Cực phẩm thái tử gia

Chương 392 : Bác vinh mời ăn cơm

Chủ nhật, Thành ủy triệu tập hội nghị thường vụ lâm thời, cuối cùng Thành ủy cũng đã có sự hồi đáp về “sự kiện Lăng và Ninh”. Những cán bộ cấp trung phía dưới đều có thể nhìn thấy một cơn lốc đang nổi lên ở quan trường Giang Lăng. Chờ đợi trong im lặng! Đầu tiên, Phó ban Thông tin Thành ủy, Cục trưởng cục truyền hình thành phố, chủ nhiệm báo chí kiêm Tổng biên tập Trương gì gì đó bị đình chỉ công tác rồi. Đây chính là đòn phản kích đầu tiên của Thành ủy Đường, những người thuộc Quận ủy Ninh Thiên Hữu đều nằm trong hệ thống họ Đường, đến bây giờ đã không còn hoài nghi gì nữa. Đối với sự việc của Ninh Hân, Ninh Thiên Hữu là người giải quyết. Đối với sự việc của Lăng Quốc Hành, Quan Cẩn Du là người giải quyết. Đòn phản công nhanh chóng này khiến Chủ tịch thành phố họ Lý và Phó Chủ tịch thành phố họ La trở tay không kịp. Buổi hội nghị thường vụ hôm đó, Phó chủ tịch thành phố Hoa Tuấn Minh cũng ủng hộ việc Ủy ban kỷ luật Bạch Thiện Dân đề xuất ý kiến về việc đình chỉ công tác tên họ Trương gì gì đó, có thể thấy họ cũng bất mãn với việc đưa tin của giới báo chí. Ninh Thiên Hữu nhận được tin tức này vào khoảng buổi trưa, trong lòng mừng thầm. Tình thế quả thực đã bắt đầu thay đổi rồi. Ngay lúc đó hắn liền gọi điện cho vợ yêu. Vinh Lệ Hoa sau khi nghe xong cũng vô cùng vui mừng, - Lão Ninh, trưa nay chúng ta có nên mời Đường Sinh đến ăn cơm không? - Bà cũng quá lắm mà, nếu mời thì bà mời đi, tôi ngại mời hắn lắm, hơn nữa buổi trưa tôi còn có việc phải làm. Vinh Lệ Hoa cũng không để ý, sau khi nghe xong điện thoại của chồng liền gọi cho Đường Sinh, - Đường Sinh à, bữa trưa bác Vinh mời cháu ăn cơm! - Hả? Tốt vậy sao? Được, cháu sẽ đến! Đường Sinh cũng biết tâm tình Vinh Lệ Hoa đã tốt hẳn rồi, không nể mặt bà được sao? Sau này nếu bà kể lại với Ninh Hân, thì mình sẽ phải giải thích với cô thế nào? Ồ, mẹ tôi bảo cậu đến ăn cơm cậu lại không đến? Cậu cao giá quá nhỉ? Chủ nhật, rất nhiều nhà hàng đã đông khách, Vinh Lệ Hoa cũng không phải một mình đến điểm hẹn, mà còn dẫn theo cả con gái là Ninh Manh. Cô cũng rất quan tâm đến chuyện của chị gái, dạo này không gặp Đường Sinh, trong lòng cũng cảm thấy nhớ. Đối với người bạn học này, cô vừa hận lại vừa yêu. Đường Sinh sợ sẽ xảy ra hiểu lầm gì đó, nên không gọi Đường Cẩn hay Quan Đậu Đậu đi theo, chỉ dẫn theo chị Trần, bốn người đặt một phòng. Ở đây phải nói một chút về tình hình Vinh Lệ Hoa. Nói ra cũng khéo, mẹ của Ninh Hân Vinh Lệ Hoa cũng là bác sĩ, cũng làm việc trong bệnh việc I, nhưng bà lại là Phó chủ nhiệm khoa tiết niệu, nếu so ra có vẻ khá khiêm tốn, công việc cũng nhàn rỗi. Nhưng lớn nhỏ gì cũng là một phó chủ nhiệm khoa, thời gian cầm dao mổ cũng rất ít, trừ phi những người có quan hệ được gửi gắm, bà mới bước vào phòng mổ, còn bình thường thì ít khi bà mổ. Từ khi chồng bà được làm Quận ủy, những người trong bệnh viện từ lớn đến nhỏ đều có cách nhìn khác về Vinh Lệ Hoa, chuẩn bị cho bà lên chức. Sự việc của Ninh Hân lần này lại khiến phía bệnh viện tạm thời không cân nhắc đến việc đề bạt Vinh Lệ Hoa, phải xem tình hình thế nào đã. Bản thân Vinh Lệ Hoa cũng không quan trọng