Cực phẩm thái tử gia
Chương 412 : Ninh manh đau đầu
Giang Cao vẫn là Giang Cao trước kia, chỉ có điều vì Quan Đậu Đậu ra đi, trong diễn đàn mạng của trường có nhiều chàng đẹp trai trong trường bắt đầu nhớ đến cô hoa khôi giảng đường. Lúc cô ở đây, hoặc xa hoặc gần, hoặc sáng hoặc tối, họ đều có thể nhìn thấy cô ấy, ít nhất theo tâm lý mà nói, đây là một sự an ủi.
Hiện giờ Quan Đậu Đậu chuyển trường đi rồi, đối với vô số những anh chàng thầm yêu cô gái xinh đẹp này là một sự đả kích tàn nhẫn, bọn họ không yêu cầu cái gì, bọn họ chỉ cần có thể ngắm nhìn cô ấy từ rất xa là được rồi, lẳng lặng ngắm nhìn cô, chú ý cô, nhưng ngay cả một cơ hội như vậy cũng mất đi rồi.
Từng giấc mộng ngây thơ kia đã theo sự ra đi của Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu mà lặng lẽ héo tàn, tất cả cũng trở nên buồn tẻ và vô vị! Mặc dù vẫn còn Ninh Manh, Đoan Mộc Yên hoa hậu giảng đường đẹp tuyệt trần như vậy tô điểm cho Giang Cao, nhưng không khí rộn ràng ngày xưa đã không còn nữa rồi.
Một ngày giữa tháng tư, Đường Sinh lại xuất hiện ở vườn trường của Giang Cao, một mình dạo bước ở con đường nhỏ ở Lâm Manh, hồi tưởng từng kỷ niệm lúc ban đầu với Đường Cẩn hoặc Quan Đậu Đậu ở nơi này. Khi vào toà lầu cao của trường, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh ngày đầu tiên tới trường, nơi đây, người đầu tiên hắn gặp không phải là Đường Cẩn, cũng không phải Quan Đậu Đậu, mà là Ninh Manh, hiện giờ, Ninh Manh vẫn ở Giang Cao.
Không thể không nhắc tới chuyện anh chàng đẹp trai họ Thường, Vương Tĩnh dùng truyền thông để tạo ra dư luận mạnh mẽ, hoàn toàn chiếm thế chủ động, làm cho cha mẹ của Thường Ái Toàn cũng phải cúi đầu trước dư luận, cuối cùng trường phải khai trừ học tịch của hắn ta, họ Thường cuối cùng đã chuyển trường.
Cũng không thể trách Quan Đậu Đậu ra tay quá độc, chủ yếu là tên này quá xấu xa, bất kì một học sinh nữ nào gặp phải trường hợp bị khinh nhờn như vậy đều sẽ bị tổn thương về mặt tâm lý, cho dù là Quan Đậu Đậu hoặc là Đoan Mộc Yên đều sẽ không nhịn hắn ta, ra tay dữ dằn là kết quả tất yếu.
Đoan Mộc Yên không bị xử phạt gì cả, trách nhiệm đả thương người đều do Quan Đậu Đậu gánh vác, mà cô ấy cũng chuyển trường rồi, chuyện này căn bản đã lắng xuống, dù người trong Thị uỷ muốn thổi phồng chuyện này để làm khó Quan Cẩn Du cũng không có khả năng, dư luận đều nghiêng về một phía, toàn bộ đều đồng tình với hai cô nữ sinh, đây là một loại thông cảm và thương xót hàng ngàn năm nay đối với con gái chân yếu tay mềm, muốn làm khó là không thể.
Rất nhiều nam sinh trong trường đưa những lời khiển trách mãnh liệt Thường Ái Toàn lên mạng của nhà trường, nếu hắn ta không xấu xa như vậy, Quan Đậu Đậu đâu có phải chuyển đi.
Thực ra Quan Đậu Đậu đi hay không không có sự liên quan lớn đối với chuyện này, chủ yếu là Đường Sinh muốn để cô đi, bởi vì cô ở bên này không thuận tiện cho hắn.
Hôm nay Đường Sinh đến trường chính là tưởng nhớ năm học trước một chút, hắn cứ như vậy ngồi vào lớp 11, vào lớp nghe giảng.
Các học sinh trong lớp khỏi nói cũng biết là rất bất ngờ, đến cả thầy giáo đến giảng bài cũng cảm thấy có chút bối rối, cậu này lại đến nữa rồi!
Trong lòng Ninh Manh mừng thầm, Quan Đậu Đậu đã đi rồi, hình như chỉ còn lại mình cô, mà Đường Sinh lại đến lớp rồi.
Chu Tiểu Thường đã có thói quen ngồi một mình từ lâu, hôm nay Đường Sinh đột nhiên xuất hiện, gã cũng cảm thấy không thoải mái, cả buổi lên lớp cứ thầm thì lải nhải nói luôn mồm kể lể rất nhiều chuyện trong trường,
- …Lão đại, sau này anh có đến lớp hàng ngày không? Mục tiêu tiếp theo là ai?
- Lục Tú Tú!
Đường Sinh trả lời mạnh mẽ, trong mắt đọng lại một tia nghịch ngợm, Chu Tiểu Thường hình như nghẹn “trứng” nơi cổ họng rồi.
- Củ chuối thật!
Chu Tiểu Thường liếc một cái tỏ vẻ xem thường:
- Cậu sẽ coi trọng Lục Tú Tú sao? Đối với tớ mà nói cô ấy là hàng hóa, đối với cậu mà nói, cô ấy chính là đồ cũ, ở chỗ tớ cô ấy có giá trị, ở chỗ cậu cô ấy không có giá trị gì cả, bản thân cô ấy cũng sẽ không đi theo cậu.
Đường Sinh bĩu môi:
- Tôi chỉ đến đi dạo, không có chuyện khác, gần đây rất bận, Quan Đậu Đậu vừa mới đi, trong lòng trống trải, cho nên đến trường nhớ lại chút chuyện xưa, cậu đừng buồn phiền, đừng có mất thời gian lải nhải, ca cẩm, như mụ gà mái mẹ, như thế này không tốt!
- Cậu đúng là cầm thú, cậu biết mọi người nói cậu như thế nào không? Đường Cẩn vì cậu mà chạy, Quan Đậu Đậu cũng vì cậu dày vò mà chạy, người tiếp theo sẽ là ai đây? Cậu phải “làm” hết từng hoa hậu của trường ở Giang Cao mới chịu hả? Người bên ngoài đoán mục tiêu kế tiếp của cậu là Đoan Mộc Yên, các bạn trong lớp mình đoán là Ninh Manh, để tớ nói, cả hai đóa hoa này đều phải tàn trong tay của cậu sao? Tớ có cơ hội không?
- Cậu…e rằng không có!
Đường Sinh cũng nghiêng mắt nhìn gã:
- Theo quan điểm của tôi, bọn họ không thể động lòng trước một đầu heo như cậu, cho dù tôi từ bỏ, không phải còn một số anh chàng đẹp trai khác lăm le sao? Cậu bảo vệ tốt Lục Tú Tú là được rồi, được chứ?
- “…” Tớ chỉ nghĩ một chút cũng không được sao? Đúng rồi, bản thân cậu là lão đại, lúc nào chúng ta đi ăn chơi một trận đi?
- Mỗi ngày bạn Lục chẳng phải đã cho cậu “ăn” no nê rồi sao? Đừng có tính trăng hoa như vậy được không? Như vậy sẽ rất có lỗi với người ta!
- Tớ bứt trứng cậu bây giờ! Đến lượt ai giáo huấn tớ cũng không đến lượt cậu! Cầm thú sao có thể giáo huấn người ta? Cậu xem, tớ không phải có tình cảm thuần khiết với Lục Tú Tú mà, đã không có tình cảm trong sáng và sâu sắc, cho nên, tôi nghĩ, đi đến mấy chỗ đó cũng…
- Vậy thì để tôi đi hỏi Lục Tú Tú một chút, cũng không phải tiếc tiền không muốn mời cậu chơi một phen, mà vì tôi phải chịu trách nhiệm đối với người ta!
Chu Tiểu Thường ỉu xìu, hỏi Lục Tú Tú ư? Vậy thì còn chơi bời cái mốc xì gì nữa?
- Cậu đừng có giả vờ thanh cao nữa, tớ không cần cậu chịu trách nhiệm!
Bọn họ nói nhỏ, thầy giáo giảng xong, ném xuống một câu:
- Các em tự đọc sách đi.
Rồi liền quay người đi, cả lớp lập tức nhao nhao lên, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc mấy người nhìn tới nhìn lui quan sát Đường Sinh, nhưng không có ai dám tiếp xúc với ánh mắt hắn, giống như có một loại cảm giác sợ hãi bẩm sinh.
Đối với mấy con chim nhỏ này, Đường Sinh hoàn toàn không coi là quan trọng, chỉ đến lúc nhìn đến Uông Triệu Quân, không khỏi nghĩ tới Uông Sở Tình, chị nuôi mà, gần đây không biết người chị nuôi này đang bận cái gì.
