Cực phẩm thái tử gia
Chương 380 : Nói xong rồi, bỏ tiền ra đi
Nghe thấy những lời này mà ích lợi như đọc sách mười năm, ông cụ Mẫn vuốt râu gật đầu, ánh mắt sáng rực lên, không hổ là con cháu Đường gia, không ngờ biết cả thiên văn địa lý, đám con cháu gia đình buôn bán hoặc dân thường thì sao có thể so sánh nổi.
- Đường Sinh nói đúng lắm, tôi nghe mà cũng hiểu ra nhiều điều, tự hỏi đã quen biết không ít thầy địa lý phong thuỷ nhưng cũng chưa từng nghe bọn họ nói về bố cục địa lý của cả thủ đô này, thì ra lại vượng như vậy. Xin hỏi Đường công tử một câu, tổ tông Mẫn gia có thể dời vào Tây Sơn được không?
Ông cụ hỏi như vậy, mọi người đều chăm chú nhìn Đường Sinh, dựa vào những câu nói vừa rồi của hắn, mọi người đã đều tin phục hắn.
Đường Sinh cười nói:
- Người đức cao phúc dày ở nơi khí vượng sẽ được yên ổn, người không có phúc mà ở nơi khí vượng thì không hưởng nồi, là hoạ chứ không phải là phúc. Thủ đô là đất khí vượng nhất cả nước, mà Tây Sơn lại là nơi khí vượng nhất thủ đô, từ xưa đã có câu nói về phong thuỷ của thủ đô ta: Tôn Hoá không bằng Kế Huyện, Kế Huyện không bằng Bình Cốc, Bình Cốc không bằng Mật Vân, Mật Vân không bằng Hoài Nhu, Hoài Nhu không bằng Xương Bình, Xương Bình không bằng Hải Điến, mà Tây Sơn lại là nơi khí vượng nhất Hải Điến. Nhưng không phải nhà nào đặt mộ tại Tây Sơn đều có thể ra khanh ra tướng, phúc đức không đủ thì không thể ở nổi.
Lời nói đã rất rõ ràng rồi, Mẫn gia của ông chẳng qua là gia đình kinh doanh, gia tộc tích tụ được bao nhiêu phúc đức mà muốn vào chỗ đó?
Ba anh em nhà họ Mẫn cũng đã nghe ra ý chê bai trong đó, nhưng bị người của Đường gia chê bai thì cũng không phải chuyện gì quá mất mặt.
Đường gia là gia tộc thế nào? Mọi người còn không rõ, nhưng Mẫn gia thì không thể không biết. Cho nên lúc này ba anh em Mẫn gia câm họng không nói được câu gì. Còn về việc dời về Nam Kinh thì đã sớm bị lời nói lúc đầu của Đường Sinh gạt bỏ rồi, nghĩ mà xem, ba trăm nghìn oan khí liệu có tan hết được chăng?
Tôi thấy đừng đến thì hơn, Nam Kinh cũng không phải là lựa chọn tốt, năm xưa Tưởng Giới Thạch cũng lấy Nam Kinh làm thủ đô, bây giờ thiên hạ của ông ta cũng đâu có còn nữa. Lúc cực thịnh quân hàng triệu, vậy mà cuối cùng vẫn thua đội quân chân đất súng trường của ông Mao, cuối cùng đành vượt biển ra đảo, chịu mối hận suốt đời.
Cái gọi là Chung Sơn Long Bàn (Chung sơn rồng nằm), Thạch Môn Hổ Cứ (Thạch Môn hổ chiếm) cũng chỉ là thế nhất thời, Chu Nguyên Chương triều Minh cũng định đô tại Nam Kinh, kết quả thế nào? Cuối cùng vẫn bị Chu Lệ đoạt quyền, chỉ truyền được có một đời. Tuy thủ đô cũng xảy ra chuyện triều đại đổi dời, nhưng nó vẫn luôn là đế đô, ai làm hoàng đế đều không muốn rời khỏi nó. Cũng nhờ nó mà có thể trấn áp cương vực phía Bắc, bất kể là hung hãn thế nào, cuối cùng vẫn phải cúi đầu xưng thần. Chiếm được đất lành thì sẽ có được phúc đức.
Triều Thanh tuy mục nát nhưng cũng thống trị 260 năm, sau đó nếu không phải do âm khí quá thịnh đã phá hỏng long mạch của triều Thanh thì cũng không biết lúc nào triều Thanh sẽ chấm dứt sự thống trị. Âm khí ở đây chính là chỉ Từ Hy thái hậu, bà ta đã làm hỏng hết long khí triều Thanh.
