Cực phẩm thái tử gia
Chương 414 : Chuyến đi khánh châu
Trước chuyến đi Khánh Châu, Đường Sinh thay Bích Tú Hinh giải quyết xong một mối lo trong lòng cô, đó là việc Bích Tông Nguyên bị cảnh sát điều tra, trưởng phòng Mã của Phòng hình sự đã được thăng chức lên làm Cục phó Cục cảnh sát, nhưng ông kiêm cả chức Tưởng phòng trị an, việc này thuộc về sự quản lí của ông ta.
Đường Sinh và ông ta nói chuyện nhất định sẽ có kết quả, Lão Mã đồng ý nhanh chóng cho kết thúc việc điều tra Bích Tống Nguyên, dù sao thì gã cũng không phải là kẻ tình nghi quan trọng, chỉ là gã và Bích Nguyệt Hoa có mối quan hệ nhất định, ngoài ra Mắt kính ca cũng bị điều tra rồi, anh ta và Bích Nguyệt Hoa cũng có một thời quan hệ với nhau.
Làm nô lệ trung thành của anh Sinh, anh ấy bị điều tra cũng là lướt qua thôi chứ trên thực tế anh ta không tham gia vào cái gì.
Vì việc huỷ bỏ việc điều tra đối với Bích Tông Nguyên, gã cũng chuẩn bị ra ngoài nước một chuyến, thời gian gần đây sống cũng rất buồn. Bích Tú Hinh cũng có ý đó, đợi sau khi một số việc lắng lại rồi mới gọi gã trở về. Em trai cô ấy không phải là không có đầu óc nhưng lại để người khác lợi dụng.
Đường Sinh đưa Uông Sở Tình cùng đi Khánh Châu, đừng nói là ánh mắt của Sắc Sắc, Vương Tinh, Ngọc Mỹ bon họ nghi ngờ mà Bích Tú Hy cũng nhìn ra có chút gì đó ở đây, cô ấy cũng có ý định đi phá hỏng việc tốt của hắn nhưng nghĩ đi nghĩ lại nên thôi.
Thực ra thì trong lòng cô vẫn chưa chuẩn bị xong, ngộ nhỡ Đường Sinh trút giận lên người mình thì thảm rồi, làm sao chịu được sự chà đạp của anh ta?
Hôm nay xe của Đường Sinh và Uông Sở Tình đã đi trên đường cao tốc để tới Khánh Châu, chị Trần lái xe rất khéo léo chính là ba người họ.
Cùng lúc bọn họ lên đường, thì ở Khánh Châu La Mai đang rất buồn vì gia đình bên ngoại, không biết làm sao cả.
Nhà La Mai không phải là gia đình danh gia vọng tộc gì, so với nhà La Kiên thì bọn họ cách nhau rất xa, một ở thành phố, một ở xã huyện, một là danh tộc quyện thế còn một là nông dân giản dị. Mặc dù cũng là tình cảm của họ hàng xa nhưng ba đời trở lại đây đã không có sự qua lại nữa rồi.
Bên trên cũng nói tới La Mai và La Kiên quen biết nhau ở trong vườn trường. Năm đó La Kiên là công tử còn La Mai chỉ là dân nữ, họ yêu nhau cũng là một câu chuyện mang rất nhiều màu sắc ly kỳ, sau khi kết hôn cũng rất mặn nồng, mãi đến sau khi chuyện tình bí mật của La Kiên bộc lộ thì mới chấm dứt hoàn toàn.
Việc bọn họ ly hôn La Mai không dám cho bố mẹ biết, cô sợ bố mẹ lo lắng cho mình nhưng mấy nay anh chị em nhà cô không một ai là có thể nhờ vả được vào chàng rể này, cho nên người trong nhà cũng có cách nhìn nhất định đối với La Mai, nói cô gả vào nhà cao cửa rộng thì quên luôn người thân.
Thực ra cho dù La Mai không ly hôn thì cô cũng không giúp người nhà nhà mình mà nhờ vả La Kiên làm việc gì đó. Cô biết tính cách của La Kiên, về mặt này anh sẽ không nể tình, làm việc quá dựa vào nguyên tắc, quá cẩn thận từng li từng tí một, con đường làm quan lừa đảo hiểm ác ông ta như bước trên tảng băng mỏng vậy.
Chính ở thời gian trước đây, La Hiểu Hiểu con gái duy nhất của bọn họ được La Kiên chuyển trường đến Giang Lăng, vốn dĩ con bé học ở Khánh Châu nhưng La Kiên và La Mai lén lút có thoả thuận con cái vừa qua tuổi cũ thì quyền nuôi dưỡng thuộc về ông ta cho nên ông ta có quyền quyết định cho con đi đâu.
