Cực phẩm thái tử gia

Chương 398 : Bị cẩn du mắng là đồ cặn bã

La Kiên tuyệt đối không thể tưởng tượng được người vợ đã ly thân La Mai nay lại có người để ý. Con người mà không để lộ ra một số khuyết điểm thì cũng không tốt. Giống như hiện tại, La Kiên không có bất cứ một điểm yếu nào bị người khác nắm được trong tay.Nhưng có một số người cứ muốn ra tay với ông ta thì sẽ bắt đầu từ mọi phương diện khác nhau. Ánh mắt của Đường Sinh chuẩn xác như thế nào? Việc ông ta và vợ ly thân hắn một mắt cũng nhìn ra vấn đề. Chị Trần đã xem một số tài liệu mà Đoan Mộc Chân mang đến. Đại thể nói về các điểm liên quan đến La Mai như thói quen cuộc sống đặc điểm tính cách, biểu hiện trong công việc, đánh giá trong cơ quan v.v. và một số thông tin nghe ngóng được khác, là mấy câu cãi cọ trong khi nói chuyện điện thoại với La Kiên. Con gần đây có khỏe không? Cuối tuần anh muốn dẫn nó đi chơi một vòng. Gần đây có ai quấy rối em thì bảo anh. Không cần anh phải quan tâm tôi. Con thì đang ở nhà bà ngoại rồi. Nếu như anh muốn dẫn nó đi chơi thì đến đón là được. Tôi cũng sẽ không can thiệp. Có ai đến quấy nhiễu tôi hay không thì đó là chuyện của tôi. Dù sao thì chúng ta đã ly hôn rồi, anh không cần phải lo mấy chuyện này. Thôi không có gì nữa tôi cúp máy đây. Từ từ nào. Ý của anh là gần đây có xảy ra một số chuyện. Nếu chẳng may, anh là muốn nói chẳng may người lạ tiếp xúc với em……. Tiếp xúc với tôi để làm gì? Tôi cũng chẳng làm chuyện gì xấu cả. Chuyện của nhà họ La chả có gì liên quan đến tôi cả. Anh yên tâm, bất cứ chuyện gì giữa chúng ta, tôi sẽ không nói gì cả. Dù sao anh cũng là cha của con gái tôi, dù tôi có bị sét đánh thì cũng vì con mình mà giữ mồm giữ miệng. -Thực ra, La Mai…..Có một số chuyện không phải là như thế. Anh thật sự không biết nên làm thế nào để giải thích nữa. Anh vẫn yêu em. Anh không biết xấu hổ gì cả, mở miệng ra là nói yêu tôi. Anh nằm lên người cô ta rồi nói yêu tôi sao? Nếu là một cô gái khác thì tôi còn nhẫn nhịn nhưng là cô ta thì tôi nhất định không tha thứ cho anh. Bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Chúng ta chẳng phải ly hôn rồi sao? Chỉ là nói với bên ngoài là ở riêng để bảo vệ sự tôn nghiêm và cái thể diện của một phó chủ tịch thành phố như anh. Sự hy sinh của tôi vẫn chưa đủ hay sao? Tôi có thể tái giá không? La Mai, anh biết anh ……Ôi, đợi đến khi anh được điều đi khỏi Giang Lăng hoặc là em được điều đi nơi khác, em có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình. Một đoạn hội thoại như thế làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều bí mật liên quan đến La Kiên. Cô ta, cô ta ở đây là ai? Tình nhân bí mật của phó chủ tịch thành phố cuối cùng là ai? Người phụ nữ này nhất định biết rất nhiều bí mật của La Kiên, La Mai cũng biết là ai. Cứ để xem La Mai thế nào đi. Chỉ cần có thể lôi được một số bí mật của La Kiên thì có thể có bước đột phá để mở rộng kết quả chiến tranh một cách thần tốc cho đến khi lật mặt hắn ra. Trong phòng của Quan Cẩn Du. Đường Sinh nhíu mày ngồi trên ghế sofa trầm tư suy nghĩ. Cẩn Du cũng đang suy nghĩ, cô ta là ai ? Chị Trần pha trà cho bọn họ và cũng ngồi lặng lẽ một bên. Thực ra cô ấy muốn tránh đi nhưng hôm nay Đường Sinh dặn dò cần có cô theo sát sợ Quan Cẩn Du bất tiện. Tình hình ngày hôm qua của Đường Sinh rõ ràng là ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi ban đêm của Cẩn Du. Đôi mắt cô đỏ lên chắc chắn là đêm qua ngủ không được ngon. Hơn nữa hôm qua cô ấy lại khóc nữa. Ôi, tội tình gì không biết? Cô gái thật đáng thương bị cái thế tục cuộc đời giam cầm. Cũng giống như nhìn thấy cuộc hội thoại nghe lén này vậy, Quan Cẩn Du có một trực giác kỳ lạ, là trực giác của người phụ nữ. Cô ngầm đoán ra “cô ta” là c ai. Đường Sinh vừa suy nghĩ vừa nhìn Quan Cẩn Du: Dì à, cô ta là rất quan trọng. Dì nghĩ ra được đó là ai chưa ? Hai năm nay dì là cộng sự với La Kiên, ít nhiều cũng hiểu anh ta chút chứ ? Tôi không hiểu rõ lắm về con người này. Đôi môi của Quan Cẩn Du hơi rung rung đầy tình cảm, nhưng cô lại không nói gì. Cô nhìn chị Trần một cái rồi mới nói: Tôi cũng không nghĩ ra được. Vẻ mặt này có vẻ kỳ lạ. Đường Sinh sờ sờ lên mũi. Sao chị Trần lại là chướng ngại cho cuộc nói chuyện của chúng ta chứ? Trong lòng tôi sợ dì không thoải mái nên mới cố ý để chị Trần ở lại. Xem ra là mình quá mẫn cảm rồi. Nghĩ đến đây hắn đưa mắt ra hiệu cho chị Trần. Chị Trần hiểu ý,giả vờ lôi điện thoại ra xem Tôi ra ngoài chút nha. Cô mỉm cười nhìn Quan Cẩn Du rồi bước đi. Lần này làm cho Quan Cẩn Du hơi xấu hổ. Chỉ đợi chị Trần bước ra đóng cửa lại, cô mới liếc Đường Sinh một cáirất kỳ quái. Đường Sinh cười đau khổ: Dì à, không phải là lỗi của tôi đấy chứ? Hôm qua dì chắc chắn là không ngủ được ngon. Tôi đỡ dì vào phòng nghỉ ngơi chút nha. Đúng là không ngủ được, phòng bên cạnh là phòng của Vương Tĩnh. Hôm qua hình như có chuột , cái tiếng gặm giường cứ kêu mãi. Khó chịu lắm. Mặt Đường Sinh đột nhiên thộn ra. Nhưng da mặt dày, hắn còn gượng cười nói: Thật không, chốc nữa để tôi đi hỏi cô ấy xem. Quan Cẩn Du liếc mắt nhìn: Có một số người mặt còn dày hơn tường thành. Lại đây đỡ tôi vào trong. Đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm Đường Sinh. Dì cũng chả phải dạng ngốc. Cái giường gây ra tiếng động rất lớn, nếu như không phải là vì Vương Tĩnh như điên lên thì chính là bị con sói duy nhất Đường Sinh xấu xa ức hiếp rồi. Khả năng thứ hai là lớn nhất. Lại kết hợp với cái việc mặt hắn thộn ra lúc nãy thì chả còn nghi ngờ gì nữa. Trong lòng Quan Cẩn Du thở dài. Và tự hỏi mình tại sao đối với một người như tiểu nhân cặn bã thế này lại không hề có cảm giác căm ghét mà ngược lại lại có quan hệ mờ ám với hắn. Bị hắn ôm rồi, chân cũng bị hắn nghịch rồi. Đêm qua cũng vì bài hát hắn hát mà rơi lệ, mất ngủ. Không phải hắn với Vương Tĩnh hoặc người khác như Sắc Sắc, Ngọc Mỹ, thần kinh , mà là mình thần kinh, mình điên rồi sao? Dứt bỏ tình cảm nghiệt ngã giữa mình và hắn chính là vì hắn và cháu gái Quan Đậu Đậu cũng có tình cảm. Hai dì cháu cùng yêu một người đàn