Những người ở đây đều biết lịch sử, đều nghe nói về điển cố này, tuy không hoàn toàn tin vào phong thuỷ địa lý, nhưng cũng tin một phần. Từ xưa đến nay ai cũng sợ quỷ thần, tuy chưa ai từng gặp qua, nhưng vẫn luôn lo sợ.
Lúc này một câu “không đủ phúc đức không dám ở” của Đường Sinh đã khiến hai đời con cháu của Mẫn gia trong lòng rét run.
Mẫn gia hiện tại cũng chỉ nổi danh trong giới làm ăn, chưa có con cháu nào phát triển trên quan trường, chứ đừng nói đến chuyện nắm quyền lớn.
- Đường công tử cho rằng mộ tổ của Mẫn gia nên chuyển đến đâu?
Ông cụ Mẫn lúc này càng tin phục Đường Sinh hơn, kỳ thực là cũng muốn nhờ hắn để trấn áp ba đứa con của ông. Dù sao nhưng lời nói của chàng trai trẻ này cũng đã trấn áp hoàn toàn ba người con của ông, lúc này ông thừa cơ mượn luôn cái uy của hắn.
Trên thực tế ông cụ Mẫn trong lòng cũng đã có ý định của mình, ông cũng đã mời nhiều vị phong thuỷ đại sư tìm kiếm vùng đất tốt, cũng đã đối chiếu so sánh, muốn tìm ra một nơi thích hợp nhất, lúc này nghe Đường Sinh nói như vậy, thì hiển nhiên chàng thiếu niên này cũng biết về phong thuỷ.
- Ông đã hỏi thì cháu xin nói vài câu, Hoài Nhu, Mật Vân hiện tại thích hợp với hiện trạng của Mẫn gia, địa thế đất đai phải thích hợp với gia thế, mạnh quá thì không chịu nổi, yếu quá thì không giúp được, lựa chọn trung bình là được. Còn về việc tìm nơi đặt lăng mộ thì cháu không rành lắm, không tiện nói nhiều.
Đường Sinh nói có chừng mực, nhưng lại đúng ý của ông cụ Mẫn. Chàng trai này không tầm thường, bụng có cơ mưu, khiêm tốn lễ độ, thật là hiếm thấy. Người Đường Thiên Tứ mang đến quả không tầm thường, tuỳ tiện nói mấy câu đã giải quyết xong chuyện rắc rối phiền phức của Mẫn gia.
Nói nhiều tất lỡ lời, Đường Sinh cũng hiểu đạo lý này, hắn cũng chưa từng xem âm trạch cho ai, hôm nay chẳng qua là không còn cách nào khác, đành phải dựa vào chút kiến thức thiên văn địa lý mà ông cụ Ninh để lại cho mình để doạ bọn họ mà thôi.
Nếu có khen thì chỉ khen Đường Sinh học nhiều nhớ lâu, mồm miệng khéo léo, khiến người ta không khỏi không phục, không khỏi không tin.
Mẫn Dật Sơn, Mẫn Dật Xuyên, Mẫn Dật Hiền lúng túng không biết nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía Đường Sinh và Mẫn Dật Phàm, thầm nghĩ hẳn là Dật Phàm chuyên môn mời hắn đến để doạ bọn chúng. Nhưng người ta có bối cảnh, lại còn có Đường Thiên Tứ đi cùng, không bị doạ cũng khó.
Mẫn Dật Phàm cảm thấy vô cùng sung sướng, ánh mắt nhìn Đường Sinh đã đổi khác, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên Tứ lại càng đầy cảm giác cảm kích. Thiên Tứ, anh đúng là mang thiên binh thần tướng đến, nói năng một hồi đã giải quyết được việc nan giải của Mẫn gia. Hôm nay tôi thật sự đã phục anh rồi.
Ông cụ Mẫn cũng rất sung sướng, cùng với ông cụ ba, ông cụ năm liên tục gật đầu:
- Nào, tôi xin kính Thiên Tứ và Đường công tử một ly.
Sau bữa tiệc, Đường Thiên Tứ và Đường Sinh được đám người Mẫn gia, có cả ông cụ Mẫn do Dật Phàm đỡ tiễn ra tận cửa, Dật Phàm còn mượn cớ muốn nói chuyện với Đường Thiên Tứ cùng rời khỏi khách sạn Thiên Sơn. Nửa tiếng sau mấy người bọn họ đã ngồi vào trong một trung tâm giải trí sang trọng rồi.
