Cực phẩm thái tử gia

Chương 396 : Mình tiến địch lùi

Buổi chiều, vẫn là ở Cẩn Sinh Tự, Ninh Hân uống rượu say mới đến một phòng ngủ nghỉ ngơi. Sau đó có một tên cũng lẻn vào trong phòng. Chị Trần từ tỉnh trở về tự nhiên lại trở thành “ Thần giữ cửa”. Cô biết tên thủ trưởng nhỏ đáng kính này đi làm cái chuyện gì rồi. Ngay khi Đường Sinh đi quấy nhiễu Ninh Hân, Phó chủ tịch thành phố - La Kiên cũng bị em của mình quấy nhiễu. Đương nhiên không phải quấy nhiễu kiểu ấy. La Hà đang hoảng loạn trong lòng. Từ sau khi bị ông phó ban Tuyên giáo Trương cách chức thì cô liền phát hiện mình đã mất sự kiểm soát đối với những thứ mình nắm trong tay rồi. Anh à, anh nói xem chuyện này là sao? Không phải là ở chỗ ông Trương đó là tuyệt đối an toàn sao? La Hà trách cứ. La Kiên đập bàn một cái rồi đứng dậy, mắt trợn trừng: -Ông ta là tuyệt đối an toàn. Nhưng những chứng cứ làm chứng cho Ninh Hân kia cũng là tuyệt đối an toàn sao. Bị người ta đánh cho một cái. Cái tên họ Trương đó, bản thân tác phong thì không cẩn thận. Ông ta căn bản không chịu nổi một đòn. Không phải em nói không có vấn đề gì sao? La Hà đỏ cả mặt: Anh à, đều đã đến nước này rồi, nói những lời này thì có ích gì chứ? Dù sao đi nữa chủ tịch thành phố Lý cũng không có đường lui. -Ôi, bây giờ không phải là vấn đề ông ta hay anh không có đường lui. Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo mà.Chúng ta nói thế nào cũng được, không trực tiếp nói đến nhân tố bất lợi của chúng ta thì cũng chẳng ai làm gì được chúng ta. Anh bây giờ là lo cho em, biết không? Em bây giờ biết làm thế nào đây? -Anh à, hôm nay em sẽ đi. Em đến Phượng Thành tìm Vương Ngạn Đôn. Không ai có thể kéo em ra khỏi anh ấy. Anh cứ yên tâm đi. Uh, em mau đi đi. Mà còn nữa cái cô Bích Nguyệt Hoa em định xử lý thế nào? La Kiên đang lo lắng về người phụ nữ đó. La Hàkhinh thường cười lạnh lùng : Cô ta á, anh à, anh không cần phải lo. Đi du lịch ở Tây Song Bản Nạp có thể gặp phải bọn buôn thuốc phiện. Thế thì khó nói lắm. Dù sao thì em cũng không nghĩ là loại người như thế sẽ có kết cục tốt. Thế này anh nha, em đi trước đây. La Kiên mắt dõi theo bước chân em. Chẳng có ai hiểu những thủ đoạn của em hắn như hắn. Cũng giống như không ai hiểu La Hà bằng bản thân cô ấy vậy. Nhưng mấy năm nay La Hà càng ngày càng to gan. Thật sự cũng chẳng biết là phúc haylà họa. Rất rõ ràng, đòn tấn công phát động lần này đã bị người ta đảo ngược lại. Những tư liệu La Hà phụ trách điều chỉnh căn bản không điều chỉnh nổi người ta. Cũng may La Hà là một cô gái rất biết tự bảo vệ mình. Cô làm việc cũng giải quyết sạch sẽ, tâm đủ độc, tay đủ mạnh, không có nể tình. La Kiên lại ngồi xuống, châm một điếu thuốc, trong đầu nghĩ miên man. Lần này không thu được thế tấn công gì mà lại khiến mình hoàn toàn đặt trên mặt đối lập với Bí thư Đường, cũng gắn chặt mình với chủ tịch thành phố Lý, không thoát khỏi được ai mà cũng không không bật ra được khỏi ai. Cái đường dây kia không đụng đến.La Hà thì không thểsờ tới lão ta. Những điều này thì lại không cần phải lo lắng. Chỉ sợ là lão Hứa ở banTuyên giáo lại bị liên lụy bởi ông Trương. Cái tên đó cũng không biết thể lực lớn thể nào mà lại nuôi được mấy bà bồ liền. Thật là ngạo mạn quá. Kỳ thực hắn ta là cái gì cơ chứ? Cách đây không lâu có một vị cán bộ cấp huyện của miền Nam bị lộ tin xấu. Ông ta có mấy cô bồ liền, lại còn tổ chức đại hội tuyển chọn người đẹp gì đó nữa. So sánh với ông này thì ông Trương kia dường như vẫn còn coi là thanh liêm? Lại còn một vị lãnh đạo nào đó bị lộ nhật ký tình dục. Nhật ký đó viết rất ngắn gọn xúc tích.Ví dụ như “Ngày...... Trời đẹp, mình hẹn cô ta vào nhà nghỉ để làm việc. Cô ta ra hành kinh, dùng miệng giải quyết cho mình. Mọi việc là như thế. Ông Trương kia chắc chắn sẽ bị xử lý điển hình để làm gương rồi. Ông Bộ trưởng Hứa là sếp cao nhất của bộ Tuyên giáo thì có sao không? La Kiên kêu than một tiếng. Đồngminh chính trị thật không kiềm chế gì cả cả. Xem ra, mình có một khoảng thời gian chấm dứt chiến tranh rồi. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngươi gây ra chuyện rồi lại muốn thối lui? Muốn được yên thân sống một cuộc sống bình dị sao? Vấn đề là lần này tìm nhầm đối tượng rồi. Ngươi cho rằng chưa ai nắm được thóp của ngươi là coi như không có chuyện gì? Đó là người ta không thèm động đến ngươi thôi. Lần này ta sẽ nuốt cơn tức giận này xuống sao? Mình làm sao nuốt trôi đây? Mình không sợ chết nghẹn sao? Mình không muốn động đến hắn là vì trước đây hắn cũng chưa từng chọc gì mình, nhưng bây giờ thì khác rồi. Hắn muốn chơi người phụ nữ của mình thì ta sẽ bắt hắn phải đền gấp chục lần. Cái gì thì nhẫn nhịn được chứ cái này thì không. Đường Sinh và Ninh Hân quấn lấy nhau trên giường. Ninh Hân như con thỏ ngọc ôm hắn ở phía dưới. Họ đang ở trong sự tiếp xúc vô cùng thân mật. Cô ta thích cảm giác được con trai ôm chặt mình, trong mình có ta, trong ta có mình Cái cảm giác mạch máu tiếp xúc nhau, tâm hồn hòa quyện với nhau thật khiến người ta mê say. Bên tai nghe tiếng tình nhân, trong lòng Ninh Hân như mật ngọt vậy. Dù ý định trả thù của cô cũng không mạnh. Em cũng chưa bị tổn thương cái gì. Anh cũng đừng giận họ làm gì. Nói đến đấu tranh trên lĩnh vực chính trị thì cần phải nghĩ cho cha anh. Đường Sinh hừ một tiếng. Tay hắn vuốt ve bầu ngực căng tròn mềm mại của cô cười nói: Em thì không sợ nhưng sự lo lắng và nước mắt của mẹ Dung thì phải có kẻ trả giá. Em có trái tim lương thiện nhưng thằng đàn ông của em là một tên xấu. Điều này thì không ai hiểu hơn em mà. Ninh Hân hai tay giữ lấy khuôn mặt đẹp trai của hắn. Vòng eo mảnh mai nâng cặp mông , chuyển động lên xuống có nhịp điệu . Cô cúi xuống hôn môi hắn. Tình thương yêu của người con trai kích thích ngọn lửa tình điên cuồng trong trái tim cô. Những lời mật ngọt luôn mở ra tấm lòng của người phụ nữ. Ninh Hân cũng không chịu nổi. -Người ta mệt lắm rồi Đường Sinh. Cũng không biết là sau bao lâu, Ninh Hân mềm nhũn đổ sụp vào lòng Đường Sinh. -Không nỡ đâu! Mà em không sợ sẽ mang thai sao? Đường Sinh ôm chặt lấy cô. Hai người mồ hôi đầm đìa ép sát bên nhau. Ngẫu nhiên một lần cũng không sao mà. Làm sao mà lại chuẩn thế được? Em mệt thật rồi không làm gì được nữa đây. Ninh Hân nói. -Á, chính ủy Ninh, đang muốn khiêu khích tài bắn súng của ta sao? Không tin thì thử khiêu khích xem. Lại còn có ý coi thường nữa chứ. Đến đây, anh muốn sửa lại tư