ông. Xu hướng tình cảm của Quan Đậu Đậu là bình thường. Tuy là hơi sớm một chút nhưng tất cả mọi người đều có thể chấp nhận, còn mình? Mình và Đường Sinh yêu nhau, ai có thể chấp nhận được cơ chứ? Không có ai? Không có ai đồng tình? Nghĩ đến đây trong lòng liền run rẩy lên. Đường Sinh đỡ lấy một cánh tay dìu cô đi vào phòng trong. Quan Cẩn Du hận, chỉ muốn đánh cho cái tên Đường Sinh này một trận. Khi ngồi ở bên giường, Đường Sinh lại kéo chân của cô, cẩn thận đặt lên giường. Đôi chân xinh đẹp không đi tất. Ở giữa chân quấn băng gạc . Sáng nay chị Trần đã thay thuốc. Cái gót ngọc hơi bị sưng lên là do quấn băng lâu ngày máu không lưu thông.Chị Trần nói hôm nay sẽ tháo băng ra không cần quấn nữa. Chỉ cần đắp thuốc lên vết thương ở chân là được rồi. Dù sao thì cũng không thể đi ra ngoài, một chân kia cũng không đi tất. Đường Sinh nhìn nói : Dì à, cái chân này hình như bị sưng một chút. Còn không trách cậu sao? Chỉ là vì rót thêm chút nước cho cậu uống mà tôi phải trả cái giá bằng máu. Cậu còn dám nói sao? Á, trách tôi sao? Hay là phạt tôi bóp chân cho dì nha. Đường Sinh ngồi sát bên giường kéo chân của cô ta đặt lên đùi mình. Quan Cẩn Du liền giơ tay đấm hắn, mặt đỏ ửng nói: Cút ra đi, không cho cậu bóp Rồi cô thu chân lại. Đường Sinh vẻ mặt bốirối , Quan Cẩn Du tiếp tục nói: Đứng dậy đi. Không được phép ngồi trên giường. Mau lên. Cô còn duỗi chân đá hắn. Không làm sao được, đành phải đứng lên, Quan Cẩn Du mới bớt hoảng hốt. Khiquay ra nhìn, bắt gặp ánh mắt sáng quắc của hắn thì lại mềm lòng. Ôi, mình bị sao thế này? Đường Sinh nhìn chằm chằm vào chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du xinh đẹp tuyệt trần đến ngây dại cả người. Lúc này Quan Cẩn Du thực sự là đẹp. Khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm. Cô giống như đang nũng nịu với người tình vậy. Đột nhiên đùi hắn đau nhói. Khi Đường Sinh định há mồm lên tiếng gọi thì Quan Cẩn Du đang nhéo đùi của hắn trừng mắt lên: Cậu dám kêu lên một tiếng cho tôi xem? Nín đi. Cái tay của cô dùng sức vặn đi vặn lại. Đường Sinh vò đầu bứt tai như phát điên. Tuy nhiên đúng là hắn đã nín lại, trừng mắt, há mồm, những giọt nước mắt đáng thương trào ra. Tha mạng cho tôi đi dì. Lần này thích rồi chứ? Đến lúc này Quan Cẩn Du mới thu tay về. Đường Sinh xoa lên cái đùi bị véo. Hắn lại ngồi lên giường. Thích quá rồi. Dì hận tôi đến mức này sao? Dì nhìn nước mắt của tôi đây này. Bao nhiêu nước mắt rồi ấy chứ. Đột nhiên, Quan Cẩn Du giơ tay qua, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Đường Sinh. Trong phút chốc thần sắc hung tợn chuyển sang vẻ mềm mại, nhu mìvô cùng. Đường Sinh ngây người ra. Quan Cẩn Du lấy ngón tay cái lau nước mắt cho hắn. Đường Sinh, nghe tôi nói này, dì mãi mãi là dì của cậu, Hãy để chúng ta ở hai bờ khác nhau, luôn giữ một khoảng cách nhìn nhau trong lặng lẽ có được không? Dì không muốn ôm nhiều gánh nặng, không muốn chịu càng nhiều áp lực tâm lý. Tôi cũng không phủ nhận là tôi thích cậu nhưng chỉ là kiểu tiền bối thích hậu bối mà thôi. Nói tới đây, Quan Cẩn Du nước mắt lưng tròng. Trong đôi mắt đẹp toàn vẻ thê lương và đau khổ, trái tim như kim châm vậy. Bộc bạch đi thôi, hãy để tôi tự tay chôn vùi cái mối tình nghiệt ngã này. Với sự thông minh của Đường Sinh thì hắn có thể hiểu được nỗii khổ của mình, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Tay của Đường Sinh cũng đưa lên , đặt lên tay Quan Cẩn Du. Cô muốn rút tay nhưng lại bị hắn giữ chặt không cho buông. Dì à, tôi, nên nói thế nào đây? Phải thừa nhận tôi là một kẻ xấu, là một kẻ cặn bã, yêu mấy cô gái liền. Sau đó yêu cả dì nữa, thật đây. Dì à, tôi là rất xét nét đấy. Nhưng dì thực sự là rất thu hút tôi. Đức tính của dì, sự đoan trang diễm lệ của dì, nụ cười của dì đều ở trong trái tim tôi. Hôm qua khi làm chuyện đó với Vương Tĩnh người cuối cùng tôi nghĩ đến chính là dì. Cậu thật là vô sỉ! Quan Cẩn Du không thể ngẩng mặt lên. Trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ diệu. Nghe hắn nói sau khi làm chuyện đó với Vương Tĩnh xong người cuối cùng nghĩ đến là mình thì chẳng phải là hắn đã đùa cợt mình rồi sao ? Thật là đáng hận. Cô rút mạnh tay ra, bốp một cái tiếng tát vang lên. Lại tát rồi. Trong qúa trình tán gái thì bị ăn tát là ám chỉ nên tiến sâu thêm về phía trước. Có thể dùng lực mạnh hơn một chút không? Đường Sinh đưa mặt càng gần hơn một chút. Dì thích tôi thì cứ nói là thích đi, chứ còn nói cái gì tiền bối hậu bối nữa. tình yêu mà cũng có giới hạn sao? Nước mắt của dì nói với tôi rằng,dì yêu tôi, đừng có tự lừa dối bản thân nữa. Tôi thà là bị chửi cả đời chứ không muốn dì phải chịu cô đơn chịu khổ. Chúng ta chẳng phải yêu nhau rồi sao? Có gì không tốt? Cái gì gọi là luân thường thế tục? Toàn là vô lý. Sự hoang dã điên cuồng ẩn sâu trong xương cốt của Nhị Thế Tổ lại bùng nổ rồi. Hắn đột nhiên ôm lấy Quan Cẩn Du: Đồ khốn khiếp, thả tôi ra. Không, dì nói dì yêu tôi, tôi mới buông ra. Đường Sinh dùng sức ôm cô lên đùi của mình. Quan Cẩn Du nước mắt tuôn rơi vùng vẫy, đấm vào hai vai hắn. Đường Sinh, cậu thật là khốn kiếp. Thả tôi ra, tôi không nói. Đường Sinh vòng tay qua eo, một tay nhéo một cái mạnh vào mông cô, sau đó hôn cô. Quan Cẩn Du bị công kích đột ngột khiến chotoàn thân nhũn ra. Khi cô trấn tĩnh lạithì đã thấy mình bị Đường Sinh đặt lên giường. Ngựccô bị kích thích căng lên. Một tay của Đường Sinh đang vuốt ve chỗ đó. Cuối cùng cô nức nở khóc lên. Âm thanh bi thương này cũng làm đánh thức Đường Sinh ÔI, tôi làm gì rồi ? Dì à, dì à, tôi, tôi, tôi bị choáng quá… Cút ngay. Quan Cẩn Du lại lấy tay tát một cái. Tức chết đi được. Không ngờ lại bị hắn vô lễ như thế ? Đường Sinh kịp lúc đưa tay vào khiến cho cái tát của Quan Cẩn Du giáng lên cánh tay. Hắn cười khổ não cúi người xuống, không đi ra mà nắm lấy cánh tay tát hắn của Quan Cẩn Du. Hắn hôn lên ngón chân của cô. Dì à, xin lỗi. Tôi có chút kích động, nhưng tôi, tôi yêu dì. Đồ cặn bã, tôi muốn giết cậu. Quan Cẩn Du che mặt khóc. Hòn đá lớn vô hình trong lòng đã biến mất rồi. Gông xiềng cũng đã bị đập nát.