La Hiểu Hiểu càng thích được bố cưng chiều nó chứ trong lòng không thích mẹ nghiêm khắc với nó và nó cũng không biết bố mẹ mình đã li hôn.
Chuyện nhà của La Mai chính là khơi ra từ việc La Hiểu Hiểu chuyển trường, La Hành em trai của La Kiên đến đón La Hiểu Hiểu, ăn nói không có khách khí gì cả, càng lộ ra sự thật việc La Kiên và La Mai đã li hôn nhiều năm. Ở tình huống này anh trai của La Mai không cho phép La Hành đem La Hiểu Hiểu đi, nào ngờ còn cãi nhau và dẫn đến cả đánh nhau nữa. Anh của La Mai là nông dân thật thà, tính cách có chút gàn bướng, nhưng cũng không dám đánh người. Kết quả là bị La Hành cùng tài xế và vài người đến cùng đánh cho một trận, hôm đó phải nhập viện vì bị thương không nhẹ.
Việc này bị bại lộ, người nhà liền thông báo cho La Mai biết để cô về nói rõ mọi chuyện, vì chuyện này La Mai cũng cảm thấy rất phiền phức.
Liên tiếp 2 ngày cô ở bệnh viện chăm sóc anh trưởng La Thịnh, bị người ta đánh cho trên đầu phải khâu liền mấy mũi, hai con mắt thâm như gấu trúc, răng cửa bay mất 2 cái, xương sống mũi sưng phù, thiếu chút nữa là gãy rồi, trên người có nhiều chỗ bầm tím, lần này có bao kẻ thù đây? Còn không?
La Mai liền gọi điện thoại chất vấn La Kiên. Ông ta lập tức gọi điện cho em trai La Hành chửi rủa thậm tệ một trận, La Hành ngoài miệng vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng coi không có gì, theo gã thì anh trai mình chẳng qua là ưa sĩ diện nên mới trách mình như vậy, nên trong lòng hắn coi đó chẳng là gì cả.
Thực ra từ trước đến nay La Kiên không xem gia đình La Ma ra gì, mỗi năm cũng không thèm đến thăm một lần chỉ mượn cớ nói là công việc rất bận
Nếu trong lòng ông ta mà yêu La Mai nhưng cũng không có nghĩa là ông ta phải yêu cả người nhà cô ấy nữa, yêu ai yêu cả đường đi lối về, câu nói này không thể ví với ông ta được.
Người nếu như ích kỷ thì có biểu hiện thế này cũng là chuyện bình thường thôi, tên La Kiên bỉ ổi chính là kẻ trong lòng ích kỷ, tư lợi như thế.
Hôm nay La Hành còn đi một chuyến đến bệnh viện huyện để xin lỗi người nhà La Mai, thực ra là đến thoáng qua một chút để đẹp mặt anh trai mình, dù gì anh cả cũng là Phó chủ tịch Thành phố, việc này truyền ra ngoài thì cũng không tốt gì mà? Nhìn thấy La Mai ở đây hắn còn mỉa mai châm chọc một trận.
Sau khi La Hành đi, La Mai bực bội lại gọi điện thoại cho La Kiên
- Em trai của ông là cái loại gì hả ? Ông bảo nó đến để làm người ta buồn nôn hả?
- Có việc gì vậy? Tôi không hiểu? rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng La Kiên cũng bực bội đối với vợ, ban đầu khi thoả thuận li hôn với La Mai, ông ta đã nói với bố và anh em trong nhà chuyện này rồi, đổ trách nhiệm lên đầu La Mai chẳng lẽ người nhà bên này không xem La Mai ra gì, chuyện tình cảm thì đổ hết lên đầu cô ấy, La Kiên còn bảo mọi người trong gia đình không nói gì, để tránh cho La Mai càng thêm tổn thương giả bộ rất nhân từ không tính toán so đo nhiều với cô nhưng trên thực tế hắn mới là Trần Thế Mỹ của kiếp này.(Trần Thế Mỹ là nhân vật đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau đó bị Bao Công xử tội chết.)
Kết quả là La Kiên không thể ngồi yên khi nhận điện thoại của La Mai, mấy năm nay hắn đã hối hận rồi, càng nghĩ càng thấy La Mai là một người phụ nữ tốt, trong lòng hắn dần có suy nghĩ nối lại quan hệ với cô, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện hắn lại cảm thấy mình không xứng đáng với cô.