thế. Đường Sinh xoay người lên trên. Khi họ đang xoắn lấy nhau, bên ngoài chị Trần nghe máy điện thoại của Đường Sinh, là Đoan Mộc Chân gọi đến. Chị Trần ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy. Vừa lúc đó Sắc Sắc và Vương Tĩnh đến. Chị Trần à, sao mãi không thấy hắn ra vậy? Chị Trần mỉm cười: Chắc là đang nói một số chuyện ấy mà. Các cô có việc gì thì lát nữa tôi sẽ nói lại cho. Bây giờ cứ về phòng nghỉ ngơi đi đã. Đúng thế đấy, phải nói chuyện một người thì mới kết thúc được. Sắc Sắc cười rộ lên rồi quay sang hỏi Vương Tĩnh: - Cô xem sẽ là nói chuyện với ai? Câu trả lời của Vương Tĩnh càng độc : Có thể nói đến ai đây? Tôi đoán là chị Trần Sau đó cô ta và La Sắc Sắc cười ha hả rồi đi. Gương mặt xinh đẹp của chị Trần không khỏi ửng hồng, khẽ gắt một tiếng. Nhưng trong lòng cảm thấy sự hòa hợp của các chị em này cũng thật không tồi. Đoan Mộc Chân đã hai ngày liên tục theo dõi cái mục tiêu kia. Có lẽ chắc là đã có kết quả rồi. Con người anh này trầm tư, thường thì không bắn tên mà không có đích. Đợi hai người Đường Sinh và Ninh Hân đi ra, chị Trần đã nói ngay với Đường Sinh. Đường Sinh nói: Vâng, chị bảo Đoan Mộc đến ăn cơm Ninh Hân cũng nghe thấy. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, cô hỏi: La Mai là ai?Anh không định làm gì cô ấy đấy chứ? Đường Sinh làm sao có thể vô duyên vô cớ gọi Đoan Mộc Chân đến ăn cơm được chứ. Đó là viên mãnh tướng không phải là gọi bừa được. Chỉ lo là hắn muốn làm chuyện gì đó. Đường Sinh đáp lời: Chính ủy Ninh à, em bây giờ đang trong giai đoạn bị đình chỉ công tác. Anh không thể để em mắc phải sai lầm. Hôm nay mấy người bí thư thành ủy đã khen em rồi. Em cứ giả vờ là người tốt đi. Mà hôm nay em về đi cùng Vinh Vinh là được rồi. Ninh Hân có chút khó chịu nhưng cô luôn tin tình nhân của mình. Cô bĩu môi và khi bị Đường Sinh nhéo cho một cái cô mới không cam lòng rời đi. Sau bảy giờ chị Trần đến trường đón Quan Đậu Đậu. Cô ta không quay về thành ủy mà tạm thời ở lại cung Cẩn Sinh. Bởi vì dì cũng ở đây nên hôm nay Quan Cẩn Du xin nghỉ không đi học. Vết thương ở chân tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn cần thời gian khoảng hai ba ngày thế nên mới ở cung Cẩn Sinh. Trên thực tế, Quan Cẩn Du hay là Quan Đậu Đậu có mối quan hệ thực sự thân thiết với Đường Sinh rồi. Dù là ở đây thì cũng có thể coi như là nhà. Đoan Mộc Chân đến chạm mặt với Đường Sinh,thì thầm vài câu với hắn, để lại một chút tài liệu rồi đi ra. Khi ăn tối, Sắc Sắc,Vương Tĩnh, Ngọc Mỹ đỡ Quan Cẩn Du đến phòng ăn trong cung Cẩn Sinh. Họ đều mặc đồ ở nhà hoặc quần áo ngủ hoặc bộ đồ yoga. Bởi vì ăn tối trong cung đó thì không sợ người ngoài đến. Chỉ trừ có hơn chục cô phục vụ thay ca nhau mà thôi. Đường Sinh là người đàn ông duy nhất trong cung này. Vương Tĩnh đặt cho hắn cái biệt hiệu là “Son Ma vương”. Cô còn muốn viết một cuốn sách tên là “Tiểu ma vương trong đống son”. Thực ra chính là viết về Đường Sinh. Bài viết này gây tranh luận. Bài viết sử dụng bút pháp tả thực ghi lại một cách chân thực cuộc sống vô cùng hoang đường của tiểu ma vương. Sắc Sắc, Mai Chước, Ngọc Mỹ đã từng xem qua một chút. Điều ai cũng trách Vương Tĩnh là: “ Sao chị lại viết về