Ninh Manh cũng đang lén nhìn Đường Sinh, trong lòng rất loạn, cũng không màng đến việc học hành, cái tên Đường Sinh này, lúc không có hắn, người ta còn có thể ít nhiều chú ý đến việc học hành, nhớ thì nhớ, cũng sẽ không bứt rứt quá mức như vậy, nhưng hiện tại hắn đang ngồi trong lớp, tình hình liền thay đổi hẳn, bản thân mình hoàn toàn không có chút tâm tư nào học hành, chỉ nghĩ cách tan học xong làm thế nào để nói chuyện với hắn.
Tiếng chuông kia dường như sau một thế kỉ mới vang lên, Ninh Manh thở dài một hơi thật sâu, các học sinh trong lớp túm năm tụm ba đi ra ngoài rồi, Ninh Manh cũng đứng lên, Viên Phi Dương bên cạnh cô cũng bắt đầu cắn chặt răng, hoa hậu Ninh của trường sẽ đi tìm Đường Sinh sao? Thật hết chỗ nói!
Sau đó nhìn thấy Ninh Manh ra ngoài trước, lại nhìn thấy Đường Sinh và tiểu Chu cũng đi ra, Viên Phi Dương liền kêu Uông Triệu Quân cùng ra ngoài. Khi bọn họ đến cửa phòng, đã nhìn thấy Ninh Manh và Đường Sinh đứng cùng nhau, mà Chu Tiểu Thường không biết đã chạy đâu rồi
Trong lòng Viên Phi Dương thầm mến Ninh Manh đã lâu, có thể ngồi cùng bàn với cô ấy là một sự may mắn, mặc dù Ninh Manh không để ý tới hắn ta, hắn ta cho rằng có thể ngồi bên cạnh cô ấy ngửi thấy mùi thơm của cô cũng là một sự hưởng thụ lớn, lúc này nhìn thấy Đường Sinh và Ninh Manh đứng nói chuyện cùng nhau, hắn ta thực sự không nói được nên lời về cái cảm giác trong long mình, tôi thầm mến hoa hậu giảng đường, tại sao đứng với người khác? Quá áp lực rồi.
Uông Triệu Quân nói mát nhẹ nhàng
- Bạn Tiểu Viên, nhịn cái bụng đau đi, Đường Sinh là đồ đê tiện, Ninh Manh cũng vậy, cậu hà tất phải tức giận? Tôi đã nói từ lâu rồi, cậu phải lấy dũng khí ra, viết thư tình cho Ninh Manh, nhưng mà hiện tại cậu đã để lỡ thời cơ, lúc đầu Đường Cẩn hoặc Quan Đậu Đậu còn ở đây, là cơ hội tốt nhất của cậu, lúc đó Ninh Manh đang không có ai, còn bây giờ? Hai cô đó đã đi rồi, chỉ còn lại Ninh Manh, đến cả một cơ hội cậu cũng không có, đi thôi, đi thôi, đừng nhìn nữa, đỡ phải để người ta phiền.
Ánh mắt của Viên Phi Dương đầy lo lắng nhìn hai người Đường - Ninh, đi theo Uông Triệu Quân với vẻ không cam long. Trong lòng Uông Triệu Quân hừ một tiếng, họ Viên không có can đảm, trong lòng khá u ám, gan của hắn ta cũng không đủ, trước Đường Sinh hắn ta hoàn toàn nhát gan.
Bọn họ dần dần đi xa, Ninh Manh mới hơi nhíu cái mũi đẹp:
- Tên họ Viên kia thật đáng ghét, tôi đã nói với thầy, phải điều chỉnh lại vị trí, không ngồi chung với hắn, đúng rồi, cậu có phải đang nghiêm chỉnh lên lớp một thời gian? Đầu tháng ba phải thi cuối kì rồi.
- Tôi á?
Đường Sinh cười gượng:
- Cậu nói giống như đầu óc tôi thông minh lắm vậy, đến lớp có ý nghĩa gì? Nói trắng ra, tôi đến là để chơi, cậu có tin hay không là chuyện của cậu, Đường Cẩn, Đậu Đậu bọn họ đã đi rồi, tôi chỉ đến xem xem thôi.
- Thực sự làm đau lòng người ta!
Ninh Manh nhìn hắn, nói một cách yếu ớt:
- Tôi được coi là cái gì? Cậu thật sự không coi tôi ra gì sao?
- Ninh Manh, đừng có nói như thế, cậu biết tôi là một người có tính trăng hoa, không đáng để cậu quan tâm tới tôi như thế, nếu không cậu sẽ bị tốn thương.
- Tôi đã bị tổn thương rồi, tôi mặc kệ, Đường Sinh, cậu phải có trách nhiệm với tôi, tôi rất thích một câu nói, con gái muốn hạnh phúc thật sự trong cuộc sống thì lấy người yêu mình, còn bản thân mình có yêu hắn không, không quan trọng, con gái muốn hạnh phúc về mặt tình cảm liền dâng hiến tất cả cho người yêu, tương lai có lấy hắn hay không lại không quan trọng, câu nói này là ai nói tôi đã quên rồi, nhưng tôi nghĩ nó rất có lý.
Đường Sinh hơi hiểu ý của Ninh Manh, cô ấy nói rất rõ ràng, tôi có thể không lấy anh, một người không thật lòng, nhưng bởi vì tôi yêu anh, tôi sẽ dâng hết cho anh, mà tương lai có thể tôi sẽ lấy người yêu tôi, đi gặt hái hạnh phúc thật sự.
Nhưng một cô gái không còn trong sạch muốn có được một tình yêu đích thực, cũng rất khó khăn, vì trong lòng người con trai kia sẽ có một cái gai.
Cũng không đợi Đường Sinh nói gì, Ninh Manh bày tỏ cõi lòng mình xong liền chạy đi, trong lòng cô rất hốt hoảng, cô đặt mình vào vị trí của một tình nhân, điều này rất xấu hổ, cũng rất bất đắc dĩ, chỉ vì tình yêu trong lòng, mà đi hy sinh sự trong sạch của bản thân, đáng không?
Thực ra thanh thiếu niên trong giai đoạn tình cảm mơ mơ hồ hồ chưa rõ ràng, sẽ có rất nhiều quyết định sai lầm, có lẽ tương lai cô sẽ hối hận, nhưng có lẽ mãi mãi không hối hận, nhưng với tình cảm đó, chắc chắn cả đời bọn họ sẽ có một sự từng trải sâu sắc, cả đời sẽ không quên.
Đường Sinh không đi học tiếp, lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, Ninh Manh không thấy hắn vào lớp, liền gửi một tin nhắn hỏi hắn: Đi đâu rồi?
Đường Sinh trả lời là hắn có một số chuyện phải đi giải quyết, cuối tuần có lẽ có thời gian, cậu yên tâm học bài đi, tôi sẽ quấy nhiễu cậu.
Nhìn qua tin nhắn của Đường Sinh, Ninh Manh lặng lẽ chảy xuống hai hàng lệ, hắn vẫn thoái thác, trì hoãn như cũ, hình như hắn không dám đối mặt với bản thân, rốt cuộc hắn sợ cái gì nào? Chẳng lẽ thật sự chị và hắn có quan hệ? Ngoài cái này ra hắn không có lý do gì cự tuyệt mình.
Vừa nghĩ đến đây, lòng Ninh Manh rất đau buồn và hoảng sợ, chẳng may hắn và chị là thật, vậy nên làm thế nào?
Cho tới nay, Ninh Manh đều không muốn tin đây là sự thật, hai chị em đồng thời yêu một người con trai, chuyện này quá rối rắm rồi.
Cùng lúc đó, Đường Sinh cũng đang gọi điện cho Ninh Hân:
- Tôi đến trường học một chuyến, lại bị Ninh Manh vướng víu, làm thế nào?
- Còn không trách cậu? Cậu không có chuyện gì đến trường làm gì? Cậu thừa biết con bé đó sẽ nhân cơ hội dồn ép bày tỏ, cậu …
- Chính ủy Ninh, tôi đã quyết định rồi, hãy công khai tình cảm của chúng ta để Ninh Manh thấy, có lẽ cô ấy sẽ đưa ra một sự lựa chọn chính xác.
- Cái gì? Nếu như nó không chịu được sự kích động và nói với mẹ tôi thì phải làm sao?
Ninh Hân lại hít một hơi lạnh.
- Nói thì nói, mẹ chị có thể ăn thịt chị sao? Hay là có thể ăn thịt tôi? Nếu không làm vậy, Ninh Manh sẽ không hết hi vọng.
- Không nói những chuyện này nữa, đau đầu chết đi được, hôm nay Cục đảng ủy đã tuyên bố lệnh bổ nhiệm mới của ta, Bí thư đảng ủy chi bộ, Chi đội trưởng.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
65 chương
40 chương
228 chương
21 chương
91 chương