Lúc xe của La Kiên chạy trên đường cao tốc đến Giang Khánh thì Lý Vân Phong liền báo tình hình cho Ninh Hân…,
- Ninh thủ trưởng hình như La Kiên đi Khánh Châu rồi.”
Sau khi tin tức Bích Nguyệt Hoa chết truyền về Giang Lăng, chi đội liền liệt kê những người tình nghi quan trọng tiến hành theo dõi. Thứ nhất là La Hà, thứ hai là La Kiên nhưng sự giám sát đối với La Kiên phải tuyệt đối giữ bí mật vì người ta là quan chức chính phủ của thành phố. Kiểu quản chế này không nhận được sự đồng ý của lãnh đạo và các bộ ngành có liên quan của thành phố là không thể, đương nhiên Ninh Hân cũng đã báo cáo với bí thư Vương Bỉnh Trung của uỷ ban chính trị và pháp luật.
Trước mắt là sự mất tích của La Hà khiến Vương Sở Tình cũng bị người của đội Cảnh sát điều tra tìm đến nhà hỏi cô về hướng đi của La Hà, cô nào có biết chứ? La Hà xin nghỉ phép rồi mất tích luôn, ai mà biết cô ta đi đâu rồi chứ? La Hà mất tích trước khi Bích Nguyệt Hoa chết.
Như vậy có thể thấy tất cả là kế hoạch đã lập trước có điều La Hà muốn ra nước ngoài là rất khó, cô ta đã bị hệ thống công an kiểm soát rồi.
Từ sự kiện Lô Hồ đến vụ án hoả nạn giữa đường, rồi đến việc Ninh Hân ở Giang Lăng, lại đến cái chết của Bích Nguyệt Hoa đều mơ hồ chỉ ra là người phụ nữ này, cho nên những việc này ghép lại làm cho cô ta trở thành kẻ tình nghi quan trọng nhất cũng không không đủ, khả năng đây chỉ cũng là một tuyệt mật.
Đối với việc giám sát La Kiên cũng phải mượn cớ lần theo dấu vết của La Hà, nghe trộm toàn bộ thông tin của ông ta cho nên cuộc trò truyện của ông ta với em trai và ông ta với La Mai cũng bị cảnh sát ghi lại trong hồ sơ vụ án, Ninh Hân cũng đoán ra tình hình xảy ra bên Khánh Châu.
Khi Đường Sinh nhận được điện thoại của Ninh Hân thì hắn đã vào Thành Phố Khánh Châu rồi và đang chuẩn bị tìm khách sạn nào đó để ngủ lại trước rồi hãy nói sau.
- Cái gì, cái gì? La Kiên cũng đến Khánh Châu rồi? Điều này trùng hợp đấy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đường Sinh cũng nhất thời ngơ ngác.
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ, La Mai ở Khánh Châu hình như xảy ra chuyện gì cô ấy nói chuyện với La Kiên qua điện thoại rất mất thiện cảm, có nhắc đến em trai của La Kiên, việc xảy ra bên đó chắc có liên quan đến em trai của La Kiên, La Mai không ở thành phố mà lại ở trong xã.
- Ừ, có tình hình gì mới thì cho tôi biết nhé, tôi đến Khánh Châu cũng không phải là vì chuyện của gia đình họ, tôi đến để làm ăn.
Thực ra ngoài miệng Đường Sinh nói như vậy nhưng trong lòng lại khác, đúng lúc nhà La Mai có chuyện nên mình có cơ hội can thiệp vào, cũng nên tham gia vào chút.
Sau khi tới gần nhà khách Thành uỷ Khánh Châu, Đường Sinh liền bảo chị Trần đến nhà họ La để dò xét tình hình, còn hắn cùng Uông Sở Tình thì nghỉ ngơi ăn uống trước, ngoài ra hắn còn muốn gặp mặt cậu ba Vinh trước, bất luận là làm chuyện gì hay là đến Khánh Châu đầu tư thì đều nên chào hỏi cậu ba Vinh để cho ông ấy còn biết mà tính, như vậy làm việc gì cũng thuận tiện hơn những cái khác đều là thứ yếu.
Buổi chiều cùng dạo bước trên con phố dài của Khánh Châu với Uông Sở Tình, trông giống như một cặp đang yêu nếu như tay trong tay. Thành phố Khánh Châu xây dựng trước Giang Lăng hai năm, tình hình của thành phố mới đã hình thành nên quy mô, người người đi lại như biển, xe chạy như thuỷ triều, sự phồn vinh của một thời hoàng kim.
Đột nhiên một tiếng thé thé ở đằng trước truyền đến, là tiếng gọi của phụ nữ
- Chặn người kia lại, cướp, chặn người kia lại…
Sau đó một người thanh niên cực nhanh xông từ bên kia chạy cực nhanh qua trong tay nắm một túi sách, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn.
Uông Sở Tình lần đầu nhìn thấy một kẻ chạy như bay cướp túi trên đường phố mạnh như vậy, tốc độ lợi hại, không biết Lưu Tường có chạy qua được hắn không? (Lưu Tường là tuyển thủ điền kinh được người Trung Quốc tôn xưng là “vua chạy vượt rào” )
Phía trước một người phụ nữ đẩy xe đạp vừa mới ngang qua đường, đuôi xe vẫn còn cản đường, người thanh niên đó rõ ràng người nhẹ như chim nhảy qua xe mà đi cũng không khác mấy so với động tác vượt rào cản phóng khoáng của vua chạy vượt rào Lưu Tường chỉ là không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc chân tiếp đất có chút lảo đảo, chạy thẳng về phía Uông Sở Tình, Uông Sở Tinh sợ hãi la thất thanh, Đường Sinh sao có thể để hắn chạm phải Uông Sở Tình chứ, tay phải kéo eo của Uông Sở Tình vào lòng mình, bước người về phía trước nửa bước, chân dạng ra rồi đạp mạnh một cái vào vai của người thanh niên đó.
- A!
Tên đó thất thanh kêu lên một tiếng, người bay ngang tới đường dành cho xe đạp, ngã lên ngã xuống, không đợi gã đứng dậy thì hai chiếc xe đạp phanh không kịp liền xô phải, ba người ngã chồng lên nhau, tên tiểu tử đó bị đè thê thảm rồi.
Đường Sinh giống như người không có việc gì
- Thật là đáng thương, chúng ta đi thôi.
Hắn vẫn giữ cái eo nhỏ của Uông Sở Tình quên không buông ray ra.
Đám người trào ra vây xung quanh đường quốc lộ, người phụ nữ trung tuổi bị cướp túi cũng đuổi kịp rồi, cô ta vội lấy lại chiếc túi của mình rồi đạp mạnh tên kia vài cái, không ít người qua đường đều xem cảnh tượng náo nhiệt này, có người còn kêu báo cảnh sát gì đó còn bên Đường Sinh lại gặp tình hình mới rồi.
Hai kẻ ngang qua đường cứ nhìn chằm chằm vào Đường Sinh, tay vừa lật ra thì thấy con dao găm sáng loáng “Mẹ kiếp, ai bảo mày chõ mõm vào việc của người khác chứ.” Bọn họ chính là đợi Đường Sinh đến, nhìn thấy Đường Sinh còn đang ôm eo mỹ nữ thì nghĩ rằng mình nắm chắc có thể đâm trúng nhát dao này rồi.
Đường Sinh có bản lĩnh gì chứ? Vừa phát hiện ra hắn liền giơ chân đạp ngay một phát vào đũng quần của tên đang cầm dao sáng loáng ở bên trái, tên đó gào lên một tiếng rồi gục xuống mặt đất. Tên bên phải vừa cầm dao găm lên, Đường Sinh liền buông Uông Sở Tình ra, nhanh như chớp tóm lấy cổ tay của hắn bẻ mạnh một cái, nghe thấy tiếng gãy rắc rắc một tiếng, lại giơ chân đạp vào lồng ngực của hắn làm tên đó gào thét gầm vang thảm hại.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh Uông Sở Tình chưa kịp hoảng sợ kêu lên, thì tất cả đã kết thúc rồi, trong lòng cô cũng lo lắng Đường Sinh sẽ bị thương chứ, nào ngờ hắn giải quyết hai tên định đánh lén bất ngờ đó một cách nhanh như vậy chứ.
- Trời ơi, trị an ở đây thật sự khiến người ta lo lắng!
Đường Sinh bùi ngùi nói 1 câu, dắt tay Uông Sở Tình kéo cô đi, trong lòng nghĩ cậu ba Vinh cần phải chỉnh đốn lại trật tự của Khánh Châu thôi, như thế này thì lộn xộn quá. Ở Giang Lăng ít nhất cũng không có kiểu dám rút dao hành hung ngoài đường, quả là làm cho người ta khiếp sợ mà!!!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
65 chương
40 chương
228 chương
21 chương
91 chương