em đúng như thế chứ?” Vương Tĩnh trả lời: Viết thế là đã nể nang rồi đấy. Các cô thừa biết mình mà. Bài trí trong phòng ăn vô cùng xa hoa, kiểu cách. Phòng trong là phòng hát và phòng nghỉ, có phòng rượu, có chỗ nghỉ ngơi. Ăn tối xong thì mọi người cùng đi vào. Ngọc Mỹ đã sớm dặn phục vụ bày hoa quả, trà, rượu tây, thuốc lá ....hưởng thụ cuộc sống cao cấp. Tiếng nhạc vang lên làm vui lòng người. Quan Đậu Đậu và Vương Tĩnh hai người rất sung sướng phấn chấn lắc lắc mông. Quan Cẩn Du cũng dần dần quen được với cái hội này. Các cô gái đều thân thiết như chị em. Nhưng cô dù sao cũng là phó chủ tịch thành phố. Tố chất đạo đức không giống. Bây giờ mà bảo cô ấy đứng lên lắc mông điên cuồng thì cô ấy sao có thể làm được? Thế nên có lúc cô mới thấy hâm mộ bọn họ . Đường Sinh đi ra ngoài nghe điện thoại, chị Trần cũng ra theo. Hắn nói nhỏ : Lấy giúp cái quần đi biển ra đây với, mặc quần dài nóng quá à. Bên ngoài phòng ăn là hành lang xa hoa được trang trí hết sức thanh lịch mang phong cách Tây Âu. Sôfa bằng da thật thì đâu đâu cũng thấy. Hắn tùy ý ngồi lên một cái thì đã có ngay người phục vụ nhẹ nhàng đứng bên. Trong con mắt của họ, họ biết rằng anh chàng bảnh trai này mới là “đại lão gia” của cung Cẩn Sinh . Ở đây các cô phục vụ chưa từng nhìn thấy người đàn ông khác nào trừ Đường Sinh. Hắn không phải là “đại lão gia” thì còn ai vào đây nữa? Chị Trần mang quần đi biển đến. Đường Sinh ngồi trên ghế và thay quần dưới sự phục vụ của chị Trần. Hai cô phục vụ xem ra có vẻ như xấu hổ đỏ cả mặt. Thực ra Ngọc Mỹ đã từng dặn riêng họ, các cô không được có bất cứ suy nghĩ ảo tưởng nào về người đàn ông trong cung này. Trừ phi hắn ta chủ động quấy nhiễu các cô, còn nếu như các cô chủ động quyến rũ hắn thì lúc đó đừng trách tôi không khách khí nha. Lời nói và cái thái độ của Ngọc Mỹ thật là có năng lực dọa người. Cuộc điện thoại gọi đến là của Lý Trọng Phong. Ông ta nói về một số cách mà ủy ban kỷ luật có thể dùng đối với tên Trương và ông Bộ trưởng Hứa. Bây giờ Đường Sinh rất hiểu các vấn đề về chính trị. Hắn biết rõ rằng bên này một khi có hành động, Bọn Lý, La sẽ tạm dừng chiến tranh, tạm thời tránh xung đột. Tự bảo vệ mình vẫn là mục đích đầu tiên, tùy cơ phản công lại mới là bước thứ hai. Đứng vững rồi thì mới phản công được, nếu không thì sẽ không có sức. La Kiên à La Kiên. Anh dám dùng dao với Ninh Hân của ta thì đừng trách ta xuống tay với anh. Hành động mà không có phản ứng lại thì là thất lễ đó. Hãy tiếp chiêu đi! Đường Sinh ngắt điện thoại rồi đưa máy cho chị Trần. Hắn kéo cho dây chun quần giãn ra, kéo áo phông xuống. Bình thường ở trong cung thì hắn mặc quần đi biển hoặc quần ngắn bó sát. Các mỗi cô gái ở đây hầu như là đã nhìn thấy cơ thể chắc nịch của Đường Sinh. Đường Sinh lại bước vào, trong phòng hát xa hoa nhạc vũ không chỉ có Vương Tĩnh và Quan Đậu Đậu nữa. Sắc Sắc với cái eo thon nhỏ đang gây ra luồng điện kích thích các cô gái gào thét chói tai. Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ cũng tham gia. Các mỹ nhân đều tề tựu. Quan Cẩn Du nhìn thấy Đường Sinh thay quần đi biển thì hình tượng của hắn càng như nhàn rỗi. Làm sao mà nhìn hắn chẳng giống mười bảy tuổi gì cả. Ôi!