Tắm hơi một cái rồi quấn khăn ngồi nói chuyện thiên hạ đại sự. Đương nhiên hôm nay là Đường Sinh nói chuyện với Mẫn Dật Phàm, ai bảo ông là CEO (1) của tập đoàn Ngọc Kinh chứ. Phải nói cho ông tin phục thì ông mới bỏ tiền ra cho tôi chứ. Ít nhất cái mác của Ngọc Kinh cũng sẽ thế chấp được không ít tiền.
- Cháu cũng không giấu bác Mẫn, Giám đốc ngân hàng Giang Trung Nam Hối là cậu hai của cháu, cháu định thành lập một công ty quản lý vốn tư nhân để quản lý số nợ của ngân hàng, lợi lộc trong này rất nhiều, một khi việc kinh doanh đi vào ổn định, quan hệ với ngân hàng cũng sẽ rất ăn ý, vay tiền, cầm cố, chuyển nợ đều sẽ trong tay ta, nguồn vốn cũng sẽ rất nhiều, chỉ cần đầu tư đúng hướng, đi từng bước chắc chắn, không quá ba năm công ty Cẩn Sinh nhất định sẽ trở thành công ty lớn nhất của Giang Trung, thậm chí là có tiếng khắp cả nước.
- Lúc này ngân hàng Nam Hối cũng đang tích cực đưa ra các phương án xử lý nợ, công ty quản lý vốn Giang Trung chắc chắn sẽ không nhận, bọn họ không nhận thì ai còn dám nhận nữa? Thực ra không phải vậy, chỉ cần ngân hàng Nam Hối chấp nhận hợp tác với chúng ta, giúp chúng ta xin giấy phép kinh doanh dịch vụ đặc biệt từ ngân hàng nhà nước và uỷ ban giám sát ngân hàng, bên trên lại còn có chú tư giúp đỡ nữa, mọi việc nhất định sẽ ổn. Lần này không nhất định bắt bác Mẫn phải tham gia góp cổ phần, chỉ cần mượn vốn xoay sở một hai tháng, nhưng nếu bác Mẫn có ý muốn góp cổ phần thì cháu cũng sẽ vô cùng hoan nghênh.
Đường Sinh đương nhiên là hi vọng lôi cả tập đoàn Ngọc Kinh vào để tăng cường thực lực cho hội đồng quản trị của công ty Cẩn Sinh, tập đoàn Ngọc Kinh là công ty tư nhân xếp trong top 100 cả nước, đối tác hợp tác chiến lược này có thêm thì thật tốt, bởi chỉ riêng nó đã có thị phần và mạng lưới kinh doanh rộng lớn, một khi hợp tác với Ngọc Kinh thì mạng lưới kinh doanh cả Ngọc Kinh cũng sẽ được chia sẻ với Cẩn Sinh, đó sẽ là một nguồn lợi lớn với công ty Cẩn Sinh.
- Đường Sinh, tôi cũng không giấu cậu, tài sản của Ngọc Kinh không nhỏ, nhưng tài sản lưu động lại không nhiều, tôi cũng thấy dự án này của cậu rất có tiềm năng, Ngọc Kinh có thể bỏ 1 tỷ góp vốn với Cẩn Sinh, còn 5 tỷ cậu cần có thể lấy danh nghĩa tập đoàn Ngọc Kinh để thế chấp ngân hàng.Về phía ngân hàng thì tôi tin Thiên Tứ có thể giải quyết ổn thỏa được, đây là tất cả những gì tôi có thể làm.
Trên thực tế Mẫn Dật Phàm cũng phải rất quyết đoán mới có thể có quyết định như vậy. Ông tuy là CEO của Ngọc Kinh nhưng hội đồng quản trị của Ngọc Kinh không phải chỉ có mình ông, may mà hôm nay Đường Sinh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông cụ Mẫn, đem 1 tỷ góp vốn chắc cũng không vấn đề gì.
Vì sao lại tự tin đến vậy? Chỉ có một nguyên nhân, Đường Sinh là người của Đường gia, chỉ một cái này cũng đã đáng giá 1 tỷ.
Còn nói dự án thế nào thì vẫn chỉ là trên giấy, có thể có lãi hay không vẫn còn chưa biết, 1 tỷ này cũng chỉ là để thắt chặt hơn nữa quan hệ giữa Đường gia và Mẫn gia, nói cách khác thì là đầu tư chính trị của Mẫn gia. Cái này đáng.