chuyện thăng chức hay không, bệnh viện chỉ là một đơn vị sự nghiệp, chứ không phải đơn vị hành chính. Nếu thăng chức thì việc nhiều thêm, mà cũng khiến nhiều người đố kỵ. Nhà bà cũng chẳng thiếu tiền, vì vậy cũng không muốn vì một chức tước nhỏ mà tranh đấu với người khác, thanh nhàn tự tại vẫn hơn! Vừa là một quan bà, lại có tính tình rất tốt, hơn nữa tính cách Vinh Lệ Hoa cũng không thích tranh giành hơn thua, vì vậy danh tiếng của bà ở bệnh viện cũng khá tốt. Không tính đến việc gia thế, gặp ai bà cũng cười tươi, có vẻ rất gần gũi bình dị, rất nhiều người có cảm tình với bà. Hàn huyên vài câu liền bắt đầu ăn cơm. Vinh Lệ Hoa đặc biệt gọi một chai rượu Trường thành can hồng, cùng con trai hờ Đường Sinh uống một ly, Ninh Manh cũng uống. Không biết con bé này định làm gì, rất nhanh sau đó liền uống đến đỏ mặt, - Đường Sinh, cậu làm cho chị tôi ra ngoài đi. - Oái, tôi có thể cho cô ấy ra ngoài được sao? Tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, cô cho rằng tôi có quyền lực rất lớn sao? - Cậu đừng giả bộ nữa! Đừng cho rằng tôi không biết gì, dù sao tôi cũng không quan tâm, cậu mau cho chị tôi ra ngoài đi, được không? - Được thì được, tôi cũng rất muốn như vậy, nhưng tôi không làm gì được! Đường Sinh cười khổ nhìn Vinh Lệ Hoa cầu cứu, không thể nói rõ với Ninh Manh được. Vinh Lệ Hoa mỉm cười, trong lòng tự nhủ, Đường Sinh gặp phải người tính cách điên cuồng lì lợm như Manh Manh thật sự cũng hết cách, - Manh Manh đừng làm loạn. - Con không làm loạn, mẹ à, Đường Sinh hắn có cách, chị gái con bị nhốt trong đó nếu lỡ bị người lòng dạ hiểm độc bắt nạt thì sao? Cũng không phải không nghe lời đồn đãi về những người chấp pháp, trong lòng Vinh Lệ Hoa cũng đã có tính toán. Lúc này nghe con gái nói như vậy, lại không khỏi nhìn Đường Sinh, có ý hỏi hắn, Ninh Hân sẽ không bị bắt nạt chứ? Đường Sinh nói: - Bạn Lớp trưởng à, đừng tưởng tượng xấu như vậy về hình ảnh những người chấp pháp chứ. Phần lớn những người chấp pháp đều tuân thủ nguyên tắc, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là không coi trọng nguyên tắc, nhưng cũng không dám làm càn đâu! - Cái gì mà không dám làm càn? Mấy hôm trước ở trường học còn phơi bày một chuyện, là một học sinh nào đó trong trường chúng ta, nghe nói cha bạn ấy phạm tội gì đó phải tạm giam, sau đó mẹ bạn ấy cũng bị gọi lên điều tra. Điều tra thì điều tra đi, kết quả còn bị lột hết áo quần, còn nói bị phi lễ nữa. Có thật hay không thì không biết, dù sao bạn ấy cũng lên tiếng xin giúp đỡ. Chị gái tôi xinh đẹp như vậy, nếu lỡ cũng gặp phải tình trạng như vậy thì sao? Cho dù sự việc chị ấy điều tra rõ ràng và được thả ra, nhưng sự trong sạch cũng bị người ta làm nhục rồi, nếu chị ấy nhảy lầu thì sao? - Thôi thôi thôi! Đường Sinh buồn bực rồi, lúc đó không phải chỉ có chị cậu nhảy lầu đâu, tôi cũng nhảy theo cô ấy. Ninh Hân sao có thể để kẻ nào đụng vào một sợi tóc của cô được? Ai khiến cô tức giận, con sư tử này chắc chắn sẽ phát huy uy phong, - Toàn nói điều không may! Ninh Manh giơ tay cốc đầu Đường Sinh, - Sao lại nổi giận với tôi chứ? Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy biết không? Cậu là em trai nuôi của chị gái tôi, cũng chính là em trai nuôi của tôi, mau kêu một tiếng chị và xin lỗi đi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu! Cô giơ tay lên nhéo tai. Không hổ là em của sư tử, tính cách của cô còn sư tử hơn Ninh Hân một chút, chỉ là chưa phát huy mà thôi. Hôm nay có mẹ ngồi ở đây thì không sợ Đường Sinh làm gì được cô, nhân cơ hội này bắt nạt hắn đi. Đường Sinh lại càng rối rắm, - Được được được, tôi xin lỗi, chị ơi, tôi sai rồi! Phù, chị Trần và Vinh Lệ Hoa cùng cười, - Manh Manh đừng làm loạn nữa, Đường Sinh còn chưa ăn no nữa, để cho hắn ăn trước đã. Ninh Manh bĩu môi buông tay, - Người vô lương tâm là như vậy đấy, sự trong sạch của chị tôi sắp không giữ được nữa rồi, kẻ nào đó còn có thể ăn nổi rất nhiều đồ ăn? Heo chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, tôi thật sự rất khâm phục những người lòng dạ xấu xa như vậy! Đường Sinh vì chứng minh mình không phải là người lòng dạ xấu xa, đành phải buông đũa. Kỳ thật bụng hắn đói đến nỗi sôi lên sung sục. Vinh Lệ Hoa hối hận vì đã dẫn theo Ninh Manh đến đây, bây giờ phải làm gì với nha đầu này đây? Gặp Đường Sinh là đùa giỡn, trước đây không thấy nó có tính như vậy? Lẽ nào yêu sớm khiến cho thần kinh điên cuồng phản ứng? Có thể nhìn thấy được, nha đầu này rất thích Đường Sinh. Thật ra Ninh Manh cũng không quản được chính mình nữa, trong lòng cũng đang tự hỏi, mình bị điên rồi sao? Vì sao cứ nhìn thấy Đường Sinh là lại muốn đùa giỡn? Nói trắng ra, đó là một trong những biểu hiện của tình yêu, Vinh Lệ Hoa đoán không nhầm, con gái đã mắc phải chứng yêu sớm. Khi không gặp Đường Sinh, lại rất nhớ, khi gặp hắn rồi lại muốn đùa giỡn, cãi nhau cũng được, đánh nhau cũng được, nhưng thật ra chính là tiếp xúc thân mật. Có lẽ chính cô cũng không chú ý đến những điều đó, nhưng đợi đến một lúc nào đó khi phát giác ra sự việc, có lẽ đã lún quá sâu rồi. Với Vinh Lệ Hoa mà nói, thật ra rất hy vọng con gái thứ của mình và Đường Sinh có thể trở thành một đôi oan gia vui vẻ. Bà thật sự không hề nghĩ đến con gái lớn Ninh Hân, vì cô và Đường Sinh chênh nhau bảy tám tuổi, đối với ai cũng không thể là chuyện có khả năng xảy ra, vì vậy nên chưa từng nghĩ đến. - Tôi đi toilet, chị Trần, chị cùng đi với tôi chứ? Ninh Manh đột nhiên phát hiện mình đùa quá đà, Đường Sinh đã bỏ đũa xuống rồi, cô cũng hơi chột dạ, đùa quá đà rồi? Hay là mình tránh đi một lát để hắn ăn? Nghĩ vậy liền kéo chị Trần đi. Khi yêu người ta sẽ để ý nhiều chuyện. Ngoài mặt Ninh Manh không dám thể hiện ra, nhưng trong lòng vẫn có suy nghĩ, vì vậy nên sợ Đường Sinh sẽ giận mình, khi vừa đi khỏi liền móc điện thoại nhắn tin cho Đường Sinh: Cậu ăn chút gì đi, tôi nói mà không suy nghĩ, đừng nghĩ là thật! Đường Sinh vốn dĩ định cầm đũa ăn chút gì, nhưng hắn sợ Vinh Lệ Hoa thấy hắn và Ninh Manh cãi nhau, như vậy trong lòng bác Vinh sẽ khó chịu. Lấy điện thoại ra vừa đọc tin nhắn liền mỉm cười. Nha đầu này cũng rất dễ thương, muốn đùa giỡn cô, liền nhắn một tin nhắn cho cô: Ăn không nổi, nếu chị cô có mệnh hệ gì, tôi chết trăm lần cũng không đủ, cô nói đúng, tôi là đầu heo! Ninh Manh vừa đọc xong liền trợn mắt, trong lòng tự mắng, ngươi thật sự là một con heo sao? Không nhận ra tôi đang đùa sao? Lại vội vàng gửi tin trả lời: Không đâu, chị tôi phúc lớn khí lớn, có thể hóa họa thành không, tôi nói cậu là heo, là cố ý chọc giận cậu thôi! Đường Sinh cũng không muốn nói chuyện bằng tin nhắn nữa, buông di động cầm lấy đũa, lúc này Vinh Lệ Hoa cũng nói: - Ăn một chút đi, Manh Manh nói lời khó nghe… - Không sao đâu, bác Vinh, sao cháu lại tính toán với cô ấy được chứ? Như vậy không phải cháu sẽ tức chết sao? Nhân lúc cô ấy không có ở đây, cháu mau ăn thôi. Vinh Lệ Hoa lúc đó mới yên tâm, gắp đồ ăn bỏ cho hắn, cười nói: - Đúng đúng đúng, ăn mau đi! Trong lòng tự nhủ, một đứa trẻ hiểu chuyện biết bao? Nếu Ninh Manh có thể gả cho hắn, suốt đời này có thể xem như tìm được hạnh phúc rồi, nhưng nó chưa chắc đã có phúc phận này! - Bác Vinh, hình như cháu từng nghe chị Ninh nói, bác làm việc ở bệnh viện phải không? Đường Sinh nghĩ đến vợ của La Kiên là La Mai, liền nhắc đến chuyện này. Vinh Lệ Hoa và La Mai là đồng nghiệp, có lẽ cũng biết được một số chuyện về La Mai? Phải hỏi một chút! Vinh Lệ Hoa mỉm cười gật đầu, - Ừ, bác làm ở khoa tiết niệu, sao vậy? Có phải có bệnh về phương diện này cần chữa trị không? - Không, chỉ định hỏi thăm bác về một người, là La Mai ở khoa tâm lý thần kinh, cũng chính là vợ của Chủ tịch thành phố La Kiên. - Bà ta à! Vinh Lệ Hoa có chút buồn bực, Đường Sinh hỏi thăm bà ta làm gì? - Biết thì biết, nhưng không thân, bệnh viện cũng lớn, không phải với ai cũng quen thân cả. Vì không làm cùng một khoa, bà ta là người nổi tiếng trong thành phố về tâm lý thần kinh, thứ sáu hàng tuần đều có chương trình radio, chính là gọi điện thoại hỏi trực tiếp. Bà ta thường làm chương trình này, nhiều người trong thành phố này cũng biết bà ta. Đường Sinh vừa ăn vừa gật đầu, - Bác Vinh, cháu muốn hỏi về tình cảm của hai vợ chồng La Kiên, bác biết không? - Điều này thì thật sự không biết, không thân nhau mà. Sao cháu lại hỏi vấn đề này? Vinh Lệ Hoa không biết La Kiên đứng sau chuyện của Ninh Hân. - Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Cũng không giấu bác, La Kiên đang chỉ đạo sự việc của chị Ninh, con phải giúp chị Ninh lấy lại công bằng. Vì vậy nên phải tìm nhược điểm của La Kiên. Nếu không phiền bác dò hỏi một chút về vấn đề này, có tin tức gì gọi điện cho cháu, nhưng đừng thể hiện gì ra ngoài. Vinh Lệ Hoa rõ ràng bị chấn động, hóa ra là như vậy, thì ra La Kiên chính là người đứng sau vụ việc con gái mình? Bà không khỏi nghiến răng… Buổi chiều Vinh Lệ Hoa liền ngồi ở nhà suy nghĩ chuyện này, trong bệnh viện ai thân thiết với La Mai? Ngày mai đến bệnh viện hỏi thăm một chút. Buổi chiều Đường Sinh cũng về nhà. Ngày mai Đường Cẩn phải đi học, nhưng mình lại không thể đưa cô đi được, bảo chị Trần lái xe đưa cô đi vậy. Đường Cẩn cũng biết hai ngày nay Đường Sinh bề bộn nhiều việc, căn bản không thể rời Giang Lăng được. Nên đương nhiên cũng không trách hắn, liền ngoan ngoãn quay về tỉnh thành. Cùng lúc đó, Vương Tĩnh và Cao Ngọc Mỹ tìm được mắt kính ca, cứ đòi gặp bằng được bốn tên đã hãm hại chị Ninh. Mắt kính ca trong lòng lo sợ, nếu chẳng may Vương Tĩnh xử thảm bốn tên này, như vậy phải ăn nói thế nào với anh Sinh? Thật sầu não!