bã rồi? Ngay cả tiểu Yên ở bên ngoài cũng nhíu mày, thế nào anh Đường Sinh của mình là người văn minh sao? Tôi thế nào không thấy giống nhỉ? Đầu óc của cô còn đơn giản nên suy nghĩ cũng đơn giản, tranh đấu cái gì cô cũng không hiểu, cô hiểu chính là anh Đường không được tính là người văn minh. Vương Ngạn Đôn lại một lần nữa sụp đổ, tâm lý hoàn toàn sụp đổ, chân tướng của anh ta Đường Sinh đã nói như vậy, anh ta thật sự làm không được, anh ta không phải đi quả thực việc này không hợp với cách anh ta sinh tồn, anh ta từ nhỏ liền dưỡng thành bệnh chịu khổ, anh ta sợ đố kỵ nhiều lắm, bởi vì anh ta sợ ý nghĩ sùng bái, anh ta run rẩy đứng lên, vừa mới linh hoạt mà con ngươi sắc bén đã ảm đạm đi xuống, anh ta không nói chuyện gì bước đi. Nghiêng ngả lảo đạo như một gã say, mang theo âm thanh nức nở, cứ như vậy cả đời này rời khỏi nơi khiến anh ta đau lòng nhất. Đường Sinh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhún nhún vai kéo quần của mình lên, còn không vọng hướng ra gian ngoài ném xuống muốn đôi mắt quyến rũ. Bạn học Yên nói một tiếng, xấu hổ đem trán tinh trí nhỏ xoay mở, thật là bại hoại, tuy nhiên dường như mình lại thích tên bại hoại này? Đường Sinh đi ra xem xét liếc mắt một cái trên mặt đất khiến Lôi Cương hôn mê, bĩu môi, ở trên bàn trà bên kia tìm được giấy bút, xoát xoát viết mấy hàng chữ, sau đó mới cầm lại đi vào phòng ngủ, Vương Tĩnh cùng Tiểu Yên không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể nhìn một cách kinh ngạc. Tuyết khu xích quả Đinh Hải Dung tự nghĩ tối nay chắc chắn sẽ chịu nhục, cô tâm tư như tro tàn, Vương Ngạn Đôn đã rời đi, cô thấy dễ chịu một chút. Đường Sinh thầm khen cơ thể cô mê người thật sự là không sai, lại bất động ngồi xuống ở bên giường cũng không tiếp xúc với cô, đưa tờ giấy ra trước mặt cô, - Này cô xem xem, nếu đồng ý liền gật đầu… Đường gia không phải là súc sinh, Đường Sinh cũng không phải là súc sinh, tôi sẽ không động nửa đầu ngón tay vào cô, nhưng cô phải đồng ý với điều kiện của tôi, người tôi đả kích chính là Vương Ngạn Đôn, nhưng phải lợi dụng cô, các người thua sẽ gieo gió gặt bão, Đinh tiểu thư là con gái Hoa Hạ tốt, tôi tin cô, cũng hy vọng cô có thể giữ kín lời hứa giữa chúng ta, đồng ý chứ? Đinh Hải Dung nước mắt ào ào, xem hết tờ giấy mấy lần, cô cũng không rung động, so với ván bài hoang đường hôm nay, chúng nó thật sự không tính toán cái gì, chỉ có thể nói Đường Sinh quá bao dung, cô tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có một kết quả như thế này, cô hơi xúc động run lên. Đồng thời, cô thật rõ ràng cảm giác này, con cháu Đường gia tuổi không lớn nhưng thật sự là nam tử hán, hắn đầu đội trời chân đạp đất. Vì thế hai mắt Đinh Hải Dung đẫm lệ mơ hồ gật gật đầu, trong một đêm đời người thay đổi, chuyện cũ đều thành dĩ vãng. - Yên nhi, giải huyệt đạo của Đinh tiểu thư, chúng ta có thể đi rồi. Cuối cùng Đường Sinh cũng quyết định chiếm cả lòng tin của Tiểu Yên.