Đường Sinh cũng không phải chỉ nói suông lừa ông ta, mà hắn thật sự có thành ý lôi kéo ông ta cùng hợp tác, còn tâm thái của Mẫn Dật Phàm thì lại có vẻ không coi trọng lắm, thực ra ông ta càng coi trọng quan hệ với Đường gia, chuyến làm ăn này lỗ lãi thế nào cũng không cần để ý lắm, dù sao Mẫn gia cũng có tới 30 tỷ tài sản, tuy có không ít là nợ ngân hàng, nhưng lúc này vẫn nằm dưới danh nghĩa Mẫn gia, Mẫn gia dù sao vẫn là gia tộc rất lớn.
Ngày hôm sau, tập đoàn Ngọc Kinh của Mẫn gia tổ chức họp hội đồng quản trị lâm thời, ông cụ Mẫn đích thân chủ trì, trong buổi sáng đã quyết định xong phương hướng đầu tư, Mẫn gia tổng cộng bỏ ra 6 tỷ gồm góp vốn và đi vay, góp vốn vào tập đoàn quản lý tài sản Cẩn Sinh, trong đó 1 tỷ là góp cổ phần, 5 tỷ là vay bảo lãnh, 60 ngày sau tập đoàn Cẩn Sinh có trách nhiệm trả nợ 5 tỷ cho ngân hàng.
Đường Thiên Tứ cũng lợi dụng quan hệ, trong mấy ngày đã mở được cửa của mấy ngân hàng lớn trong nước, ngân hàng công thương, ngân hàng kiến thiết mỗi bên cho vay 1, 5 tỷ, ngân hàng nông nghiệp, ngân hàng giao thông mỗi bên cho vay 1 tỷ, tổng cộng là 5 tỷ, dùng bất động sản của tập đoàn Ngọc Kinh để thế chấp. cùng với đó, chuyến đi thủ đô tìm kiếm viện trợ cũng kết thúc thắng lợi.
Vào thủ đô chưa tới 48 tiếng Đường Sinh đã dựa vào miệng lưỡi của mình và thế lực hùng hậu của Đường gia để giải quyết xong 6 tỷ.
Năm giờ chiều hôm đó, hắn cầm theo hợp đồng ký với CEO của tập đoàn Ngọc Kinh, Mẫn Dật Phàm, ôm theo 6 tỷ quay về tỉnh.
Trước khi lên máy bay gọi điện cho Mai Chước đang ở Giang Lăng, bảo cô ngay trong đêm về Nam Phong, dùng 5 tỷ mượn của ngân hàng này và 1 tỷ góp vốn của tập đoàn Ngọc Kinh cùng 10 tỷ góp vốn của Bích Tú Hinh thành lập công ty quản lý vốn Cẩn Sinh.
Trên thực tế công ty Cẩn Sinh mới thành lập chỉ có 10 tỷ của Bích Tú Hinh góp vốn và 1 tỷ của tập đoàn Ngọc Kinh, 5 tỷ kia chẳng qua là mượn tạm để lấy 10 tỷ tiền góp vốn của Bích Tú Hinh mà thôi. Đường Sinh trước sau vẫn luôn chỉ là mượn tiền để phát triển Cẩn Sinh, quan trọng là hắn có thể mượn được, người khác thì chẳng thể mượn được. Không có Bích Tú Hinh hậu thuẫn cho thì dù giai đoạn đầu có thể phát triển được, về sau cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Một ngày sau khi Đường Sinh quay về, tài liệu xin thành lập công ty do Mai Chước làm đại diện pháp nhân đã nộp lên ngân hàng Nam Hối, ký hợp đồng khoanh nợ 6 tỷ với ngân hàng Nam Hối, ngân hàng Nam Hối lấy lý do đó để thay Cẩn Sinh xin giấp phép với ngân hàng nhà nước và uỷ ban giám sát ngân hàng.
Còn trên thủ đô, dưới sự làm việc hiệu quả của Đường Thiên Tứ, công ty quản lý vốn tư nhân đầu tiên trong cả nước đã ra đời tại tỉnh Giang Trung.
Hai ngày sau, trong khi Mai Chước đang tổ chức họp báo tuyên bố sự ra đời của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh ở thành phố Nam Phong thì Đường Sinh đã ôm chính uỷ Ninh vùng vẫy trong bồn nước:
- Hôm nay tôi rất vui, chúng ta vui vẻ hết đêm nay nhé.
______________
(1) Tổng giám đốc hay Giám đốc điều hành, có thể nhắc đến một trong những người nổi tiếng nhất ở cương vị này là Steve Jobs, CEO đầy tài năng của Apple.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương